Ngã Dục Phong Thiên

Chương 379: Đất bằng dậy sóng




Ngay cả đệ tử Thanh La Tông bốn phía cũng đang nhìn Mạnh Hạo với vẻ cổ quái, ba người bọn Tử La Lão Tổ cũng hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.

- Ồn ào quá!

Mạnh Hạo hai mắt lóe sáng như tia chớp trong đêm, đột nhiên ngẩng đầu quát như sấm, át cả tiếng Trần Gia Hỉ, khiến y kinh hãi lùi lại mấy bước, hai tai ong ong.

- Hồ ngôn loạn ngữ, lật ngược phải trái. Ngươi lý giải đan đạo không bằng ta, tạo nghệ thảo mộc không bằng ta, nghe đan dược biết phương ngươi càng không bằng ta, vậy mà còn dám giễu võ giương oai trước mặt Phương mỗ sao.

Mạnh Hạo nói năng không chút khách khí, bước tới một bước.

- Phương mỗ nói ba câu không hề nhắc tới hai chữ “đồ giả”, đó là do ngươi suy nghĩ trong lòng, tự suy diễn thôi. Là ngươi đòi tỷ thí trước, liên tục thất bại liền lộ ra mặt tiểu nhân. Ngươi hỏi Phương mỗ có thấy mất mặt hay không, Phương mỗ ngược lại muốn hỏi, ai cho ngươi mặt mũi?

Lời Mạnh Hạo liên tiếp, thanh âm cao lên, như kiếm đâm vào tim Trần Gia Hỉ khiến hai mắt y nổi lên lửa giận, nhưng thấy Mạnh Hạo bước tới y lại sợ hãi, theo bản năng mà lùi sau mấy bước.

- Đừng nói ngươi chỉ là một hồng bào đan sư, cho dù là đan sư cao cấp hơn trong Đan Giới nhất mạch cũng không đủ tư cách nói Phương mỗ ta là mưu lợi mà trở thành Chủ Lô. Bởi vì Phương mỗ sở dĩ có thể trở thành Chủ Lô là do đan dược của ta được Sơn Cửu đại sư công nhận. Ngươi không công nhận ta chính là không công nhận đánh giá của Sơn Cửu đại sư, chính là chống đối Đan Giới nhất mạch.

Mạnh Hạo lại bước tới một bước, tiếng nói vang vọng.

- Mà ngươi thân là đan sư của Đan Giới nhất mạch, hành vi như thế, lời nói như vậy chính là phản bội tông môn.

Thanh âm Mạnh Hạo mãnh liệt, khiến Trần Gia Hỉ trong đầu ong ong, mắt đầy tơ máu.

- Ngươi…

Thân thể Trần Gia Hỉ run rẩy, chỉ Mạnh Hạo, nhưng kẻ vốn giỏi miệng lưỡi như y trong đầu lúc này lại toàn tương hồ, căn bản không thể nói ra lời nào.

- Một kẻ vì nổi danh mà không ngại phản bác Sơn Cửu đại sư, không tiếc phản bội tông môn như ngươi thật đúng là không bằng heo chó. Ngươi lấy tư cách gì kiêu ngạo trước mặt Phương mỗ, ai cho ngươi dũng khí lên đài cao này trong khi Phương mỗ đang giảng đan.

Mạnh Hạo phất tay áo, tiếng nói như sấm vang vọng khắp nơi. Rơi vào trong tai Trần Gia Hỉ lại chấn động khiến thân thể y run rẩy, tức giận xông thẳng lên đầu.

- Phương Mộc!!!

Trần Gia Hỉ gào lên.

- Hơn nữa viên đan dược này của ngươi, lớp ngoài thì đã hình thành một ngàn năm, lớp giữa bảy trăm năm, lớp trong cùng lại chỉ khoảng ba trăm năm. Loại đan dược này cũng không phải đồ giả gì, bởi vì dù là đồ giả thì cũng chỉ không có tác dụng gia tăng thọ nguyên mà thôi, nhưng viên đan dược này rõ ràng là một viên độc đan.

- Lấy lớp ngoài ngụy tạo, lấy biến hóa thảo mộc lớp giữa để che dấu các loại thảo dược bên trong, ngưng tụ thành độc tính.

- Ngươi là một tên đan sư tâm địa ác độc, lấy ra viên đan dược này là có ý gì, không lẽ là định bán cho các vị tiền bối Thanh La Tông? Đan dược này một khi uống vào thì kinh mạch nghịch chuyển, khí huyết chảy ngược, trong vòng ba hơi thở thất khiếu chảy máu, trong vòng mười hơi thở thì máu nhuộm toàn thân, đau đớn không muốn sống, sau thời gian một nén hương mới có thể hết máu mà chết!

Mạnh Hạo vung tay phải, viên đan dược màu đỏ trong hộp ngọc bay ra, rơi xuống trước mặt Trần Gia Hỉ lúc này đang đầu tóc bù xù, thân thể run run.

- Đây chính là đáp án của Phương mỗ, ngươi lấy ra một viên thuốc giả Phương mỗ cũng có thể nói ra đan phương, nhưng ngươi lại lấy ra một viên độc đan, ý đồ ác độc như vậy, thì Phương mỗ cũng không cần đấu với ngươi nữa.

Mạnh Hạo lạnh lùng nói, giọng nói như chém đinh chặt sắt.

- Đây không phải độc đan.

Trần Gia Hỉ tâm thần như bị xé nứt, lúc này rống giận ngập trời, điên cuồng rống to.

- Có phải độc đan hay không ngươi tự mình nuốt vào là biết.

Mạnh Hạo ánh mắt sáng quắc, lời nói sắc bén như đao.

- Ngươi!!

Trần Gia Hỉ điên rồi, đây là viên đan dược y thiên tân vạn khổ mới có được, vốn định bán cho người của Thanh La Tông, kiếm một món hời, không ngờ Mạnh Hạo lại nói như thế khiến cho không chỉ ba người Tử La Lão Tổ chần chờ, mà đám đệ tử Thanh La Tông xung quanh cũng đang lộ vẻ bất thiện.

- Ngươi nuốt viên đan dược này, xem ngươi chết hay là không chết! Nếu ngươi không chết thì xem như Phương mỗ thua tâm phục khẩu phục.

Mạnh Hạo lại nói.

Lý Nhất Minh tim đập thình thịch, mọi chuyện diễn biến quá nhanh, lúc trước còn là Trần Gia Hỉ chiếm ưu thế, không ngờ giờ lại nghịch chuyển như thế, khiến y đầu óc ong ong.

Không chỉ là y mà Chu Đức Khôn cũng đang thấy mờ mịt. Lão rõ ràng xác định đan dược này là thật, nếu không cũng không có dị tượng lúc trước, nhưng lời Mạnh Hạo cũng rất có lý.

- Ngươi…ngươi…

Trần Gia Hỉ đầu óc ong ong, lúc này y không thể giải thích, đã bị Mạnh Hạo dồn đến đường cùng, nếu không uống viên đan dược này ắt sẽ bị hoài nghi.

- Phương Mộc!!!

Trần Gia Hỉ gầm lên một tiếng, nhưng lại mạnh mẽ ném viên viên đan dược vào trong miệng, hai mắt đã tràn đầy tơ máu, mặt nổi đầy gân xanh, cả người giống như hung thần ác sát. Lúc y nuốt đan dược, Tử La Lão Tổ cũng có vẻ do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng không đứng dậy.

Lão giả mặt đỏ kia hơi tiếc nhưng cũng không ngăn cản.

- Ta nuốt rồi, Phương Mộc, ta nuốt Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan rồi.

Trần Gia Hỉ gào lên, gắt gao nhìn Mạnh Hạo.

- Một, hai, ba…

Mạnh Hạo thản nhiên đếm, lúc hắn đếm đến tiếng thứ ba, cũng là ba hơi thở trôi qua thì Trần Gia Hỉ vẻ mặt đại biến, thân thể run rẩy mãnh liệt, khuôn mặt vặn vẹo, hét thảm một tiếng rồi thất khiếu đều chảy máu.

Một màn này trong nháy mắt liền chấn động toàn bộ năm mươi bảy tu sĩ ở đây, còn có không ít người trực tiếp đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ.

Lý Nhất Minh trước mắt tối sầm, suýt nữa té xỉu, đầu óc y ong ong như bị sét đánh.

Chu Đức Khôn cũng hít sâu một hơi, mang theo vẻ không thể tin nổi, nhìn Trần Gia Hỉ ở đó kêu thảm thiết, thất khiếu cháy máu, một màn thê lương.

Tử La Lão Tổ hai mắt co rút, lộ ra chút tức giận, lão giả mặt đỏ bên cạnh cũng nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ bất thiện.

Mạnh Hạo đứng trên đài cao vẫn tiếp tục thản nhiên đếm.

- Bốn, năm, sáu…

Theo tiếng đếm của hắn, Trần Gia Hỉ té trên mặt đất, kêu thảm thiết thê lượng đến cực điểm, thân thể quay cuồng, máu của y chảy ngược, kinh mạch của y nghịch chuyển, thân thể lại còn nổ ầm ầm, trực tiếp phun ra sương mái, khiến cho một thân hồng bào lúc này càng trở nên tiên diễm hơn, đã trở thành một bộ y phục đẫm máu.

Tất cả lại đều đúng như Mạnh Hạo nói lúc trước, chuẩn bị đếm tới mười, mắt thấy Trần Gia Hỉ sắp tử vong, nhưng Mạnh Hạo chỉ đếm tới tiếng thứ chín thì đột nhiên bước tới, tay phải mạnh mẽ nâng lên, ấn lên trán Trần Gia Hỉ đang suy yếu.

Sau một cái vỗ, Trần Gia Hỉ lập tức ngừng kêu la, tuy thân thể run rẩy, hơi thở suy yếu, nhưng giống như đã dừng chân trước bờ vực tử vong. Có điều nhìn bộ dạng của y có lẽ cũng chỉ có thể kéo dài một chút, dùng không được bao lâu, vẫn là khó thoát khỏi kiếp tử.

- Nể mặt Sơn Cửu đại sư, hôm nay Phương mỗ cứu ngươi một mạng.

Mạnh Hạo nhàn nhạt nói, tuy trông hắn có vẻ bình tĩnh nhưng không ai biết trong lòng hắn đã là sóng gió ngập trời, kích động khó có thể hình dung.