Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 174: Song ti võng (9)




A phụ là họa sĩ nổi danh nhất ở U Sơn, nhưng hứng thú của A Ung cũng không đặt vào họa thuật, ngược lại say mê đối với dược lý. A phụ nói người hành y cần phải có thật nhiều kinh nghiệm chẩn trị, chỉ giới hạn ở một địa phương nhỏ bé chỉ sợ không thể trưởng thành được, liền khuyến khích nàng đi ra ngoài du ngoạn.

Khi đó còn chưa xảy ra nạn đói quy mô lớn, khắp Đại Duật đều là cảnh thái bình thịnh thế, chỉ cần đi dọc theo quan đạo đều có thể thường xuyên gặp được Thứ sử quân của các quận tuần tra, không sợ bị sơn phỉ cường đạo tập kích.

Sau khi cùng ân nhân mỗi người mỗi ngả, A Ung viết một phong thư gửi về nhà báo bình an, không nghĩ tới khi nhận được hồi âm lại là tin a phụ đã mất.

A Ung vội vàng chạy về nhà, xuyên qua những dãy cờ phướn màu trắng trước mắt giẫm lên giấy tiền rơi đầy trên đất hoang mang rối loạn đi vào buồng trong, bên trong có hai cỗ quan tài, một là a phụ một là a mẫu.

A Ung túm lấy mấy gia nô đang khóc lóc thê thảm ở bên cạnh truy vấn a phụ a mẫu nàng vì sao lại chết! Bọn gia nô nói, hai tháng trước có mấy người đến tìm Lương công, nói rằng nghe nói Lương công là họa sĩ nổi danh nhất trong khắp các vùng quanh đây, giỏi nhất là vẽ chân dung, có một việc gấp cần nhờ hắn hỗ trợ, sau khi việc hoàn thành sẽ dùng trọng kim đáp tạ. Lương công đúng lúc đang nhàn rỗi không có việc gì làm, đang vào mùa khô ở các con sông cũng không có cá để câu, liền nhận lời, đi theo những người đó.

Đi một lần như vậy chính là hai tháng, đến lúc trở về thì đã là một khối thi thể.

Chủ mẫu sau khi nhìn thấy thi thể của Lương công bi thương cực độ, treo cổ tự sát.

Ai cũng chưa từng nghĩ đến Lương gia rốt cuộc sẽ gặp phải tai họa bất ngờ này, không có bất kỳ chuẩn bị gì, A Ung còn trẻ phụ mẫu đều mất đi, nàng thậm chí còn không biết hung thủ là ai!

Dựa theo những manh mối mà gia nô cung cấp tìm đến nơi mà a phụ từng đi qua, tòa phủ trạch kia đã trống rỗng không người. A Ung giống như phát điên đi khắp nơi dò la tìm kiếm, muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, muốn tìm được chút thông tin về hung thủ!

Nếu không thể vì phụ mẫu báo thù, nàng đời này uổng phí mang họ Lương!

Để tìm cho ra hung thủ, A Ung đi lang thang khắp nơi tìm kiếm, khắc khổ nghiên cứu y lý. Dần dần, nàng bị các loại độc dược trí mạng thu hút.

A Ung sức yếu tay trói gà không chặt hiểu được, luận về võ công và khí lực nàng là một kẻ yếu tuyệt đối, nhưng trên thế gian này có năng lực đoạt lấy mạng người không chỉ dựa vào võ công.

Khi nàng bắt đầu nghiên cứu kịch độc để báo thù, A Ung ngày xưa đã không còn tồn tại, thay vào đó chính là một "Trọng Kế" ôm trong lòng huyết hải thâm cừu.

Chỉ có lấy thân thử độc mới biết được cường độ của độc tính và quy luật tuần hoàn ở bên trong thân thể, trước khi nàng nếm thử mỗi một loại độc đều sẽ chuẩn bị tốt giải dược hoặc là phương pháp giải độc thì mới dùng, vẫn chưa từng có nguy hiểm gì đến tính mạng, mãi cho đến khi ăn nhầm một loại độc không biết tên.

Sau khi ăn vào loại độc dược này, dáng vẻ bề ngoài của Trọng Kế bắt đầu biến hóa, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã thấp đi một tấc, dung nhan cũng càng ngày càng trẻ hơn. Tới khi một mưu sĩ của Tạ gia tên là Yến Nghiệp tìm đến nàng, nàng đã có tướng mạo giống như hài đồng mười tuổi.

"Ngươi là nữ nhi của Lương Đồng?" Yến Nghiệp hỏi nàng.

Lúc đó Trọng Kế đang ôm hai cái ấm sắc thuốc vùi đầu nghiên cứu, người xa lạ này đến đây khi nào, người xa lạ này đang nói cái gì nàng hoàn toàn không thèm để ý, mãi cho đến khi hắn nói: "Nghe nói ngươi vẫn luôn tìm kiếm hung thủ năm đó đã hại chết phụ mẫu ngươi."

Trọng Kế quay đầu lại, nhìn thấy chính là một nho sinh mặt trắng.

"Yến Nghiệp là trợ thủ đắc lực của Tạ Phù Thần, có rất nhiều chuyện Tạ Phù Thần cũng không tự mình lộ diện, đều do hắn đến xử lý. Ta chỉ ở xa xa nhìn thấy Tạ Phù Thần một lần, bất quá chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc ta gia nhập đại cục của Tạ gia."

Tiểu Hoa nói: "Còn nhớ năm đó Tạ Phù Thần dẫn đầu cái được gọi là Thanh Lưu nhất phái muốn dùng hết mọi biện pháp mưu đồ cài mật thám vào bên người nữ lang, tìm thời cơ ám sát, liên tục vẫn không thành công. Ngươi coi như là rất biết nhẫn nhịn, mãi cho đến khi Tạ Phù Thần chết rồi mới động thủ."

"Không." Trọng Kế nói, "Ta thực ra đã sớm có cơ hội giết chết Vệ Đình Húc. Chỉ cần cho thêm một ít độc tố vào bên trong hàn đoàn dùng để trị liệu thương tật ở chân của nàng, nàng từ lâu cũng đã chết rồi."

"Vậy ngươi vì sao lại chậm chạp không động thủ?"

Trọng Kế si ngốc mà cười, trên hai hàm răng trắng dính đầy máu: "Tất nhiên là bởi vì. . . . . . ngươi. . . . . . Ai có thể nghĩ đến, ân nhân mà ta một mực tìm kiếm lại có quan hệ chủ tớ với kẻ thù mà ta thống hận. Nhìn thấy sự trung thành của ngươi đối với Vệ Đình Húc liền hiểu được, một khi Vệ Đình Húc chết đi ngươi chắc chắn cũng sống không nổi. Nhưng ta há có thể vì vậy mà không giết nàng! Nàng hại ta nhà tan cửa nát, ta nhất định phải lấy mạng nàng!"

"Cho nên ngươi mới luôn gạt ta. Ngươi đã sớm biết cách hóa giải quỷ cưu chi độc, nhưng lại không chân chính giải độc cho ta, mà dùng dược khống chế ta, khiến cho ta không có cách nào vì nữ lang làm việc."

"Đúng vậy. . . . . . Ta quả thực đã dự tính dùng dược khống chế ngươi, cho rằng tán cốt hoàn lần này có thể hoàn toàn chế trụ được ngươi, cho dù ngươi biết Vệ Đình Húc đã chết ta cũng có thể bảo vệ ngươi một mạng. Đợi cho ngươi bình tĩnh một đoạn thời gian rồi lại thanh trừ quỷ cưu chi độc, đến lúc đó nói không chừng ngươi có thể thanh tỉnh biết yêu thương chính mình một ít. . . . . ." Tốc độ nói chuyện của Trọng Kế càng lúc càng chậm, cũng càng lúc càng lao lực.

"Ngươi hoàn toàn không cần phải làm những chuyện vô dụng đó." Tiểu Hoa nói, "Bắt đầu từ khi bản thân ta tiến vào đại môn Vệ gia hầu hạ nữ lang, sinh mệnh này của ta chính là của nữ lang. Sống là người của nàng, cho dù có đi tới âm tào địa phủ cũng là tiểu quỷ đi theo nàng. Nếu như nữ lang xảy ra chuyện bất trắc, ta há có thể sống cho qua ngày hậu thế?" Tiểu Hoa cất cao giọng nói, "Nữ lang mưu cầu chính là hoành đồ đại nghiệp! Không phải chuyện mà loại phàm phu tục tử như ngươi có thể hiểu được."

"Hoành đồ đại nghiệp?" Trọng Kế nhìn vũng máu trước mắt, bật cười khanh khách, "Vương hầu tướng tướng ninh hữu chủng hồ*? Hoành đồ đại nghiệp của nàng có liên quan gì đến Lương gia chúng ta? A phụ ta tại sao phải vì đại nghiệp của nàng mà chết? Ngươi ngược lại nói cho ta biết đi!"

(*) Vương hầu tướng tướng ninh hữu chủng hồ (王侯将相宁有种乎): tạm dịch là 'Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống?', ý nói những người xưng hầu bái tướng, trời sinh hẳn là tốt số, nhưng liệu thân phận/chủng loài có cao quý hơn chúng ta hay không?

Tiểu Hoa không nói chuyện.

"Cả đời của ta, cả đời của những người ở Lương gia đều bởi vì Vệ Đình Húc mà biến đổi, món nợ này ta có thể không cùng nàng thanh toán sao? Từ thời khắc đó khi nàng vì đạt được mục đích của chính mình mà giết chết người vô tội, nàng nên hiểu được cuối cùng sẽ có một ngày có người tới lấy mạng nàng! Ta hôm nay cho dù có chết ở nơi này cũng không chút hối hận. . . . . . Chỉ oán, chỉ oán bản thân ta năng lực không đủ, không có biện pháp. . . . . . vì Lương gia. . . . . ." Trọng Kế nói chuyện đứt quãng hữu khí vô lực, lúc ho khan thì lại giống như đất rung núi chuyển. Máu càng ho càng nhiều, Tiểu Hoa tiến lên nâng nàng dậy:

"Ngươi đừng nói nữa. Dược để ở đâu, ta đi lấy cho ngươi."

Trọng Kế hai mắt đăm đăm, giống như một khối thi hài đã biến dạng, há miệng thở dốc, trong nhất thời không còn khí lực nói chuyện, đầu ngón tay run rẩy giơ lên, chỉ chỉ vào bên hông.

Tiểu Hoa từ trong đai lưng của nàng lấy ra một lọ dược.

"Đây là dược của ngươi sao?" Tiểu Hoa mở nắp lọ ra muốn đút cho nàng, Trọng Kế khẽ lắc đầu, nàng bức thiết muốn nói cái gì đó, gấp đến độ rơi lệ.

Tiểu Hoa đưa tai tới gần nàng, lắng nghe thanh âm suy yếu đến không thể suy yếu hơn của nàng:

"Cái này. . . . . . là, quỷ cưu. . . . . . giải dược. Ngươi nói, ngươi kiếp này vì Vệ Đình Húc mà sống, nhưng nếu không phải ta giúp ngươi nhặt về một hơi thở, ngươi sớm đã chết. . . . . . Bây giờ, ta đem giải dược cho ngươi. . . . . . Sinh mệnh này của ngươi hiện tại là do ta ban cho."

Tiểu Hoa: "Ngươi đừng nói nữa, giữ lại chút hơi sức."

Trọng Kế nắm lấy bàn tay của Tiểu Hoa, vươn thẳng cổ: "Ta muốn ngươi, vì chính mình mà sống."

Tiểu Hoa muốn phản bác, vừa nhấc lên một hơi, bàn tay của Trọng Kế đang nắm tay nàng bỗng nhiên thoát lực, rơi thẳng xuống. Tiểu Hoa sửng sốt, thấy hai tròng mắt đã không còn cử động của người trong ngực vẫn còn đang nhìn mình.

"Trọng Kế?" Tiểu Hoa gọi nàng một tiếng, nàng không có bất kỳ lời đáp trả nào.

Sẽ không còn chê cười nàng cũng sẽ không còn chất vấn nàng, tất cả sự thông minh cùng thần bí đều thu trở vào trong đôi mắt đờ đẫn này, tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tiểu Hoa lẳng lặng nhìn nàng thật lâu, bàn tay xoa vuốt khuôn mặt nàng, làm cho hai mắt của nàng khép lại.

Tiểu Hoa muốn ôm Trọng Kế một cái, lại phát hiện hành động ôm ấp không được tự nhiên như thế này, nàng không biết làm.

Ngày chín tháng hai, từ sáng sớm tuyết đã ngừng rơi, ánh mặt trời tỏa chiếu vào bên trong Nhữ Trữ thành đang phủ đầy một màu trắng xóa, thu hút một đám đông dân chúng Nhữ Trữ vốn đang trú đông đi ra ngoài để được trông thấy ánh mặt trời.

Lúc Vệ Đình Húc tỉnh lại cảm thấy choáng váng trước nay chưa từng có, đau đầu muốn nứt ra, tựa hồ bị ai đánh cho mấy gậy. May mà vết thương ở ngực lại càng đau hơn, phân tán lực chú ý của nàng. Mấy lần cảm giác muốn ho khan cọ xát vào cổ họng nàng, nàng không dám buông lỏng mà ho khan, chỉ sợ vừa ho sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương, dẫn đến đau nhức.

Trong phòng có chút mùi kỳ quái khiến cho nàng hết sức lưu tâm.

Vệ Đình Húc đối với hoàn cảnh môi trường nơi bản thân mình ở luôn vô cùng mẫn cảm, huống chi là trong phòng ngủ. Chỉ cần có một ít mùi đặc biệt đều sẽ khiến nàng thần kinh căng thẳng.

"Tiểu Hoa."

Tiểu Hoa ngồi ở bên giường nói: "Nữ lang, ta ở đây."

"Ai đã đến phòng của ta?"

"Nữ lang yên tâm, ta đã xử lý tốt rồi."

"Ai?"

". . . . . . Là Trọng Kế."

Vệ Đình Húc quay đầu sang nhìn nàng.

"Trọng Kế đã chết rồi."

Vệ Đình Húc trầm mặc trong chốc lát, nói: "Trọng Kế là mật thám của Tạ gia?"

Tiểu Hoa gật gật đầu: "Phải, nàng cũng đã khai nhận."

"Tạ Phù Thần đã chết, nhưng uy lực vẫn còn lưu lại cho đến giờ." Vệ Đình Húc nhìn bức màn đỏ treo trên chiếc móc màu vàng kim còn chưa gỡ xuống buông rũ ở xung quanh mép giường, "Mà ta lại không thể kịp thời giết chết nàng, thật sự buồn cười."

Tiểu Hoa cúi đầu, không lên tiếng trả lời.

"Muốn nói cái gì thì nói đi."

Vệ Đình Húc hiểu rõ Tiểu Hoa như thế, biết rõ trong tất cả sự trầm mặc của nàng đều cất giấu cảm xúc.

"Trọng Kế là nữ nhi của U Sơn Lương họa sĩ, nàng là vì báo thù cho thân nhân nên mới tìm đến nữ lang." Tiểu Hoa chỉ muốn nói vài câu về chuyện có liên quan đến Trọng Kế.

Vệ Đình Húc một lần nữa nhắm mắt lại: "Lương họa sĩ?"

"Đúng vậy, nữ lang không nhớ sao? Chính là một trong những họa sĩ năm đó đã vẽ tranh chân dung của 'Chân Văn Quân'."

Vệ Đình Húc nói: "Người chết trong tay ta nhiều như vậy, làm sao có thể nhớ rõ từng người một. Văn Quân đâu?"

"Nghe nói Chân Văn Quân đi về Trác Quân phủ thu thập một chút y phục, mang theo Tiểu Kiêu rời đi. Lúc đi có một chiếc xe ngựa nghênh tiếp nàng, ám vệ lần theo dấu vết hồi báo, các nàng đã đến một trạch viện ở Lâm An phường, nơi đó hình như là tư trạch của Tạ thị A Hâm."

"Ân. . . . . ." Vệ Đình Húc dùng giọng mũi nặng nề thở dài một tiếng, sau một lúc lâu, khi Tiểu Hoa cho rằng nàng đã ngủ tiếp, nàng lại mở miệng:

"Không lâu nữa nàng sẽ lại trở về."

"Nữ lang là nói, nàng sẽ trở lại Bí thư giám quý phủ?"

"Gần như vậy. Tiểu Hoa, bức tường ngăn giữa Trác Quân phủ và Bí thư giám phủ kia, ngươi sớm phá bỏ đi."

"Dạ." Tiểu Hoa không biết Vệ Đình Húc đang nghĩ cái gì, bất quá nàng biết lời nữ lang nói nhất định có đạo lý của nàng, không cần nghi ngờ, chỉ cần thực thi là tốt rồi.

Tiểu Hoa chuẩn bị rời đi, lại nghe Vệ Đình Húc nói: "Dung mạo của ngươi có vài phần giống bộ dáng ngày xưa, Trọng Kế trước khi chết đã đem giải dược của quỷ cưu chi độc giao cho ngươi?"

"Phải."

"Vậy thì tốt. Tiểu Hoa, ngươi phải bảo vệ tốt chính mình. Ta chỉ còn có ngươi."

Nghe Vệ Đình Húc nói như thế, Tiểu Hoa trong lòng xúc động mạnh, lập tức quỳ xuống đất nói: "Nô tỳ sống cả đời này nguyện vì nữ lang máu chảy đầu rơi! Vĩnh viễn không hối hận!"

Vệ Đình Húc cười nói: "Nói những lời nặng nề như vậy làm cái gì? Ta không cần ngươi máu chảy đầu rơi, ta muốn ngươi phải sống thật tốt. Ta muốn ngươi theo ta cùng nhau sống, chứng kiến ta tự tay nhổ sạch gốc rễ thối nát của Đại Duật, chứng kiến một ngày nọ giang sơn này sẽ đổi họ."

Tiểu Hoa biết, Vệ Đình Húc quen thuộc đã trở lại.

Một kiếm kia của Chân Văn Quân đã chém vỡ rất nhiều thứ, khiến cho Tiểu Hoa cảm thấy may mắn chính là, một tia dao động duy nhất của Vệ Đình Húc cũng theo đó đồng thời biến mất.

Tư trạch của A Hâm có tên gọi là "Tích Học phủ", cái tên này nghe ra tựa hồ rất có học thức, lúc đến nơi mới biết được bên trong cất giấu toàn là vũ khí đủ loại đủ kiểu, chỉ khác nhau về chủng loại thôi đã có hơn sáu mươi thanh.

Nếu như là bình thường Chân Văn Quân nhất định phải thưởng thức từng thanh một, nhưng hôm nay nàng thật sự không có bất kỳ tinh lực gì, sau khi bố trí ổn thỏa cho Tiểu Kiêu rồi lại cùng A Hâm nói chuyện một chút, Chân Văn Quân chỉ cảm thấy hồn phách như đang lơ lửng trên đỉnh đầu, cơ hồ muốn ngất đi. A Hâm bảo nàng cứ an tâm đi ngủ, những chuyện khác nàng sẽ giao cho gia nô đi làm.

Chân Văn Quân cởi bỏ y phục bẩn dính máu, ném lên trên băng ghế, nằm xuống liền ngủ. Trong mộng nàng đang ở trên chiến trường chém giết, trọng kiếm trong tay vung lên, máu chảy thành sông.

Quân địch ở phía trước, chiến trường hỗn loạn không thể thấy rõ diện mạo của kẻ khác, chỉ có thể từ y phục phán đoán xem ai mới là đồng đội của mình. Trống trận từng hồi nện vào trong lòng nàng, làm cho Chân Văn Quân nhiệt huyết dâng cao. Nàng xông vào bên trong đám người muốn lấy thủ cấp của thủ lĩnh quân địch, rốt cục cũng túm được đối phương, một kiếm xuyên tim.

Xúc cảm trên thân kiếm có chút kỳ quái.

Phàm là ở trên chiến trường ai mà không mặc một thân áo giáp cứng rắn có thể hộ mệnh? Bên dưới lớp áo giáp cũng đều là thân hình rắn rỏi đã rèn luyện nhiều năm, nhưng một kiếm này đâm vào rất dễ dàng, giống như đâm vào một khối thịt mềm yếu ớt.

Chân Văn Quân kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện người bị nàng đâm xuyên không phải ai khác, mà là Vệ Đình Húc!

Chân Văn Quân dưới cơn kinh hãi rút kiếm trở về, máu chảy ra càng nhiều. Vệ Đình Húc suy yếu ngã xuống mặt đất, nhìn nàng, tràn ngập oán hận.

"Tử Trác! Tử Trác!" Chân Văn Quân sợ hãi, lập tức tiến lên ôm nàng, "Ngươi kiên trì một chút, ta mang ngươi đi chữa trị!"

Vệ Đình Húc lại nói: "Không cần."

Chân Văn Quân vô cùng nghi hoặc: "Sao chứ?"

Vệ Đình Húc biến thành một con mãng xà to lớn, thân hình thon dài vĩ đại đem nàng quấn chặt ở bên trong, càng quấn càng chặt. Chân Văn Quân thống khổ không chịu nổi, lăn qua lộn lại muốn giãy dụa nhưng không cách nào thoát ra được.

Chân Văn Quân liều mạng kêu gào, nàng biết được chính mình đang rơi vào cõi mộng, chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại.

Giấc mộng hung hiểm đột nhiên trở nên bình hòa, là a mẫu cứu nàng.

Nhất định là quá tưởng niệm a mẫu, Chân Văn Quân lại có thể mơ thấy a mẫu đang ở ngay trước mắt.

Nàng nắm lấy bàn tay đã mất đi ngón tay của a mẫu, vừa khóc vừa nói: "Thực xin lỗi. . . . . . A mẫu, là hài nhi vô dụng, không thể bảo vệ người. Để cho người phải trải qua nỗi đau đớn này, đều là lỗi của con."

A mẫu trong mắt ngấn lệ, xoa vuốt đầu nàng: "Sao lại là lỗi của con chứ? Hài nhi của ta, nếu như có thể a mẫu chỉ muốn thay con nhận lấy toàn bộ thống khổ. Là a mẫu liên lụy con, ông trời cho con dấn thân vào Nguyễn gia, thật là làm khổ con rồi."

Chân Văn Quân muốn an ủi a mẫu một phen, bỗng nhiên cả kinh ngồi dậy.

Đây không phải là đang nằm mơ.

"A mẫu?"

Đây là a mẫu, đây là mẫu thân của nàng!

"Là ta, A Lai."

Chân Văn Quân không thể tin được a mẫu mà nàng ngày nhớ đêm mong lại đang ở ngay trước mắt!

Mái tóc của a mẫu toàn bộ đều đã bạc trắng, nhìn qua cực kỳ tiều tụy, nhưng nàng là chân thật, không phải mộng, không phải mộng!

Chân Văn Quân dùng sức ôm lấy a mẫu, trái tim cơ hồ muốn nhảy vọt ra ngoài.

Gần mười năm rồi, từ sau khi nàng mười hai tuổi chia cách với a mẫu cũng chưa từng gặp mặt, thậm chí từng một lần cho rằng a mẫu đã không còn ở nhân thế. Hiện giờ nhân gian tương phùng, nhất thời không biết nói gì, chỉ có nhiệt lệ vỡ òa mới có thể bày tỏ được cảm xúc vui mừng cùng tưởng niệm.