Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 62: Tống biệt




Phi Liêm hiểu ý, liền bước ra tấu: "Hạ thần nghĩ rằng, lão Thừa tướng nói có lý. Vào thời Nghiêu, Thuấn vui vẻ cùng dân, lấy nhân đức hóa thiên hạ, không có can qua, không có sát phạt, điềm lành đầy trời, cam lộ giáng xuống, phượng hoàng hạ cánh, cây cối sinh sôi; dân phong vật phụ, người đi nhường đường, chó không tiếng sủa, đêm cũng như ngày, không bóng trộm cướp; thật sự là tượng trưng của sự thịnh vượng. Nếu chư hầu mỗi trấn đều tuyển mỹ nữ, chỉ sợ mệt dân hao tài, không có lợi cho sự phát triển".

Các đại thần nghe thấy Phi Liêm thường hay phụ họa với Phí Trọng nay lại nói lời phụ họa Thương Dung khuyến gián, trên mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên, ngay cả bản thân Thương Dung cũng nghĩ không ra. Trương Tử Tinh cảm thấy ngoài ý muốn, nhất thời không nghĩ ra Phi Liêm có tính toán gì, bất quá hắn vốn không muốn chấp thuận ý kiến của Phí Trọng, nhân tiện nói: "Hai khanh nói đã nói như thế, vậy việc tuyển mỹ nữ thật không thể được".

Phi Liêm lại nói: "Bệ hạ ái dân chi đức, mọi người đều hiểu, thiên hạ khâm phục. Hạ thần nghĩ rằng, Phí đại phu nói cũng không phải là không có đạo lý, bổ sung hậu cung, duy trì tông thất là quốc gia đại sự, không thể sơ sót. Thần biết lão Thừa tướng Thương Dung có một cô con gái, diễm sắc thiên tư, u nhàn thục tính, càng là rời sanh trí tuệ, tài học xuất chúng, thật sự là có tài cao hơn người, đã có rất nhiều nhà tới tận cửa cầu hôn, đều tự biết mà về. Bệ hạ kỳ tài ngút trời, học thức vô song, đưa ra Tam đại kỳ thư thiên hạ đều phục, vạn dân kính ngưỡng, cho dù là Phục Hi thánh nhân, cũng như thế mà thôi. Hạ thần nghĩ rằng, cô gái này rất thích hợp với bệ hại. Huống hồ tuyển cô gái này, lại không sợ phiền đến thiên hạ dân chúng, quả thật là kế sách lưỡng toàn kỳ mỹ".

Trương Tử Tinh và Thương Dung nghe vậy đều lấy làm kinh hãi, Trương Tử Tinh kinh chính là, Phi Liêm này đến tột cùng là khuyên mình nạp phi? Chính là đã biết ngày đó tại Đông thị chính bản thân Thiên tử trừ ác, mới làm ra như vậy để lấy lòng? Mà nghĩa lại, cũng không có khả năng. Thương Dung thấy Phi Liêm đối với hắn lộ ra vẻ cười "hữu hảo", mới tỉnh ngộ Phi Liêm ngày đó ý nghĩa thực sự của câu "sẽ báo đáp Thừa tướng", nhất thời ngản ra.

Phi Liêm chủ ý này thoạt nhìn quả thật không tệ, nhất là câu "tuyển một nữ nhi không nhiễu dân", đã được các đại thần ủng hộ, ngay cả Triệu Khải và Mai Bá luôn luôn bất hòa chính kiến với Phi Liêm cũng tỏ vẻ đồng ý. Vi Phiền vốn có ý đề cử con gái Vi Viện của mình vào cung, nhưng do dự hồi lâu, rốt cục cũng không có nói ra.

Trương Tử Tinh thấy nhiều đại thần như vậy đồng ý, nghĩ đến có thể quang minh chánh đại nghênh đón Thương Thanh Quân, cũng hạ quyết tâm chấm dứt một mối duyên tình này, lập tức hướng về Thương Dung hỏi: "Ý của Thừa tướng thế nào?"

Thương Dung nhất thời do dự không quyết, đem nữ nhi gả cho Thiên tử tự nhiên là chuyện vô cùng quang vinh, bản thân còn có thể trở thành quốc thích, vĩnh hưởng phú quý, người bình thường thấy, có nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức đáp ứng việc này, song Thương Dung là nguyên lão tam triều, đảm nhiệm chức vụ Thừa tướng của Đại Thương nhiều năm, đối với quyền lợi tranh đấu rất là thấu triệt, trong cung sâu như biển, rất nhiều âm mưu quỷ kế, trong đó hung hiểm, không dưới trong triều, nữ nhi vào cung, là phúc là họa, rất khó nói.

Thương Dung lúc tuổi già chỉ có đứa con gái, quý như châu báu, từng đáp ứng để nàng tự tìm chồng là vì muốn cho nữ nhi tìm được một người ưng ý, cũng không ngại đối phương chỉ là một tiểu quan, vào thời đại này, vị lão Thừa tướng này xem như phi thường sáng suốt. Vấn đề là bây giờ ý kiến của quần thần đều tán thành đưa nữ nhi của hắn vào cung, ngay cả Thiên tử cũng hỏi ý kiến mình, đại thế bức bách, không thể chối từ.

"Lão thần… đa tạ bệ hạ ân điển!" Thương Dung lo lắng nhưng vẫn phải đáp ứng. Nữ nhi Thanh Quân thuở nhỏ thông minh hơn người, tài học xuất chúng, tiêu chuẩn cũng khá cao, từng nhiều lần xuất ngôn chỉ gả cho người tài học hơn nàng, các gia đình cao quan quý tộc cầu thân nàng cũng đều xem không hợp nhãn, mắt thấy mỗi năm một quá đi, nữ nhi đã 19 tuổi, nhưng vẫn không tìm được ý trung nhân, mà vấn đề hôn sự cũng đã thành tâm bệnh của người cha này. Đương kim Thiên tử văn võ song toàn, tài hoa không ai là không công nhận, nếu cùng nữ nhi tương phối tuyệt đối là xứng đôi, càng huống chi Thiên tử trọng thị tình nghĩa, lên ngôi đã năm năm vẫn cùng hậu cung tam phi ân ái, trừ Đông Tề Nguyệt phi ra, vẫn chưa từng cưới thêm, bốn phi tử số lượng đối với một quan viên bình thường mà nói cũng tính là keo kiệt, đừng nói chi là đương kim Thiên tử. Từ góc độ này mà thấy, nữ nhi tiến cung làm phi cũng không tính là chuyện xấu.

Chúng thần thấy Thương Dung đáp ứng, đều hướng tới Thiên tử chúc mừng, Trương Tử Tinh mặt rồng tươi tỉnh, lập tức triệu lễ quan, định hai tháng sau là ngày nạp Thương Thanh Quân làm phi.

Sau khi bãi triều, Trương Tử Tinh bất chấp viẹc báo cho Hoàng hậu việc nạp phi, vội vàng bí mật xuất cung, hôm nay đúng là ngày Đặng Thiền Ngọc rời đi, ngày hôm trước Thương Thanh Quân có hẹn đưa tiễn tại cửa Nam.

Chạy tới cửa Nam Ngũ Liễu đình lại chỉ thấy Đặng Thiền Ngọc, không thấy Thương Thanh Quân. Vừa hỏi mới biết được, Đặng Thiền Ngọc quên mua Lê hoa cao mà mẫu thân thích ăn nhất, Thương Thanh Quân ngồi xe ngựa đi mua giúp nàng.

Đặng Thiền Ngọc khi nhìn thấy hắn, có vẻ có chút cố gắng cười vui, thì ra, ngày hôm qua nàng nhận được tin của sư phụ, sau khi nàng đưa thuốc về Tam sơn quan thì tức tốc hồi động phủ tu luyện, lần đi này chỉ sợ cũng vài năm. Trương Tử Tinh nghe nói vài năm nữa mới có thể gặp lại nàng, khó tránh khỏi có chút mất mác, bất quá Đặng Thiền Ngọc trước mắt tuổi còn nhỏ, hơn nữa vị hiệp nữ này mặt ngoài cường thế nhưng thật ra đối với hắn rất có tình cảm, cho dù cái này chỉ là tình cảm lờ mờ của cô gái mới lớn, cũng là một khởi đầu tốt.

Trương Tử Tinh ngoại trừ đưa cho nàng số lượng lớn tinh thạch, còn làm một chuyện, lấy từ số chiến lợi phẩm của Thanh Giác ra Chu tước huyền đâu, đưa cho Đặng Thiền Ngọc làm lễ vật, vậy mà Đặng Thiền Ngọc vừa thấy cái tên khinh bạc này lại đưa cho mình cái "áo yếm" tối bí mật nhất của nữ nhân, không để cho hắn có cơ hội giải thích, thiếu chút nữa đánh hắn thành đầu heo, sau nói mãi mới biết được là hiểu lầm.

Trong giới tu luyện, phần lớn là thích công kích trước, các loại pháp bảo công kích nhiều vô số kể, pháp bảo mà phòng ngự bởi vì luyện chế khó khăn, so ra có vẻ hơi ít. Đặng Thiền Ngọc trong lòng cảm kích, nhưng vẫn mạnh miệng, đem Chu tước huyền đâu làm vật bồi thường cho sự khinh bạc, "tịch thu" vào túi pháp bảo, làm cho Trương Tử Tinh xấu hổ.

Mà lễ vật thật sự làm cho Đặng Thiền Ngọc cảm động, đó là một bức họa do Trương Tử Tinh tự thân vẽ. Sắc thái phong phú, họa công tinh tế, đạt tới trình độ thu nhỏ như thạt, trên đó vẽ một cô gái mặc váy màu xanh, xinh đẹp động lòng người, đầy vẻ anh tư, đúng là bản thânnàng. Lúc đó công nghệ hội họa phát triển còn khá thấp, Đặng Thiền Ngọc làm sao nhìn thấy qua loại kỹ thuật hội họa hiện đại, nhất thời xem đến ngây người, lập tức yêu thích không buông tay, phảng phất không có bất cứ pháp bảo nào trân quý bằng phàm vật này.

Năm đó Trương Tử Tinh khi còn là Thọ vương, từ Khương Văn Sắc và Dương Cửu, đặc biệt kỹ thuật hội họa vào trong siêu não, hôm nay quả nhiên là có hiệu quả, Đặng Thiền Ngọc cầm bức họa sau khi cẩn thận thu vào túi pháp bảo, do dự chốc lát, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội màu xanh tặng lại cho hắn.

Trương Tử Tinh tiếp nhận vừa nhìn, chỉ thấy ngọc bội trắng xanh giao nhau, bộ phận màu xanh như nước, thiên nhiên hình thành một hình dạng như phượng hoàng, thoạt nhìn hết sức danh quý. Trong lòng hắn biết vật ấy đối với Đặng Thiền Ngọc dám chắc cực kỳ quan trọng, trịnh trọng thu lấy.

Đặng Thiền Ngọc thấy hắn cẩn thận cất vào trong người, hai gò má đột nhiên ửng hồng, đang muốn nói chuyện, chợt nghe tiếng móng ngựa vang lên, hai người vừa nhìn, Thương Thanh Quân đang trên xe ngựa đi tới.

Đặng Thiền Ngọc cả kinh, vội vàng thấp giọng nói với Trương Tử Tinh: "Tiểu tặc, Thanh phượng ngọc bội này là bảo vật gia truyền nhà ta, nếu mà làm mất, ngay cả chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng không buông tha ngươi! Còn nữa, ngàn vạn lần đừng cho tỷ tỷ thấy ngọc bội này!"

Nói xong, nhanh chóng điều chỉnh lại khoảng cách với hắn, phảng phất như người thấy ôn dịch, tránh không kịp.

Trương Tử Tinh con mắt lại sáng lên - bảo vật gia truyền? Đây là tín vật đính ước trong truyền thuyết?

Đặng Thiền Ngọc nhìn hắn đang cười mập mờ, sợ hắn xuất ra ngọc bội trước mặt Thương Thanh Quân, đang muốn hung hăng uy hiếp vài câu, xe ngựa đã đi tới trước Ngũ Liễu đình.

Thương Thanh Quân đem bọc Lê hoa cao đưa cho Đặng Thiền Ngọc, đồng thời dặn dò mấy câu trước khi lên đường: "Tam sơn quan đường xá xa xôi, mặc dù muội có võ nghệ trong người, cũng cẩn thận là trên hết…"

Nghĩ đến hai người lần này ly biệt, ít nhất vài năm sau mới có thể gặp, Thương Thanh Quân trong lòng thương cảm, thanh âm cũng nghẹn ngào.

Đặng Thiền Ngọc cùng Thương Thanh Quân thuở nhỏ quen biết, tình cảm thâm hậu, con mắt cũng hồng lên: "Muội muội tự nhiên biết, tỷ tỷ xin đừng lo lắng".

Vừa nói, nàng vừa hung hăng trừng mắt nhìn Trương Tử Tinh bên cạnh Thương Thanh Quân: "Tiểu tặc, ngươi nhất định phải đối đãi tỷ tỷ cho tốt, nếu là ta biết nàng bị ngươi làm cho ủy khuất, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!"

Trương Tử Tinh nhìn thoáng qua Thương Thanh Quân, nói: "Yên tâm đi, ta định mấy ngày tới sẽ tới phủ Thừa tướng cầu thân, ta tất sẽ toàn lực bảo vệ, tuyệt sẽ không để cho nàng bị ủy khuất gì".

Thương Thanh Quân nghe tin tức này, vẻ mặt không khỏi có chút bối rối. Nàng vẫn chưa nói rõ với cha chuyện của mình và Tử Tinh tiên sinh, nguyên nhân là lo lắng cha phản đối hôn sự này. Ngày trước nàng đưa Trương Tử Tinh gặp Vu Phiết, mục đích chủ yếu là muốn người bạn tốt của cha ủng hộ việc này, đáng tiếc chính là, Trương Tử Tinh và Vu Phiết nói không hợp. Không đợi nàng tiếp tục nghĩ biện pháp khác, đã nghe Trương Tử Tinh nhanh như vậy mà tới nhà cầu thân, nhất thời khẩn trương hẳn lên - nàng nào biết đâu rằng, hôm nay tại triều, Thương Dung đã đồng ý đưa nàng vào cung làm phi, mà Trương Tử Tinh lúc này lại "không kiên nhẫn" mà cầu hôn, chỉ là một người này muốn dựng nên một vở kịch, đến lúc đó hắn muốn làm cho nàng một sự kinh hãi lớn.

"Nếu là như thế, muội muội trước tiên chúc mừng tỷ tỷ," Đặng Thiền Ngọc nói ra lời này, ánh mắt lộ ra vẻ ham mộ khó có thể che dấu, "Lúc đại hủ của tỷ tỷ, muội muội nhất định đến chúc mừng". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trương Tử Tinh thuận thế hỏi một câu: "Không biết sư tôn của Thiền Ngọc tiểu thư là vị cao nhân nào, đến lúc đó có cho phép cô đến đây hay không?"

"Tiểu tặc, chuyện này ngươi vẫn muốn biết đáp án sao," Đặng Thiền Ngọc mỉm cười: "Gia sư là cao nhân Tây Côn Lôn, danh húy thứ ta không thể nói rõ".

Trương Tử Tinh một trận buồn bực, nha đầu kia huyên náo hồi lâu, vẫn không chịu nói rõ là ai, bất quá trong Phong thần Tây Côn Lôn cũng chỉ có mấy vị cao nhân, lập tức thử hỏi: "Tôn sư là Độ Ách chân nhân, hay là Lục Áp chân nhân?"

Đặng Thiền Ngọc nghe hắn nói đến tên Lục Áp, sắc mặt đột nhiên biến đổi.