Nếu Thời Gian Có Tên

Chương 5




Người xưa từng nói, ngâm vịnh phú quý mà chỉ biết đến “ngọc vàng gấm vóc”, thì đó là người “chưa hiểu gì về phú quý”.

Còn “chỉ thích cảnh sắc tự nhiên”, giả dụ như “Lê hoa viện lạc dong dong nguyệt, dương liễu trì đường đạm đạm phong”, đó mới thật sự là phong thái ung dung của kẻ giàu.

Tổng thể kiến trúc này không có “Dương liễu trì đường” nhưng cũng vô cùng hoa lệ.

Bên cạnh con đường mòn rải đầy đá vụn là dòng suối giả chảy róc rách, rìa sân có vài cây lê chưa đến mùa rộ hoa, cành lá um tùm đón lấy ánh trăng.

Rõ ràng, cảnh trí này đậm vẻ cổ kính, nhưng đặc biệt nhất ở chỗ là có khí thế khiến người khác phải nghẹt thở.

Ở cuối con đường rải đá vụn, vị chủ nhân trẻ tuổi đã mở rộng cửa đón chào: “Mời vào.”

Diệp Thái Vi yên lặng đi bên cạnh Từ Trạm, nhìn dáng vẻ như một cô hầu.

Vừa đi, Từ Trạm vừa cúi đầu xuống gần cô, thấp giọng nói: “Không phải làm ra cái vẻ như sẵn sàng hy sinh vì nghĩa lớn thế đâu.”

Hôm này là ngày đầu tiên Diệp Thái Vi làm thêm, nghe nói công việc là…đi đánh bài cùng Từ Trạm.

Diệp Thái Vi nghe anh nói vậy, chẳng những không bình tĩnh mà sống lưng lại càng cứng ngắc hơn.

Dù sao cô cũng đã rời xa thế giới hoa lệ này bảy năm rồi, bất luận là người hay cảnh, hoặc chuyện sắp phát sinh, đối với cô mà nói, đều vô cùng xa lạ.

Người đàn ông đi phía trước hai người đột nhiên lơ đãng quay đầu lại, thấy kiểu đi cùng tay cùng chân của Diệp Thái Vi thì bật cười: “Tôi bảo này Từ Trạm, ông tìm đâu ra một cô gái trong sáng thế này hả? Nhìn thế nào cũng thấy giống như bị ông ép buộc!”

Tiếng nói vừa dứt, cô bạn gái đi cùng anh ta cũng trộm cười.

Mặc dù đối phương không biết cô, nhưng Diệp Thái Vi lại nhận ra anh ta chính là công tử Giang Lạc của công ty vận tải biển nổi tiếng.

Có điều, Diệp Thái Vi chỉ biết rằng Giang Lạc là bạn của Từ Trạm, chứ không biết quan hệ giữa anh ta với Từ Trạm tốt đến mức độ nào —— hoặc nói trắng ra là, không biết có thể đắc tội đến mức độ nào —— cho nên chỉ có thể nở nụ cười cứng đơ với họ.

Từ Trạm đưa mắt nhìn Giang Lạc, lắc lắc một ngón tay với anh ta, ánh mắt như có như không ẩn một nụ cười, rồi gọi tên anh ta: “Giang, Lạc.”

Tư thái đó không hề mang sát khí, nhưng lại khiến gáy Giang Lạc bỗng mát lạnh, anh ta bất giác rùng mình một cái.

Liệu cô gái này có phải người được Từ Trạm dẫn đi chỉ để giết thời gian? Có phải mình đã không cẩn thận chọc nhầm tổ ong vò vẽ?

Không đợi anh ta nghĩ cách tự cứu mình, chủ nhân của ngôi nhà đã tiến đến vỗ vai Từ Trạm, tươi cười hỏi: “Căn nhà mới này của tôi thế nào, đánh giá thử xem?”

Từ Trạm cũng nở nụ cười thân mật, cất lời bình luận trôi chảy: “Năng suất của công tử Mạnh không tồi, mới về nước chưa đến nửa năm mà đã tậu được căn nhà hoành tráng thế này rồi.”

Một người không mang họ Mạnh mà lại được gọi là “công tử Mạnh”, có ai mà không tò mò chứ? Diệp Thái Vi hạ mí mắt xuống, thầm nói trong lòng.

Tên của “công tử Mạnh” là Điền Văn, vì trùng tên với một trong “Tứ công tử Chiến quốc” – Mạnh Thường Quân*, nên từ nhỏ đã hay bị gọi trêu là “công tử Mạnh”. Điều này vô tình khiến anh ta đôi khi cũng không nhớ mình họ gì.

*Mạnh Thường Quân tên thật là Điền Văn.

Tuy nhiên, dù anh ta không nhớ mình họ gì thì người khác cũng không quên được, gì thì gì, nhà họ Điền cũng là bá chủ trong lĩnh vực xuất nhập khẩu, mà anh ta là người thừa kế duy nhất.

Điền Văn khẽ cười một tiếng rồi lắc đầu, lại quay ra nói với Giang Lạc và bạn gái anh ta: “Hai người nói xem, có phải tên này không thú vị chút nào không? Bảo cậu ta đánh giá căn nhà mới này của tôi mà lại đi nói vớ va vớ vẩn, ai không biết còn tưởng chuyện này liên quan đến cơ mật buôn bán ấy chứ.”

Giang Lạc lập tức quăng bỏ cảm giác khiếp hãi do cái vẫy tay của Từ Trạm, khoái trá nhập cuộc: “Không phải hôm nay ông mới biết tên này, Từ Trạm lúc nào chả có phong cách đấy, nhưng mà kiểu gì cũng vẫn được ưa chuộng.”

Từ Trạm được coi là sát thủ với cả những bậc trưởng bối nữ, các cô các dì đều luôn đánh giá anh rất cao. Anh chẳng phải người đàn ông ấm áp, không biết nói lời ngon ngọt, lúc nào cũng nhã nhặn, cử chỉ đúng phép lịch sự, tư thái thanh tao. Cũng giống như bầu trời sau trận tuyết rơi, sạch sẽ, sáng ngời nhưng không quá chói mắt, phô trương.

Những người phụ nữ đứng tuổi thích anh ở chỗ không phô trương đó, hơn nữa, anh còn là một nhà tư bản không thích phô trương.

Điền Văn liếc nhìn Diệp Thái Vi đang đứng cạnh Từ Trạm, nở nụ cười tươi rói đầy kì quái: “Ờ chuẩn, mấy bà thím mà có con gái, hễ nhắc đến cậu chủ nhà họ Từ là lại nhận làm con rể.”

Liên quan gì đến tôi, tôi chỉ đi theo ăn hôi thôi. Diệp Thái Vi né tránh ánh mắt tò mò của Điền Văn, cúi đầu nhìn đường.

“Dạo này, hàng thật còn không bằng hàng lởm.” Giang Lạc rít gào với vẻ ghen tỵ.

Từ Trạm lơ đễnh cười, cố gắng lấy sự trầm mặc để kết thúc đề tài này, nhưng có lẽ, chúng bạn không hề có ý muốn như anh.

Vào đến nhà mà miệng Giang Lạc vẫn chưa ngậm lại: “Nói thật, nhìn vẻ mặt của mấy mẹ lúc nhắc đến Từ Trạm, tôi cực kỳ lo một ngày nào đấy cậu ta vừa tỉnh lại đã thấy một cô em thắt nơ bướm nằm trên giường.”

Điền Văn hớn hở: “Từ Trạm, gì thì gì mấy đứa cũng lớn lên cùng nhau, tiểu đệ đây bất tài, cả gan khuyên một câu, bảo trọng.”

Tiếng nói vừa dứt, ngoài Diệp Thái Vi và Từ Trạm ra, tất cả đều cố đè giọng, nụ cười vô cùng mập mờ.

“Ông phải biết là việc giữ gìn thân thể cực kỳ quan trọng.” Quả thực Điền Văn không muốn thôi trò trêu chọc này, “Bởi vì thân thể của ông không thuộc về ông, mà thuộc về các bà thím trong cả thành phố rộng lớn này và con gái của mấy bà ý…”

“…Bảo trọng nhé!” Cuối cùng, cả Điền Văn và Giang Lạc cùng cười phá lên.

“Được quan tâm thế này, cảm kích không hết.” Từ Trạm hưởng ứng cho có lệ, tự nhiên liếc nhìn Diệp Thái Vi.

Thật sự…căng thẳng như vậy sao?

Mấy người tán dóc một lúc, quản gia nhà họ Điền cũng dẫn theo một cô gái làm bán thời gian đến, rót đầy cháo bột* thêm nụ hoa vào mấy cái bát sứ.

Một người thanh niên chuyên chia bài cũng bước đến, nở nụ cười chuyên nghiệp, mở chiếc hộp bằng gỗ tử đàn ra, trong đó có bộ domino, hẳn là “Món đồ chơi” của ngày hôm nay.

Điền Văn nói với mấy người lớn tuổi trong nhà rằng, căn nhà này là nơi tiếp những vị khách quý, nhưng trên thực tế, anh ta đã biến nơi đây thành một sòng bạc tư nhân. Nhân viên và trang thiết bị đầy đủ, vô cùng chuyên nghiệp, hoàn toàn đủ điều kiện để kinh doanh sòng bài.

“Không ngờ mới có mấy tháng mà hai ông em đây vẫn chưa hết nhiệt huyết với bài domino.” Khóe miệng Từ Trạm khẽ nhếch lên thành một nụ cười điềm tĩnh, rõ ràng là đề tài đã được chuyển một cách vô cùng tự nhiên, nhưng vẻ mặt của anh lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ hợp lý.

Điền Văn xung trận trước, vừa gật đầu vừa nói: “Châm ngôn sống của tôi là ngã ở đâu thì đứng lên ở đấy! Làm tôi dạo này phải luyện cật lực, chưa chăm chỉ như thế bao giờ luôn.”

Từ hồi trung học, Điền Văn đã ra nước ngoài, trình độ chơi loại bài domino này là cực đỉnh, hơn hẳn anh chàng Giang Lạc đi du học vào thời đại học, so với Từ Trạm một mực cắm rễ ở nước nhà thì lại càng không phải bàn.

Lần trước, trong buổi gặp mặt ở nhà họ Đường, hai người kia bị mấy ông chú giật dây, chơi bài domino mà Từ Trạm kém nhất. Kết quả thật không thể ngờ, đám đông bị tiêu diệt sạch sẽ, không thể chống cự nổi. Hôm nay chính là ngày để rửa nhục.

Giang Lạc gật đầu lia lịa: “Lần trước ông thắng đậm như thế, hoàn toàn là ăn may.”

“Tôi đánh giá cực kỳ cao dũng khí của hai ông.” Từ Trạm lơ đễnh bưng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi giơ tay ý bảo có thể bắt đầu, “Hai vị, chiến đấu vì vinh quang đi.”

Điền Văn bị câu nói nhàn nhã nhưng đầy ý khiêu khích của anh làm cho tức điên lên, nắm chặt quân bài của mình: “Đại gia nhà ông thì vinh quang rồi! Kiêu căng phách lối! Hôm nay chắc chắn cho ông thua đến mức phải khóc mà về.”

Từ Trạm ung dung dựa vào ghế, lấy khuỷu tay huých Diệp Thái Vi, “Này, làm việc đi.”

Diệp Thái Vi gật đầu ngồi thẳng dậy, hai tay đặt trên bàn, tập trung tinh thần nghênh chiến.

Giang Lạc thấy Từ Trạm vớ đại lấy một quyển sách ở cái giá bên cạnh, bày ra bộ dạng quân tử “làm khán giả yên lặng”, không khỏi bực bội: “Này, ông có ý gì đấy? Để một mình cô em này chiến đấu à?”

Vừa nhìn đã biết cô gái này không phải lớp người như họ, có lẽ còn chẳng biết quy tắc chơi bài domino, Từ Trạm để cô chiến đấu mà lại chẳng hướng dẫn gì, đây không phải là muốn tuyên bố nhận thua sao?

Điền Văn cũng có phản ứng: “Từ Trạm, ông làm gì thế hả? Muốn bọn tôi nhường hả?”

“Tôi bảo các ông thế hả? Suy luận nhiều.” Từ Trạm cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn vào ánh mắt đầy nghi vấn của Diệp Thái Vi, rồi nói: “Không cần khách sáo, đánh cho không còn cái đai quần thì thôi.”

Ba giờ sau, ánh mắt nhìn Diệp Thái Vi của Điền Văn và Giang Lạc biến thành kinh ngạc.

“Xin hỏi đại danh của cô nương đây? Không biết đã tầm sư học đạo ở đâu?” Giang Lạc không nhịn được liền hỏi.

Lúc này, Diệp Thái Vi chợt có cảm giác như được trở lại ngày xưa, sự câu nệ như bị quẳng lên chín tầng mây. Cô thu tay về ngang bụng, “Đâu có đâu. Tại hạ tên Diệp Thái Vi. Còn chuyện tầm sư học đạo, nói là tự học thành tài có được không?”

Nói xong, cô nhìn về phía Từ Trạm.

Từ Trạm chăm chú nhìn vào quyển sách, đưa tay nâng tách lên nhấp một ngụm trà, chẳng buồn ngẩng đầu, “Đúng, cô ấy tự học thành tài đấy.”

Điền Văn nghe thế liền bày ra vẻ mặt đau khổ.

Trái lại, Giang Lạc nhìn Diệp Thái Vi chằm chằm, mãi sau mới nói được một câu: “Tên của cô nghe rất quen tai.”

Diệp Thái Vi vừa thu xèng về, vừa cười hi hi: “Đại khái là tên tôi có vẻ phổ biến, ha ha.”

Cô vừa dứt lời, cô gái im lặng suốt cả buổi bên cạnh Giang Lạc đột nhiên trừng mắt nhìn.

Chứng kiến tình huống này, thân là chủ nhà, Điền Văn không thể không giảng hòa: “Ông đừng hòng giở trò làm quen ở đây, cẩn thận thua nặng hơn đấy.”

Từ Trạm nhìn đồng hồ, “Hay là hôm nay dừng ở đây đi? Nhìn đống xèng của tôi càng ngày càng cao, chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, lời nói này của anh vừa đả thương ví tiền, vừa đả thương lòng tự tôn của hai kẻ xui xẻo.

Điền Văn nổi máu hiếu thắng, đập bàn phản đối: “Không cần ông tha, hôm nay phải phân thắng thua rõ ràng!”

“Cũng thế cả thôi, thắng hay thua, chẳng phải cứ nhìn là biết ngay à?” Tay trái Từ Trạm chỉ vào đống xèng, khuỷu tay phải chống lên mặt bàn, anh vuốt cằm suy nghĩ, lại không đành lòng nên nhắc nhở: “Hai ông còn mấy xèng nữa đâu.”

Trò chơi thôi mà, sao phải tỏ ra như sắp đi đánh trận thế, không tốt chút nào.

“Chết thì chết, hôm nay mà có chết thì cũng phải chết cho oanh liệt.” Điền Văn trợn to hai mắt, “Không còn xèng thì bọn tôi đổi sang tiền mặt!”

Đúng là chưa vào ngõ cụt chưa quay đầu.

Từ Trạm không thèm khuyên nữa, chậm rãi rót thêm trà vào tách của Diệp Thái Vi, thờ ơ nhìn hai người kia gọi điện kêu người đưa tiền tới.

Đợi đến khi tiền tới, chiến trường trên bàn lại được mở ra.

Từ Trạm thấy họ có vẻ hăng hái, anh đưa tay xem đồng hồ, “Lát nữa tôi còn một trận khác, hay là tốc chiến tốc thắng đi?”

Không phải chứ? Còn trận nữa? Lúc nào em mới được tan làm? Diệp Thái Vi hoảng sợ nhìn anh.

Từ Trạm không để ý đến cô, vẫn mỉm cười nhìn Điền Văn và Giang Lạc.

Điền Văn và Giang Lạc liếc nhau, cắn răng tuyên bố: “Được, cho ông ra luật.”

Sau khi nhất trí tán thành, Từ Trạm thong thả nói: “Lấy thước đo.”

Lời vừa nói ra, ngay cả tên sạt nghiệp là Điền Văn cũng không thể không bái phục: “Ông vội lắm à? Vội về dỗ vợ?”

“Vợ thì không có, nhưng đúng là có hẹn với người đẹp.” Từ Trạm khẽ cười một tiếng, đôi mắt sáng ngời như đóa hoa lê dưới ánh trăng.

Hai mắt Diệp Thái Vi bị vẻ ngời sáng từ đôi mắt anh làm cho buốt nhói, khóe miệng cười hơi rũ xuống, thầm thở dài trong lòng, cô không hề muốn biết về sinh hoạt cá nhân của anh…

Thật ra, đây không phải là lần đầu tiên chàng trai kia chia bài, từng gặp không ít trò hay, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta được chứng kiến màn lấy thước đo tiền thua.

Hiển nhiên, người được lợi nhất từ phương thức này là Diệp Thái Vi. Chẳng mấy chốc, hai anh chàng kia đã thua với tốc độ chóng mặt, giúp cô tránh được thảm kịch ở ngay ngày đầu tiên đi làm, cũng coi như là việc công đức.

Đỗ xe dưới nhà Diệp Thái Vi, Từ Trạm thuận miệng dặn: “Nghỉ sớm đi.”

Quả nhiên là có hẹn với người đẹp, đuổi người cực nhanh.

Diệp Thái Vi không cam lòng, chìa tay ra trước mặt anh.

“Gì thế?”

“Giúp anh thắng được nhiều như thế, em muốn chia hoa hồng!”

Thật ra, cô cũng biết mình chỉ lấy cớ, nhưng trong lúc tức giận, đột nhiên lại muốn lấy chuyện gì đó để cải thiện tâm trạng.

Ánh mắt Từ Trạm dừng trên gương mặt cô rất lâu, cuối cùng, khóe mắt hơi nhướng lên, anh cười: “Tự lấy đi.”

“Thôi, không phải anh có hẹn với người đẹp sao, chuyện phân chia để sau đi.” Diệp Thái Vi ngượng ngùng thu tay về rồi mở cửa xuống xe.

Giọng nói của Từ Trạm truyền qua ô cửa sổ xe: “Thế nên em đi ngủ sớm một chút đi.”

“Lạ chưa kìa, anh quản giờ ngủ của em từ lúc nào thế?” Diệp Thái Vi bực bội quát với vào trong xe: “Đi gặp cô nàng của anh đi!”

“Thế nên mới bảo em đi ngủ sớm một chút đi.” Từ Trạm cười, “Em không ngủ, sao anh gặp lại em trong mộng được?”

Cũng may là buổi tối, nếu không, khuôn mặt đỏ tía của Diệp Thái Vi không biết giấu vào đâu cho được.

“Cẩn thận…cẩn thận em tố cáo anh tội quấy rối!”

Sau khi rống lên, Diệp Thái Vi xoay người rời đi. Tuy nhiên, bước đi loạng choạng đã bán đứng tâm trạng của cô, hẳn là đang hận không thể đá bay tên đầu sỏ kia.

Từ Trạm cười, hài lòng nhìn theo bóng lưng cô.

Người tự xưng là da mặt dày mà cũng có lúc không cãi lại nổi, liệu có phải, anh có khả năng gây ảnh hưởng đến tâm trạng của cô?

Có điều, anh không biết, khả năng anh luyện được trong bảy năm, so với khả năng “người kia” có, bên nào nặng hơn?

*Mình không chắc cái món này có đúng tên không nữa, tra baike thấy ghi là “trà thang”, trong QT ghi “cháo bột”, giải thích là 1 món ăn vặt.