Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1658: Truyền thừa môn!




- Ta nhớ hồi ngươi còn nhỏ, ta cũng không có đánh lên đầu ngươi a. Mạnh Hạo thở dài, nhìn Kháo Sơn lão tổ đang diễu võ dương oai ở nơi đó, cảm thấy hơi đau đầu. 

Nhưng hắn vừa nói ra câu này, không biết vì sao lại kích thích Kháo Sơn lão tổ, ánh mắt Kháo Sơn lão tổ lập tức đỏ lên, cũng không biết là nhớ ra cái gì, lần nữa rống to. 

- Mạnh Hạo chết tiệt, hôm nay lão tổ ta không để yên cho ngươi, tiếp chiêu! Kháo Sơn lão tổ gầm thét, khí thế toàn thân lại lần nữa nổi lên, bốn cái chân của hắn không phải rất dài mà thực ra ngắn ngủi, thời khắc này nó đang huy động theo một quy luật nào đó, hai mắt hắn sáng lấp lánh, khí huyết trong cơ thể lưu chuyển, dường như thật sự muốn liều mạng vậy. 

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, xung quanh hắn chợt xuất hiện một cái truyền tống trận to lớn, "ầm" một tiếng, truyền tống trận tự động khởi động, trong nháy mắt đã trực tiếp truyền tống Kháo Sơn lão tổ biến mất. 

- Lão tổ ta đi đây, Mạnh Hạo, ngươi không cần lại tìm lão tổ ta nữa, khiến ngươi thất vọng rồi! Xung quanh vẫn còn vanh vọng âm thanh cùng với tiếngcười đắc ý của Kháo Sơn lão tổ. 

Không cần nghĩ Mạnh Hạo cũng biết, lúc này Kháo Sơn lão tổ chắc chắn đang vô cùng đắc ý, vẻ mặt Mạnh Hạo tỏ ra cổ quái, bước lên một bước, lập tức biến mất. 

Tại một vùng tinh không khác trên Đệ Bát Sơn Hải, thân thể khổng lồ của Kháo Sơn lão tổ chợt xuất hiện, vừa hiện ra, tiếng cười của hắn đã vang vọng bốn phương tám hướng. 

- Vẫn là lão tổ ta anh minh thần võ, tuyệt thế phi phàm, thiên hạ vô địch, tên oắt con Mạnh Hạo kia mà cũng dám cùng lão tổ ta đối nghịch sao? Kháo Sơn lão tổ tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, rất có khí thế cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống. 

Nhưng ngay khi hắn ở đó cảm khái, thì từ bên cạnh chợt truyền đến một tiếng ho khan. 

Kháo Sơn lão tổ sửng sốt. 

- Ảo giác, đây nhất định là ảo giác, làm sao mà tiếng ho khan này lại giống của tên tiểu tử khốn kiếp kia vậy chứ?! Kháo Sơn lão tổ thầm run lên, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy được Mạnh Hạo chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh mình, đồng tử của hắn lập tức co mạnh lại. 

Cùng lúc đó, tay phải của Mạnh Hạo đã nâng lên, thân thể hắn mặc dù nhỏ bé không đáng kể so với Kháo Sơn lão tổ, nhưng khi bắt được sợi râu của Kháo Sơn lão tổ lại bất ngờ vung mạnh, trực tiếp nhấc Kháo Sơn lão tổ lên quay mòng mòng. 

"Ầm" một tiếng, Kháo Sơn lão tổ bị ném đi, đập vào một chỗ cách đó không xa. 

Hắn rống giận, há to miệng cắn tới Mạnh Hạo, nhưng ngay khi hắn sắp táp tới, Mạnh Hạo liền hừ một tiếng, Kháo Sơn lão tổ hét thảm, nhanh chóng khép miệng lại. 

- A a a, lão tổ ta muốn điên rồi, chết tiệt, chết tiệt, đánh cũng không thể đánh, chạy cũng không chạy thoát, ăn cũng không thể ăn, Phong Yêu nhất mạch đều là lũ khốn kiếp, lão tổ ta X tất cả đám Phong Yêu nhất mạch các ngươi!!! Kháo Sơn lão tổ gầm thét, thanh âm hóa thành sóng âm, khiến tinh không chấn động nổ vang, thân thể hắn lại nhanh chóng lui về sau, rung mạnh lưng một cái. 

- Các đồ tử đồ tôn của Kháo Sơn Tông, tất cả ra hết cho ta, giết chết tên này! Cái rung này của Kháo Sơn lão tổ, đối với Triệu Quốc mà nói tựa như động đất, ngay sau đó, lập tức có mấy trăm thân ảnh gào thét lao ra, từng người hoảng sợ nhìn về phía Mạnh Hạo trong tinh không, trợn mắt há hốc mồm. Rồi không biết người nào có trí nhớ tốt, sau khi thoáng ngẩn ra, liền theo bản năng hướng về Mạnh Hạo ôm quyền. 

- Bái kiến tiểu tổ! 

- Là tiểu tổ? Bái kiến tiểu tổ... 

Những này người nhận ra Mạnh Hạo, dù sao năm đó khi Mạnh Hạo tới Thiên Hà Hải tại Nam Thiên Tinh, đã từng tiếp xúc với bọn họ, hơn nữa lúc đó Kháo Sơn lão tổ tự cho là đa mưu túc trí, vì để cho Mạnh Hạo không nghi ngờ, cũng đã thừa nhận thân phận này của hắn. 

Thời khắc này, Kháo Sơn lão tổ vừa nhìn thấy những tu sĩ kia hành lễ với Mạnh Hạo, trong lòng Kháo Sơn lão tổ lập tức uất ức đến tột đỉnh, hét lớn một tiếng, lần này không còn là táp tới, mà là quật mạnh đầu về phía Mạnh Hạo. 

Hắn biết rằng lần này mình trốn không thoát, tốc độ của Mạnh Hạo nhanh đến mức hắn chỉ có thể than thở. Thời khắc này cái đầu hắn như hóa thành một viên tinh cầu khổng lồ, quật mạnh đến.

- Đừng làm rộn. Mạnh Hạo nhíu mày, hờ hững lên tiếng, tay phải hắn lại hung hăng chụp mạnh về phía trước. 

"Ầm" một tiếng, cái đầu của Kháo Sơn lão tổ trực tiếp bị cách không đánh văng ra, thân thể hắn bịch bịch lui về sau, lạicàng nổi điên hơn. 

- Ai làm rộn với ngươi, ngươi ngươi ngươi... ngươi khi dễ người!! 

- Lão tổ ta tung hoành Sơn Hải Giới bao nhiêu năm nay, chuyện xui xẻo nhất, chính là gặp đám khốn kiếp Phong Yêu nhất mạch các ngươi, các ngươi thật quá đáng!!

Kháo Sơn lão tổ sắp khóc đến nơi, dĩ nhiên hắn đã nhận ra Mạnh Hạo mạnh mẽ, đáy lòng đã sớm run rẩy, nhưng lại không cam lòng rống lớn, rồi trong mắt hắn lộ ra vẻ quyết đoán, há to miệng, toàn thân hắn run rẩy rồi chợt có vô số phù văn lấp lánh hiện ra. Dường như hắn đang toàn lực đánh vào phong ấn của bản thân. 

Theo tiếng rầm rầm truyền ra, từ trên người hắn bỗng nhiên bạo phát ra một cỗ khí thế kinh người. Sau khi Mạnh Hạo cảm thụ được, đồng tử trong mắt cũng hơi co lại. 

- Có thể khiến cho Phong Yêu nhất mạch liên thủ cùng những người khác phong ấn, Kháo Sơn lão tổ này quả nhiên không đơn giản.

Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, tay phải lần nữa vung lên. 

Thân thể Kháo Sơn lão tổ lần nữa bị nhấc lên, toàn thân truyền ra tiếng nổ ầm ầm, bất ngờ lại phát ra một tiếng gầm giận dữ. 

Tiếng rống giận này so với trước cuồng bạo hơn vô số lần, vừa xuất hiện liền tạo thành một cỗ gió lốc ầm ầm vận chuyển, thậm chí phía sau nó còn xuất hiện một màn hư ảnh kinh khủng! 

- Lão tổ ta liều mạng với ngươi, ngươi vô cùng khi dễ người, vô cùng khi dễ người! Kháo Sơn lão tổ rống giận, toàn thân xuất hiện vô số phù văn, những phù văn này phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, tạo thành một cái lưới lớn, bao trùm toàn thân Kháo Sơn lão tổ lại. 

Nhưng lúc này, khí thế Kháo Sơn lão tổ bộc phát, khiến toàn bộ phù văn màu vàng này bất ngờ bị đẩy xa khỏi thân thể, lơ lửng trong tinh không. Một cỗ khí thế kinh người từ trên người Kháo Sơn lão tổ đang tăng dần, càng ngày càng mạnh mẽ.

Tinh không nổ vang, bốn phương tám hướng chấn động run rẩy, ánh mắt Mạnh Hạo mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, đây không phải là đầu tiên hắn quyết đấu với Kháo Sơn lão tổ lần, nhưng mấy lần trước, vì vấn đề tu vi của Mạnh Hạo, nên vẫn luôn không thể dồn Kháo Sơn lão tổ đến mức này. Lúc này lão rùa đen bị ép đến cùng đường, mới thật sự nổi đóa lên! 

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, tay phải bấm quyết, phát ra một chỉ về phía Kháo Sơn lão tổ. 

- Yêu Phong đệ bát cấm! 

Trong phút chốc, thân thể Kháo Sơn lão tổ chợt khựng lại giữa không trung, những phù văn màu vàng chung quanh hắn tỏa ra hào quang sáng chói, đồng loạt ép xuống, khiến toàn thân Kháo Sơn lão tổ bị cuốn chặt. Hắn phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, nhưng lại không có cách nào, Yêu Phong cấm với hắn mà nói, chính là loại pháp thuật không thể chống cự. 

- Hiện tại đàng hoàng được chưa? Mạnh Hạo tiến lên, vỗ vỗ cái đầu to của Kháo Sơn lão tổ, Kháo Sơn lão tổ nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, nhưng lại không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm. 

Mạnh Hạo có chút không đành lòng, liếc nhìn Kháo Sơn lão tổ nói. 

- Lão tổ, ta cũng có chỗ khó xử, ngươi chớ phản kháng vùng vẫy, trở thành tọa kỵ của ta cũng không phải chuyện may mắn gì, như vậy đi, chờ khi ta thuận lợi lấy được truyền thừa của Lý chủ, sau đó nếu ngươi không muốn theo ta, thì có thể rời đi. 

Đồng tử trong mắt Kháo Sơn lão tổ đảo đảo, lại chợt nổi lên ý đồ khác. Mạnh Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra ý nghĩ của Kháo Sơn lão tổ, nhưng hắn cũng không để ý tới, thân thể nhoáng lên một cái, bước lên lưng Kháo Sơn lão tổ. Mấy trăm tu sĩ ở xa xa xung quanh hướng về phía hắn cúi đầu,, không dám tiến vào gần. 

Ánh mắt Mạnh Hạo quét một vòng, rồi cất bước xuất hiện ở một vùng trũng của Triệu Quốc, nơi đó có một cái hồ, lúc này Cổ Ất Đinh Tam Vũ đang mỉm cười đứng ở nơi đó, nhìn về phía Mạnh Hạo.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười. 

- Ta vẫn không quên lời hứa đối với ngươi, sẽ giúp ngươi hóa biển. 

- Ta đã trở thành biển. Cổ Ất Đinh Tam Vũ che miệng cười, tỏ ra rất vui vẻ. 

Mạnh Hạo ngẩn ra, nhìn mặt hồ, lại nhìn Đại Thanh Sơn ở cách đó không xa, rồi như nghĩ ra điều gì đó, lập tức khẽ gật đầu. Sau đó hắn bước tới một bước, thân thể trực tiếp trầm xuống, tiến vào lòng đất Triệu Quốc, thần thức của hắn đang khóa chặt một thứ ở sâu tận cùng trong lòng đất trên phần lưng Kháo Sơn lão tổ, một cái... cánh cửa!

Nhưng ngay khi Mạnh Hạo tiến tới gần, thân thể Kháo Sơn lão tổ chợt phát ra một tiếng "ầm", lực lượng toàn thân hắn toàn diện bạo phát, bất ngờ lại mạnh mẽ chống cự lại đệ bát cấm, khôi phục được một chút hành động, trong cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng kinh thiên, như sắp sửa bạo phát. 

Trong tiếng nổ "ầm ầm", những phù văn màu vàng xung quanh hắn lần nữa bị bức ra xa, dường như sắp bị đẩy hẳn ra vậy. 

Mặt đất chấn động kịch liệt, Mạnh Hạo đang ở trong lòng đất có thể cảm nhận được rất rõ ràng, hắn nhíu mày, tay phải bấm quyết lần nữa phát ra một chỉ. Lần này chính là Yêu Phong Đệ Thất cấm, "ầm" một tiếng, Kháo Sơn lão tổ lại lần nữa gầm nhẹ, thân thể run rẩy, đệ thất cấm trong cơ thể hắn tạo thành cộng hưởng, khiến cho thân thể hắn lại một lần nữa bị giam cầm. 

- Bình tĩnh một chút chớ nóng vội, ta chỉ tới lấy đi truyền thừa, sau đó sẽ để cho ngươi rời đi, những năm qua ngươi ở Đệ Bát Sơn Hải này ta đã sớm biết được, nhưng chẳng phải cũng không hề tới bắt ngươi làm tọa kỵ say sao? Mạnh Hạo trấn an, rồi cất bước đi về phía cánh cửa kia. 

Cánh cửa này phát ra ánh sáng dịu nhẹ, trong nháy mắt khi Mạnh Hạo tới gần, hắn liền cảm nhận được một cỗ dao động quen thuộc, còn càm nhận được một cỗ triệu hoán! 

Dao động này, chính là dao động của Phong Yêu nhất mạch, cỗ triệu hoán này, khiến Phong Yêu cấm pháp trong cơ thể Mạnh Hạo lập tức sục sôi, thậm chí Phong Yêu Cổ Ngọc bên trong túi trữ vật của hắn cũng chấn động. 

- Quả thật là Phong Yêu nhất mạch... Như vậy, Lý chủ... chính là Phong Yêu đời thứ mấy?! Mạnh Hạo mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, lúc trước hắn cũng đã từng có suy đoán, hiện tại trong lòng hắn đã nắm chắc 7, 8 phần mười.

Nhưng ngay khi Mạnh Hạo đến gần cửa lớn, cảm giác cộng minh trong cơ thể kia lại càng phát mãnh liệt, Kháo Sơn lão tổ dường như lần nữa bị kích thích, toàn lực vùng vẫy, phát ra tiếng gầm thét ngập trời, vang vọng khắp tinh không. Phù văn màu vàng trên người hắn bất ngờ lại lần nữa run rẩy, thậm chí... có một ít phù văn, lại xuất hiện dấu hiệu muốn hỏng mất. 

Càng kinh người hơn chính là, khí tức trong cơ thể hắn bạo phát ra thời khắc này, không ngờ... đã đạt tới trình độ Đạo Cảnh, thậm chí còn đang điên cuồng tăng lên! 

Nhất nguyên Đạo Cảnh, nhị nguyên Đạo Cảnh, tam nguyên Đạo Chủ... 

Trong tiếng nổ vang quanh quẩn, Mạnh Hạo liền nhíu mày, nếu không thể làm cho Kháo Sơn lão tổ an tĩnh lại, sẽ ảnh hưởng đến hành động thu hoạch truyền thừa của hắn. 

- Lão tổ, đừng làm rộn, nghe lời ta đi. Chân phải Mạnh Hạo dậm mạnh, "ầm" một tiếng, tầng đất mỏng liên tiếp với mai rùa của Kháo Sơn lão tổ lập tức vỡ vụn, để lộ ra... một cái mai rùa đen như mực cùng với từng cái gai nhọn như cột chống trời đâm vào mặt đất bên trên!

Còn có chính là... tại phần mai rùa cách đó không xa hiện lên... một hàng chữ mà theo thân thể Kháo Sơn lão tổ lớn lên, nó cũng lớn theo... 

- Không được nhìn!! Kháo Sơn lão tổ như phát hiện ra, rồi dường như thẹn quá hóa giận, gào thét vang trời.