Nếu Như…

Chương 24: Nhìn lại chính mình






Em đã sai rồi nên tiếp tục sai nữa cũng không sao đúng không?Nhìn anh ở trước mắt em thế này, em thực sự không muốn một ngày nào đó phải xa anh. Nhưng cái ngày ấy cũng sẽ tới thôi. Cái ngày em sẽ quay lưng lại với anh, mặc anh có van xin, mặc anh có gào thét em cũng không thể quay trở lại. Lúc ấy, em sẽ không thể đứng dậy một lần nữa như hồi đó. Trái tim em lúc ấy sẽ không thể đập vì ai khác ngoài anh. Mạnh Nguyên à! Gặp anh, yêu anh và được ở bên anh thế này là may mắn và là hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời em…

- Em xin lỗi vì về đã hơn một tuần rồi mà giờ mới chính thức ra mắt chị!
- Ừ, không sao!- Vũ Hân khoát tay, trên môi chỉ là nụ cười.
- Chị ổn chứ? Anh em có làm gì đó quá đà với chị không?
Nói tới đó, Vũ Hân ngay lập tức chỉnh chỉnh lại cổ áo. Mạnh Nguyên thì ho khẽ một cái và giả bộ đánh trống lảng. Trên mặt hai người thoáng chút hồng hồng. Có đánh chết Vũ Hân cũng không quên được tối hôm qua mình với Mạnh Nguyên đã làm gì. Cô thừa nhận rằng sáng nay khi tỉnh dậy, cô chẳng có chút bất ngờ hay hốt hoảng nào về việc mình không mặc đồ và nằm trong lòng Mạnh Nguyên. 
Với một người khá tự chủ như cô thì việc bị ngấm thuốc để dẫn tới việc “không hay” kia là hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng một khi cô đã móc họng để nôn ra thứ thuốc đáng ghét ấy thì cô cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Chỉ là… vì người đó là người đàn ông mà cô yêu, cô luôn muốn ở bên nên mọi chuyện mới xảy ra như vậy. 
Thứ khiến cô sợ hơn tất cả những điều đó chính là… trên người cô không biết có bao nhiêu vết tích mà Mạnh Nguyên để lại. Biết rằng Mạnh Nguyên đã phải chịu đựng rất nhiều khi ở bên cô nhưng cô không nghĩ khi được “giải tỏa” anh lại hết mình như thế.
Phương Nhi tủm tỉm cười. Là một người sống ở nước ngoài cũng tương đối lâu nên với cô những chuyện quan hệ trước khi cưới thế này là chuyện rất bình thường. Cô chỉ muốn trêu Mạnh Nguyên và Vũ Hân nên mới như thế. Ở một góc độ nào đó, Phương Nhi có thể thấy được vị trí của Vũ Hân trong lòng anh trai mình. Đôi lúc cô nghĩ cô lúc này chưa chắc đã quan trọng bằng Vũ Hân. Anh trai cô là một con người ngoài lạnh trong nóng nhưng cô chưa hề thấy anh quan tâm, lo lắng cho ai như thế bao giờ. Một cách yêu rất lạ, rất bá đạo nhưng nó thực sự là tình yêu.
- Chị thấy bộ váy này thế nào? Đẹp đúng không?
- Chị đã nói là nó rất hợp với em!
- Em biết chị dâu em sẽ thích mà!!
Vũ Hân cười gượng. Bên cạnh là Mạnh Nguyên đang trố mắt ra nhìn hai chị em nhà này. Rốt cuộc mới là lần gặp đầu tiên tại sao lại có thể thân thiết tới mức như thế được.
- Hai người biết nhau?- Mạnh Nguyên hết nhìn Vũ Hân rồi lại nhìn Phương Nhi.
- Anh cập nhật thông tin chậm quá đấy. Chính chị dâu chọn cho em đó!
- Hân chọn cho em sao?
Phương Nhi rất xinh xắn, khuôn mặt cũng có rất nhiều nét giống Mạnh Nguyên. Vì thế mà khi mới gặp, Vũ Hân đã có cảm giác thân quen. Cô cũng không ngại ngần chọn đồ cho Phương Nhi khi cô tình cờ đi ngang qua gian hàng mới của W. Đó là một cô g
ái đa tính cách, một cô gái rất giống với cô của 4 năm về trước. Nhìn Phương Nhi, Vũ Hân như thấy đang nhìn lại chính mình. Lúc nào trên môi cũng là nụ cười, ánh mắt cong như vầng trăng, thần sắc lúc nào cũng tươi tỉnh, rất dễ gần. Vũ Hân cũng đã từng là một cô gái cá tính, vui vẻ, dễ gần và hòa đồng như vậy. Nhưng… đó chỉ là đã từng.
Vũ Hân không rõ tại sao Phương Nhi lại biết mình là Vũ Hân, là người yêu của Mạnh Nguyên. Cô cũng không nghĩ rằng cô gái mà mình chọn đồ cho chính là em gái Mạnh Nguyên. Cô thấy tất cả như một sự tình cờ khi cô chọn đồ cho Phương Nhi. Chiếc váy tinh nghịch mà Phương Nhi đang mặc là chiếc váy mà nếu Vũ Hân trẻ lại 4 tuổi, cô sẽ chọn nó để dạo phố hoặc gặp gỡ một người đặc biệt. Và nhất là người đặc biệt như Phương Nhi nói, chị dâu…
- Chị dâu!! Thời gian rảnh em có thể gọi điện và rủ chị đi chơi không?- Phương Nhi nhoài người lên phía trước rồi hỏi.- Giờ em đã về nước rồi nên rất muốn chơi thỏa thích rồi sau đó mới tìm việc.
- Ừ! Không vấn đề gì nhưng… em có thể đừng gọi chị là chị dâu được không?
- Dạ?- Phương Nhi ngây người.
- Chị với anh trai em… chưa đi tới giai đoạn đó đâu…
- À vâng… em xin lỗi…
Mạnh Nguyên đứng đằng sau Vũ Hân nhưng anh không lên tiếng. Anh chỉ vừa mới ra ngoài nghe điện thoại và khi trở vào lại nghe được những lời nói của Vũ Hân. Bàn tay anh khẽ nắm lại nhưng khuôn mặt không phải là sự thất vọng. Trong đôi mắt anh lúc ấy chỉ là một sự đau khổ mà chính anh cũng không thể giải thích hay nói ra. Cũng giống như người con gái trước mặt anh. Đó cũng là một sự khó nói, một sự thật mà có lẽ cô không thể giãi bày cùng ai cả. Dù cho đó có là người cô yêu thương, người mà cô có thể từ bỏ tất cả chỉ để được ở bên cạnh thì cũng không thể…

- Không phải em nhiều chuyện đâu nhưng… anh với chị Hân chưa tính tới chuyện cưới sao?
- Ừ!
Mạnh Nguyên thở dài rồi trả lời. Anh thực sự đang rất mệt mỏi, không hiểu sao mỗi lần thấy Vũ Hân như vậy là anh cứ như bị rút hết sức lực, cả người cảm thấy rất khó chịu. Bình thường thì có lẽ anh đã cáu gắt với người lên tiếng hỏi rồi nhưng giờ người đó lại là Phương Nhi nên anh không thể làm như thế được.
- Nhi…
- …
Phương Nhi dừng bước, Mạnh Nguyên cũng đứng lại. Dù là ra nước ngoài khá lâu, giờ trở về Phương Nhi cũng chưa gặp ai nhiều nhưng khi nhìn thấy người này cái cảm giác muốn ôm chầm lấy như gặp người thân lại hoàn toàn không có. Người đó cũng đứng sững nhìn cô, ánh mắt vừa pha chút ngạc nhiên nhưng lại chứa đầy thắc mắc. Phương Nhi khẽ cười, gương mặt rạng rỡ trở lại hệt như việc bối rối vừa rồi là không có. Cô giơ tay rồi nói.
- Lâu quá không gặp anh!
- …
- Chà!! Trông anh…
- Tôi để tài liệu trên bàn của cậu. Có gì chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Hữu Thiên nhìn Mạnh Nguyên rồi nói. Dứt câu là anh đi thẳng, không một lời chào, không một cái liếc nhìn sang bên cạnh Mạnh Nguyên. Cái cảm giác như hai người không quen nhau là như thế, giờ Phương Nhi mới biết được. Phải chăng đã là quá muộn?
- Em có muốn vào phòng anh ngồi một lát không?- Mạnh Nguyên hỏi, giọng ôn nhu.
- Không.- Phương Nhi cười từ chối.- Em nhớ ra là mình có việc nên em về trước đây.

- Anh sao thế?
Hữu Thiên đứng quay lại với Vũ Hân, anh đưa mắt nhìn ra ngoài qua lớp kính trong suốt. Dù đứng đằng sau nhưng Vũ Hân vẫn cảm nhận được thần thái anh rất u ám, chứng tỏ đã có chuyện gì đó xảy ra. Cô lặng lẽ đóng cửa rồi lặng lẽ tiến lại gần, tâm trạng của cô lúc này quả thực cũng không hề tốt.
- Cảm giác của em luôn đúng!- Vũ Hân cười, cô cũng đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
- Về?
- Cô ấy!
Hữu Thiên không nói gì mà chỉ thở dài trong chán chường. Anh nhìn Vũ Hân và cũng nhận ra một nỗi buồn vô hạn trong đáy mắt cô. Bằng cách nào đó, Hữu Thiên và Vũ Hân luôn hiểu nhau dù cả hai không cất tiếng. Bởi, chỉ cần nhìn là đủ. Đáng lẽ ra những con người hiểu nhau hơn chính bản thân mình hiểu mình phải tới với nhau, yêu nhau và dành cả quãng đời còn lại cho nhau. 
Nhưng họ lại chỉ xuất hiện bên nhau như hai người bạn, như những người có thể làm điểm tựa vững chắc cho mình khi mình không thể chịu đựng chuyện gì đó. Họ cứ thế an ủi nhau và dần dần thứ tình cảm trong họ đã ở ngưỡng là không ai có thể chạm tới. Nhưng chính họ cũng biết, họ sinh ra chỉ để ở bên nhau, như thế này, như hai người bạn không thể tách rời. Họ mãi mãi chỉ có thể là bạn.
- Em lại đang nghĩ linh tinh tới việc gì thế?
- Sai lầm của em. Em càng bước tiếp thì càng sai lầm nhưng… lại không thể đứng yên tại chỗ.
- Con người vốn là thế. Biết là sai nhưng vẫn làm, biết là đau là khổ những vẫn yêu. Giống như em, biết không thể yêu cậu ấy nhưng vẫn cứ yêu. À không, em có quyền được yêu nhưng… em lại sợ tình yêu đó làm cậu ấy đau khổ. Thế nên em sai, nhưng em sai rồi thì lại không thể sửa sai mà lại tiếp tục phạm sai lầm. Dần dần, lỗi lầm của em sẽ không thể nào xóa bỏ được…
Vũ Hân chưa yêu ai mà khóc trước mặt người đó bao giờ, cũng chưa một lần rơi nước mắt trước mặt một người đàn ông nào. Trong mắt mọi người cô lại là một cô gái bản lĩnh, mạnh mẽ, lúc nào cũng tự tin với ánh mắt sáng và vẻ ngoài tinh anh. Có điều sự thật là cô không phải là một cô gái mạnh mẽ, cô chỉ là một cô gái đơn giản với những cung bậc cảm xúc rất đỗi bình thường mà thôi. 
Trước người đàn ông này cô có thể khóc, có thể cho anh thấy vẻ yếu đuối của cô, có thể nói hết những suy nghĩ vẩn vơ đang dày vò cô. Như lúc này đây, cô để mặc cho anh lên án mình, để mặc cho anh kết tội mình mà không bác bỏ lấy một câu, không cất tiếng thanh minh một câu.
Vì cô biết anh nói đúng, những lời nói của anh như nhát dao sắc đâm thẳng vào trái tim cô một cách đau đớn. Cô không giận anh vì đã làm thế, cô chỉ hận chính mình vì đã trở thành con người như anh nói. Một con người với xung quanh chỉ là mặc cảm và tội lỗi…