Ngã Dục Phong Thiên

Chương 756: Vòng xoáy quen thuộc (2)




Từng đợt khí tức yêu dị lập tức bộc phát, giữa trời đất, yêu khí tung hoành, kinh thiên động địa. Cỗ yêu khí này hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, vòng xoáy này xuất hiện giữa bầu trời, ầm ầm chuyển động.

Nhưng cảnh tượng này, Tôn Đại Hải cũng có ngẩng đầu, nhưng lại không thể nhìn thấy. Lão nhìn thấy tất cả đều bình thường, bầu trời vẫn là bầu trời, không hề có biến hóa.

Nhưng trong mắt Mạnh Hạo, lại kinh thiên động địa!

Mười sáu tu sĩ giữa không trung, lúc này toàn bộ bắt quyết, đồng loạt gầm lên, mười sáu phù văn lập tức phân tán, lao thẳng lên vòng xoáy giữa trời.

Tiếng vòng xoáy vang vọng ầm ầm, người ngoài không nghe được, chỉ có mình Mạnh Hạo có thể nghe thấy. Hắn nhìn vòng xoáy, hơi có cảm giác quen thuộc, giống như đã nhìn thấy ở nơi nào đó.

Vòng xoáy ầm ầm chuyển động, dần dần xuất hiện một hắc động, trong hắc động này… lại xuất hiện một thế giới!

Ngay khoảnh khắc nhìn rõ thế giới đó, Mạnh Hạo liền chấn động, lộ vẻ không thể tin tưởng. Hắn cuối cùng cũng nghĩ ra, tại sao lại cảm thấy quen thuộc!

Đường Lâu nước Triệu!

Năm đó sau khi Mạnh Hạo rời khỏi Kháo Sơn Tông, thì đi đô thành nước Triệu. Trong đô thành đó, hắn ước mong được bước lên Đường Lâu, đứng trên cao trải tầm mắt, nhìn về Đông Thổ Đại Đường.

Sau đó, lúc hắn rời đi, như có dự cảm, khi vua nước Triệu và các đại thần đến Đường Lâu, hắn vô ý nhìn lại, cái nhìn đó, hắn nhìn thấy một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, trừ hắn ra, không một ai nhìn thấy!

Trong vòng xoáy, có một thế giới, thế giới này giống như một chiến trường, tồn tại vô số thi hài, còn có cả một cỗ quan tài khổng lồ màu đỏ thẫm, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ. Mà bên cạnh cỗ quan tài, có một người gầy đét ngồi đó, Mạnh Hạo còn nhớ rõ, ngay khi bản thân nhìn thấy, cái xác khô gầy đó mở mắt ra.

Cái nhìn này, khiến cho bản thân mấy tháng trời luôn bị thiêu đốt sinh mệnh, mà mục đích của thuật này, sau này Mạnh Hạo cũng hiểu ra. Đó là lạc ấn, khắc lên ấn ký của bản thân.

Cho đến ngày đi Vãng Sinh Động, Mạnh Hạo đã hoàn toàn hiểu được tất cả, biết được cái xác khô kia gọi là Sửu Môn Đài, lại thu được tiên nhân chỉ lộ của Sửu Môn Đài, cũng biết được thế giới trong vòng xoáy kia, là một chiến trường cổ xưa.

Chiến trường này, có liên quan tới Lý gia từng là chủ nhân của sơn hải thứ chín, cũng liên quan đến chủ nhân hiện nay là Quý gia, mà tiếp đó, sau khi Mạnh Hạo đi Khư Kiều Giới, lúc liên tưởng, đã hiểu được, cuộc chiến tranh đoạt vị trí chủ nhân sơn hải thứ chín năm đó, cũng có liên quan đến yêu và tiên!

Tất cả, ngay trong khoảnh khắc Mạnh Hạo nhìn thấy vòng xoáy trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện trong đầu, vì ngay khoảnh khắc này, hắn nhìn thấy trong thế giới trong vòng xoáy, lại chính là chiến trường cổ năm đó.

Chỉ là trong chiến trường cổ này, không có quan tài, chỉ có rất nhiều xác chết…

Mà chính giữa biển xác đó, có một tế đàn khổng lồ. Ở giữa tế đàn này, có một màn sương đen bao bọc, khiến người ta không nhìn ra, trong đó rốt cuộc có thứ gì, nhưng lại có tiếng gầm thét thê lương, dường như không ngừng truyền ra từ trong màn sương. Mơ hồ có thể thấy được những khuôn mặt ẩn hiện trong màn sương, như muốn xông ra khỏi đó, nhưng lại không thể thành công, chỉ có thể ở trong màn sương vô tận năm tháng, không ngừng gào thét.

Mà trong số những khuôn mặt đó, có tu sĩ, còn có cả dị yêu!

Đầu óc Mạnh Hạo chấn động, ý chí triệu hoán mạnh mẽ truyền ra từ trong lòng hắn, nhất thời, khiến Mạnh Hạo không thể phân biệt, rốt cuộc là sương đen triệu hoán bản thân, hay là bản thân triệu hoán sương đen.

Nhưng cho dù thế nào, loại cảm giác triệu hoán này, khiến Mạnh Hạo thấy chấn động. Hắn nghĩ đến trước đó lúc quan sát trận pháp, đám sương đen giữa trận pháp này, không biết có quan hệ gì với những thứ trong vòng xoáy.

Giờ phút này, tất cả tu sĩ Bát Mạch Liên Minh, ai nấy đều lộ vẻ cuồng nhiệt, toàn bộ quỳ bái với vòng xoáy trên bầu trời.

Mười sáu tu sĩ Nguyên Anh giữa không trung, cũng đều quỳ bái ngay khoảnh khắc này.

Đồng thời, hồng ý tràn đầy mặt đất, sương mù cuộn trào, lập tức bao bọc tất cả mọi người kể cả Mạnh Hạo. Tiếp đó, một lượng lớn yêu khí đột nhiên phun ra từ trận pháp dưới lòng đất.

Ngay khi những yêu khí này xuất hiện, thì dung nhập vào trong cơ thể mỗi người ở đây, những người này vẫn duy trì điên cuồng, dường như đang chìm vào trong ảo cảnh, không thể tự thoát ra. Sau khi để mặc cho những yêu khí này tràn vào trong cơ thể, cho dù mặt mũi vặn vẹo biến dạng, nhưng vẫn duy trì vẻ điên cuồng.

Yêu khí này dung nhập, những tu sĩ này lập tức run rẩy, vẻ mặt càng thêm dữ tợn. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, cẩn thận quan sát, dần dần nhìn ra yêu khí đang dung hợp với sinh cơ của những người này.

Sau đó lại theo thiên linh và thất khiếu của những người này, từ từ bay lên, dưới sự khống chế và điều khiển của mười sáu tu sĩ kia, yêu khí ẩn hàm lực lượng sinh mệnh này, bay thẳng về phía vòng xoáy trên trời, lập tức bị hấp thu vào trong. Khoảnh khắc dung nhập vào màn sương đen kia, bị những khuôn mặt trong màn sương hưng phấn mở mồm cắn nuốt.

Cảnh tượng này, Mạnh Hạo nhìn thấy rõ ràng, hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Tôn Đại Hải, lúc này Tôn Đại Hải đang ngồi đó, nhắm mắt đả tọa. Vị trí lão ngồi, là trong màn sương, nhưng không có nhiều yêu khí tiếp cận nơi đó, đây là tiết điểm của trận pháp, tạm thời an toàn.

– Trận pháp kia, rốt cuộc là gì… Vì sao lại khiến ta có cảm giác triệu hoán, không phải nó đang triệu hoán ta, mà là ta… Trong vô ý, lại triệu hoán mảnh sương mù này.

Mạnh Hạo đang trầm ngâm, sương mù xung quanh cuộn trào, yêu khí phóng ra càng nhiều, dung nhập vào trong mấy vạn tu sĩ ở đây, hóa thành khí tức ẩn chứa sinh cơ, rồi lại bay về phía vòng xoáy trên bầu trời.

Đồng thời, tiếng chú ngữ phức tạp phát ra từ miệng tu sĩ Bát Mạch Liên Minh xung quanh, từ từ truyền ra. Tu sĩ Bát Mạch Liên Minh ở đây, cũng đến mấy vạn, lúc này cùng cất lời, hóa thành sóng âm, khuếch tán bốn phương.

Âm thanh truyền ra, sương mù xung quanh cuộn trào, yêu khí càng thêm nồng, trong vòng xoáy trên bầu trời, những khuôn mặt trong sương đen kia, càng thêm hưng phấn, gầm thét mà không có tiếng.

Toàn bộ cảnh tượng, cực kỳ quỷ dị, đặc biệt là mười sáu tu sĩ Nguyên Anh giữa không trung, thanh âm của bọn họ trào dâng, hai tay bắt quyết, không ngừng đánh ra các loại ấn ký.

Cũng vào lúc này, trên trán mười sáu người, xuất hiện các đồ đằng khác nhau, hình dạng những đồ đằng này, chính là… những khuôn mặt!

Đó lại là những khuôn mặt vặn vẹo trong màn sương đen, trong vòng xoáy!

Thậm chí trên trán mấy vạn tộc nhân Bát Mạch Liên Minh cũng đều xuất hiện khuôn mặt như vậy. Những khuôn mặt này có già có trẻ, có tu sĩ có dị yêu, đủ loại khác nhau.

– Những khuôn mặt này, là đồ đằng của bọn họ!

Mạnh Hạo nhìn ra, một lần nữa chấn động. Hắn không ngờ được, những khuôn mặt trong màn sương đen kia, lại là đồ đằng.

– Bát Mạch Liên Minh này, rất quỷ dị, trận pháp có thể hấp thu yêu khí, còn cả những tu sĩ có yêu khí trong cơ thể, thậm chí đồ đằng của bọn họ, lại có liên hệ với vật trong thế giới trong vòng xoáy.