Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 111: Tôi Biết Không Phải Là Cô Ấy






Trong phòng thử đồ, Cố Quần Nhi đập cửa đến gần như muốn phát điên: “Thẩm Như Ý! Mở cửa ra cho tôi!”
Thẩm Như Ý gác hai chân, khóe miệng cũng kéo sắp đụng đến bên tai, mở chức năng quay phim của điện thoại di động ra, nhắm đến cửa phòng thử đồ phía sau, cố ý nói: “Mắc cái gì phải mở cửa cho cô? Hai người dám làm mà không dám nhận à? Ban ngày ban mặt làm chuyện không biết xấu hổ, thèm khát đến không nhịn nổi như vậy à?”
Cố Quân Nhi ở bên trong phòng thử đồ, cách hẳn một cánh cửa, cô ta chỉ có thể nghe được tiếng, Thẩm Như Ý đang làm gì cô ta cũng không có thấy được, chỉ có thể lo lắng thấp giọng quát nhẹ: “Căn bản không có chuyện gì hết! Tôi chỉ đến mua quần áo mà thôi! Cô đừng có mà ngậm máu phun người!”.
“Mua quần áo?" Thẩm Như Ý cười lạnh một tiếng: “Ai mua quần áo mà một nam một nữ cùng nhau vào phòng thử đồ bao giờ? Cô tưởng mọi người đều là đồ ngốc hả?”
"Vậy cô muốn thế nào mới chịu để cho chúng tôi đi ra ngoài?”
Thẩm Như Ý cười ha hả: “Rất đơn giản, quỳ xuống nói xin lỗi với Ngọc Minh nhà tôi!”
Cổ Quân Nhi vừa nghe thấy liền quả quyết bác bỏ: “Không thể nào!”
“Vậy cô cứ ở bên trong mà đợi đi.

Chờ lát nữa phóng viên tới, vừa hay đem chuyện một đôi cẩu nam tiện nữ các người loan truyền ra ngoài.

Phong Đình Quân thì không sao, người ta có tiền mà, chơi hoa ghẹo nguyệt một chút.

Chờ sau này lại đổi người khác ở bên người thì anh ta vẫn là tinh anh trong thương giới.

Nhưng mà cô thì khác nhé! Cổ Quân Nhi, sau này Phong Đình Quân không cần cô nữa thì cô làm sao mà tìm người có tiền khác được đâu?”
Cố Quận Nhi thẹn quá thành giận, bắt đầu dùng chân đạp thẳng lên cửa: "Cô nói bậy! Tôi không có!”

“Ừ, được.

Cô nói không có thì không có vậy đi.

Dù sao những thứ mà đám phóng viên kia muốn biết thì sẽ vô cùng nhiệt tình tìm hiểu luôn! Đến khi ấy biết bao chuyện bí ẩn cũng moi ra cho bằng sạch được thôi! Dù sao tôi cũng là mỏi mắt mong chờ.

Không biết Tổng Giám đốc Phong nghĩ thế nào nhỉ?”.

Phong Đình Quân một mực trầm mặc, không nói gì.

Anh vốn đã chia tay cùng Cổ Quân Nhi, tiền và nhà cũng đã cho đủ, vốn nghĩ là có thể thoát khỏi sạch sẽ rồi, nhưng vụ tai nạn sáu năm trước của bố mẹ anh vẫn là một cái gai trong lòng anh.

Trợ lý Vincent đã tìm khắp các bãi phế thải mua lại xe cộ hư hỏng trong toàn bộ thành phố Hòa Văn nhưng cũng không tìm được hai chiếc xe xảy ra chuyện lúc năm đó đâu.

Đầu mối bên phía Kiên cũng đứt, không tìm được ghi chép sửa chữa bảo dưỡng bao đầu.

Bây giờ người duy nhất có thể biết chuyện chính là người phụ trách bảo trì xe cho bố mẹ anh - Cố Quân Nhi.

Hôm nay cô ta gọi điện thoại đến nói cho anh rằng nếu như anh muốn biết chân tướng thì phải cùng đi ra ngoài dạo phố với cô ta.

Thời điểm Phong Đình Quân nhận được điện thoại thật cảm thấy rất châm chọc.

Ban đầu Ngọc Minh là như vậy, bây giờ Cố Quân Nhi cũng như vậy, từ đầu đến cuối, anh giống như là một công cụ vậy.

Bên ngoài càng ngày càng nhiều người tụ tập tới, chỉ chỉ chỗ chõ về phía hướng cửa phòng thử quần áo.

Bên ngoài một trận ồn ào, Cố Quân Nhi tức giận không thôi, nhưng lại bị ngăn ở phòng thử quần áo trong không thể làm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng anh: "Đình Quân, anh mau nghĩ cách đi."
Phong Đình Quân đưa hai tay ra: "Tôi có thể có cách gì đây?”
"Anh...!Anh lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ có cách, có đúng hay không? Truyền thông bây giờ viết bài rất linh tinh! Viết kiểu gì có thể thu hút được người đọc thì sẽ viết như vậy.


Nếu như chúng ta bị chụp ảnh thật thì như vậy không có lợi với hình tượng của anh, mà cũng không tốt cho hình tượng của cả công ty.

Chẳng lẽ anh cứ mặc cho Thẩm Như Ý ồn ào như vậy hay sao?”
Phong Đình Quân lui về sau một bước, tựa vào trên bức vách, khoanh tay nhìn cô ta: “Quân Nhi, cô đang sợ cái gì?”
“Em không sợ, chẳng qua là em lo cho anh thôi."
“Thế à?” Môi Phong Đình Quân giật giật, nói: “Tôi có thể bỏ tiền mua tin truyền thông, chuyện ngày hôm nay sẽ không tiết lộ ra ngoài được nửa chữ”.

Trong nháy mắt Cổ Quần Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Đình Quân, em cũng biết anh nhất định có cách..”
Phong Đình Quân giơ giơ tay lên, tỏ ý cô ta cách xa mình ra một chút.

“Nhưng điều kiện tiên quyết chính là, bây giờ cô nói cho tôi nghe, cái chết của bố mẹ tôi rốt cuộc có ẩn tình gì?”
Cố Quân Nhi cắn môi, giọng buồn buồn nói: "...!Bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện này chứ? Chờ chúng ta ra ngoài rồi tìm một nơi yên lặng nói chuyện cho đàng hoàng không phải tốt hơn sao?”
Phong Đình Quân khẽ lắc đầu một cái: “Bước ra khỏi nơi này có thoát khỏi nguy hiểm chắc chắn sẽ không nói, sẽ còn nghĩ cách khác mà dây dưa với tôi.

Cổ Quân Nhi, nói ngay bây giờ, tôi muốn một đáp án xác thực
Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn.

Thẩm Như Ý chủ động làm bình luận viên cho quần chúng vây xem, cực kỳ giống hướng dẫn du lịch ở các khu thắng cảnh: "...!Các vị hương thân phụ lão, người đi qua người đi lại không nên bỏ qua đâu! Tổng Giám đốc tập đoàn Phong Khởi cùng một người phụ nữ vào trong phòng thử đồ.

Ở nơi công cộng mà dám công khai làm mấy cái chuyện lăng loàn, có thể nói là vô cùng vô liêm sỉ, không có giới hạn! Một lát nữa phóng viên tới tôi sẽ mở cửa ra, mọi người nhìn một cái là biết ngay thật giả rồi!”
"Cái kết luận này của cô có khác gì với điều tra từ phía cảnh sát?” Phong Đình Quân chợt cười: “Cố Quân Nhi, cô đang đưa giỡn với tôi à?”
Cố Quận Nhi lạnh mặt, vội vàng nói: “Kết quả điều tra lúc trước của cảnh sát là Thời Phong say rượu, cho nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


Nhưng là trên thực tế cũng không phải là bất ngờ! Thời Phong chính là muốn giết bố mẹ anh, chiếm lấy nhà họ Phong làm của riêng! Chẳng qua là ông ta không nghĩ tới, vụ tai nạn xe cộ đó quá thảm thiết, chính ông ta cũng phải nạp mạng, uổng công cho Tôn Bảo làm.."
Phong Đình Quân nhíu chặt mày lại, lắc đầu: “Động cơ không đúng.

Cho dù Thời Phong có dã tâm thì ông ta cũng sẽ không lấy hạnh phúc cả đời của con gái ra làm trò đùa.

Hơn nữa, cô mới là người phụ trách bảo trì xe hôm đó.

Nếu như muốn đụng tay chân gì thì cô làm còn dễ hơn Thời Phong”
"Đình Quân, anh nghi ngờ em? Em muốn gả cho anh, nhà họ Phong không còn có lợi gì cho em chứ? Em căn bản không có lý do phải nhường phần tài sản vốn thuộc về mình cho người khác kia mà!”
Phong Đình Quân mím chặt môi, ánh mắt sắc bén: “Nhưng mà...!Chỉ có như vậy thì tôi mới có thể chia tay với Ngọc Minh.

Tôi mới không thể gượng dậy được.

Thế thì cô mới có cơ hội tiến vào cuộc sống của tôi, không phải sao?”
- --------------------.