Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1017: Chiến xa!




- Tối đa sử dụng mười lần, pháp bảo này sẽ không thể sử dụng nữa.

Mạnh Hạo nhìn thấu những vết rỉ sét kia, giống như hủ thực vậy, nơi đi qua, đồng thau thành sắt vụn.

- Loại cảm giác này phảng phất là sử dụng không thích đáng, tổn thương tự nhiên đối với nó sao... Ừ?

Mạnh Hạo vốn lẩm bẩm nói nhỏ, nhưng sau khi nói tới đây, hắn bỗng nhiên nội tâm vừa động.

- Sử dụng không thích đáng?

Ánh mắt của hắn chớp động, nội tâm nghi ngờ càng lúc càng lớn. Hắn rõ ràng nhớ ra một màn mà hắn lấy Tiên Nhân Chỉ Lộ đã thấy được bên trong Xuất Vân Các.

Mạnh Hạo hơi suy nghĩ một chút, tay phải của hắn vỗ trên chiến xa đồng thau, lập tức hung thú bốn phía của chiến xa đồng loạt biến mất. Chiến xa này cũng nhanh chóng rút nhỏ, cuối cùng hóa thành vào khoảng bàn tay, rơi vào trong tay của hắn.

Mạnh Hạo đứng giữa không trung, sau khi cẩn thận quan sát một lát, dưới vị trí tiên chủ thấy được, dần dần phát hiện một chút đầu mối.

- Phía trên này khắc một ít phù văn ấn ký, tuy nói cũng có tang thương, nhưng cho ta cảm giác, dường như cùng chiến xa này không phải nhất thể...

- Còn có xích sắt điêu khắc trên đó, cũng không phải nguyên vẹn hoàn mỹ không sứt mẻ so sánh với vách tường, luôn có một loại cảm giác sau đó được cộng thêm vào.

Ánh mắt của Mạnh Hạo chớp động, bỗng nhiên nhắm lại mắt bên phải, con mắt trái liên tục chớp động 9 cái. Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể bỗng nhiên tràn ra một tia tiên khí, sáp nhập vào trong mắt, lập tức chiến xa đồng thau trước mắt hắn, tức thì bộ dáng đại biến.

Đây không còn là chiến xa, mà là một đám hung thú quấn quanh ở cùng một chỗ. Những hung thú này quấn quanh lẫn nhau, nếu như từ xa xa đi nhìn, thấy được là một cái cánh màu đen!

Cái cánh này tuy rằng mơ hồ, nhưng Mạnh Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là cánh của một con bướm!

Tâm thần của Mạnh Hạo chấn động, hít sâu một hơi, gia tăng sự vận chuyển khí tức của Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể, điều khiển tiên khí một chút, ngưng thần... nhìn về phía cánh bướm.

Trong nháy mắt hắn nhìn lại, trong đầu óc của Mạnh Hạo đột nhiên nổ ầm ầm một tiếng. Hắn thấy được thế giới lập tức phá thành mảnh nhỏ, giống như mặt kiếng vỡ vụn. Nhưng trong vỡ vụn đó, bên trong những mặt kiếng đó, xuất hiện vô số hình ảnh. Những bức họa ấy lóe lên qua mặt, Mạnh Hạo thấy không rõ toàn bộ.

Nhưng có một hình ảnh hắn thấy được, nhớ thật kỹ!

Đó là một chỗ thiên địa, trên bầu trời, mây mù cuồn cuộn, tia chớp nổ ầm ầm. Một thân ảnh mặc áo đen đang đứng trên chiến xa, mắt lạnh nhìn về phía mặt đất.

Dường như, người nọ chính là bầu trời, người nọ chính là ý chí của phương thiên không này.

Mi tâm của người nọ có một lốc xoáy, tựa như không có lúc nào là đang xoay tròn. Trên tay phải của hắn có một chuỗi hạt châu, toàn bộ đều là trống không, dường như chờ đợi phong ấn gì đó.

Mà chiến xa chỗ vị trí cụ thể của thân ảnh ấy, vô cùng tương tự cùng Mạnh Hạo thu được, chỉ có điều phía trên không có bất kỳ một cái phù văn nào.

Phía dưới là đại dương vô tận, ở trung tâm của đại dương có một cái cây. Một cây đại thụ che trời, trên cây đang ngồi một đứa bé trai, mang theo nụ cười, nhìn cả thế giới.

Bốn phía, có 9 con bướm bay múa, xa xa, có vô số sinh mạng tu hành.

Trong đó an tĩnh, an bình...

Trong đầu của Mạnh Hạo ầm một tiếng. Hết thảy hình ảnh trước mắt khoảnh khắc biến mất. Hơi thở của hắn dồn dập, đôi mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, nhìn thoáng qua chiến xa trong tay.

- Một màn kia...

Trong mắt của Mạnh Hạo nhanh chóng chớp động. Sau mấy nhịp thở, tay trái của hắn trực tiếp nâng lên, đặt trên chiến xa đồng thau, chậm rãi muốn xóa đi phù văn trên chiến xa.

Phù văn trên chiến trường, tổng cộng có 99 cái.

Tay phải của Mạnh Hạo tán phát ra ánh sáng nhu hòa, nhưng có bén nhọn ở bên trong, chậm rãi theo trên chiến trường, một lát sau, xóa đi một cái phù văn. Sắc mặt của Mạnh Hạo hơi tái nhợt một chút. Hắn xóa đi một cái phù văn này nhìn như không khó, nhưng trên thực tế hắn đã tiêu hao tu vi cực lớn.

Sau khi cái phù văn thứ nhất bị hủy diệt, chiến xa đồng thau đột nhiên chấn động, mơ hồ phảng phất có từng tiếng gào thét truyền ra từ bên trong. Giống như là người khổng lồ ngủ say vô số năm tháng, vào giờ khắc này, hiển lộ ra một tia dấu hiệu báo trước thức tỉnh.

Thanh âm này truyền vào trong tai Mạnh Hạo, hắn lập tức mừng rỡ.

- Những phù văn này cùng xích sắt, đích đích xác xác là sau đó cộng thêm bào. Nếu không có phong ấn, lại không biết chính xác cách dùng của chiến trường này, ý đồ lấy đó tới khống chế.

- Loại sử dụng không thích đáng ấy mới là nguyên nhân tạo thành chiến xa tổn thương nguyên nhân!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đang muốn xóa đi cái phù văn thứ hai. Nhưng ngay sau đó, tay hắn chợt ngừng, bên trong thần sắc lộ ra một chút hồ nghi.

- Vì sao ta có thể thấy được một màn hình ảnh kia. Nếu như những người khác cũng có thể thấy được, nhất định sẽ biết được bên trong bất đồng.

Đôi mắt của Mạnh Hạo chớp động, một lát sau cúi đầu nhìn một chút thân thể của mình.

- Tiên Nhân Chỉ Lộ... Sửu Môn Đài!

Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, lẩm bẩm nói nhỏ.

Hắn sở dĩ có thể thấy được hình ảnh bên trong chiến xa, biết được cách dùng chính xác của chiến trường này, đây hết thảy, đến từ tiên khí do Tiên Nhân Lộ tràn ra.

- Hay đây là bảo vật của tiên nhân?

Mạnh Hạo trong trầm ngâm, tay trái trên chiến trường thanh đồng, lần nữa lau một cái, chậm rãi xóa đi cái phù văn thứ hai.

Chiến xa đồng thau này, tia sáng mãnh liệt hơn, bên trong gào thét càng rõ ràng hơn.

Sau đó cái thứ ba cái, cái thứ tư, nhưng khi Mạnh Hạo xóa đi cái phù văn thứ mười, chiến xa đồng thau này lại phát ra một tiếng ông. Không ngờ trực tiếp lớn lên trong tay của Mạnh Hạo, đảo mắt liền hóa thành vào khoảng mười trượng.

Tia sáng bốn phía, một loạt uy áp kinh người. Cho dù là Mạnh Hạo thời khắc này cũng cảm nhận được một loạt uy hiếp mãnh liệt, dường như không thể tới gần chiến trường nơi đây, bị ép không thể không lui về sau một chút.

Đôi mắt hắn lộ ra tinh quang, thời khắc này hắn liên tục xóa 10 cái phù văn, tu vi đã khô kiệt. Sau khi hắn nhắm mắt một lát mới khôi phục, nhưng mày lại nhíu chặc hơn.

- Càng về phía sau, phù văn càng khó bị rung chuyển.

Thân mình của hắn nhoáng lên một cái, sắp chạy thẳng tới chiến xa. Nhưng hắn mới vừa tiến đến gần một chút, lập tức trên chiến xa có một đạo hào quang màu vàng bỗng nhiên xuất hiện.

Hào quang đó chợt tan ra phía ngoài, lập tức bên trong tâm thần của Mạnh Hạo hiện lên nguy cơ. Thân thể khoảnh khắc lui về sau, cho đến khi thối lui ra ngoài khỏi hào quang đó. Tiên Nhân Lộ trong cơ thể hắn nháy mắt tràn ra tiên khí. Khi nó miễn cưỡng du tẩu trong người, hắn lần nữa chạy ra.

Lần này, vòng ánh sáng màu vàng không xuất hiện. Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, trong nháy mắt liền đứng trên chiến xa. Tiên khí trong cơ thể hắn không nhiều lắm, không cách nào kéo dài, giờ này biến mất.

Mạnh Hạo vuốt ve chiến xa phất tay, hắn như có điều suy nghĩ. Sau khi hắn nghỉ ngơi một lát, vận chuyển tu vi, đưa vào bên trong chiến xa, nhưng như đá chìm đáy biển, chiến xa không có nửa điểm phản ứng.

Mạnh Hạo ngưng tu vi, không có nửa điểm chần chờ. Khi khí tức của Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể lần nữa tràn ra, hóa thành một tia. Theo tay phải của hắn vào khoảnh khắc đụng chạm chiến xa, lập tức cả thế giới chợt nổ ầm ầm.

Một cái vòng xoáy to lớn xuất hiện trên bầu trời, xoay tròn ầm ầm, vô số tia chớp lôi đình, ngập trời bát phương. Bốn phía hư vô chợt cuồng bạo, dường như cả thiên địa vào giờ khắc này muốn vỡ nát.

Một loại cảm giác dường như cùng cái chiến trường hòa cùng một chỗ, tuy hai mà một, trong nháy mắt hiện lên bên trong tâm thần của Mạnh Hạo. Trong đầu óc của hắn, lần nữa dâng lên thân ảnh áo đen với mi tâm có vòng xoáy.

Cùng lúc đó, chiến xa ông một tiếng, ở phía trước, xuất hiện vô số hư ảnh của hung thú, bị từng cái xích buộc lại, phát ra tiếng gào thét không tiếng động, chạy trốn về phía trước, kéo động chiến xa. Trên bầu trời, hóa thành một đạo đốm lửa, lấy tốc độ không thể nào hình dung, trong nháy mắt đã đi xa.

Tốc độ này quá nhanh, thế cho nên lúc đi ở trước, nhấc lên tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất. Nó tản ra một tầng sóng gợn màu vàng, quét ngang nửa bầu trời, khiến đêm tối vào một chớp mắt, tràn đầy hào quang màu vàng.

Vào giờ khắc này, bên trong Hải Thành, trong chỗ tháp cao, nam nhân áo bào đen Dương Hồn Thánh chợt đứng lên. Bên trong thần sắc lộ ra một chút rung động, cất bước trực tiếp xuất hiện giữa không trung, cách xa nhìn về phía xa xa, thần sắc liên tục biến hóa mấy cái.

- Đó là pháp bảo gì?!

Hắn hút ngược khẩu khí. Khoảnh khắc trước đó, với tu vi của hắn cũng có một loại cảm giác sợ hết hồn hết vía. Loại cảm giác này, hắn không phải là không có qua, nhưng đó là khi đối mặt tông bảo do tông môn tổ tiên truyền thừa xuống mới xuất hiện.

- Đó là một món bảo vật truyền thừa ư?

Dương Hồn Thánh trầm mặc.

Mạnh Hạo thời khắc này nội tâm càng hoảng sợ. Hắn chỉ đưa ra một tia khí tức của Tiên Nhân Chỉ Lộ, trong chớp mắt, Hải Thành không thấy nữa. Chỗ vị trí cụ thể của hắn tuy rằng vẫn là hải vực, nhưng hắn không cách nào phân biệt, nơi này còn là tam hoàn hay không.

Nhưng cái hải vực này có chút quỷ dị. Biển rộng là màu đen, bốn phía yên tĩnh. Mặt biển thậm chí ngay cả một con sóng gợn cũng không phập phồng, càng không cần phải nói sóng lớn.

- Đây... Đây là tốc độ gì?!

Mạnh Hạo hút ngược khẩu khí, cúi đầu nhìn chiến xa phía dưới người, trong mắt dần dần lộ ra ánh sáng kỳ dị.

- Đây là chí bảo!

- Đáng tiếc muốn sử dụng bảo vật này, chỉ có tiên lực mới có thể, tu vi của ta... bảo vật này không tiếp nhận.

Mạnh Hạo thở dài, tiên khí trong cơ thể hắn chỉ có Tiên Nhân Chỉ Lộ, mỗi lần chỉ có thể tràn ra một chút. Một chút đó có thể dùng để triển khai tiên đồng, nhưng dùng để ngầm đấu đá, thật sự là như muối bỏ biển.

- Tiên khí... Vật này là bảo vật của tiên nhân, chỉ có tiên khí mới có khả năng vận chuyển...

Khi Mạnh Hạo đang trầm ngâm, bỗng nhiên nội tâm vừa động, trong đầu óc hắn dâng lên một ý niệm kỳ dị.

- Khí tức của Tiên Nhân Chỉ Lộ tràn ra thật chính là tiên khí sao? Có thể... khí tức kia căn bản cũng không phải là tiên khí, mà là những thứ khác hay không...?

Ý niệm này lóe lên một cái trong đầu của Mạnh Hạo. Không đợi hắn tiếp tục suy tư, đột nhiên, hắn cúi mạnh đầu, nhìn về hải vực phía dưới.

Vốn dĩ hải vực không một gợn sóng, thời khắc này đột nhiên xuất hiện từng tầng một gợn sóng. Một cái thân thể cá sấu vào khoảng mấy trăm trượng, bỗng nhiên... cấp tốc chạy đến từ đàng xa.

Cá sấu vốn dĩ sẽ không xuất hiện trên biển rộng, nhưng ngăt nỗi nó lại xuất hiện ở chỗ này. Toàn thân màu đen, trong mắt mang âm lãnh, trên lưng của nó mọc đầy vô số gai dữ tợn.

Mà giữa những cái gai đó, có một người nam nhân mặc quần áo rách rưới, đang khoanh chân ngồi ở chỗ ấy. Thần sắc một dạng lạnh lùng, ngẩng đầu... nhìn về phía Mạnh Hạo.

Vào khoảnh khắc người nọ nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt của nam nhân nháy mắt lộ ra khát máu cùng sát khí.

- Tu sĩ sao?

Gã lên tiếng khàn khàn, thanh âm rất khó nghe, khi nói ra lời ấy, trong miệng há to có thể thấy được răng màu đen. Cả người gã, cho Mạnh Hạo cảm giác lệ khí ngập trời.

Một cỗ khí tức Trảm Linh, vào giờ khắc này ầm ầm phát mạnh ra từ trên người gã. Cá sấu dưới chân gã cũng ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng gầm thét.

Theo tiếng gầm thét, theo khí tức Trảm Linh tản ra, mặt biển lập tức hỗn loạn, xuất hiện vô số khí phái. Một loạt mùi vị tanh hôi tràn ngập bốn phía.

- Nơi này là Ma Hải, ngươi nếu đã tới, cũng đừng mong đi.

Tay phải của nam nhân bỗng nhiên nâng lên, chộp mạnh một cái về phía trước. Lập tức bốn phía hư vô trong nháy mắt như đọng lại, một cỗ áp lực khổng lồ bỗng nhiên phủ xuống.

- Ma Hải?

Mạnh Hạo ngẩn ra.