Ngã Dục Phong Thiên

Chương 561: Trảm linh đan (2)




Mà người xếp hạng thứ hai, chiến công lại không đến hai ngàn, trình độ chênh lệch như vậy, khiến cho Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, sau đó hắn lại xem xét những vật phẩm có thể dùng chiến công có thể đổi lấy.

Bên trong có công pháp, pháp bảo, đan dịch, còn có một vài đan dược hắn chỉ luyện cho gia tộc Hàn Tuyết cùng với một ít tài liệu luyện khí tài liệu. Sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy mấy thứ này thì cũng có chút động tâm.

Hơn nữa quan trọng nhất là, chiến công để đổi lấy những... vật phẩm này, so sánh với chiến công của hắn, giống như chín trâu mất một sợi lông.

Ngay tại lúc Mạnh Hạo trầm ngâm, cân nhắc muốn đổi toàn bộ, thì cột sáng bỗng nhiên lóe lên. Bên trên nó lúc này, tăng thêm bốn loại vật phẩm có thể dùng chiến công để đổi.

Bốn loại này vừa xuất hiện, bốn phía lập tức xôn xao, tu sĩ nơi đây xôn xao lên, đồng loạt nhìn lại.

- Hạt giống Kinh Thứ, mười vạn chiến công một hạt!

- Bí thuật Tư Long của gia tộc Hàn Tuyết, hai mươi vạn chiến công một bộ!

- Ngũ Tinh Tuyết Trận, năm vạn chiến công!

- Đan phương Tự Yêu Đan, mười vạn chiến công!

Ánh mắt Mạnh Hạo sáng lên, tu sĩ bốn phía cũng đều xôn xao, hô hấp dồn dập. Bọn họ không biết được bí pháp Tư Long là cái gì, nhưng lại có thể biết được hạt giống Kinh Thứ là cái gì. Dù sao, một trận chiến vừa rồi, sự cường đại cùng khủng bố của Kinh Thứ, đã để lại cho bọn họ một ký ức không thể nào quên.

- Còn có Ngũ Tinh Tuyết Trận, đây là trận pháp chỉ gia tộc Hàn Tuyết mới có, có thể luyện chế thành Ngũ Tinh Pháp Quang...

Trong lúc tu sĩ bốn phía bàn tán, thì Mạnh Hạo như đang suy nghĩ. Hạt giống Kinh Thứ thuộc loại vật phẩm tiêu hao, có uy lực to lớn, khi đó, Mạnh Hạo cũng phải kinh hãi trước nó. Lúc trước hạt giống đó là do Hàn Tuyết San đưa cho hắn, về sau nếu Mạnh Hạo muốn lấy, thì cũng không khó.

Thứ khiến hắn coi trọng hơn, chính là cái Ngũ Tinh Tuyết Trận kia.

- Trận này hẳn là mấy cái … Ngũ Tinh Giác trên không thành trì?

Mạnh Hạo trong trầm tư, lại nhìn về phía đan phương Tự Yêu Đan.

- Đây là đan gì?

Mạnh Hạo cười cười, hắn đương nhiên có thể nhìn ra. Mấy loại vật phẩm này, là gia tộc Hàn Tuyết tận lực xuất ra, mục đích đơn giản là làm cho mình chú ý.

- Xem ra một trận chiến vừa rồi, đã làm cho cái gia tộc Hàn Tuyết này càng thêm coi trọng mình.

Mạnh Hạo nghĩ tới đây, dứt khoát không đi đổi những tài liệu kia nữa, mà là nhìn về phía những tộc nhân Hàn Tuyết bên cạnh cột sáng.

- Không biết ở đây có cho ghi nợ chiến công không?

Mạnh Hạo mỉm cười mở miệng. Hắn vừa dứt lời, tu sĩ bốn phía đang xôn xao, lập tức sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, có thể trực tiếp ghi nợ như vậy.

Việc này dường như đã vượt qua điểm mấu chốt, nhất là giờ phút này Thánh Tuyết thành tràn đầy nguy cơ. Rất nhanh đấy, ánh mắt cả đám tu sĩ ở đây đều lộ ra kỳ quang.

Vị tộc nhân gia tộc Hàn Tuyết bị Mạnh Hạo đặt câu hỏi kia, là một nữ tử trung niên, nàng sửng sốt một chút, có chút không biết làm sao. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên cột sáng bên trên, con số chiến công ở sau tên Mạnh Hạo, trực tiếp nhiều ra mười vạn, biến thành hơn mười chín vạn.

Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, tay phải nâng lên một ngón, điểm vào vật mình coi trọng ở trên cột sáng. Cái cột sáng này lập tức lóng lánh, một lát sau, từ trong đó bay ra hai miếng ngọc giản, một cái là thuật luyện chế Ngũ Tinh trận pháp, một cái thì là đan phương của Tự Yêu Đan.

Giờ phút này bên trên cột sáng, cái tên Mạnh Hạo, lập tức biến mất khỏi vị trí thứ nhất, xuất hiện ở cuối cùng, chiến công của hắn lúc này, thình lình đã trở thành số âm, thiếu gần năm vạn.

Cầm hai miếng ngọc giản, Mạnh Hạo ở trong sự hâm mộ của mọi người xung quanh, đi ra khỏi đại điện, đi qua thành trì trống trải, về tới trong sân viện thuộc về hắn.

Hắn khoanh chân ngồi bên cạnh hoa sen, cúi đầu nhìn về phía ngọc giản. Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc hoàng hôn, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, trong mắt có tinh mang lóe lên.

- Trận pháp này có chút kỳ diệu, đáng tiếc ta lại không biết gì về trận pháp. Nhưng nếu như gặp được người có tạo nghệ trên phương diện trận pháp, thì có thể bảo y trợ giúp bố trí.

- Khiến ta cảm thấy hứng thú nhất, chính là Tự Yêu Đan này. Viên thuốc này lại không phải dành cho tu sĩ, mà là cho dị yêu, hoặc hung thú dùng.

Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, thu hồi hai miếng ngọc giản, khoanh chân ngồi xuống, khôi phục tinh lực.

Mấy ngày về sau, trăng sáng sao thưa, đêm khuya một mảnh yên tĩnh, Kinh Thứ bên ngoài thành trì, đã trở thành phương pháp phòng ngự cuối cùng. Mấy ngày nay thường xuyên có tu sĩ Mặc Thổ cung đến thăm dò, nhưng toàn bộ đều bị ngăn cản ở bên ngoài, tử thương tuy không nhiều lắm, nhưng hiệu quả chấn nhiếp lại cực kỳ rõ ràng.

Trong sân, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi thì mở mắt ra, tay phải nâng lên một ngón nhấn xuống mặt đất. Yêu khí xung quanh lập tức ngưng tụ đến, ở trước mặt Mạnh Hạo, hóa thành một bóng người mơ hồ. Bóng dáng ấy dần dần trở nên rõ ràng, sau khi đã trở thành Mạnh Hạo, thì nhoáng một cái, bay ra.

Tại phía Đông thành trì, trên một đầu đường vắng vẻ, bốn phía không có một bóng người, liền xuất hiện một hư ảnh, cái hư ảnh này chính là Mạnh Hạo.

Hắn đi ở trên đường, sau khi đi khoảng nửa nén hương, ở trong một góc hẻo lánh, Mạnh Hạo dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía sau lưng.

- Ngươi đã theo rất lâu, còn muốn tới khi nào.

- Mạnh đạo hữu chẳng những là đại sư đan đạo, linh thức còn có thể nói là mạnh nhất trong số những tu sĩ Kết Đan mà Nghiêm mỗ từng gặp, có chút tương đương với Nghiêm mỗ.

Thanh âm khàn khàn truyền ra, ở phía sau lưng Mạnh Hạo, một bóng ma vặn vẹo, hiện ra bóng dáng Nghiêm Tung, y nhìn Mạnh Hạo, mỉm cười.

- Ngươi chỉ có cơ hội nói ba câu.

Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng. Trong khi nói, ở trên mặt đất, liền đột ngột xuất hiện một mảnh Kinh Thứ.

- Nghiêm mỗ từng ngẫu nhiên đạt được một bản mật tịch. Trong đó ghi chép một loại đan đạo từ viễn cổ, phương pháp luyện chế Trảm Linh Đan. Viên thuốc này có thể giúp cho người lúc đột phá Trảm Linh, nắm chắc thành công.

- Loại này đan đạo truyền thừa này, theo Nghiêm mỗ điều tra nhiều, là ở một khu vực thuộc Tây Mạc. Nghiêm mỗ từng đi qua một lần, dùng lực lượng một mình ta, thì không cách nào đạt được.

- Ta cần tạo nghệ đan đạo của Mạnh đạo hữu. Nếu việc này thành công, toàn bộ đan phương này đều thuộc về Mạnh đạo hữu.

Nghiêm Tung không có dong dài, lập tức mở miệng.

- Lấy tu vi của Mạnh mỗ, không có hứng thú quá lớn đối với đan dược này.

Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng, quay người, muốn rời đi.

- Việc này Mạnh đạo hữu có thể suy nghĩ thêm một chút, lấy tạo nghệ đan đạo của đạo hữu, đột phá Nguyên Anh cũng không phải là việc khó. Nếu không sớm chuẩn bị Trảm Linh, e rằng phải ngộ đạo, lúc đó liền khó mà tự trảm mình đao thứ nhất. Mà ở khu vực kia, chẳng những có đan phương, thậm chí còn có thành phẩm Trảm Linh Đan!

Nghiêm Tung nói xong, tay phải vung lên, một miếng gỗ bay ra.