Ngã Dục Phong Thiên

Chương 179: Tiên chi truyền thừa




Mạnh Hạo lại hít vào một hơi lạnh, nhìn quầng sáng kia mà trong mắt đầy vẻ kiêng kị, hừ lạnh một tiếng, hắn lấy từ bên trong túi Càn Khôn ra một đống phi kiếm, chỉ tay một cái, đám phi kiếm lao thẳng tới một mặt nham bích. Từng âm thanh rầm rầm vang lên, trên mặt nham bích đó hiện lên một cái hố sâu, chỉ là vào sâu trong thì lại vang lên âm thanh kim thiết, khiến cho Mạnh Hạo cau mày, hắn chậm rãi đi vào sâu bên trong, nhìn xung quanh.

Nham thạch màu xanh, lại có từng ký hiệu nhấp nháy, hiển nhiên là đã bị hạ cấm chế rồi.

Mạnh Hạo thầm than một tiếng, liên tục tìm các nơi, nhưng đều như vậy cho nên hắn đành ngồi khoanh chân ở nơi này, nhìn ra quầng sáng bên ngoài, trầm mặc không thôi.

Một lần ngồi xuống thì qua bảy ngày, trong bảy ngày này hắn dùng biết bao nhiêu phương pháp nhưng vẫn không thể nào phá được quầng sáng này, thời gian chậm rãi trôi đi, đảo mắt một cái đã một tháng.

Hắn bị nhốt ở bên trong quầng sáng không thể ra ngoài, còn Sở Ngọc Yên thì cũng không biết được chuyện này, vì nàng ở trong miệng núi lửa thì lại nghĩ là hắn đã rời đi rồi.

Ngày đầu tiên, Sở Ngọc Yên chỉ ôm chặt hai chân nhìn ra bên ngoài, nàng giờ phút này cũng vô cùng tiều tụy, bộ dáng chật vật, so với vẻ đẹp lúc trước bất đồng, giờ chẳng khác gì một đóa hoa tàn hết.

Ngày thứ ba thì nàng nhìn hẳn ra bên ngoài, trong mắt là một mảnh mờ mịt, sắc mặt tái nhợt không thôi.

Ngày thứ ba, ngày thứ năm, ngày thứ tám... cho đến ngày thứ mười, ngày thứ mười ba, vẻ mở mịt trong mắt nàng ta lại càng lộ thêm ra. Hơn nữa cảm giác đói bụng cũng dần xuất hiện, thân thể lạnh lẽo tựa ngồi trong hầm băng, tựa như cả một thế giới này chỉ còn một mình nàng ta cô độc, càng làm cho nàng ta càng thêm mịt mờ. Khi có Mạnh Hạo thì nàng không có cái cảm giác này vì nàng ta còn hận Mạnh Hạo, còn mong hắn chết thảm biết bao nhiêu lần.

Nhưng lúc này thì Mạnh Hạo cũng đã rời đi mười ba ngày rồi, cảm giác cô độc tựa như đang dần dần thôn tính, cắn nuốt lấy nàng ta.

Nàng ta cũng xác định được nơi này không truyền ra chút khí tức nào, cho nên Tử Vận Tông nếu như có thể tìm được thì đã đến lâu rồi, còn hôm nay đã gần một tháng qua đi, Tử Vận Tông còn chưa tìm được chứng tỏ được vấn đề này rồi.

Ngày thứ hai mươi ba, ngày thứ hai mươi sáu, sự sợ hãi trong lòng Sở Ngọc Yên càng thêm mãnh liệt, bốn bề yên tĩnh, khiến cho thân thể nàng run rẩy không ngừng. Tựa như cả thế giới này chỉ cô độc mình nàng ta, cái cảm giác yên tĩnh tới cực hạn này khiến cho nàng ta có cảm giác như xuất hiện ảo giác vậy, có vô số bóng người xuất hiện đi tới đi lui, khiến cho Sở Ngọc Yên lạnh hết toàn thân. Lúc này nàng cũng không còn là thiên kiêu của Tử Vận Tông nữa mà là một nữ tử nhu nhược.

Nhưng nàng cắn chặt răng, không để cho bất kỳ thanh âm nào truyền ra, để bản thân không phải khóc.

Một tháng này, Mạnh Hạo ở bên ngoài sương mù, trước tầng quang mang kia mà dùng tất cả những biện pháp có thể nghĩ tới. Nhưng quầng sáng này vẫn tồn tại như cũ, thanh âm của hắn cũng không thể nào xuyên qua, thậm chí một tháng này, Mạnh Hạo còn không nhìn thấy một nửa thân ảnh nào đi qua. Cho tới một đêm khi mà mây đen vần vũ, mưa to tầm tã, từng hạt mưa rơi xuống, lại xuyên qua quầng sáng, rơi vào bên trong sương mù.

Bất chợt, một tiếng sét đánh vang lên, một đạo thiểm điện từ trên hư không xẹt qua. Ngay khi tia chớp kia xuất hiện thì hắn cũng chợt giật mình, nhìn kỹ lại, một lúc sau, một đạo tia chớp thứ hai xuất hiện thì trong mắt hắn lộ ra tinh quang vô hạn.

Hắn phát hiện, mỗi khi có tia chớp hiện ra thì quầng sáng này có chút vặn vẹo, tựa như tia chớp trên thiên không kia có khắc chế với nó vậy.

- Lôi điện có thể khắc chế thứ này ư... Nếu như có lôi điện đánh xuống, không phải là có thể mở ra được quầng sáng này sao?

Trong lòng hắn chợt động, sau đó lấy ra vô số phi kiếm bằng kim thiết, ném lên, với ý đồ dẫn điện đánh xuống nơi này.

Nhưng cho mãi tới hừng đông, khi giông tố qua đi, cũng không thể dẫn dược một tia lôi điện nào, nhưng hai mắt Mạnh Hạo lúc này lại hiện lên một tia hy vọng.

- Lôi điện không dẫn xuống được thì cũng hẳn có liên quan tới quầng sáng ngăn cách nơi này, hẳn là phải có phương pháp gì khiến cho lôi điện tự động buông xuống, mở ra một lối đi chứ...

- Ta cần một thứ dẫn, một.... ừm?

Trong đầu Mạnh Hạo chợt lóe linh quang, hô hấp có chút dồn dập, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một khối mai rùa, bên trên đó có ghi chép về Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan.

Cẩn thận xem xét, hai mắt hắn lại hiện lên tinh quang vô bờ, thêm một chút quyết đoán.

Hoàn Mỹ Trúc Cơ, thiên địa bất dung, hẳn sẽ có lôi kiếp buông xuống.

Hắn thu mai rùa lại, sau đó trầm ngâm, cũng không nghĩ gì nữa, thân hình đứng thẳng dậy, lao ngay vào trong sương mù, tốc độ cực nhanh, không bao lâu đã đến được đáy sương mù, lao vào trong miệng núi lửa, tìm tới chỗ Sở Ngọc Yên đang ở,

Rất nhanh, Mạnh Hạo đã quay trở lại thì thấy Sở Ngọc Yên thần sắc mịt mờ, vẻ mặt tái nhợt đang ngồi đó.

- Ngươi...

Sở Ngọc Yên khi thấy Mạnh Hạo thì theo bản năng lên tiếng.

- Ngươi là đệ tử của Đan Quỷ đại sư, luyện đan, ngươi làm được không?

Mạnh Hạo lạnh lùng lên tiếng,

Sở Ngọc Yên trầm mặc, gật gật đầu.

- Ngươi muốn ra ngoài không?

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe tinh mang, thanh âm rơi vào trong tai Sở Ngọc Yên khiến cho nàng ta đang run rẩy cũng hiện lên một tia sinh cơ trong mắt.

- Phía trên nơi này đúng là có lối ra, nhưng nơi đó có một quầng sáng chắn mất, mà nó lại không thể nào phá hủy được. Sau một tháng quan sát, ta phát hiện chỉ có lôi điện mới có thể làm cho thứ này phải nhúc nhích.

Mạnh Hạo thản nhiên nói, sự mờ mịt trong hai mắt Sở Ngọc Yên cũng dần mất đi, sinh cơ cũng dần trở lại, thần vận cũng dần hiện ra.

Mạnh Hạo nói xong, tay phải nâng lên, trảo vào hư không, lập tức một con độc xà từ một cái hốc trong đám nham bích không xa, đang lạnh lùng nhìn hai người chợt bay tới, bị Mạnh Hạo cầm đúng vào chỗ bảy tấc.

Sau đó hắn vươn tay trái tới phía Sở Ngọc Yên, bình tĩnh nhìn nàng ta, không cần Mạnh Hạo phải nói thêm gì, Sở Ngọc Yên hơi chút chần chờ, rồi cũng cất bước đi tới. Sau khi bị Mạnh Hạo ôm lấy cái eo mềm mại thi khuôn mặt nàng ta ửng đỏ, nhất là quần áo của Sở Ngọc Yên rách rưới, khiến cho tay trái của hắn trực tiếp đụng vào da thịt của nàng ta.

Chớp mắt, phi kiếm dưới chân khẽ xé gió, mang theo cả hai người bọn hắn phóng thẳng lên phía trên, xuyên qua màn sương mù, xuất hiện phía trước quầng sáng. Mạnh Hạo ném con độc xà trong tay về phía trước, Sở Ngọc Yên cũng không hề chớp mắt, lập tức thấy được cảnh con độc xà biến thành huyết vụ, bao nhiêu xương xẩu đều rơi hết xuống dưới, khuôn mặt nàng chợt tái đi.

Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lập tức có hơn chục thanh phi kiếm bay ra, hóa thành từng đạo quang mang lao thẳng tới quầng sáng, lập tức chúng biến thành tro bụi rơi xuống.

Sau khi xong việc, hắn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Ngọc Yên, sau đó ôm thân thể mềm mại đó dần dần hạ xuống miệng núi lửa.