Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 137: Vốn Còn Không Có Khả Năng Nào Khác






Vì sao chúng ta lại trở nên như vậy?
Còn có thể bởi vì điều gì khác sao?
Bởi vì đây chính là số mệnh.
Bởi vì cô kiên trì, cuối cùng Phong Đình Quân thả cô xuống cột mốc đường cách đó không xa.

Thời Ngọc Minh vẫy tay gọi một chiếc taxi, báo địa chỉ cần đến.

Tài xế khởi động xe, chậm rãi lăn bánh.

Cô quay đầu lại nhìn rất nhiều lần, chắc chắn không nhìn thấy chiếc Porsche màu đen kia, cuối cùng mới yên tâm được.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cảm thấy mình vẫn quá ngây thơ, cũng quá tưởng bở.

Dựa vào cái gì mà Phong Đình Quận nhất định sẽ đuổi theo sau xe cô?
Anh sắp trở thành chồng của một người phụ nữ khác rồi, là bố của một đứa bé khác, bản thân mình đối với anh mà nói, có lẽ cũng chỉ còn một chút hổ thẹn, một chút tiếc nuối, nhưng đời người dài như vậy, hổ thẹn và tiếc nuối nhiều như vậy, cô chỉ là một cái gì đó trong số những điều bình thường không có gì lạ cả.

Đúng vậy, trên trời nhiều ngôi sao như vậy, không thiếu những ngôi sao giống như cô.

Cố Quân Nhi mới là mặt trời của anh.

Thời Ngọc Minh định đi đến nhà cũ đón bọn nhỏ, thế nhưng ở trên đường lại nhận được tin nhắn do tiên sinh gửi đến.

"Bọn nhỏ đã về đến nhà an toàn.


Thời Ngọc Minh giống như trút được gánh nặng.

Đúng vậy, bây giờ cô không phải đã mất đi tất cả.

Cô còn có bọn nhỏ, còn có...!Tiên sinh.

Thậm chí cô còn có một loại suy nghĩ hoang đường, nếu như trong lòng tiên sinh có chướng ngại, không muốn thẳng thắn gặp mặt nói chuyện với cô vào ban ngày, vậy thì việc duy trì hiện trạng như vậy cũng không phải là không thể.

Nếu...!Anh ta thật sự là anh trai của Phong Đình Quận
"Bác tài, thật ngại quá, quay đầu ở ngã tư phía trước, tôi đến khu nhà Hoa Tường Vi."
Bác tài xế hơi bất ngờ: "Cô gái này, bây giờ đổi điểm đến sao?"
Thời Ngọc Minh cười khẽ: "Đúng vậy."
"Khu nhà Hoa Tường Vi, khu chung cư kia mặc dù giá không quá cao, thế nhưng công trình xung quanh rất tốt, con trai và con dâu của tôi khi kết hôn chính là tổ chức ở khu nhà Hoa Tường Vi đấy"
"Thế à?"
"Đúng! Hơn nữa khu nhà Hoa Tường Vi quả thật không tệ, con trai và con dâu tôi kết hôn được mấy năm rồi mà vẫn luôn yêu thương nhau, quan hệ vợ chồng trẻ cực kỳ tốt luôn, mặc dù nhà đắt thế nhưng đáng mua! Năm nay đứa con thứ hai của bọn họ chuẩn bị ra đời! Bởi vậy tôi cũng ra ngoài làm thêm, tương lai trợ cấp tiền sữa cho đám cháu trai!"
"Vậy ông vất vả rồi."
"Hết cách rồi, nhà chúng tôi nghèo, phải sống khó khăn như vậy qua ngày, thế nhưng cũng may người một nhà chúng tôi đều khỏe mạnh và bình an, không cảm thấy cực khổ, chỉ cảm thấy người một nhà ở cùng nhau rất hạnh phúc!"
Không biết có phải lớn tuổi rồi hay không, nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt tràn đầy tang thương của bác tài xế đang nở nụ cười giản dị, cô cảm thấy trong lòng mình cũng ấm áp lên.

Nhân gian vẫn có hạnh phúc.

Trải qua quá nhiều điều không may, loại hạnh phúc giản dị như này mới vô cùng đáng quý.


Về đến nhà, cô ấn chuông cửa.

Má Phúc mở cửa ra, Thời Dương giống như con gấu nhào vào lòng cô: "Mẹ, con rất nhớ mẹ!"
Thời Ngọc Minh ôm lấy cậu bé, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại trên đầu cậu bé: "Ai đưa con về?"
"Một chú tài xế Chú ấy nói là tài xế do bố phái tới!"
Hóa ra là anh tài xế.

"Minh Nguyệt thì sao?"
"Em gái uống sữa xong rồi ngủ rồi ạ!" Thời Dương kéo cô nhỏ giọng nói: "Mẹ, em gái thật sự rất thích ngủ nướng nha, là do di truyền từ mẹ sao?"
Thời Ngọc Minh hơi kinh ngạc, mầm đậu nhỏ vừa mới lớn lên này mới bao nhiêu tuổi mà biết cả di truyền rồi?
Má Phúc cười ha hả xoa tay: "Cô Thời, hôm nay Thời Dương vẫn luôn hỏi tôi vì sao em gái lại thích ngủ như vậy, tôi cũng thuận miệng nói là di truyền từ bố mẹ."
Thời Ngọc Minh không biết nên khóc hay nên cười: "Sao lại di truyền từ mẹ, sao không phải di truyền từ bố?"
Thời Dương tự nhiên lại đưa ra logic hoàn chỉnh: "Bởi vì bố là siêu anh hùng, bố đi cứu trái đất nha! Mỗi ngày trời chưa sáng đã đi ra ngoài rồi, buổi tối rất khuya mới trở về, bố chắc không có thời gian để ngủ nướng"
"Mẹ, người mà hôm nay bọn con nhìn thấy ở trong nhà ông Thái là bố đúng không mẹ?"
"...!Đúng vậy."
"Nhưng không phải bố và mẹ nên ở cùng nhau sao? Vì sao bên cạnh bố lại có gì khác vậy?"
Vấn đề này, Thời Ngọc Minh không biết nên giải thích với nhóc con như nào.

Trong lòng nhóc con, có lẽ vẫn chưa thể hiểu được chuyện li dị này.

Thời Ngọc Minh ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ nhàng ôm con trai: "Thời Dương, thật ra bố và mẹ không nhất định phải luôn ở cùng với nhau.


Thế nhưng con không cần sợ, bố và mẹ rất yêu thương con và em gái, đúng rồi, còn có bố mới, ông ấy cũng sẽ rất yêu thương bọn con"
"Bố mới?"
"Ừ" Thời Ngọc Minh nói: "Không phải trước kia con từng gặp ông ấy một lần rồi hay sao? Lúc sáng sớm"
Thời Dương hơi mờ mịt gãi đầu: "Thế nhưng mà mẹ, bố mới con gặp ở nhà và bố con gặp ở nhà ông Thái là cùng một người nha! Mẹ, thật sự có bố mới sao? Có phải trong lúc bố làm việc lén lút trở về thăm mẹ không?"
Thời Ngọc Minh giống như bị sét đánh.

"...!Con chắc chắn, bố mới con nhìn thấy ở nhà và bố con nhìn thấy ở trong nhà ông Thái là giống nhau sao?"
Thời Dương rất nghiêm túc suy nghĩ lại, sau đó liên tục gật đầu: "Mẹ, giống nhau, mặc dù ngày đó bố mới đi rất nhanh, con không nhìn thấy rõ, nhưng sau khi thật sự gặp được bố xong con có thể chắc chắn được, bọn họ giống nhau như đúc, chính là bố!"
"Mę, mę sao vậy?"
"...!Không có chuyện gì, mẹ không sao?"
"Nhưng mà mẹ, mặt mẹ nhìn qua rất trắng á, mẹ đói bụng sao?" Thời Dương vội vàng chạy đến kéo tạp dề của má Phúc làm nũng: "Má Phúc má Phúc, mẹ đói bụng rồi, hôm nay chúng ta ăn cơm sớm được không?"
Má Phúc gật đầu liên tục: "Được được được, ai da quỷ nhỏ này, cháu thật biết làm nũng nha! Đợi chút, má Phúc nấu chút mì vằn thắn cho cháu và mẹ cháu ăn!"
"Má Phúc là tốt nhất!"
Thời Ngọc Minh ở một bên, ngơ ngác ngồi trên ghế sa lông, nửa ngày rồi vẫn chưa hoàn hồn lai.

Đúng lúc đó Thẩm Như Ý gọi điện thoại đến, nghe Thời Ngọc Minh nói chuyện xong, trực tiếp đập bàn và đưa ra kết luận: "Ngọc Minh, chuyện này đã được giải quyết rồi! Tiên sinh chính là anh trai ruột của Phong Đình Quân! Hai người giống nhau như đúc, căn bản không còn khả năng nào khác!"
Không biết vì sao, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng: "Như Ý, cậu nói...!Tiên sinh có thể là."
"Mình biết cậu đang lo lắng cái gì, cậu lo lắng tiên sinh chính là Phong Đình Quân đúng không?"
"Mình cho cậu biết, không thể nào!" Thẩm Như Ý nói: "Mình đã nói với cậu, mấy ngày nay mình liên tục moi ra một vài thông tin từ trong miệng của Lục Hào, mặc dù không hữu ích lắm, thể nhưng cũng thể coi như là chứng cứ gián tiếp.

Anh ta nói, Phong Đình Quân chưa bao giờ dùng nước hoa, lúc anh ta sử dụng nước hoa, Phong Đình Quân còn hay ghét bỏ mùi hương trên người anh ta.

Không phải cậu nói tiên sinh rất thích mùi hương của nước hoa Mancera sao?"
Thời Ngọc Minh hơi "Ừ" một tiếng.

Tiên sinh thật sự có nói qua, anh ta rất thích mùi hương của nước hoa Mancera, đó là một mùi hương của cam quýt pha thêm chút mùi của cồn.


Mỗi lần đến gặp cô, khắp người tiên sinh đều có mùi hương này, không có một lần nào ngoại lệ cả.

Hơn nữa đoạn thời gian Lục Hào bị ép giả vờ làm tiên sinh, anh ta cũng dùng nước hoa Mancera.

Mà Phong Đình Quân - cô cũng biết rất rõ, anh chưa bao giờ dùng nước hoa.

Từ khi mười mấy tuổi lúc cô bắt đầu quen Phong Đình Quân, anh cũng chưa bao giờ dùng.

Thậm chí người giúp việc trong nhà dùng nước giặt quần áo, cũng dùng loại không có mùi hương, anh không thích quần áo mình mang theo mùi hương gì cả.

"Hơn nữa, tính cách của tiên sinh và tên đàn ông cặn bã họ Phong kia cũng không giống nhau nha, tiên sinh dịu dàng và ân cần như vậy, mà tên đàn ông cặn bã họ Phong kia làm được sao? Anh ta không biết, lúc cậu gặp chuyện không may, trong người không có lấy nổi mấy chục triệu, nếu không phải may mắn gặp được mình, ngày đó cậu một mình ở trong bệnh viện phải trải qua như thế nào đây?"
Thời Ngọc Minh chìm vào im lặng một lúc lâu.

Lý trí nói cho cô biết, Thẩm Như Ý nói đúng.

Thế nhưng không biết vì sao, trước đó chỉ suy đoán như vậy, bây giờ thân phận của tiên sinh được Thời Dương xác nhận như thế, cô lại hơi lo được lo mất.

Tiên sinh không muốn dùng mặt thật gặp cô, cũng bởi vì anh ta giống y hệt Phong Đình Quân đi.

Sợ cô nhìn thấy anh ta, sẽ nhớ đến những hồi ức đau khổ kia.

Cho nên thà rằng xuất hiện trong đêm, che giấu vẻ ngoài của mình, chỉ giao tiếp bằng trái tim và cơ thể để nói chuyện với cô.

"...!Thế nhưng mình vẫn không nghĩ ra, nếu như tiên sinh là anh trai của Phong Đình Quân, vậy sự kiện mà anh ta hay nhắc đến nghĩa là gì? Anh ta rốt cuộc muốn làm chuyện gì, ngay cả anh ta cũng cảm thấy khó giải quyết, với lại nếu không giải quyết xong chuyện này cũng không thể dùng bộ mặt thật để gặp mặt cậu..."
Thẩm Như Ý đột nhiên vỗ ót một cái: "Ngọc Minh, hình như mình biết nguyên nhân rồi!"
- --------------------.