Ngã Dục Phong Thiên

Chương 483: Lệ thanh ở loạn thạch (2)




Mạnh Hạo không nói gì, vì thế lúc này ở nơi đây, một mảnh tĩnh mịch, ngay cả tiếng hít thở, cũng đều như có như không.

Dần dần hóa thành áp lực mãnh liệt, như ngọn núi vô hình ép ở trong lòng mọi người, cái loại cảm giác này, giống như thời khắc bị vây trong sinh tử, ánh mắt Mạnh Hạo làm cho bọn họ có loại cảm giác mãnh liệt, chỉ cần vừa động, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng cuối cùng một nam tử trung niên có tu vi thấp nhất trong bốn người, dưới loại áp lực này lại thừa nhận thêm một lát, thật sự không thể tiếp tục, mạnh mẽ hét lớn một tiếng, thân mình nhoáng lên một cái, hướng về miệng khe mà bỏ chạy.

Nhưng ngay trong chớp mắt khi thân hình gã bay lên, tay phải Mạnh Hạo nâng lên chỉ một cái.

- Ồn ào.

Hai chữ, một câu, một tiếng hét thảm, một cỗ thi thể chợt hạ xuống, ngã xuống trước mặt ba tu sĩ Trúc Cơ khác, khiến cho sắc mặt bọn họ nháy mắt tái nhợt hơn, thân thể run run.

Thi thể ngã xuống, trên mi tâm có một lỗ máu, đang ồ ồ ứa ra huyết thủy, mở to hai mắt, lưu lại sợ hãi cùng tuyệt vọng trước khi chết.

Một màn này hình thành uy hiếp, trực tiếp kinh sợ hoàn toàn ba tu sĩ Trúc Cơ khác, mấy người bọn họ tuy nói cũng là giết không ít người, nhưng loại diệt sát một tu sĩ Trúc Cơ nhẹ nhàng bâng quơ đến trình độ này, cũng là làm cho ba người bọn họ, thân thể càng thêm run rẩy mãnh liệt

- Kết Đan... Người này nhất định là Kết Đan!

- Chết tiệt, như thế nào lại trêu chọc phải một cái cường giả Kết Đan chứ!

Ba người nhìn nhau một cái, đều nhìn ra chua sót cùng tuyệt vọng trong mắt đôi bên.

Hoàng đại tiên giờ phút này lại càng run run, vẻ mặt khẩn trương, mặc dù y cũng đoán được Mạnh Hạo cường đại, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn lại đã cường đại đến có thể nháy mắt diệt sát một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Thời gian trôi qua ba tu sĩ Trúc Cơ kia trong khẩn trương cùng hoảng sợ cao độ, tâm thần bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hỏng mất, việc bị vây trong uy hiếp tử vong thời gian dài kiểu này tuyệt không phải là việc người thường có thể thừa nhận.

Một trong ba người này có một người rốt cục không chịu nổi, mắt thấy Mạnh Hạo sớm nhắm mắt lại, cắn răng, thân thể nháy mắt bay lên, thậm chí còn trực tiếp bóp nát mấy ngọc giản hóa thành sương mù bao phủ thân thể, khiến cho tốc độ nháy mắt bạo tăng. Đang muốn chạy ra thì Mạnh Hạo vẫn nhắm mắt như trước, cũng không hề có chút cử động nào, tu sĩ bay lên kia ánh mắt lộ ra vẻ kích động, hai người khác phía dưới cũng chần chờ một chút, đang chần chừ không biết có nên đi theo hay không.

Bỗng nhiên sơn thạch hai bên khe núi như hóa thành đất bùn vậy, mềm nhũn, một dây leo màu đỏ tím mang theo một cỗ hung tàn ngập trời, nháy mắt từ trong núi đá xông ra. Dây leo xuất ra thủ đoạn mạnh mẽ, hình thành một miệng to như chậu máu, bên trong tiếng thét chói tai hoảng sợ của tu sĩ Trúc Cơ trung kì kia, một ngụm nuốt xuống toàn bộ thân mình người nọ, giống như mãng xà vậy. Sau khi từng ngụm từng ngụm nuốt hết xong, còn chảy xuống lượng lớn dịch nhờn, cùng lúc đó, một cây dây leo khác cũng từ trong núi đá chui ra.

Chừng mấy chục cây dây leo chi chít trực tiếp đem cửa ra của khe núi phong bế kín mít, thân mình lay động, cả đám đều chỉ về hướng Hoàng đại tiên cùng hai tu sĩ Trúc Cơ kia.

Hoàng đại tiên sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra sợ hãi, mờ mịt đến cực hạn.

Mà hai tu sĩ Trúc Cơ kia thì hô hấp dồn dập, một màn mới vừa rồi, còn hiện rõ mồn một trong óc của bọn họ, giờ này khắc này, nơi này trong cảm thụ của bọn họ giống như là địa ngục.

- Tiền.... tiền bối tha mạng....

Tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn kia tái nhợt nghiêm mặt, trực tiếp quỳ lạy xuống, hướng về Mạnh Hạo, run giọng mở miệng.

- Vãn bối biết sai rồi, tiền bối tha mạng.

Một tu sĩ Trúc Cơ khác cũng là phù phù một tiếng quỳ lạy, đau khổ cầu xin, hai người bọn họ đã bị dọa phá tâm thần triệt để.

Mạnh Hạo chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên nhìn hai người này cùng với Hoàng đại tiên, lúc trước hắn đã chú ý tới đồ đằng trên thân những người này. Tuy nói không giống với tu sĩ Tây Mạc lắm, nhưng ít nhiều gì cũng có thể tràn ra một chút dao động.

- Các ngươi tới là để cầu đan.

Mạnh Hạo nâng tay phải lên, ở trong tay hắn, lập tức xuất hiện hai viên đan dược. Toàn bộ viên đan là màu xanh đen không hề có đan hương, thậm chí khi được Mạnh Hạo lấy ra, thì ẩn ẩn có thể nhìn thấy bên trên có thân ảnh con rết vặn vẹo dữ tợn.

Vừa thấy, chính là độc đan.

Không đợi hai tu sĩ Trúc Cơ kia mở miệng, Mạnh Hạo vung tay phải lên, hai viên thuốc này trong khoảnh khắc tựa như tia chớp xuất hiện ở bên miệng hai người, tốc độ cực nhanh. Không đợi bọn họ kịp phản ứng thì mạnh mẽ đập vỡ hàm răng của bọn họ, trực tiếp nhảy vào trong cổ, trong nháy mắt hòa tan.

Hai người sắc mặt đại biến, nhưng không có phản kháng, mà là nội tâm nhẹ nhàng thở ra, hiểu được tối thiểu tính mạng tạm thời không ngại.

- Viên thuốc này là trừng phạt, hai người các ngươi, mang theo Hoàng đại tiên ra ngoài tìm kiếm loại bùn đất này, tìm được càng nhiều, độc trên người các liền giải càng nhanh. Thậm chí ta còn có thể cho các ngươi mấy viên đan dược chân chính.

Mạnh Hạo bình tĩnh nói, ánh mắt đảo qua ở trên người Hoàng đại tiên.

Hoàng đại tiên lập tức tinh thần rung lên, vội vàng lớn tiếng cam đoan.

Mạnh Hạo vung tay áo lên, một nắm bùn đất màu tím xanh bay ra. Sau khi dừng ở trước mặt ba người thì đại môn động phủ vang ầm ầm khép kín, dây leo trong cái khe núi kia cũng đều nhất nhất lùi về, tất cả khôi phục như thường, hai tu sĩ Trúc Cơ kia, cười gượng thở dài, tuy rằng không biết bùn đất mà cường giả trong động phủ này yêu cầu có chỗ nào không tầm thường, nhưng sau khi nghĩ một lần này có lẽ là một tạo hóa cơ duyên nào đó, thì hai mắt cũng lộ ra hào quang. Hai người nhìn nhìn, đối với Hoàng đại tiên cũng rất là khách khí, ba người nhoáng lên một cái, đi thẳng ra phía bên ngoài khe núi.

Dựa theo yêu cầu của Mạnh Hạo, đi tìm loại bùn đất này.

Thời gian trôi qua, rất nhanh lại trôi qua nửa tháng, Mạnh Hạo trong nửa tháng này, đã quen thuộc hơn với Phong Chính thuật, thuật ấy uy lực khó lường, như điểm vạn vật thành yêu, nhưng trên câu chữ lại không phải điểm, mà là phong!

Phong vạn vật thành yêu cho mình dùng, một chữ Chính, tương phản với tà, nhưng lại hiển lộ một cỗ bá đạo, dường như... chiếm được phong chính của phong yêu sư, thì yêu đó như đã được tán thành!

Mỗi lần vận chuyển thì có thể cảm nhận được ở giữa trời đất này, tồn tại một cỗ khí tức như có như không, khí tức này... tựa hồ chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể đem phong chính hóa yêu.

Chẳng qua yêu này không có linh, chỉ là một đoàn hơi thở vô ý thức, nhưng bị Mạnh Hạo sở dụng. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như Mạnh Hạo ở trong điển tịch Tử Vận Tông thấy được cõi thần tiên vậy.

- Thế gian vạn vật, đều có thể thành yêu...

Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra u mang, tay phải nâng lên, nhìn ngón tay, sau khi trầm mặc một lát, bỗng nhiên một chỉ ấn xuống mặt đất của động phủ.