Ngã Dục Phong Thiên

Chương 674: Một thân tung hoành ngang trời, vượt ba ngàn tu sĩ!




- Nhưng Mạnh mỗ muốn giết người, ngươi cứu không nổi.

Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng, vừa nói, tay phải nâng lên, không hề có ý lùi bước, hướng về lão giả Nguyên Anh đang tiến đến, đánh ra một quyền.

Tiếng nổ vang trời, thân thể Mạnh Hạo chấn động, lui ra phía sau ba bước, nhưng lão giả Nguyên Anh kia, sắc mặt cũng đại biến, phun ra máu tươi, thân thể liên tục lui về sau bảy tám bước, lấy một ánh mắt không thể tin, mạnh mẽ nhìn về phía Mạnh Hạo. Khi đó thì Mạnh Hạo đã đến gần lão giả Tư Long kia, tay phải nâng lên, căn bản là không cho phép lão giả này có chút giãy giụa nào, một phát bắt được cổ, trực tiếp bóp nát.

Dưới tầng tầng vây khốn, trong ngàn quân, diệt sát ba Tư Long, cho dù là ba trưởng lão Nguyên Anh cũng không thể ngăn cản, còn có một người ngay chính diện bị chấn động chết. Một màn này chẳng những khiếp sợ tất cả người của Độc Chu nhất mạch, mà còn khiến cho tộc nhân của ngũ bộ ở trong quang mang phòng hộ vốn đang tuyệt vọng như được đốt lên ngọn lửa nhiệt huyết, nhìn thấy được hi vọng!

- Mạnh đại sư!!

- Mạnh đại sư!!!

Từng trận gào thét theo từ trong quầng sáng truyền ra, thanh âm này mang theo hy vọng của tất cả những tộc nhân còn sót lại của ngũ bộ, mang theo kích động của bọn họ, quanh quẩn thiên địa.

Triệu U Lan hô hấp dồn dập, mạnh mẽ nhìn về phía Mạnh Hạo. Giờ phút này Mạnh Hạo, lại vượt ra khỏi phán đoán của nàng, trong lúc mơ hồ, đã trở thành tồn tại khiến nàng cực kỳ coi trọng.

- Đại Tư Long... chính diện có thể chấn tu sĩ Nguyên Anh... Người này không thể lưu!

Ngay tại nháy mắt khi nội tâm Triệu U Lan nổi lên sát cơ mãnh liệt, nàng bỗng nhiên tâm thần chấn động. Một cỗ cảm giác sinh tử bỗng nhiên hiện lên ở trong lòng, bởi vì nàng thấy được hai mắt Mạnh Hạo!

Bởi vì trong chớp mắt này, nàng cùng ánh mắt của Mạnh Hạo cách một chiến trường, cách một lòng chảo thiên địa tưởng chừng không thể vượt qua do hơn ba nghìn tu sĩ tạo thành, nhìn về phía nhau.

Bởi vì nàng thấy được, lạnh lùng trong mắt Mạnh Hạo, còn có ở chỗ sâu trong đôi mắt kia, một cỗ sát cơ đối với chính mình!

- Hắn muốn giết ta? Khoảng cách của hắn với ba Tư Long kia quá gần, giết thì giết. Nhưng khoảng cách giữa ta và hắn có hơn ba nghìn tu sĩ của tộc ta, bên cạnh ta cũng có hơn mười vị tộc nhân hộ pháp, cách đó không xa còn có đại tế tự cùng các trưởng lão, hắn... làm sao mà giết được ta chứ!

- Không nói cái khác, chỉ riêng khoảng cách do hơn ba nghìn tu sĩ này hình thành thôi, không đợi hắn đến được đây, đã bị cuốn lấy. Trừ phi hắn thuấn di, nếu không, chỉ dựa vào huyết khí tăng tốc như khi nãy, sẽ không thể làm được việc vượt qua không gian như thuấn di!

- Cho dù là phi hành, cũng cần tốc độ cực hạn, mới có một tia khả năng phá mở ba ngàn tu sĩ này thôi. Mà tốc độ của hắn, theo như lúc trước ta thấy, còn không có tư cách này.

Khoảnh khắc ý nghĩ này hiện lên, Triệu U Lan mạnh mẽ nhìn lại, thì Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài.

Trong tiếng hét dài, Man cự nhân rít gào lao đến, cơ bắp toàn thân mạnh mẽ bành trướng, thân thể to ra cỡ trăm trượng. Nhất là cánh tay phải của nó, lúc này cơ bắp giần giật, như muốn hấp thu hết huyết nhục toàn thân, như muốn đem toàn bộ huyết nhục tập trung lên cánh tay phải vậy, khiến tay phải của nó cực kì khoa trương, chiếm cứ đến hơn phân nửa cơ thể!

Cùng tỉ lệ thân thể nghiêm trọng mất cân đối, thì trên cánh tay phải này gân xanh cũng nổi lên cuồn cuộn, nhìn như muốn nổ tung, như thể có lực lượng khủng bố ẩn chứa bên trong, thoạt nhìn cực kì ghê người. Nó lao đến, một hơi nhấc Mạnh Hạo lên, hướng về phía Triệu U Lan, dùng toàn lực ném tới.

Nháy mắt, lực lương kinh khủng kia của Man cự nhân đã truyền hết lên người Mạnh Hạo, khiến thân ảnh Mạnh Hạo như tia chớp, trực tiếp quấy động tầng mây, nháy mắt lao ra xa. Nhờ lực lượng cường đại của Man cự nhân, dung hợp với tốc độ của bản thân, giúp thân mình hắn trong thời khắc này, ma sát hư vô...... tựa như nắng gắt!

Chính vào lúc này, muỗi yêu rầm rầm lao đến vờn quanh Mạnh Hạo, hóa thành lốc xoáy, quạ yêu tới gần, trở thành sương mù, ngạc ngư màu đỏ khoảnh khắc mà đến, trở thành một bên cánh, con thằn lằn thật lớn kia gầm nhẹ tiến đến, hóa thành thân hình, dơi đen tới gần, đã trở thành bên cánh còn lại. Sau đó, tốc độ của Mạnh Hạo, nháy mắt lại bạo tăng, kia là do tất cả yêu đàn đẩy mạnh, đó là một loại rung động không cách nào hình dung.

Một chớp mắt này, tiếng thét kinh người truyền khắp thiên địa, bên người Mạnh Hạo vờn quanh lượng lớn yêu đàn. Hắn ở trên bầu trời lấy tốc độ cực nhanh bay đi, tốc độ như tia chớp, khoảnh khắc liền trực tiếp lao qua trên đầu hơn ba nghìn tu sĩ kia. Bọn họ căn bản là phản ứng không kịp nữa, cả đám đều đầu óc nổ vang...

Mạnh Hạo cùng yêu đàn, đã hình thành một mũi tên nhọn, mà Mạnh Hạo chính là đầu mũi tên này, mang theo sát cơ cùng sát khí ngập trời, nương theo tốc độ tất cả dị yêu đang bộc phát ra, dường như muốn chọc thủng, đâm xuyên trời cao, lao thẳng về phía Triệu U Lan.

Giờ khắc này, tộc nhân ngũ bộ trong quầng sáng, giống như mất đi hô hấp, tộc trưởng Ô Binh bộ cũng không chữa thương nữa, mà mở ra hai mắt đỏ ngầu. Bảy tu sĩ Nguyên Anh bên cạnh cũng đều hô hấp dồn dập.

Giờ khắc này, hơn ba nghìn tu sĩ Độc Chu nhất mạch, phát cuồng chạy tới, một đám ánh mắt đỏ bừng, lộ ra sợ hãi kinh tâm.

Giờ khắc này, những trưởng lão Nguyên Anh, còn có đại tế tự của Độc Chu nhất mạch đang tấn công quang mang phòng hộ kia, đều nháy mắt biến sắc!

Mắt phượng Triệu U Lan co rút lại, hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. Giờ khắc này, thân ảnh Mạnh Hạo hiện lên ảnh ngược ở trong mắt của nàng, khắc thật sâu ở trong tâm thần.

Một thân tung hoành ngang trời, vượt qua ba ngàn tu sĩ, một mũi tên tràn đầy yêu khí, chỉ thẳng Triệu U Lan!

Tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền từ cách đó mấy trăm trượng, đã vào trong khoảng cách không tới trăm trượng! Hơn mười tu sĩ trên mặt có đồ đằng màu xanh bên người Triệu U Lan giờ phút này một đám như lâm đại địch, ánh mắt lộ ra sát cơ.

Triệu U Lan giơ Vực Ngoại Tâm Ma hoa lên cao, mắt phượng ngóng nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, hai mắt lộ ra lãnh ý. Nàng giờ phút này không thể động, một khi động, liền sẽ khiến cho uy lực của Vực Ngoại Tâm Ma hoa tiêu tán, mà một khi lực lượng của Vực Ngoại Tâm Ma hoa này tiêu thất, thì tu sĩ của ngũ bộ trong quang mang phòng hộ sẽ lập tức lao ra. Đến khi đó, lấy tộc trưởng Ô Binh bộ cầm đầu, tám tu sĩ Nguyên Anh tiến đến, chắc chắn sẽ cầm chân được trưởng lão của Độc Chu nhất mạch.

Một khi như vậy, thì bản thân mình bên này, mới thật là lâm vào trong vòng nguy cơ sinh tử.

- Ta cá là... Hắn không qua được!

Triệu U Lan nháy mắt, nội tâm có quyết đoán.

Đúng lúc này, các vị trưởng lão của Độc Chu nhất mạch đã bất chấp, không tấn công quang mạc đã sắp hỏng mất nữa rồi. So sánh với việc tiêu diệt ngũ bộ, bọn họ càng để ý Thánh nữ của nhất mạch bọn họ hơn.