Ngã Dục Phong Thiên

Chương 468: Vẫn chói mắt rực rỡ! (2)




Ở trước mặt nam tử trung niên này, vị Lão Tổ thứ mười của Vương gia kia, nhìn xa xa vào chỗ sâu trong hắc vụ, lão đứng ở chỗ này, nhưng nam tử trung niên kia, lại là căn bản nhìn không thấy.

- Tiểu oa nhi, lão phu đã giúp ngươi lưu lại người này. Giải quyết vấn đề lớn nhất của ngươi, người còn lại đều đã bị áp chế ở Kết Đan, nếu như vậy mà ngươi còn không có biện pháp đào tẩu, thì nói rõ cho dù là ta giúp ngươi đào tẩu, ngươi cũng sẽ chết ở bên ngoài.

- Như vậy lão phu chỉ có thể đem Hoàn Mỹ hiện tại của ngươi cướp đi.

- Đáng tiếc, từ xưa đến nay, trạng thái Hoàn Mỹ là không thể bị người bồi dưỡng, không biết là lực lượng gì đang làm nhiễu... nếu không thì ngược lại có thể đem ngươi bắt lại, chăn nuôi, chờ ngươi đến Nguyên Anh rồi lại đi đoạt lấy.

- Cho nên, ngươi tốt nhất là đừng để cho ta thất vọng, phải cường đại nhanh lên một chút a.

Lão giả nhẹ giọng mở miệng, trong mắt lộ ra quang mang âm trầm, giờ khắc này lão thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

- Còn có một trăm hai mươi dặm...

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang, vị trí hắn bị truyền tống ra ngoài, cách Vãng Sinh chủ động không gần, nếu là lúc bình thường thường, những khoảng cách này đối với hắn mà nói, không coi vào đâu.

Nhưng hôm nay đây là khu vực nguy cơ tứ phía, hơn một trăm dặm này đối với Mạnh Hạo mà nói, đại biểu sinh tử.

Hắn đã triển khai toàn bộ tốc độ, khoảnh khắc đi xa.

Một trăm mười lăm dặm, một trăm dặm, một trăm lẻ năm dặm... Mạnh Hạo đã thấy rõ ràng thi thể tiên nhân đang không ngừng nhỏ đi kia, đang lúc muốn nhảy qua, bỗng nhiên sắc mặt Mạnh Hạo đại biến.

Một tiếng nổ vang trong phút chốc từ bốn phía mạnh mẽ truyền ra, từng thân ảnh lấy một tốc độ kinh người, nhất tề mà đến, những thân ảnh này tốc độ cực nhanh, trực tiếp khuấy động sương mù nơi đây, khiến cho những tu sĩ của các tông môn khác mới truyền tống ra ngoài đều một đám sắc mặt biến hóa, nhìn về phía thân ảnh của những lão giả đang bay rất nhanh kia.

Trong đám người, có Trần Phàm, có Hàn Bối, có Sở Ngọc Yên, có Vương Hữu Tài, Lý Thi Kỳ, còn có... Hứa Thanh.

Bọn họ đều thấy được một màn này, thậm chí đều thấy được, ở phía xa, mục tiêu mà thân ảnh những lão giả này đang lao đến... Mạnh Hạo!

Mạnh Hạo lúc này do sương mù vây quay bị tản ra, thân ảnh liền hiển lộ, bị người nhìn thấy, vả lại hắn cũng chẳng còn tâm tư mà đi che giấu, cứ như vậy trưc tiếp hiển lộ trong ánh mắt của mọi người hoặc gần hoặc xa.

- Mạnh... Mạnh Hạo!!

Trần Phàm hoàn toàn ngẩn người, đầu óc vù vù, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, gã tìm Mạnh Hạo đã nhiều năm, nhưng từ năm đó sau khi đối phương mất tích, liền thủy chung không có xuất hiện qua, gã làm thế nào cũng không cách nào dự liệu được, cư nhiên ở chỗ này, có thể thấy được Mạnh Hạo.

Sở Ngọc Yên sắc mặt tái nhợt, thân mình run run, nàng kinh ngạc nhìn quần áo Mạnh Hạo, trên mặt mang theo vẻ chua xót, giờ phút này, nàng dĩ nhiên hiểu được, Phương Mộc... Chính là Mạnh Hạo!

Chính là tu sĩ Triệu quốc năm đó ở bên trong sơn cốc, cùng mình cư ngụ hơn nửa năm, việc này đối với Sở Ngọc Yên mà nói, giống như sét đánh ngang tai, tiếng sét này trên thực tế trước đây trong thế giới ý thức, đã muốn tồn tại, nay tuy nói nàng có chuẩn bị, nhưng vẫn không thể đi áp chế, nội tâm nhấc lên từng trận ý nghĩ phức tạp.

Trong sinh mệnh của nàng có hai nam nhân khó quên nhất, một người là Mạnh Hạo, khó quên này, bởi vì dây dưa năm đó, bởi vì một hồi oán hận không thể nói rõ.

Người thứ hai, chính là Phương Mộc, từ khi biết được đối phương là Đan Đỉnh, nàng cũng không biết tại sao, lúc nào cũng nghĩ tới đối phương, thậm chí khi hiện lên thân ảnh hắn thì hoặc là hừ nhẹ, hoặc là mỉm cười, hoặc là có chút đỏ mặt.

- Phương Mộc... Mạnh Hạo...

Trong đầu Sở Ngọc Yên, hình tượng hai người này, thủy chung không thể trọng điệp, cuối cùng còn lại, chỉ có chua xót thật sâu cùng phức tạp.

Vương Hữu Tài trầm mặc, gã nhìn thân ảnh Mạnh Hạo, trong lòng ngược lại là bình tĩnh nhất, trong lúc mơ hồ, gã giống như thấy được năm đó trong hang động trên Đại Thanh sơn, khi chính mình ngẩng đầu, nhìn về phía trên, thì nhìn thấy thư sinh Mạnh Hạo.

Lý Thi Kỳ ngóng nhìn Mạnh Hạo, trầm mặc không nói, nàng nghĩ tới một trận chiến của hai người năm đó.

Hàn Bối hít sâu một cái, với thông tuệ của nàng, từ trên vẻ mặt của Sở Ngọc Yên nàng lập tức nhìn ra mấy manh mối, nhưng thủy chung nghĩ không ra cụ thể, bất quá đối với Mạnh Hạo, nàng có ấn tượng rất mãnh liệt, giờ phút này mắt phượng chợt lóe, ngưng trọng nhìn qua.

Mạnh Hạo... cái tên này, cái thân ảnh này, xa cách Nam Vực nhiều năm, nhưng hôm nay vừa xuất hiện, vẫn chói mắt rực rỡ như trước!

Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, ngay khi nhìn thấy sương mù bốn phía quay cuồng, hắn liền lập tức cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết. Sau khi ngụm tiên huyết này phun ra trước mặt hắn thì đã trở thành huyết vụ, trong giây lát quấn quanh ở dưới chân Mạnh Hạo.

Khiến cho tốc độ của hắn, trong chớp mắt, bạo tăng mấy lần, gần như thuấn di, trực tiếp xuất hiện ở ngoài năm dặm, trên cái thi thể tiên nhân đang không ngừng thu nhỏ lại kia.

Ngay khi xuất hiện trên thi thể, Mạnh Hạo phun ra một ngụm lớn máu tươi, mái tóc màu đen, giờ phút này có một vài sợi đã trực tiếp trở thành màu trắng. Lúc trước hắn dùng thuật pháp, là một trong những cấm thuật pha tạp của Huyết Tiên truyền thừa, thuật ấy tu sĩ Kết Đan có thể triển khai, trong chớp mắt, đổi lấy tốc độ vượt xa cực hạn của bản thân.

Tuy nói không phải thuấn di, nhưng ở cự ly ngắn, so với thuấn di cũng sai biệt không nhiều lắm, mà thuấn di vốn là thần thông chỉ tu sĩ Nguyên Anh mới có thể có được, tu sĩ Kết Đan triển khai bí thuật này, cả đời, không thể sử dụng vượt qua ba lượt.

Gần như tại thời điểm thân thể Mạnh Hạo biến mất, ở vị trí lúc trước của hắn, hư không nháy mắt sụp xuống, loại sụp xuống này, trực tiếp giống như dập nát một mảnh hư vô. Nếu không phải là Mạnh Hạo quyết đoán triển khai cấm thuật, như vậy dựa vào bản lãnh của hắn, cho dù là nhanh hơn nữa, thì cũng không thể tránh khỏi.

Hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Mà nơi đây cấm truyền tống, cấm chế tất cả truyền tống, nhưng cấm thuật của Mạnh Hạo, lại không phải thuấn di, mà là bạo phát tốc độ cực hạn, giờ phút này phun ra máu tươi, đã đại biểu ngũ tạng lục phủ của hắn đã bị thương, thậm chí hai chân của hắn, cũng ở một khắc này phát ra tiếng động ken két.

Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn vẫn không có nửa điểm chần chờ, đồng tử trong mắt tràn ngập tử quang, lấy sinh cơ thọ nguyên, để đổi lại sự khôi phục của thương thế

Có thể nói, từ khi bắt đầu Kết Đan, thọ nguyên của Mạnh Hạo cũng theo đó mà gia tăng, dựa theo bình thường mà nói, hắn là có thể sống khoảng bốn trăm tuổi, nhưng nay đã hao phí một ít.

Cái giá cực lớn này khiến cho Mạnh Hạo giờ phút này tuy nói thoạt nhìn vẫn là thanh niên, nhưng sắc mặt tái nhợt, ảm đạm đến mức ngay cả Tử Đồng Thuật cũng không cách nào khôi phục.

- Cuối cùng vẫn là tới rồi.

Xung quanh Mạnh Hạo, hơn mười tu sĩ Nguyên Anh của hai nhà Quý, Lý, hiện giờ đều đang bị áp chế ở Kết Đan đại viên mãn đang hướng về phía Mạnh Hạo gào thét mà đến.