Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 182: Tụ lý huyền cơ (2)




Song song với việc Lý Duyên Ý cấp tốc tước đoạt quyền lực của Vệ Đình Húc đối với Vạn Hướng Chi Lộ, kèm theo đó Đình úy thự đã tồn tại từ thời Cảnh Đế cũng bị phá bỏ, sáng lập nên Đại lý tự, phụ trách tội án của bá quan trong triều đình và trong kinh thành. Lâm Kỳ nhậm chức Đại lý tự khanh.

Lâm Kỳ này là đệ đệ trong dòng họ của Đại tư nông Lâm Quyền ở thời kỳ Thần Sơ, Lâm gia cùng Tả gia từ thời Lý Duyên Ý vẫn còn là Trưởng Công chúa đã liên tục phụ tá nàng. Lúc trước Tả Húc cùng Lâm Quyền đều bỏ mạng trong cuộc tranh đấu, Lý Duyên Ý sau khi đăng cơ đã truy phong hai người, lại còn liên tục sắp xếp người của hai gia tộc này vào những vị trí trọng yếu của triều đình.

Thượng thư lệnh Tả Uân làm việc như sấm rền gió cuốn, Đại lý tự được tổ kiến rất nhanh, còn cựu Đình úy Quan Huấn thì lại bị điều nhiệm đến Hoài Dương quận, nhậm chức Hoài Dương Thái thú.

Quan Huấn xuất thân là võ tướng, trước đây chinh chiến sa trường nhiều lần lập kỳ công, do bị trọng thương nên mới từ tiền tuyến điều trở về. Hiện giờ Lý Duyên Ý muốn thành lập một cơ quan giám ngục hoàn toàn do chính mình nắm trong tay, Quan Huấn từng tỏ ra thân cận với Chân Văn Quân càng khiến cho Lý Duyên Ý ngờ vực, không thể tiếp tục sử dụng. Sung quân đến Hoài Dương không lấy mạng hắn đã coi như là nhân từ.

Hoài Dương nằm ở Duật nam, kề cận Nam Nhai, là một vùng núi bốn mùa nóng bức, giao thông ra vào hết sức bất tiện, so với Nam Nhai còn xa xôi hơn. Vạn Hướng Chi Lộ không đi qua nơi này, sơn đạo lại cực kỳ khó đi, cho nên mặc dù nơi đây kề cận với Nam Nhai, nhưng vẫn như trước phát triển không tốt.

Thái thú ở nơi này đã thay đổi qua mấy người tất cả đều trụ không được lâu, đều nghĩ hết mọi biện pháp để được điều nhiệm rời đi. Hiện giờ Quan Huấn bị hoàng mệnh an bài đến Hoài Dương, ngược lại làm cho những người khác có khả năng bị điều nhiệm đến đây vô cùng an tâm nhẹ nhõm.

Quan Huấn từ chức vị cao triều đình nhị phẩm Đình úy rơi xuống, trở thành Thái thú ở vùng núi Duật nam xa xôi, sự chênh lệch này giống như từ trên mây rơi vào trong bùn.

Sắp đến tiết Đoan Ngọ, trước đây mỗi khi đến ngày lễ tết người tặng lễ nối liền không dứt, tuy rằng biết vị Quan Đình úy này là người liêm chính, tuyệt đối sẽ không thu nhận lễ vật của bất kỳ người nào, nhưng nhận hay không không nhận là ở hắn, tặng hay không tặng lại là chuyện khác. Cho dù cuối cùng lễ vật đều bị từ chối đẩy ra ngoài cửa, nhưng có thể chường mặt mình ra ở trước mặt Quan Đình úy cũng là tương đối cần thiết.

Công văn điều nhiệm còn chưa đưa xuống tới, đến tiết Đoan Ngọ trong ngoài Quan phủ đã trở nên lạnh lẽo vắng vẻ.

Khương Vọng trong tay bưng chén rượu Hùng Hoàng cười khanh khách: "Ngươi nhìn đi a ngươi nhìn đi, Quan Phụng Điển, ngươi nhậm chức Đình úy nhiều năm như vậy, giúp Hoàng thượng gánh lấy bao nhiêu oan uổng và tiếng xấu, hiện giờ không cần ngươi nữa thì vứt ngươi qua một bên, ngay cả gia nô cũng chạy hết. Mấy năm nay bổng lộc chỉ chừng ấy ngay cả uống một ngụm rượu ngon cũng phải suy đi tính lại, sắp sửa đi xa đến vùng đất hoang vu phía đông nam kia, ngay cả một người tiễn biệt cũng không có. Ngươi nói ngươi nhậm chức Đình úy này, là có ý nghĩa gì chứ."

Quan Huấn nói: "Quan mỗ đảm nhiệm chức vị này kính cẩn tận lực làm tròn bổn phận cũng không phải vì để được thêm bao nhiêu bổng lộc, cũng không phải vì để khi rời đi có bao nhiêu phô trương."

"Vậy thì là vì cái gì? Quan Phụng Điển, ngươi còn nói những người bị giam trong chiếu ngục kia đều là kẻ tội ác tày trời? Còn không phải Hoàng thượng nói một câu muốn xử ai thì sẽ xử người đó sao? Ngày xưa Cảnh Đế lập nên chiếu ngục chính là vì để diệt trừ các huynh đệ hoàng thất của hắn, làm cho ngai vàng của chính mình càng thêm vững chắc. Thật quá nực cười a, Đình úy thự tồn tại chính là để nghiêm hình bức cung, chiếu ngục chính là nơi xem mạng người như cỏ rác! Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Hoàng thượng vĩnh viễn cũng sẽ không sai! Nhiều năm như vậy trôi qua chiếu ngục chính là vũ khí để Hoàng thượng diệt trừ cái gai trong mắt, ngươi chính là thanh đao dính máu đó!"

Khương Vọng cầm chén rượu nện xuống bàn, "bốp" một tiếng vỡ nát.

Quan Huấn thấy hắn như thế cũng không nổi cáu, ngược lại nhìn hắn nở một nụ cười.

"Ngươi cười cái gì?" Khương Vọng bị vẻ tươi cười đột ngột của hắn làm cho trong lòng khẽ động, phải biết rằng Khương Vọng nhận thức hắn nhiều năm như vậy, tựa hồ chưa bao giờ thấy hắn cười.

"Sao lại không có người tiễn biệt chứ?" Quan Huấn nhìn hắn, "Không phải còn có ngươi sao?"

Công văn điều nhiệm được đưa xuống, do Quảng Thiếu Lăng tự mình đưa đến Quan phủ. Lý Duyên Ý thúc giục khẩn cấp, bảo hắn ngày mai liền khởi hành.

Khương Vọng đang muốn nói gì đó, Quan Huấn dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, hắn thật vất vả mới nín nhịn lại. Đợi người của Truy Nguyệt quân đi rồi Khương Vọng mới hỏi hắn:

"Gia sản đều phân phát cho gia nô cả rồi, ngươi hôm qua còn đem chiếc xe ngựa cuối cùng đưa cho Trương ông trở về quê nhà, hiện tại Hoàng thượng châm lửa đốt mông ngươi để cho ngươi nhanh chóng cút đi, ngươi dùng cái gì mà cút đây? Còn ba mươi lượng cuối cùng, nếu dùng để mua xe ngựa thì dọc đường đi này ăn cái gì uống cái gì? Đừng để còn chưa tới Hoài Dương thì đã đói chết ở trên đường, đó chính là làm trò cười cho thiên hạ."

Quan Huấn ở bên ngoài lăn lộn chiến đấu nhiều năm như vậy, cũng không đem chút chuyện nhỏ này để vào trong mắt: "Trước đây khi ngươi và ta kề vai chiến đấu chẳng phải cũng ăn rau dại ngủ trên cây sao? Chẳng lẽ làm quan rồi thì lại suy sụp thành một thân bệnh trạng yếu ớt? Đi!"

Quan Huấn vung một bàn tay vỗ vào lưng Khương Vọng, thiếu chút nữa đánh bay Khương Vọng.

"Lúc trước lựa chọn đi theo ngươi ở lại Nhữ Trữ thật sự là mắt mù, còn không bằng về quê cày ruộng, cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh hiện tại, ai. . . . . ."

"Thế nào, hiện tại hối hận còn kịp."

"Đừng, ta bị ngươi dưỡng đến lười nhát rồi, cày ruộng không nổi, chỉ có thể đi theo ngươi cho ngươi dưỡng cả đời."

. . . . . .

Hai người mỗi người đeo trên lưng một bọc đồ trống rỗng nói nói cười cười đi ra Nhữ Trữ thành, phía sau là Nhữ Trữ thành sừng sững âm trầm, phía trước là trời đất bao la cùng ánh tà dương rực rỡ. Quan Huấn quay đầu lại nhìn thoáng qua tòa thành trì mà mình đã sinh sống hơn mười năm, chỉ liếc mắt một cái, rồi không có nửa phần lưu luyến, cùng Khương Vọng sóng vai, hướng đến đất trời tự do mà đi.

"Phụng Điển huynh xin dừng bước!"

Có người đang gọi Quan Huấn, Quan Huấn nhìn lại, thấy Chân Văn Quân đánh một chiếc xe ngựa từ trong thành vội vàng chạy ra.

"Chân Tướng quân."

Chân Văn Quân từ trên xe ngựa nhảy xuống, hướng đến hai người bọn họ ôm quyền nói: "Nhị vị lần này đi Hoài Dương đường xá xa xôi, không có xe ngựa thì phải làm thế nào? Con ngựa này đến từ bắc cương, là giống ngựa tốt khỏe hiếm có. Xe kéo cũng chắc chắn bền bỉ có thể chống chọi được xóc nảy đường xa. Phụng Điển huynh lần này điều nhiệm đến Hoài Dương chính là bị tại hạ liên lụy. . . . . ." Chân Văn Quân lại lấy ra một túi vải nặng trịch, bên trong chứa đầy bạc, "Tại hạ có việc quan trọng quấn thân không thể tiễn xa, đây là chút tâm ý của tại hạ, thỉnh Phụng Điển huynh nhận lấy."

Quan Huấn định khước từ, Khương Vọng hiểu rất rõ cá tính của hắn, lập tức bước tới chắn trước người hắn vươn tay nhận lấy túi bạc đủ cho bọn họ tiêu xài cả một năm này, tươi cười ngọt ngào hướng về phía Chân Văn Quân nói lời cảm tạ.

Chân Văn Quân đem xe ngựa tặng cho bọn họ, đôi bên nói lời từ biệt. Nàng vẫn liên tục nhìn theo xe ngựa một đường tiến về phía trước, mãi cho đến khi nó biến mất ở phương xa vô tận. . . . . .

Từ sau khi Chân Văn Quân cùng A Khung dọn ra khỏi Tích Học phủ, A Hâm liền dọn vào.

Trong phủ không có gia nô, hết thảy đều do nàng tự làm.

A Hâm ở bên ngoài hành quân đánh giặc nhiều năm, đã quen với cuộc sống tự chiếu cố chính mình, có người ở bên cạnh nhìn chằm chằm ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.

Lý Duyên Ý cho nàng một phù truyền, để cho nàng vốn không có chức quan gì cũng có thể tự do ra vào Cấm uyển. A Hâm biết thân phận của chính mình hiện tại hết sức đặc thù, Lý Duyên Ý vẫn luôn muốn phong nàng làm quan, nhưng mà hiện tại thế cục có chút căng thẳng, Lý Duyên Ý cũng sợ đi nhầm một bước sẽ lọt vào trận tập kích trí mạng, dù sao địch nhân cũng là Vệ gia giảo hoạt, Lý Duyên Ý cần phải cảnh giác cao độ.

A Hâm có thể hiểu được nỗi khó khăn của Lý Duyên Ý, nhưng nàng vốn dĩ không có chí hướng làm quan. Đối với tình trạng ngươi lừa ta gạt ở chốn quan trường nàng từ nhỏ đã nghe được thấy được rất nhiều rồi, huống chi Tạ gia là như thế nào bị diệt môn nàng không có khả năng quên được. Mặc dù ngay từ đầu nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận chuyện mất đi ái nhân hoặc là mất đi thân nhân, nhưng chuyện cho tới hiện tại nàng vẫn không có cách nào thuyết phục được chính mình vì Lý thị bán mạng.

Trùng kiến Truy Nguyệt quân, điều tra tung tích của Nguyễn thị A Khung đồng thời đem nàng cứu ra, bố trí ổn thỏa cho mẹ con Nguyễn thị. . . . . . Chút việc này chính là vì muội muội duy nhất của nàng, cũng là vì Lý Duyên Ý. Thời niên thiếu Lý Duyên Ý đối tốt với nàng nàng đều ghi tạc trong lòng, dùng thời gian mấy năm nay đem hết những ân nghĩa đó trả lại cho Lý Duyên Ý, sau khi xác định Lý Duyên Ý được an toàn, nàng sẽ rời khỏi Nhữ Trữ, đi đến một nơi mà Lý Duyên Ý sẽ không bao giờ tìm thấy nữa để ẩn cư.

Đã vào giữa mùa hạ, bên trong Tích Học phủ cây xanh rậm rạp hợp thành bóng mát. A Hâm ngồi trên tấm chiếu ở bên dưới tàng cây, trong tay cầm cuộn thẻ tre nặng trịch, cau mày quét từng nét bút lên cuộn thẻ tre để phác họa. Nàng tuổi không lớn mi tâm cũng đã có hai vết hằn nhàn nhạt.

Bóng cây ở trước mắt nhấp nhoáng thay đổi màu sắc, nàng lại hoàn toàn không phát giác.

Đoạn thời gian trước A Hâm đã âm thầm kiểm kê nhân số của Truy Nguyệt quân cùng quân đội triều đình, bỗng phát hiện tổng nhân số của quân đội so với trong năm Chiếu Vũ thứ hai đã giảm đi sáu vạn. Số lượng giảm sút này có chút kỳ quái, thời kỳ hòa bình chính là thời điểm để dự trữ quân đội, mấy năm gần đây ngoại trừ trận đánh với bọn Lam Uyển tặc nhân kia là xem như triều đình thực sự phát binh, những trận đánh khác đều là một vài cuộc khởi nghĩa nho nhỏ, căn bản tổn thất không có bao nhiêu người, vì sao lại có thể thiếu mất nhiều binh lính như vậy? Mỗi năm có bao nhiêu người hoàn thành binh dịch cũng sẽ có bấy nhiêu người bổ khuyết vào, chỉ có nhiều hơn chứ không thể ít hơn được.

Trong đó chắc chắn có vấn đề.

Nàng phái người của Truy Nguyệt quân bí mật điều tra xem số quân nhân biến mất kia đã đi đến địa phương nào.

Một tháng sau có hồi báo.

A Hâm phát hiện ra quân đội trực thuộc Hoàng đế trong vòng hai năm nay đã bị Đại Tư mã Vệ Luân điều động đến nhiều nơi, nhằm trấn áp khởi nghĩa ở các nơi đó. Thế nhưng những cuộc khởi nghĩa đó đều là nhỏ đến không thể nhỏ hơn, sự kiện nhỏ chẳng có chút ảnh hưởng gì, để cho chư hầu địa phương trấn áp là đủ rồi, vì cái gì phải điều binh từ kinh thành ngàn dặm xa xôi đến đó?

Vạch trần chân tướng, nhìn thấy mà giật mình.

Mỗi một lần phát binh Đại Tư mã phủ đều có bản ghi chép phát binh, trong đó đáng lẽ phải ghi lại nhân số cụ thể đã điều động, chiến sự liên quan, cùng với nhân số còn lại sau khi quay về triều. Nhưng mà trong bản ghi chép mười hai lần phát binh trong năm Chiếu Vũ thứ hai, nhân số điều động được ghi lại hết sức mơ hồ. Càng khiến cho A Hâm tức giận chính là, đã xác minh được có vài chiến sự cần phát binh trấn áp đều là ngụy tạo. Mật thám đã đến những địa phương xảy ra chiến sự được ghi chép lại để thẩm tra, cư dân địa phương lại chẳng biết nơi đây từng có chiến sự!

Những lần đó đều là ngụy tạo phát binh!

Mỗi một lần phát binh sẽ giảm đi một số người, nhìn bề ngoài thì số binh giáp biến mất đó chính là tử trận sa trường, trông có vẻ cực kỳ hợp lý, nhưng khi xốc màn che lên, bên trong chính là dã tâm của Vệ gia!

Số quân binh đó chỉ sợ đều đã bị Vệ Luân giấu kín rồi, huấn luyện thành binh lính Vệ gia, chỉ chờ đến một ngày kia tác loạn tạo phản!

Vào năm Chiếu Vũ thứ hai Lý Duyên Ý còn chưa hoài nghi Vệ gia, chính là lúc toàn tâm tín nhiệm ủy thác trọng trách, vậy mà Vệ Luân lại ở sau lưng làm chuyện như vậy. . . . . .

Trong lúc A Hâm đang vô cùng đau đớn, bỗng nhiên ngoài cửa viện truyền đến một tràng tiếng bước chân hỗn độn, sau đó "oanh" một tiếng đập vào đại môn.

A Hâm nhanh chóng rút kiếm bên người ra, im hơi lặng tiếng đi đến cạnh cửa.

"Tỷ tỷ. . . . . ."

Có một thanh âm suy yếu từ ngoài cửa truyền vào, A Hâm tất nhiên nhận ra được thanh âm này thuộc về A Ổn.

A Hâm mở cửa hé ra một chút, sau khi xác định bên ngoài không có ai mới tiếp nhận A Ổn tiến vào.

"Ngươi vì sao lại từ bắc cương quay về Nhữ Trữ?" A Hâm hỏi.

A Ổn ăn mặc rách rưới hoàn toàn chính là bộ dáng của một khất cái, chân nàng bị trật, sưng to đến đáng sợ, vốn đã đói đến chỉ còn nửa cái mạng, vừa nhìn thấy A Hâm lập tức lại có thêm chút khí lực, si ngốc mà cười:

"Tỷ tỷ không muốn nhìn thấy ta đến như vậy sao? Ta chính là đánh liều cái mạng này mới tìm được ngươi! Dọc theo đường đi màn trời chiếu đất, người không biết quả thực còn tưởng ta là khất cái nữa đấy!"

A Hâm không hề bị sự phấn khích của nàng tiêm nhiễm, đứng thẳng tại chỗ hỏi một câu:

"Ngươi vì sao biết ta đang ở chỗ này?"

Vẻ tươi cười của A Ổn trong nháy mắt liền biến mất, hai người bốn mắt nhìn nhau.

. . . . . .

Lý Duyên Ý hôm nay đặc biệt cao hứng.

Vệ Đình Húc bị đá ra khỏi Vạn Hướng Chi Lộ, từ nay về sau Bạc Lan toàn quyền phụ trách công việc tiếp tục khai thác hành lang mậu dịch này. Bạc gia, Tả gia, Lâm gia chính là tam đại gia tộc mà nàng có thể trọng dụng. Trước có tam đại gia tộc xông pha chiến đấu, sau có ngoại thích Canh gia cùng dòng họ làm hậu thuẫn, nỗi lo lắng nhiều năm qua của Lý Duyên Ý cuối cùng cũng đã giảm nhẹ phần nào.

Tuy rằng Canh Bái từng có suy nghĩ ngu ngốc gây ra một trận sóng gió, nhưng may mà sau khi bị trấn áp cũng đã yên phận. Lý Duyên Ý không thể cho Canh gia quá nhiều quyền lợi, nhưng nhất thiết phải đem Canh gia buộc chặt vào cùng một chỗ với chính mình. Một khi Vệ thị cùng Trưởng Tôn thị nổi loạn, Canh gia cũng là một đại chiến lực.

Về phần dòng họ Lý gia, cũng là lực lượng mà Lý Duyên Ý không muốn sử dụng nhất.

Lúc trước nàng là như thế nào lấy thân phận Trưởng Công chúa giết Lý Cử đoạt ngôi vị Hoàng đế của hắn, chính nàng trong lòng rất rõ ràng. Cho nên những vị Vương gia còn lại của Lý gia này nàng đều phi thường kiêng kỵ, tuyệt đối không thể để cho bọn hắn có cơ hội đắc thế. Nhưng nếu Vệ thị cùng Trưởng Tôn thị muốn tác loạn, Lý thị vẫn sẽ đứng cùng một chiến tuyến với nàng. Tính gộp cả hai phía, Vệ gia gia chủ sắp chết có phần thắng không cao.

Đè áp được Vệ gia, Lý Duyên Ý tâm tình rất tốt, lại tìm một cơ hội cải trang thành thế gia công tử, dẫn theo hai binh lính Truy Nguyệt quân chuồn ra khỏi Cấm uyển.

Nàng đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng ra khỏi Cấm uyển là vào lúc nào, thân là Hoàng đế bất luận đi đến đâu cũng cực kỳ phức tạp, bên người luôn luôn có một đoàn thị vệ đi theo, khiến nàng ngột ngạt khó chịu. Lúc còn là Trưởng Công chúa nàng đã đi khắp hơn phân nửa Đại Duật, hiện giờ bị vây ở bên trong Cấm uyển nho nhỏ bước đi đều khó khăn, tù túng sinh ra một thân tật bệnh eo chân nhức mỏi.

Hôm nay nàng đã quyết định phải đi ra ngoài một chút, không nói với A Hâm, muốn cho nàng ấy một kinh hỉ.

. . . . . .

"Ngươi vì sao biết ta đang ở chỗ này?"

A Hâm mặt không biểu cảm hướng về phía A Ổn chất vấn, A Ổn cảm nhận được sự lãnh đạm trong lời nói của nàng, sự hưng phấn mới vừa rồi liền hóa thành hư không.

"Ta ở trong Nhữ Trữ thành dò la thật lâu mới tìm ra được chỗ này, phủ trạch của Tạ gia trước kia đều đã bị niêm phong, chỉ còn lại mỗi nơi này, ta liền đến xem. Tỷ tỷ có thể cho ta ăn chút gì đó trước không? Ta đã mấy ngày không ăn gì rồi."

A Hâm trầm mặc một lát, đi vào trong nhà lấy hai cái bánh chưng đưa cho A Ổn. A Ổn ôm bánh chưng điên cuồng cắn xé, dùng hết sức tựa như muốn chính miệng cắn chết cừu nhân.

"Ăn xong liền đi đi." A Hâm đưa cho nàng một túi bạc.

A Ổn nhanh chóng ăn xong bánh chưng, đẩy túi bạc trở về.

"Ta không có chỗ để đi. Tỷ tỷ, để cho ta ở bên cạnh ngươi hầu hạ ngươi đi, coi như là một tiểu gia nô, hoặc là cái gì khác cũng được, làm cái gì cũng có thể. Đừng bắt ta rời khỏi ngươi." A Ổn tựa như một chú chó nhỏ tìm kiếm ngàn dặm cuối cùng cũng tìm được chủ nhân, không nghĩ tới chủ nhân căn bản không cần nàng, chỉ có thể ỉu xìu phe phẩy cái đuôi, nức nở vài tiếng, trong lòng mang theo một tia hi vọng mong manh, hi vọng chủ nhân có thể đại phát từ bi thu lưu mình.

"Ta không cần gia nô." Không nghĩ tới "chủ nhân" lại tuyệt tình như thế, "Ở Nhữ Trữ vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Ngươi đi vào tắm rửa thay y phục, cầm bạc rồi đi đi."

"Tỷ. . . . . ."

A Hâm không hề nhìn nàng, đi vào phòng ném ra một bộ y phục sau đó đóng cửa lại.

A Ổn xoa xoa nước mắt, ôm y phục đi vào bể tắm tẩy sạch dơ bẩn.