Ngã Dục Phong Thiên

Chương 682: Đồ đằng mới! (2)




Máu tươi tung bay, tiếng kêu thảm không ngừng truyền ra, hình bóng Mạnh Hạo dường như trở thành màu máu, trong lúc cất bước, tay phải vung lên, nắm lấy hư không, đánh lên người một cô gái, rồi kéo tới, tay trái lấy ra một vốc đan dược trong túi trữ vật. Trong lúc cô gái này còn đang kinh khủng, đã bị nhét đan dược vào miệng.

Chỉ mấy nhịp thở, thân thể cô gái này lập tức phình to, ầm một tiếng nổ tung, máu tươi vung vãi, bao trùm đến mười mấy trượng, rơi lên người mấy người khác, khiến cho mấy cô gái đó, phát ra tiếng gào thét thảm thiết, thân thể hóa thành nước máu.

- Độc tu!

Lúc này trong Huyết Sát giới, chỉ còn lại bốn người, bốn người này đều cao gầy, đã từng có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng hiện giờ đều mặt mày thất sắc. Thủ đoạn giết chóc của Mạnh Hạo, đã hoàn toàn dọa khiếp bọn họ.

Bốn người họ sắc mặt tái nhợt, lúc này lui lại, không còn định ám sát nữa, mà muốn chạy khỏi nơi đây, rời xa kẻ cực kỳ đáng sợ trong mắt bọn họ này.

- Muốn chạy?

Vẻ mặt Mạnh Hạo không chút tình cảm, mấy nữ tu này thân ảnh quỷ dị, nếu không phải hắn có Huyết Sát giới, lại có yêu khí nhàt nhạt trên người, tất cả khí tức lưu động đều sẽ bị phát giác sớm, sợ rằng lúc trước đã bị mấy người này tiếp cận rồi.

Trong khi nói, Mạnh Hạo tiến tới một bước, trong nháy mắt đã tới gần, trong ánh mắt bốn cô gái này lộ vẻ tuyệt vọng, lập tức hóa thành tàn nhẫn, đang muốn trả đòn, Mạnh Hạo đã mỉm cười. Huyết Sát giới xung quanh hắn, ngay khoảnh khắc này nhanh chóng co rút, tốc độ cực nhanh, giống như một bàn tay cực lớn, giữ chặt bốn cô gái này lại, bóp mạnh.

Trong tiếng nổ vang, bốn người toàn bộ tử vong, Mạnh Hạo đứng giữa không trung, trong vòng mấy chục trượng quanh hắn, không còn bóng dáng một ai, tu sĩ Độc Hạt nhất mạch phía xa xa, lúc nhìn thấy Mạnh Hạo, đều có vẻ kinh hãi.

Mà tộc nhân ngũ bộ, thì lại vô cùng phấn chấn, nhất thời, lại tiến lên chém giết.

- Chưa kết...

Triệu Xuân Mộc mỉm cười, dửng dưng mở miệng, nhưng y còn chưa nói xong, đã biến sắc.

Điều khiến y biến sắc như vậy, là vì sau lưng Mạnh Hạo, một bóng người đen thui, không hề bắt mắt, cực kỳ quỷ dị, giống như u hồn, đang lao thẳng về phía Mạnh Hạo, tốc độ nhanh như thuấn di. Nhưng ngay khi tới gần Mạnh Hạo, thì lại phát ra một tiếng gào thét thảm thiết, nàng vươn tay muốn đâm vào sau lưng Mạnh Hạo, nhưng khi tới cách thân thể Mạnh Hạo một thước, lại như bị một tầng lưỡi dao nhanh chóng xoay tròn cắt đứt.

Mạnh Hạo đưa tay phải lên, chộp về phía sau, chụp lấy người cuối cùng đã trọng thương, đưa tới trước mặt, sau khi túm chặt, nhìn về phía Triệu Xuân Mộc, trong ánh mắt Mạnh Hạo, lộ ra sát cơ.

Sát cơ này lập tức rơi vào trong mắt Triệu Xuân Mộc, y chẳng biết vì sao, từ đáy lòng lại xuất hiện hàn ý mãnh liệt, thủ đoạn của Mạnh Hạo vừa rồi, không chỉ đánh chết mười tám tiềm vệ, mà còn chấn động của Triệu Xuân Mộc. Lúc này y không nhìn thấy, Triệu U Lan ở bên cạnh, đang nhìn y đầy vẻ châm chọc.

Càng không hề phát hiện, Triệu U Lan đã lặng lẽ lui lại phía sau, tiếp tục kéo giãn khoảng cách với y.

- Cửu đại trưởng lão, tế tự bầu trời, bằng mọi giá, giết chết người này!

Ngay khi lời Triệu Xuân Mộc truyền ra, mười thân ảnh xung quanh y, thuấn di về phía Mạnh Hạo, chín Nguyên Anh sơ kỳ, một Nguyên Anh trung kỳ, mười người ra tay, kinh thiên động địa.

Ngay tại lúc này, trên bầu trời, một tiếng thở dài khổ sở, đột nhiên vang vọng.

- Bộ lạc được ta che chở, ta không thể tiếp tục làm bạn với các ngươi... Trước khi ra đi, thứ ta có thể tặng cho các ngươi, chỉ có một chút sinh cơ...

Trong tiếng nói, một tiếng nổ vang lên, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh. Hắn lập tức nhìn thấy, đồ đằng Thánh Tổ ngũ bộ trên bầu trời, sau thổ và thủy, thì thụ nhân của Ô Đạt bộ, thân thể cũng chia năm xẻ bảy, tan vỡ tử vong.

Đi cùng với cái chết của nó, là sinh cơ hóa thành khí tức giáng xuống, lao về phía ngũ bộ, dung nhập thân thể bọn họ, hóa thành sinh cơ chữa trị vết thương cho bọn họ.

Nhưng vẫn không thể nào ngăn cản việc, vì nó chết đi, đồ đằng của Ô Đạt bộ, cũng dần dần biến mất, kéo theo đó, tu vi của tất cả tộc nhân Ô Đạt bộ, lập tức có dấu hiệu tuột dốc.

Nhưng ngay khi đồ đằng trên người tất cả tộc nhân Ô Đạt bộ có dấu hiệu tiêu tán, thì trên trán Mạnh Hạo, đồ đằng chữ mộc kia, đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa. Trong ánh sáng, hư ảnh một đại thụ chọc trời, đột nhiên huyễn hóa xuất hiện trên đỉnh đầu Mạnh Hạo.

Nhìn gần, đó là đại thụ, nhìn xa, đó lại là một chữ mộc khổng lồ!

Đồng thời, tộc nhân Ô Đạt bộ, đồ đằng của họ cũng không còn tiêu tán, mà xuất hiện biến đổi quỷ dị, cũng trong mấy nhịp thở này, toàn bộ tộc nhân Ô Đạt bộ, đồ đằng đã ổn định, nhưng xuất hiện trên đó, không còn là Thanh Mộc, mà là mộc của Mạnh Hạo!

Cảnh tượng này, ngay cả bản thân Mạnh Hạo cũng không ngờ tới, ngay khoảnh khắc đồ đằng mộc này hình thành, toàn thân Mạnh Hạo chấn động. Hắn cảm nhận được cuồng nhiệt của tất cả tộc nhân Ô Đạt bộ với bản thân, mà trong cơ thể của những tộc nhân cuồng nhiệt đó, giống như luôn luôn có từng dòng sinh cơ vô hình được truyền tới, dung nhập cơ thể bản thân, khiến Mạnh Hạo vào lúc này, khí tức tăng mạnh!

Đồ đằng thuộc tính mộc của hắn, phát ra quang mang vô tận, kinh thiên động địa, cảnh tượng này, không chỉ khiến ngũ bộ chấn kinh, mà ngay cả tu sĩ của Độc Hạt nhất mạch, cũng đều hoảng sợ, có vẻ không thể tin tưởng.

Triệu U Lan trợn tròn mắt, hơi thở dồn dập, Triệu Xuân Mộc ngây ra, lộ vẻ không dám tin tưởng.

Vì bọn họ thân là tu sĩ Tây Mạc, đều hiểu được một chuyện, đồ đằng... chỉ có thể là dị yêu cuối cùng biến hóa mà thành, tu sĩ... chỉ có thể dựa vào đó tu hành, bản thân không thể sinh ra đồ đằng!

Chuyện này vượt xa tưởng tượng của họ, vì cảnh tượng này, đại biểu cho Mạnh Hạo, đã trở thành đồ đằng Thánh Tổ của Ô Đạt bộ!

Vì đồ đằng của hắn, là đồ đằng của Ô Đạt bộ, vì khí tức trên người Mạnh Hạo tăng mạnh, điều này đại biểu cho hắn có thể như dị yêu có được khả năng biến hóa đồ đằng, hấp thu lực lượng từ sự cung phụng của bộ lạc!

Mà đây, là một điểm mấu chốt để dị yêu có thể biến hóa đồ đằng, khiến bản thân mạnh mẽ hơn.

Trên bầu trời, trong khu vực đồ đằng chiến đấu, lúc này truyền ra tiếng hít sâu và giọng nói không thể tin tưởng.

- Bản thân hắn vậy mà lại trở thành đồ đằng, đồ đằng của hắn, lại thành Thánh tổ của bộ lạc, hắn... lại có thể hấp thu lực lượng chúng sinh!

- Hắn lẽ nào không phải tu sĩ, mà là dị yêu trong thiên địa!

Cảnh tượng này chấn động cả chiến trường, hoàn toàn khiến tất cả mọi người kinh hãi, càng khiến cho Ô Đạt bộ, đi ra khỏi bóng ma khi đồ đằng Thánh Tổ - Thụ Nhân của bọn họ chết đi. Bọn họ phát hiện, tu vi của họ còn đó, tuy có yếu đi một chút, nhưng vẫn ở cảnh giới đó!

Bọn họ phát hiện, giữa bọn họ và Mạnh Hạo, giống như có một mối liên hệ khó có thể nói rõ, như lúc thấy Mạnh Hạo, thì trong lòng sẽ tràn đầy cuồng nhiệt và sùng kính.

- Thánh tổ!