Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua

Chương 12: Chương 12






Bằng Tử Y sửng sốt, tuy rằng nói rất có lý, nhưng nghe ở trong lòng vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Trừng mắt liếc nhìn Hiệp Phàm một cái, mở lời chuyển đề tài : “Không lo lắng phụ thân ngươi sao?”
“Đương nhiên là lo lắng.” Hiệp Phàm im lặng nói ( Im lặng mà nói kiểu gì nhỉ !!! Chịu thôi, một kiểu nói mới chăng :-? ) , ngữ khí vẫn bình thản như cũ, không có nổi một gợn sóng, nghe ra được có phần giáo dưỡng cùng lễ phép, thậm chí còn không có nghe thấy nửa điểm oán giận cùng lo lắng, “Nhưng là, nghĩ đến, lấy thân phận cùng địa vị của ngươi, làm sao có khả năng cùng một viên quan triều đình gây xích mích ? Tuy rằng thân là người trong giang hồ, nhưng từ trước đến nay vẫn là đối với triều đình nước sông không phạm nước giếng, nay ta chỉ là một nữ tử bình thường, lại mượn uy danh quan viên triều đình chất vấn, chỉ sợ là đã coi khinh ngươi. Chỉ nghĩ, hẳn là Lâm thiếu trang chủ cùng gia phụ tán gẫu vui vẻ, nhất thời quên thời gian, ới đến đây thúc giục hắn trở về, so với Lâm thiếu trang chủ hắn không thể tự do tự tại như vậy được, thân là quan viên triều đình, hưởng lộc của vua phải gánh vác san sẻ lo âu cùng vua (câu gốc là Thực quân phụng lộc đam quân ưu), Hoàng Thượng truyền thánh chỉ giục hắn đi nghị sự, nếu hắn không đi, chính là kháng chỉ không tuân, nhất định lại phải nghe đôi ba câu giáo huấn.
Lâm Hi Thần nghiền ngẫm nhìn Hiệp Phàm, biểu tình sâu không lường được, nhìn không ra hỉ nộ.
“Mang nha đầu Hiệp Tâm ra đây!” Bằng Tử Y lạnh lùng phân phó. “Tiện thể đem Hiệp Vương gia ra cùng, hắn chắc cũng đã tỉnh, uống thành cái bộ dáng gì, thật sự là không thú vị.”
Một lát sau, có người đem Hiệp Tâm dẫn lên, vẻ mặt kinh hoảng, vẫn mang theo khí chất của thiên kim trong Vương phủ, nhưng sợ hãi thì lộ rõ trên mặt.
“Tiểu muội, đã gây vào chuyện gì –” Hiệp Phàm trong lời nói có hơi răn dạy, ngẩng đầu nhìn Tử Y, ôn hoà hỏi, “Nói nửa ngày, cũng không biết nên xưng hô như thế nào?”

B ằng Tử Y lạnh lùng nhìn Hiệp Phàm, không kiên nhẫn nói: “Gia phu họ Đỗ”
Hiệp Phàm gật gật đầu, lại hướng Hiệp Tâm nhìn, tiếp tục nói: “Làm cho Đỗ phu nhân căm tức như thế, cả đêm không ngủ, trong một đêm đem tất cả gia súc trong Vương phủ tập hợp lại, làm hại Vương phủ từ trên xuống dưới bận rộn cả ngày mới dọn dẹp sạch sẽ?”
Lâm Hi Thần nhịn không được cười lên một tiếng, nhìn thoáng qua dì, khó trách cả buổi sáng hôm nay thấy mặt nàng mang vết thâm quầng, thì ra đêm qua đi Vương phủ, chỉ sợ lại là vặn gẫy cổ gia súc, Nhược Hân đến đây, hắn liền đoán được, khẳng định là có nơi không được yên ổn. Không nghĩ tới, cư nhiên là Hiệp Vương phủ, kỳ thật thật sự vô tội.
Chính là, việc tàn khốc như thế, tại sao Hiệp Phàm lại nói thành buồn cười như thế?
“Nha đầu, lời nói này của ngươi vì sao nghe không lọt tai?” Bằng Tử Y thiếu chút nữa xông lên vặn gãy cổ Hiệp Phàm, tại nói như thế nào nghe cũng không được tự nhiên, nói cái gì mà, làm cho nàng căm tức đến cả đêm không ngủ, lại tập hợp tất cả gia súc Vương phủ?! Quả thực đáng giận!
Hiệp Phàm làm vẻ mặt vô tội, nhìn Bằng Tử Y, lẳng lặng nói: “Đỗ phu nhân, ta là giáo huấn tiểu muội, lời này là nói cho tiểu muội nghe thôi, ngươi tức giận làm gì?”

“Ngươi!–” Bằng Tử Y nuốt tức giận xuống, đương nhiên không thể cùng một tiểu nha đầu so đo, oán hận nói, “Ngươi nên hỏi bảo bối muội muội của ngươi một chút, lúc hoảng hôn hôm qua đã làm việc gì vô sỉ!”
“Đúng vậy, tiểu muội, Đỗ phu nhân hỏi ngươi tối qua đã làm chuyện gì.” Hiệp Phàm nhìn Hiệp Tâm, nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi, cố ý lược bỏ hai chữ “Vô sỉ”. Ngẩng đầu, nhìn phụ thân đi ra từ phía sau, trên mặt còn có chút hoảng hốt, tựa hồ không biết đã xảy ra việc gì. Thấy hắn hết thảy đều vô sự, Hiệp Phàm trong tâm có chút an ủi, xem ra, Lâm Hi Thần cũng không làm cho phụ thân chịu khổ gì, cùng lắm chỉ là trúng mê dược linh tinh mê man một ngày.
“Ta, ta làm sao làm cái gì, ta, ta–” Hiệp Phàm nhỏ giọng nói, “Ta chỉ là tới khách sạn để gặp, gặp, Lâm thiếu trang chủ.”
“Sau khi trở về, ta nhất định phải bảo với phụ thân dạy bảo lại thị vệ trong phủ một chút.” Hiệp Phàm thoáng đề cao chút thanh âm, “Một cái thiên kim vương phủ, thế nhưng vì muốn biết chuyện của người trong giang hồ, không có việc gì lại chạy tới khách sạn gặp người trong giang hồ. Thật không có quy củ. Ngươi thật đúng là muốn biết chuyện bọn thị vệ trong Vương phủ nói có phải là thật hay không mà tò mò đến như thế sao? Bọn họ cả ngày đều đứng trong Vương phủ, làm sao biết được chuyện chốn giang hồ, bất quá là nghe người ta đồn, nói cho ngươi nghe để giải buồn, không ngờ ngươi lại làm thật. Khó trách Đỗ phu nhân tức giận, còn không mau giải thích.”
Hiệp Tâm có chút sợ hãi vị tỷ tỷ này, tuy rằng ngày thường bình thản, nhưng lúc thật sự tức giận, cũng làm cho chính mình không dám tranh luận. Khi đó đẩy nàng rơi xuống vách núi đen, thế nhưng nàng vẫn còn sống, bắt đầu từ lúc đó, trong lòng không hiểu vì sao sinh ra sợ hãi, lúc nào cũng lo lắng nàng sẽ nói ra chính mình cố ý đẩy nàng xuống vách núi đen, tuy rằng nàng chưa bao giờ nhắc qua, nhưng Hiệp Tâm biết, Hiệp Phàm nhất định biết chính mình cố ý, tuy rằng lúc đó không quá bảy tám tuổi, chính mình cũng nhớ rõ, Hiệp Phàm đương nhiên cũng nhớ rõ. Hơn nữa nàng là chính thê sinh ra, còn mình là thiếp sinh ra so về khí thế vẫn kém một chút.
Nhìn thoáng qua Hiệp Phàm, Hiệp Tâm kiên trì, đối với Bằng Tử Y run run nói: “Thực xin lỗi, ta, ta, ta không phải cố ý đắc tội Đỗ tiểu thư, lúc ấy, lúc ấy chính là, chính là hiểu lầm, cho nên, cho nên—”

“Hừ, bất quá chỉ là một cái Vương phủ tiểu như, thế nhưng lại càn rở muốn giáo huấn nữ nhi của ta, thật sự là không biết trời cao đất rộng!” Bằng Tử Y lại có một chút hận ý nổi lên, vừa nói đến lời này, trống rỗng cho Hiệp Tâm hai cái tát, oán hận nói, “Ngươi cũng không hỏi một chút, Hân nhi là như thế nào của Hi Thần, lại còn dám chất vấn nàng, nếu không phải Hân nhi tính tình lương thiện, sớm đã đưa ngươi đi Tây Thiên, ngươi giờ này còn có thể đứng ở đây nói chuyện sao!”
Hiệp Tâm bụm mặt, nước mắt chảy dài trên má, ủy khuất muốn chết, cũng không dám hé răng. Nữ nhân đứng trước mặt này, cũng đã giáo huấn nàng quá vài lần, nàng không thể nào trốn.
Hiệp Phàm giả vờ làm như không thấy, Bằng Tử Y thân thủ không kém, khó trách có thể trong một đêm giết sạch toàn bộ gia súc của Hiệp Vương phủ. Bản thân cũng là thiếu kinh nghiệm giang hồ, cũng không có phát hiện gì, nếu luận thân thủ, Hiệp Phàm tự tin chính mình tuyệt đối không dưới nàng, khuyết thiếu chính là kinh nghiệm.
“Lời nói của Đỗ phu nhân cần phải hảo hảo ghi tạc trong lòng.” Hiệp Phàm thản nhiên nói, “Miễn cho lần sau lại khiến cho người ngoài giáo huấn.”
Hiệp Tâm trừ bỏ liên tục gật đầu, thật đúng là không hiểu được làm như thế có chỗ nào tốt hay không nữa.
Bằng Tử Y vẫn cảm thấy trong lời nói của Hiệp Phàm có chút chói tai, lại nói không nên lời có chỗ nào không ổn, nhìn chằm chằm Hiệp Phàm hơn nửa ngày, lại không nói được cái gì.
Lâm Hi Thần thản nhiên nói :”Đủ rồi, thời gian cũng không sớm, để cho bọn họ trở về đi.”

Bằng Tử Y còn muốn ngăn trở, nhưng nhìn thoáng qua Lâm Hi Thần, nhẫn xuống. Nàng tuy là người của Bách Độc môn, nhưng đối với Ngạo Lâm sơn trang mà nói, cấp bậc của nàng thật đúng là không đủ, nhất là đối với Lâm Hi Thần.
Vừa rời khỏi khách sạn, Hiệp Tâm lập tức thay đổi khẩu khí, cáu giận nhìn Hiệp Phàm, oán giận nói: “Ngươi vì sao lại khi dễ ta như vậy! Đừng tưởng rằng ngươi giúp ta thì ta sẽ tạ ơn ngươi, ngươi bất quá chỉ là từ khách sạn đem ta trở về, ta không tất yếu phải tạ ơn ngươi!”
Hiệp Phàm mặt không đổi sắc.
“Hiệp Tâm! Ngừng ngay cái kiểu nói vô lễ của ngươi lại!” Hiệp Vương gia lớn tiếng trách cứ, “Nếu không phải có tỷ tỷ ngươi ra mặt, hôm nay ngươi làm sao có khả năng hồi phủ. Ở nơi này, nếu không phải tỷ tỷ ngươi cẩn thận xoay sở, làm sao đem ngươi trở về!”
Hiệp Tâm muốn cãi lại, nhưng có chút e ngại phụ thân, đành phải nhịn.
Một hàng ba người trở lại Vương phủ, trấn an mọi người, nếm qua cơm chiều, thật khuya mới tự mình trở về phòng nghỉ ngơi. Hiệp Vương phủ mới chính thức khôi phục vẻ yên bình ngày xưa.
Trở lại phòng mình, Hiệp Phàm cảm thấy quá mệt mỏi, mới phát hiện nội y có chút xộc xệch. Nếu nói không sợ hãi, đó là giả, bởi vì biết Bách Độc môn lợi hại, sư phụ cũng là cái ví dụ rõ ràng, cho nên mới cảm thấy sợ hãi, cũng bởi vì sợ hãi mới có thể cẩn thận ứng phó ( đây là cái lý luận gì a~) . Đây là thời kì cổ đại, lần đầu tiên thật sự đối mặt tác chiến, đúng vậy, chính là tác chiến. Không có kinh nghiệm, không có tham khảo, tất cả đều dựa vào phản ứng bản năng. Nếu may mắn, sẽ vô sự.