Ngã Dục Phong Thiên

Chương 367: Đan Giới nhất mạch (2)




- Xem ra Thanh La Tông muốn mượn cơ hội lần này, khiến cho đan đạo tông môn tiến gần hơn một bước, cho nên mới mời Đan Giới nhất mạch.

Chu Đức Khôn cau mày, lão vừa nói xong, người Thanh La Tông phía xa cùng hai vị đại sư Đan Giới nhất mạch cười nói tới gần.

- Chu đạo hữu cũng ở đây sao? Tại hạ còn nhớ rõ năm đó từ biệt, Chu đạo hữu hào ngôn bá ngữ, muốn trở thành Tử Lô. Nửa giáp trôi qua, Chu đạo hữu thành công rồi sao?

Ngay khi vừa tới gần, một tên đan sư trung niên khôi ngô, mặc trường bào màu đỏ của Đan Giới nhất mạch liền mở miệng nói. Gã mang theo ánh mắt như điện nhìn Chu Đức Khôn cùng Mạnh Hạo.

- Thì ra là Lý đạo hữu, nhiều năm không gặp, miệng lưỡi của ngươi sao lại vẫn thúi hoắc như thế!

Chu Đức Khôn bị gợi lên nổi đau trong lòng, hừ lạnh châm chọc đáp trả.

- Vị này là Phương đại sư, là người dùng thủ xảo mà trở thành Chủ Lô trong truyền thuyết những năm gần đây của Đan Đông nhất mạch sao! Ha ha, tại hạ là Trần Gia Hỉ, kính ngưỡng đại danh của Phương huynh đã lâu. Tại trong tu sĩ đan đạo, thanh danh của Phương huynh như sấm bên tai, được người gọi là đan sư mặc áo Chủ Lô!

Theo bên người tên Lý đại sư, là một đan sư trung niên khác, người này hơi gầy, chơi nguyên bộ râu cá trê, gã nhìn Mạnh Hạo ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Hai người này đều là đan sư của Sơn Cửu Đan Giới nhất mạch, vừa tới liền đồng thời lộ ra vẻ bất thiện, đối chọi rất là gay gắt mãnh liệt.

Người Thanh La Tông thì không có chút kinh ngạc gì, Đan Đông nhất mạch được người ta để ý nhất trong giới đan đạo, thanh danh hiển hách, truyền khắp Nam Vực. Mà Đan Giới nhất mạch, do Sơn Cửu đại sư của Kim Hàn Tông sáng tạo ra, tuy nói Sơn Cửu đại sư rất là tôn kính Đan Quỷ đại sư, nhưng đồ tử đồ tôn của lão dần trở nên kiêu ngạo, không phục sự huy hoàng của Đan Đông nhất mạch. Cho nên, mỗi một lần hai bên gặp nhau, bất kể là trong trường hợp nào thì đều giống như kẻ thù gặp mặt.

- Ngươi là vị nào nhỉ?

Mạnh Hạo nhíu mày, liếc nhìn tên đan sư họ Trần mới châm chọc hắn một cái.

- Tại hạ là Trần Gia Hỉ, là đan sư hồng bào của Đan Giới nhất mạch!

Đan sư họ Trần cười nói, y khinh thường Mạnh Hạo, trong lòng lại càng ghen tỵ đối phương là Chủ Lô đan sư của Đan Đông nhất mạch. Tại trong mắt y, tạo nghệ đan đạo của bản thân, nếu đặt trong Đan Đông nhất mạch, không nói Tử Lô, nhưng một cái Chủ Lô đỉnh phong thì không thể thoát.

Trên thực tế, Đan Giới nhất mạch có không ít người có suy nghĩ này… dù sao, đan sư của Đan Giới nhất mạch bọn họ, dù có danh khí cao hơn cũng chỉ là ở trong Nam Vực, đương nhiên mức độ biết đến không bằng được Đan Đông nhất mạch. Giống như luôn thấp hơn một bậc, điều này làm cho bọn họ càng thêm đối địch với Đan Đông nhất mạch.

- Ngươi biết ta!?

Mạnh Hạo kinh ngạc hỏi tiếp, bộ dáng này, người ngoài thì không nhìn ra điều gì, nhưng Chu Đức Khôn một bên thì hơi kinh hoàng. Lão đã chứng kiến được sự sắc bén trong lời nói của Phương Mộc này rồi, biết được, khi đối phương mở miệng thì sẽ không lùi bước.

- Phương đan sư trở thành Chủ Lô, giới đan đạo không ai không biết. Huống hồ Trần mỗ muốn hỏi một chút, bộ áo quần Chủ Lô này, mặc lên có tốt không!?

Trân Gia Hỉ cười ha hả, y cảm thấy Phương Mộc này có chút ngu ngốc, trong mắt y đã lộ ra trào phúng rõ ràng.

- Thì ra là như vậy, ngươi biết ta, bởi vì ta là Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch, mỗi cử chỉ lời nói đều oanh động giới tu sĩ đan đạo, cho nên ngươi luôn nghe bên tai. Dù ngươi là đan sư hồng bào của Đan Giới nhất mạch, ta vẫn không biết ngươi. Lúc này ngươi tới đây là vì muốn ta biết ngươi sao?

Mạnh Hạo như bừng tỉnh đại ngộ, cười nói.

- Ngươi!!!

Hai mắt Trần Gia Hỉ lộ ra hàn mang, những lời này, nghe vào trong tai y không khác gì nhục nhã, lại càng nói rõ y không có danh khí gì. Cho nên đối phương chưa từng nghe qua, mà đối phương, dù là dùng mánh khóe để có được Chủ Lô, thì vẫn như sấm bên tai.

Lời này, chẳng những làm cho Trần Gia Hỉ bốc lên lửa giận, mà Lý Nhất Minh một bên cũng âm lãnh nhìn Mạnh Hạo.

- Chỉ là hạng người miệng lưỡi bén nhọn!

Thấy mâu thuẫn dường như muốn trở nên gay gắt, Tử La Lão Tổ ho khan một tiếng, lập tức có tu sĩ Kết Đan của Thanh La Tông tiến lên, cười ngăn trở hai bên, dẫn mọi người tiến vào trong thập vạn đại sơn của Thanh La Tông.

Như vậy mới làm cho lần tranh chấp này bị ép xuống, dù sao đây là Thanh La Tông, Đan Đông nhất mạch cũng thế, Đan Giới nhất mạch cũng vậy, đều phải chừa chút thể diện. Hơn nữa, đều được mời tới, Thanh La Tông cũng không muốn làm cho song phương vừa vào cửa liền bộc phát mâu thuẫn.

Chu Đức Khôn vụng trộm liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, tuy nói lão không vừa mắt với Mạnh Hạo, nhưng hôm nay lại âm thầm đắc ý, những lời của rồi của Mạnh Hạo làm lão nghe rất thoải mái.

Mọi người phi hành mà đi, khi qua hơn trăm núi, một tòa núi màu xanh xuất hiện trước mắt. Tại trong một đại điện, Thanh La Tông thiết lập đại yến phù hợp với thân phận của Đan Đông nhất mạch cùng Đan Giới nhất mạch.

Tử La Lão Tổ lại không xuất hiện nữa, vốn dĩ tu sĩ Nguyên Anh có thể nghênh đón đan sư của hai mạch tại ngoài cửa đã nói lên sự coi trọng của Thanh La Tông đối với hai mạch rồi.

Yến hội này, đại đa số đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông đều có mặt, Mạnh Hạo thấy Chu Kiệt, thấy được Hàn Bối, nhưng vẫn không thấy được Hứa sư tỷ. Trong lòng hắn có chút chần chừ, nhưng vẻ mặt thì không chút biến đổi.

Chu Đức Khôn thì vẫn trò chuyện vui vẻ với mọi người, còn hai vị đan sư hồng bào của Đan Giới nhất mạch kia, dường như cũng rất hiểu rõ thế cục, cũng trở thành người được chú mục trong yến hội.

Tham dự yến hội này còn có sáu tu sĩ Kết Đan. Sáu người này làm bạn, mọi người nói chuyện rất hòa hợp, có thể nói, hai mạch đan sư này rất được Thanh La Tông trọng thị.

Cho đến khuya, yến hội mới chấm dứt, mọi người lần lượt trở lại chỗ ở. Mạnh Hạo được Thanh La Tông đưa tới một tòa núi tên là Thanh Nghênh Phong, lầu các trên đỉnh núi này có chút xa hoa, trong toàn bộ núi đều có trận pháp, nhất là nơi này là trung tâm của Thanh La Tông, an toàn rất được bảo đảm.

Mạnh Hạo đại biểu cho Tử Vận Tông, cho nên vô luận thế nào, Thanh La Tông cũng sẽ không để hắn bị tổn thương gì trong Thanh La Tông. Điều này liên quan tới mặt mũi của tông môn, thậm chí còn liên quan tới quan hệ giữa hai tông môn.

Đêm khuya, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong lầu, hít sâu một cái, sau khi ngồi một lúc, trên thân hình hắn đã bốc lên từng đợt bạch khí. Chút rượu uống trong yến hội đã bị hóa giải. Hơn nữa, khi uống hắn đã dùng tạo nghệ thảo mộc kiểm tra, thấy không có vấn đề mới uống.

Không lâu sau, Mạnh Hạo mở mắt, trong đó lộ ra quang mang thanh minh.

- Hàn Bối là người rất thông tuệ, lúc gặp mặt ta đã không lộ ra sơ hở gì, vì sao nàng lại có ý tránh né!?

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, lại không tìm ra đáp án.

- Hôm nay không gặp được Hứa Sư tỷ, không biết nàng thế nào rồi…

- Còn có Chu Kiệt kia, ta cảm giác trên người này có chút quỷ dị, như có điểm khác với lần gặp trước…

Mạnh Hạo trầm tư một lát, hàn mang trong mắt chớp lóe.

- Phong Yêu Cổ Ngọc nói, là có ý gì…

Mạnh Hạo trầm ngâm, hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu đả tọa.