Ngã Dục Phong Thiên

Chương 797: Trong biển không năm tháng




U hồn nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng nhìn về phía u hồn, ánh mắt đôi bên nhìn nhau, những u hồn này lộ ra vẻ chần chờ, dường như đang mê muội.

Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, nhưng ánh mắt cũng luôn theo dõi những u hồn này, cẩn thận quan sát phản ứng của chúng.

Một lát trôi qua, bỗng nhiên, một đám u hồn đó lập tức lộ ra tử khí ngập trời, bóng dáng lay động, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhíu mày, thầm than một tiếng. Trong nháy mắt đám u hồn đó tiến đến, hắn nâng tay phải lên, chỉ về phía trước. Chỉ này ra, huyết sắc lập tức ngập trời, huyết quang vô tận khoảnh khắc xuất hiện, tại trong huyết quang này, mang theo sức sống nồng đậm đến cực điểm. Mảnh sức sống này gào thét mà đi, trong chớp mắt liền va chạm với đám u hồn kia.

Trong chớp mắt khi đôi bên đụng chạm nhau, một cỗ diệt tuyệt ý chợt bùng nổ, ý này long trời lở đất, hóa thành sấm sét rầm rầm mà qua. Tất cả u hồn, thân thể toàn bộ sụp đổ, phá thành mảnh nhỏ, cả thân xác và linh hồn đều bị hủy diệt.

Đây là diệt tuyệt ý, do sinh ý đụng chạm với tử ý, sau đó chuyển hóa thành diệt tuyệt.

Mười năm trước, Mạnh Hạo còn làm không được điểm này. Nhưng hôm nay, theo mười năm cảm ngộ, cho dù hắn còn không thể làm được chuyện nghịch chuyển bản thân, hoàn toàn hóa thành tử khí, nhưng loại lấy sinh chuyển thành diệt tuyệt, đã có điều ngộ ra.

- Những u hồn do biển tím hóa thành đó, cũng có thể phát hiện ra sức sống trong cơ thể ta, lại càng không cần phải nói mảnh đại dương tím mênh mông này.

Mạnh Hạo lắc lắc đầu. Tuy nhiên mười năm này, theo hắn không ngừng cảm ngộ, từ lúc vừa mới bắt đầu, gặp phải những u hồn này, là nháy mắt bị phát hiện, cho đến hiện giờ, những u hồn đó sẽ bị mê muội một lát, cũng chứng tỏ Mạnh Hạo tiến bộ to lớn.

- Loại biểu hiện này, cũng có thể chứng minh, con đường ta lựa chọn, hiện giờ xem ra là chính xác.

Mạnh Hạo như thoáng chút suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chim anh vũ và miếng mỡ đông đã không biết đi nơi nào. Mười năm này, chúng nó hoàn toàn vui mừng, rất là nhảy nhót.

Thường xuyên là hơn nửa năm nhìn không thấy bóng dáng, bất quá nghĩ đến miếng mỡ đông và chim anh vũ xấu xa, Mạnh Hạo cũng không lo lắng cho an nguy của bọn họ. Hơn nữa, bốn phía này, không có một cọng lông nào, nghĩ đến chim anh vũ và miếng mỡ đông, cho dù gây họa, cũng sẽ không làm quá lớn.

Mạnh Hạo nghĩ xong, nghỉ ngơi mấy ngày, lại chìm vào trong biển tím.

Nhưng Mạnh Hạo chuyên tâm tu hành, cũng không biết, đối với chim anh vũ và miếng mỡ đông, lần này hắn tính sai…

Bốn phía này, đích đích xác xác là không có một cọng lông tồn tại, nhưng Mặc Thổ có a…. Miếng mỡ đông và chim anh vũ, từ mấy năm trước đã nhìn chán cảnh bốn phía là đại dương mênh mông, vì thế lặng lẽ rời khỏi, bay về phía Mặc Thổ.

Sau khi chúng nó tiến vào Mặc Thổ, lập tức nhấc lên một hồi bão táp. Bão táp này quét ngang yêu đàn, tạo thành một đoạn lại một đoạn truyền thuyết.

Thời gian nhoáng lên một cái, lại là mười năm.

Mạnh Hạo cảm ngộ mưa tím, đã trọn vẹn thời gian hai mươi năm. Hôm nay, hắn đã có thể trầm xuống đáy biển khoảng nghìn trượng, thời gian khoanh chân nhập định, đã được mấy tháng.

Sức sống trên người hắn, đã mỏng manh tới cực hạn rồi, nếu đổi lại là những người khác, không có sức sống, thì đã không còn sinh mạng rồi. Nhưng Mạnh Hạo lại không giống, sức sống cứ việc mỏng manh, nhưng tử khí nồng đậm kia, cũng như hóa thành một loại sinh mạng khác cho hắn.

Loại sinh mạng này, là cùng loại tồn tại như u hồn, nhưng lại có máu thịt, có được hồn phách. Mười năm này, sở dĩ Mạnh Hạo có thể kiên trì dưới đáy biển thời gian dài hơn, là bởi vì theo sức sống của hắn ảm đạm đi, diệt tuyệt ý trong nước biển, đã giảm bớt trên phạm vi lớn, ý bài xích đối với hắn rõ ràng đã suy yếu.

Cho đến khi lại trôi qua mười năm, Mạnh Hạo cảm ngộ đồ đằng mưa tím, sau nửa giáp, rốt cục hắn đã có thể trực tiếp chìm tới đáy của biển tím này.

Ngồi ở nơi đã từng là … mặt đất của Tây Mạc!

Tại đáy biển, Mạnh Hạo cảm nhận được bốn phương tám hướng, tồn tại hơi thở tử vong không cách nào hình dung. Hơi thở đó nồng đậm đến mức, khiến cho trong nước biển này, cũng có từng luồng u hồn, thi thoảng xuất hiện.

Tuy nhiên những u hồn đó, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, đều không nhìn thẳng, mà không ngừng lướt qua bên người hắn.

Sức sống trong cơ thể Mạnh Hạo đã bị áp chế tới cực hạn rồi, chỉ còn lại có một tia. Một tia này treo mạng của hắn, trong ngoài toàn thân hắn, sớm đã bị tử khí tràn ngập, khiến cho máu thịt đã trở thành xám trắng, màu sắc giống như thi thể.

Hắn khoanh chân ngồi ở đáy biển, ngồi ở nơi từng là mặt đất Tây Mạc, một lần ngồi này, chính là một năm rồi lại một năm.

Muốn hiểu được mưa tím, thì phải trở thành mưa tím, chỉ có như vậy, mới có thể cảm ngộ. Ba mươi năm thử nghiệm, rốt cục giúp Mạnh Hạo thành công, miễn cưỡng làm được điểm này.

Một tia sức sống kia, duy trì ngọn lửa sinh mạng của hắn, cho dù là bị tử khí vô hạn tràn ngập, cũng sẽ không tắt, khiến cho diệt tuyệt ý bốn phía, mỏng manh tới cực hạn rồi.

Giúp cho Mạnh Hạo, rốt cục có thể, đi cảm thụ tử vong trong mưa tím này.

Hắn bất động, khoanh chân mà ngồi, không rời khỏi biển tím, cho đến khi lại mười năm trôi qua.

Mạnh Hạo vì cảm ngộ ra đồ đằng thủy, đã bế quan suốt bốn mươi năm. Bốn mươi năm, đối với phàm nhân mà nói, là năm tháng nửa đời, còn đối với tu sĩ mà nói … bốn mươi năm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, bảo dài … lại tuyệt không quá dài.

Bốn mươi năm qua, mưa trên đất Tây Mạc không còn là mưa tầm tã nữa, mà đã xuất hiện dấu hiện giảm bớt. Mưa này dù sao cũng không có khả năng mưa cả vạn năm, trong ghi chép của Tây Mạc, mưa này nhiều nhất, chỉ rơi trăm năm.

Nhưng cho dù là trăm năm sau, mưa không rơi nữa, linh khí cũng sẽ không khôi phục, biển tím đã trở thành cấm địa. Cho dù ở giữa không trung, tu sĩ có thể bay, nhưng nước biển … không thể bước vào nửa bước.

Nhất là những tu sĩ Tây Mạc chưa kịp bước vào Mặc Thổ, bọn họ tử vong một lượng lớn, khiến cho u hồn trên biển tím này có rất nhiều, phiêu hốt lơ lửng. Một khi gặp được kẻ sống, oán khí sẽ ngập trời, bổ nhào về phía trước, diệt sạch sức sống.

Tuy rằng nói vậy, nhưng những u hồn đó, ở phương diện khác mà nói, cũng là một vật cần thiết với tu sĩ. Do chúng nó là tử khí biến thành, nên một khi bắt được phong ấn, liền có một u hồn hùng mạnh, còn có thể hóa thành tinh thạch tử khí. Loại tinh thạch này, có thể phụ trợ tu hành, kích thích tiềm lực thân thể.

Cùng lúc đó, thời gian bốn mươi năm, Mặc Thổ cũng xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất. Duy nhất không biến, chính là địa vị của liên minh Thiên Đình ở Mặc Thổ, vững chắc không thể lay động.

Tuy nhiên, ngoài liên minh Thiên Đình, cũng dần dần xuất hiện sáu cỗ thế lực không tầm thường, theo thứ tự là vài cái đại bộ có Lão Tổ Trảm Linh năm đó, dần dần diễn biến ra.

Duy chỉ có cỗ thế lực thứ sáu là đặc thù nhất, là đại thế lực duy nhất không có cường nhân Trảm Linh, tên của nó là Kim Ô Hắc Long tộc.