Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 46




Thức Tranh hỏi thăm khách nhân mà bản thân phải ra tiếp đón là ai thì hạ nhân nói cho nàng đó là Phiêu Kỵ tướng quân. Thức Tranh nghe được bốn chữ này, thân thể thoáng run rẩy mãnh liệt, hạ nhân vội vàng đỡ lấy Thức Tranh ngồi xuống giường. Thức Tranh dặn dò hạ nhân nói thân thể mình lúc này không thoải mái lắm, một lát nữa sẽ ra gặp khách.

Sau khi hạ nhân ra ngoài,Thức Tranh nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng hơi nhô ra của mình, dỗ dành đứa nhỏ trong bụng.

Vừa rồi cảm xúc của mình quá mức kích động, làm thai nhi trong bụng cũng bất an theo mà đạp

Tám tháng, cuối cùng người này cũng đến đây.

Tám tháng trước, ở ngoại ô thành Trường An.

Hoắc Khứ Bệnh lảo đảo nghiêng ngả rời đi, Thức Tranh nhìn phương hướng Hoắc Khứ Bệnh rời đi, cười gượng một tiếng.

Khi tâm trí đã hoàn toàn trống rỗng, bất lực thì cơ thể sẽ thay ngươi đưa ra lựa chọn thành thật nhất.

Đó là hướng về thành Trường An.

Chung quy, nơi đó mới là nhà của chàng.

Ngày hôm sau Hoắc Quang mang theo Vệ Kháng, Lý Lăng, tính đi theo Hoắc Khứ Bệnh về Trường An, nhưng lúc đến tìm Thức Tranh thì lại không phát hiện bóng dáng của nàng đâu.

Thức Tranh chỉ để lại cho Hoắc Quang một phong cẩm thư ngắn gọn, rồi im hơi lặng tiếng rời khỏi khách điếm.

Sương sớm cuối thu bao phủ ngoại ô thành Trường An.

Thức Tranh thoáng cười khổ, bản thân hiện tại thật giống như làn sương mù đầy trời lúc này, không có phương hướng, một trời hỗn độn.

Cũng không biết đã đi bao lâu, một bóng người mơ hồ xuất hiện giữa sương mù, ngựa chắn ngang ngăn cản nàng.

Thức Tranh nhìn người tới không ngờ lại là Chu Nghiệp Quyết.

Chu Ngiệp Quyết cưỡi hãn huyết bảo mã của Triệu Mính Hột, nhìn Thức Tranh miễn cưỡng cười.

“Nếu Thức Tranh cô nương không chê, có thể đến nước Lỗ ở tạm một thời gian ngắn. Số ngân lượng này cô nương mang theo, phòng khi cần gấp, Nghiệp Quyết còn phải lo liệu tang lễ tẩu tử, không thể đồng hành cùng cô về nước Lỗ.”

Thức Tranh nhìn Chu Nghiệp Quyết, không biết hắn có tính toán gì không. Có điều, nếu chính mình hiện tại không có chỗ an thân, đi nước Lỗ ở tạm một thời gian ngắn cũng là lựa chọn.

“Nghe nói hãn huyết mã trung thành, bình thường sẽ không để người ngoài cưỡi nó. Xem ra Chu công tử không hề đơn giản.” Thức Tranh nhận ngân lượng của Chu Nghiệp Quyết, cũng không nói một câu cảm tạ, nhưng thật ra đã khen ngợi Chu Nghiệp Quyết xứng với hãn huyết mã.

“Thật ra cũng không thần kỳ như vậy, chỉ là con ngựa này… là do Nghiệp Quyết giúp Mính Hột thuần phục, có lẽ ngựa và người giống nhau, đều đối với người mình cam tâm tình nguyện khuất phục đầu tiên nhớ mãi không quên.” Chu Nghiệp Quyết miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ, thản nhiên nói.

Thức Tranh nghe vậy, lặng đi một chút.

Người đầu tiên mà Thức Tranh nàng cam tâm tình nguyện khuất phục, chính là Hoắc Khứ Bệnh.

Mà Hoắc Khứ Bệnh thì sao? Đời này người đầu tiên khiến y cam tâm tình nguyện khuất phục là ai?

“Hoắc Khứ Bệnh trời sinh là kẻ đi săn, chỉ có thứ gì vĩnh viễn không có trong tay, y mới không buông xuống được.” Thức Tranh cưỡi ngựa rời đi thì Chu Nghiệp Quyết bỗng nhiên đối với bóng lưng của nàng thản nhiên nói.

“Dù sao cũng không có gì liên quan đến Hoắc Khứ Bệnh, Chu công tử bớt tự cho mình là đúng thì hơn.” Thức Tranh quay đầu nhìn Chu Nghiệp Quyết cười nhẹ.

Lạnh lùng, mà ưu thương.

Sau đó giả bộ bình tĩnh, thúc ngựa chạy về hướng nước Lỗ.

Thức Tranh không phải loại người tùy tiện mặc người khác bàn luận, nhưng lời nói vừa rồi của Chu Nghiệp Quyết lại như mũi kim đâm sâu vào lòng nàng vậy.

Một kích trúng tâm. Trực tiếp đoạt mạng.

Tuy giả bộ phản bác rằng lời Chu Nghiệp Quyết nói là tự cho mình đúng, nhưng tận đáy lòng nàng lúc này cũng chẳng phải không nghĩ như vậy.

Đời này, Hoắc Khứ Bệnh không bao giờ có thể theo đuổi Đổng Nhập Khanh được nữa, cho nên Đổng Nhập Khanh liền trở thành điểm sáng vĩnh viễn trong lòng Hoắc Khứ Bệnh.

Bản thân nàng, có phải cũng nên bắt chước Đổng đại tiểu thư, để cho Hoắc Khứ Bệnh cầu mà không được hay không?

Tình yêu, khiến người phàm đều ngu xuẩn chìm đắm.

Sau khi vào nước Lỗ, trước tiên Thức Tranh dừng lại ở một tơ lụa trang.

Bà chủ tơ lụa trang là một quả phụ xinh đẹp tầm bốn mươi tuổi, niềm nở đáo để, mồm mép hết sức lợi hại.

Thức Tranh ở làng tơ lụa phụ Kiều Sư Lan mua bán tơ lụa.

Đều nói trước cửa quả phụ nhiều thị phi, huống chi Kiều Sư Lan là quả phụ xinh đẹp như vậy. Cơ hồ mỗi ngày tơ lụa trang đều bị vây kín như nêm.

Một nhóm là các nam nhân có dụng ý khác chạy tới mua tơ lụa.

Nhóm còn lại là nhóm các thê thiếp oán phụ của các nam nhân đó.

Thức Tranh nhìn Kiều Sư Lan mỗi ngày đồng thời chu toàn hai nhóm người này, còn có thể đem tơ lụa trang làm ăn đến sôi động, nàng không khỏi bội phục, Kiều Sư Lan này thật sự lợi hại.

Ở tơ lụa trang Kiều Sư Lan phụ giúp tầm hơn một tháng thì người Chu gia tới nơi này, muốn mua gấm trắng Nam Việt.

Gấm trắng Nam Việt trước nay đều là một trong những tơ lụa trân quý khan hiếm bậc nhất. Chu gia mở miệng muốn mua toàn bộ gấm trắng trong tiệm, Kiều Sư Lan không khỏi thắc mắc lấy ngần này gấm trắng để làm gì. Người Chu gia nói, ở tang lễ của trưởng tôn tức muốn dùng gấm trắng làm lộ trướng. Vì vậy bọn họ đã đến tất cả các tơ lụa trang lân cận mua gấm trắng. Nếu không đủ, phỏng chừng phải trực tiếp xuống Nam Việt để mua. Nói đến đây vẻ mặt hạ nhân Chu gia đầy mệt mỏi bất đắc dĩ.

Nghe lời này, Kiều Sư Lan cười duyên nói: “Thật ra ở Nam Việt ta có vài người quen, nếu còn cần gấm trắng như lời ngươi nói, ta có thể giúp các ngươi mua. Có điều, lần tới này, giá cả nhất định cao hơn một chút.”

Đám hạ nhân Chu gia vừa nghe không cần tự thân chạy ngàn dặm xa xôi đến Nam Việt, đều đối với Kiều Sư Lan đội ơn. Tiền thôi mà, Chu gia có cả đống, miễn là không cần liều sống liều chết, hao tâm tổn sức chạy đến Nam Việt là tốt rồi.

Người Chu gia đi rồi, Kiều Sư Lan dẫn Thức Tranh tới khố phòng ở hậu viện, Thức Tranh liền thấy, trong khố phòng trữ không ít gấm trắng.

“Thời điểm mua gấm trắng nửa tháng trước, ta đã nhờ người mua gấp năm sáu lần. Tang lễ trưởng tôn tức của Chu gia, chắc chắn phải làm lớn một phen, tìm đến ta là đúng rồi.” Kiều Sư Lan nhìn Thức Tranh cười nói.

Thức Tranh lại cảm thán đầu óc kinh doanh của Kiều lão bản nương.

Vài ngày sau, Thức Tranh theo lời Kiều Sư Lan căn dặn, đem gấm trắng giá cao gấp đôi đến Chu gia.

Cả Chu gia từ trên xuống dưới đều bận rộn tang lễ của Đổng Nhập Khanh, sau khi quản gia Chu gia đem tiền đưa cho Thức Tranh, liền không rảnh để ý nàng nữa. Thức Tranh cũng không định ở lâu, có điểm tại thời điểm rời khỏi Chu gia, lại bị nội sử Trương Canh gọi lại.

Trương Canh dẫn Thức Tranh đến nơi yên tĩnh gần Chu gia mới dừng lại, Thức Tranh không nhận ra Trương Thang, cho nên cũng không biết nam nhân vẻ mặt nghiêm nghị này dẫn mình tới đây làm gì.

Trương Thang trước tự báo gia môn, sau đó liền hỏi Thức Tranh có phải là nữ tử mấy tháng trước Hoắc Khứ Bệnh dẫn về thành Trường An hay không.

Chuyện này ở thành Trường An vốn ồn ào huyên náo, Trương Canh tự nhiên đối với tên nữ tử kia ít nhiều cũng có phần ấn tượng. Tuy rằng người ngoài cũng không rõ vì sao Hoắc Khứ Bệnh từ quan, nhưng đoán rằng có khả năng lớn liên quan tới nữ tử y dẫn về kia.

Trương Canh làm việc nhiều năm ở Đình Úy thự, trải qua vô số kể văn kiện xử án. Tuy rằng lần này hắn đi theo Đổng gia chỉ trích Chu gia, nhưng cũng không có nghĩa hắn không nghi ngờ Hoắc Khứ Bệnh. Dù sao, thời điểm Đổng Nhập Khanh chết, bên cạnh chỉ có một mình Hoắc Khứ Bệnh.

Có điều Trương Canh cũng từng nghe được một ít tin đồn về Đổng Nhập Khanh và Hoắc Khứ Bệnh, nên hắn cho rằng, dựa vào tình ý giữa hai người, tỷ lệ Hoắc Khứ Bệnh sát hại Đổng Nhập Khanh hẳn không cao. Thế nhưng, nữ nhân không rõ lai lịch bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh này có đủ lí do giết Đổng Nhập Khanh.

Thậm chí Trương Canh còn nghĩ đến nữ nhân trước mắt bởi vì đố kỵ Đổng Nhập Khanh, lỡ tay liền giết chết Đổng Nhập Khanh, mà Hoắc Khứ Bệnh vì niềm vui mới này, tuyên bố tình huống của Đổng Nhập Khanh là tự sát.

Thấy ánh mắt Trương Canh như nhìn phạm nhân, Thức Tranh mỉm cười: “Trương đại nhân hẳn là nhận nhầm người rồi, dân nữ là người làm ở tơ lụa trang của nước Lỗ, chưa từng đi qua Trường An.

“Ngươi tốt nhất là nói đúng sự thật. Người trong thiên hạ ai cũng biết, Trương Canh ta là ác quan ai cũng không thể trêu vào.” Trương Canh nở nụ cười lạnh, sâu kín nói.

“Việc này tiểu nữ đương nhiên hiểu rõ. Nếu Trương đại nhân không còn việc gì khác, tiểu nữ xin phép cáo từ.” Thức Tranh không để ý Trương Canh ép hỏi, tính rời đi.

“Cô nương tự giải quyết cho tốt.” Trương Canh nhìn bóng lưng Thức Tranh lạnh lùng nói.

Hắn xác nhận nữ tử này chính là niềm vui mới của Hoắc Khứ Bệnh, hiện tại nữ tử này lại tránh ở nước Lỗ, còn che dấu thân phận của mình, trong đó nhất định có điểm kỳ quái.

Đây cũng là lí do vì sao sau khi trở về thành Trường An hắn ổn ào với Hoắc Khứ Bệnh một trận.

Hôm đó Trương Canh tìm thấy Hoắc Khứ Bệnh đang say rượu ở trong thành Trường An, liền trực tiếp đi tới chất vấn Hoắc Khứ Bệnh phải chăng đã dung túng cho niềm vui mới của mình trong chuyện sát hại Đổng Nhập Khanh. Hoắc Khứ Bệnh say rượu nghe điều này, cơn giận không chỗ phát tiết, liền thẳng tay cho Trương Canh một quyền.

Trương Canh bởi vì trúng một quyền, lửa giận trong lòng cũng bùng lên, nhưng hắn nhận thức rõ người trước mắt này là Hoắc Khứ Bệnh, một văn thần như hắn dù sao cũng không phải là đối thủ của võ tướng. Vì thế hắn cầm lấy rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, sau đó mượn men rượu, một bên chỉ trích Hoắc Khứ Bệnh vong ân phụ nghĩa với Đổng gia, một bên lao vào đánh lại Hoắc Khứ Bệnh không chút lưu tình.

Lại nói Thức Tranh ở bên này, nàng không ngờ đã rời đi, lại bị người ta nghi ngờ lí do, trong lòng không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Bản thân rời khỏi Trường An đã sắp hai tháng, mà Hoắc Khứ Bệnh vẫn không có phản ứng gì.

Lúc trước Lưu Triệt không đồng ý hôn sự của bọn họ thì nàng đã nghĩ qua việc phải rời đi rồi.

Không chỉ vì nàng không muốn Hoắc Khứ Bệnh bởi vậy mà gặp khó khăn, quan trọng hơn là sâu trong thâm tâm nàng sợ hãi sự thật đáng sợ kia. Nàng sợ Hoắc Khứ Bệnh chính miệng nói với nàng, thỉnh nàng rời đi. Nàng sợ Hoắc Khứ Bệnh thật sự vì Vệ thị mà vứt bỏ nàng.

Cho nên nàng đã quyết định trước Hoắc Khứ Bệnh, vội vàng, hèn nhát rời đi. Mà chuyện của Đổng Nhập Khanh vừa vặn cho nàng thời cơ tốt nhất để rời đi.

Thức Tranh không biết mình trở nên tầm thường cùng thiếu tự tin như vậy từ khi nào, nhưng nàng biết, có lẽ từ lúc bắt đầu yêu Hoắc Khứ Bệnh, nàng đã thay đổi.

Thay đổi đến mức nàng cũng không còn hiểu rõ chính mình nữa.

Vừa mới rời khỏi Hoắc Khứ Bệnh nàng thực sự nản lòng thoái chí đến tận cùng. Nhưng theo thời gian từng ngày trôi qua, nàng mới phát hiện, trong tâm trí nàng đều tràn ngập người đã khiến nàng mất hết ý chí kia.

Trước kia nàng chưa bao giờ biết, hóa ra, rời đi là một việc khó như vậy. Hóa ra, yêu một người sâu đậm là chuyện thống khổ như vậy.

Nhưng nàng quật cường không cho phép chính mình trở lại tìm chàng. Nàng vẫn luôn là người quật cường. Có lẽ, nàng bây giờ, chỉ còn lại chút quật cường đáng thương đó thôi.

Trong đêm tuyết rơi, nàng chợt nhớ tới, đêm tuyết tết Nguyên Tiêu kia, Hoắc Khứ Bệnh gắt gao ôm lấy nàng ướt đẫm vào ngực, sau đó nói với nàng: “Đi, chúng ta về nhà.”

Nàng biết, nàng đang đợi chàng. Nàng đang đợi chàng đón nàng về nhà.

Tựa như hài tử giận dỗi bỏ nhà đi, lại lén lút chờ phụ mẫu đến đón về nhà.

Nhưng mà, chàng không đến.