Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 91: Trời ban thưởng Hoàng Hậu




Edit: Lam Sắc.

Nhờ trận chiến ở Thành Phụng Định, Diệp gia thành danh sau một đêm.

Thừa tướng Diệp Tri văn võ song toàn quyết chiến một đêm với Quân Phi Tự, dùng mười một vạn quân đấu với mười tám vạn Quân Phi Tự. Còn cả phủ binh Diệp gia sẵn sàng hy sinh…

Một trận đánh này, khiến các nhà sử học, nhà binh pháp, nhà mưu lược nói không hết chuyện.

Sau đó tin đồn nhiều nhất trên phố là thân phận thật sự của Diệp tướng. Diệp tướng thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa hơn người lại là phận nữ nhi.

Nghe nói, lúc xõa tóc ra, tóc Diệp tướng như mưa bay, đình đình ngọc lập, phong hoa tuyệt đại;

Nghe nói, nàng chĩa kiếm vào Tịnh Kiên Vương của Hoa Gian Quốc, chỉ dùng một chiêu đã khiến đối phương ngã xuống.

Còn có người nói, cô nương Diệp gia dùng tên huynh trưởng làm đến chức Thừa Tướng này, đã từng đi du ngoạn giang hồ, có giao tình tốt với Tào bang, Diêm bang, còn xưng huynh gọi đệ với tinh anh trong các môn phái lớn nhỏ…

Truyền thuyết về nàng rất nhiều, nhưng tất cả đều kết thúc bằng một câu: Vị hồng nhan tuyệt đại này thật đáng thương, nữ phẫn nam trang là tội khi quân, khó thoát khỏi tội chết. Quả là hồng nhan bạc phận!

Dĩ nhiên, Diệp Lạc không nghe thấy mấy lời đồn đãi này, hoặc là nói, nàng không rảnh mà quan tâm tới nó.

Ngày đó Quân Hoằng ra khỏi kinh, là để tiêu diệt phản quân ở Cốc Tử Vong. Nhưng vì tình thế bên Diệp Lạc nguy hiểm, nên hắn đã đổi lộ trình, nhanh chóng tới tiếp viện cho Phụng Định.

Sau khi hắn đi, kinh thành do Dịch Kinh Hồng và Lục Uy Viễn bảo vệ. Nhưng mấy ngày sau, Tô Thành lại trả áo quan, ấn tín, lấy cớ ốm đau mà xin từ quan về quê. Việc hắn bỏ đi, khiến các quan văn lo sợ, không ngừng tính toán. Thậm chí có một bộ phận còn trốn ra khỏi kinh thành, nương tựa chỗ Quân Nặc.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Với tính cách Tô Thành thì Diệp Lạc không tin ông ấy sẽ theo phe Quân Nặc. Cho dù sự thật là trong lúc mấu chốt này, ông ấy rời khỏi kinh thành, nghĩa là đã bỏ phía Quân Hoằng.

“Ông ấy cũng chỉ có một nữ nhi thôi.” Quân Hoằng vẫn lạnh nhạt.

Ngày đó Tô Uyển Nhi gặp nạn, dù là ai ra tay độc ác thì cũng khó tìm được hôn phu. Bây giờ Tô Thành còn có thể chăm sóc nàng ấy, nhưng đến khi ông ấy trăm tuổi thì ai chăm sóc nàng ấy cả đời được. Huống chi, mấy tháng sau lại phát hiện nàng ấy lại có thai, thái y chẩn đoán là thân thể Tô Uyển Nhi yếu ớt, không thể phá thai. Dưới tình huống đó, Quân Nặc lại đột nhiên đến cửa cầu hôn.

Lúc đó Tô Thành mới biết, hóa ra Quân Nặc và Tô Uyển Nhi đã có tình cảm từ trước. Nhưng vì ngại lập trường chính trị của Tô Thành, nên phải nén tình cảm này trong lòng. Cho đến bây giờ Tô Uyển Nhi gặp nạn, Quân Nặc mới dám đến cửa, tỏ ý không ngại chuyện quá khứ, cưới Tô Uyển Nhi làm bình thê, chăm sóc nàng và đứa bé trong bụng.

Tô Uyển Nhi rơi vào hoàn cảnh này, Tô Thành có thể làn thế nào nữa?

Bất luận là âm mưu hay dương mưu, thì Tô Uyển Nhi cũng không còn lựa chọn khác.

Cũng có nghĩa là Tô Thành cũng không còn lựa chọn nào khác. Tình và nghĩa, nước và nhà, hắn chỉ có thể chọn cách bỏ đi.

Liên hệ mọi chuyện lại, Diệp Lạc mới bừng tỉnh. Nây giờ nàng mới hiểu được, vì sao bọn họ lại để Tô Uyển Nhi sống. Theo lý mà nói thì giết Tô Uyển Nhi sẽ sạch sẽ gọn gàng hơn. Vậy mà bọn họ không những không giêt nàng ấy, mà còn làm việc thừa thãi là làm nhục nàng ấy.

Hóa ra đủ mọi tính toán là vì việc này.

“Kế hay, đúng là kế hay!” Diệp Lạc thở dài, đứng dậy đi quanh cái bàn hai vòng, lại đập tay lên bàn một cái. Lúc trước nàng đã nhìn ra việc Tô Uyển Nhi có ý trung nhân, nhưng lại không để trong lòng. Đúng là sơ sót.

Mặt khác, Tang Du còn mang đến một người nữa. Sau khi thương thế của Diệp Tinh Dương ổn định, Diệp Lạc mới đi gặp người.

Lúc thấy người đó, Diệp Lạc sợ ngây người.

Vết sẹo trên mặt khiến người ta sợ hãi. Từ mặt cho đến gáy đều là sẹo. Nàng ấy cuộn mình ở trên giường, ngơ ngác nhìn Diệp Lạc, nước mắt rơi lả tả.

Nếu không vì đôi mắt đó thì Diệp Lạc không thể tin được người trước mắt chính là nữ tử xinh đẹp dũng cảm trèo tường đào hôn đi truy hỏi Quân Hoằng lúc trước: “Lương… Tích Nghi…”

Lương Tích Nghi lau nước mắt, rồi nói: “Chỉ còn mỗi ngươi gọi ta là Lương Tích Nghi, chứ không phải danh xưng Thất Hoàng Tử Phi khiến người nghe lạnh cả người kia.”

Diệp Lạc đi qua ngồi xuống, nói: “Tang Du nói, cứu được ngươi từ trong sông. Ngươi xảy ra chuyện gì? Quân Nặc đâu?”

Lương Tích Nghi nhắm mắt lại: “Hắn không phải là người, ta không muốn nói tới hắn.” Lặng im một lúc lâu, nàng mới chậm rãi mở mắt ra: “Diệp Tri, tình duyên của Thanh Nguyệt và ngươi dù ngắn, nhưng nàng còn hạnh phúc hơn ta.”

Vì lúc này Diệp Lạc vẫn mặc nam trang, mà Lương Tích Nghi cũng không tiếp xúc với ai, nên còn chưa buêts thân phận của nàng. Diệp Lạc im lặng, không biết nên nói gì, đành nói một câu: “Nếu đã tới đây thì tĩnh dưỡng cho tốt đi. Tang Du sẽ liên lạc cho cha ngươi.”

Lương Tích Nghi nhìn nàng: “Các ngươi đối địch nhau, ngươi còn muốn giúp ta tìm cha ta sao?”

“Cầu về cầu, đường về đường, đây là hai chuyện khác nhau.” Diệp Lạc nói: “Hiện tại là lúc ngươi cần người thân ở bên cạnh nhất, không phải sao?”

Lương Tích Nghi bình tĩnh nhìn nàng một lát, đột nhiên thở dài một hơi: “Diệp Tri, người như ngươi, dù là kẻ địch, cũng không thể hận nổi ngươi. Cuối cùng, bọn họ có bại vì ngươi, cũng không oan.” Nàng lắc đầu: “Nhưng mà không cần đâu. Cha ta đã chết rồi.”

“Đã chết rồi?”

“Đúng vậy, nếu không, sao ta có thể bị Diệp gia các ngươi cứu lên từ giữa sông chứ.” Bộ dạng nàng có vẻ mỏi mệt: “Ta không muốn nghĩ nữa. Ta thấy có một số việc, các ngươi còn biết rõ hơn ta, không phải sao? Là cha con ta ngu ngốc, nên bị người ta lợi dụng, còn bị qua sông đoạn cầu như bậy.”

Lúc này thì Diệp Lạc cũng không biết phải nói gì.

Giản Phàm đã nói Lương Tích Nghi ngoài thì bị thương, trong thì trúng độc, còn bị ngâm nước một thời gian dài, chỉ sợ không sống được bao lâu nữa.

“Ngươi không cần thương hại ta. Số phận ta từ lúc bị Quân Hoằng cự tuyệt thì đã định sẵn sẽ như này rồi.“ Bỗng nhiên Lương Tích Nghi cười lên: “Một nam nhân không để ý việc thê tử bỏ trốn vì một nam nhân khác, mà còn chăm sóc chu đáo, nồng tình mật ý. Không phải là quá yêu thì chính là có tính toán khác. Tiếc là ta không hiểu được.”

Nàng lấy một bọc vải trong lòng ra, đưa cho Diệp Lạc: “Ở đây có một ống trúc. Ta đã đồng ý với cha ta, sẽ hoàn thành tâm nguyện cho ông ấy, chôn cái ống trúc này dưới mộ của một nữ nhân mà ông ấy từng yêu. Tiếc là bây giờ… Diệp Tri, ngươi có thể đồng ý với ta, làm giúp ta không?”

Diệp Lạc nhận lấy, chậm rãi nắm chặt: “Được!”

Lương Tích Nghi nở nụ cười: “Lời ngươi đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Ta yên tâm rồi.” Nàng nhắm mắt lại: “Ta muốn nghỉ ngơi một lát.”

“Được, vậy ta ra ngoài trước. Có việc gì thì ngươi gọi Tang Du là được đây.”

“Ừ!”

Diệp Lạc vén rèm đi ra ngoài, trong lòng nặng trịch.

Rõ ràng nữ nhân không liên quan gì tới chính trị. Vì sao trong mọi triều đại, người hi sinh vì chính trị, lại đều là nữ nhân chứ?”

Tâm tình của nàng đến tận lúc ăn cơm cũng không tốt lên được.

Bọn Phong Gian Ảnh, Tang Du, Giản Phàm đều rất thông minh bê bát ra ngoài ăn. Chỉ có mỗi Quân Hoằng thấy không khí trầm thấp này vẫn không biết điều mà kiên cường ngồi trên bàn ăn.

Kết quả, hắn giơ đũa ra gắp chân gà thì bị người đánh vào đũa, quay sang gắp rau thì bị người cướp mất. Hắn dừng lại một chút, vậy ăn canh đi.

“Đừng phát ra tiếng.” Người nào đó liếc hắn một cái.

Vì thế hắn không hé răng bưng bát cơm trắng lên ăn. Ăn xong, mới hỏi: “Bệnh của Diệp Tinh Dương tái phát?”

“Không phải.”

“Bên Hoa Gian Quốc có tin tức gì không tốt à?”

“Không có.”

“…”

Vì thế Quân Hoằng yên tâm lấy thêm bát cơm nữa, ngôuf về bàn ăn.

“Sao khẩu vị ngươi lại tốt như vậy?” Diệp Lạc nhìn hắn.

Quân Hoằng đặt bát lên bàn: “Nói đi, rốt cuộc là làm sao mà tâm tình ngươi không tốt?”

“Bọn họ nói ta nữ phẫn nam trang phạm tội khi quân.”

“Ta đã nói là ta biết ngươi là nữ nhi từ trước, cho nên không tính là khi quân.”

“Ta không thể làm Thừa tướng nữa.”

“Ngươi làm quân sư cho ta thì cũng giống làm Thừa tướng thôi.”’

“…” Diệp Lạc lập tức ghé vào trên bàn, nói: “Quân Hoằng, tâm trạng ta không tốt, ngươi hát cho ta nghe đi.”

Sau một hồi im lặng, Quân Hoằng vô cùng khó xử: “Ta không biết.”

“Thế múa đi?”

“Cái đó cũng không biết.”

“Ngươi làm Hoàng Đế mà cái gì cũng không biết hả? Ngươi tự ăn cơm đi.” Bỏ bát ra, rồi đi mất.

Nói thật, nàng không muốn trút giận lên Quân Hoằng. Nàng chỉ cảm thấy, tâm trạng vô cùng không tốt thôi.

Ngày hôm sau, đã xảy ra một việc khiến tâm trạng nàng càng không tốt.

Sau mấy ngày thân phận nữ nhi của nàng bị phơi bày, Phó Giám Chi triệu tập văn võ bá quan, mấy vị trưởng kão trong Hoàng tộc đến chính điện, công bố di chỉ của Tiên Hoàng.

Sau khi mấy vị trọng thần và trưởng lão nghiệm chứng xong, thì tuyên bố di chỉ: “Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Diệp gia có nữ nhi Diệp Lạc, lan chất tuệ tâm, tài đức vẹn toàn, Trẫm vô cùng yêu mến, đặc phong làm Thái tử phi. Sau khi Thái Tử Quân Hoằng đăng cơ thì phong làm Hoàng Hậu, chưởng quản hậu cung. Vì Trẫm thấy Thái Tử phi văn võ toàn tài, đặc cho phép nữ phẫn nam trang, phụ tá Thái Tử bình định thiên hạ. Trẫm để lại di chỉ này, để Thái tử phi dễ dàng làm việc. Con dâu này của Trẫm, là do ông trời ban thưởng, mọi thần dân không thể dị nghị. Khâm thử!”

Tin tức vừa truyền đến, Diệp Lạc muốn cắn nát tay luôn.

Lão hồ ly kia, cơ sở ngầm của ông ta sao lại là Phó Giám Chi chứ!

Với quan hệ của Phó gia và Diệp gia, dù nàng có dị tâm, muốn tóm được người Quân Bách để lại, thì cũng sẽ không nghi ngờ tới Phó Giám Chi.

Diệp Lạc tức đến mức muốn lôi Quân Bách lên đánh. Rõ ràng ông ta đã đồng ý sẽ không ép buộc nàng. Thế đây là cái gì hả? Đưa thánh chỉ để nàng an tâm. Lại để thánh chỉ quan trọng nhất trên chính điện, rồi còn đọc trước mặt mọi người nữa.

Bây giờ nàng cí lấy thánh chỉ ra thì cũng chả còn tác dụng gì nữa.

Nhưng mà nghĩ lại, thì Phó Giám Chi đúng là người phù hợp nhất. Hắn là nguyên lão tam triều, tận tâm, trung thành với triều đình, sẽ không làm việc tư lợi, là người xông chính nghiêm minh mà cả thiên hạ đều biết.

Quân Hoằng cũng mới nhận được tin, vội vã chạy tới. Vừa vào trong lều đã bị Diệp Lạc xông tới đánh.

Vi Kỳ vội vàng đẩy Quân Hoằng ra, rút kiếm ngăn cản.

Diệp Lạc tức giận: “Phong Gian, Tang Du, lôi Vi Kỳ ra ngoài cho ta.”

Vi Kỳ lấy một địch nhị, đương nhiên nhanh chóng bị Tang Du và Phong Gian Ảnh lôi ra ngoài. Hắn gấp đến mức gào to: “Hoàng Thượng, đi mau đi. Hoàng Hậu muốn mưu sát chồng!”

Diệp Lạc tức giận: “Giản Phàm, cho Vi Kỳ ăn độc câm cho ta.”

Vi Kỳ vội vàng ngậm miệng lại, bởi vì hắn đã thấy ánh mắt Giản Phàm bay tới đây, đáy lòng lạnh đi.

Phong Gian Ảnh vỗ vỗ vai hắn: “Thoải mái chút đi. Ngươi cũng nói đó là Hoàng Hậu mà. Vợ chồng bọn họ cãi nhau là chuyện bình thường thôi.”

Vi Kỳ không dám lên tiếng, trong lòng lại mắng thầm. Đó không phải vợ chồng bình thường. Người bị đánh là Hoàng Đế đấy! Hắn hạ quyết tâm, sau khi về cung nhất định phải bảo Chiêm Xuân dạy lễ nghi hậu cung cho Hoàng Hậu.

“Diệp Lạc…”

“Đừng gọi ta là Diệp Lạc.” Diệp Lạc thở phì phì ngồi trên bàn, cầm chén trà lên, uống một ngụm to.

“Vậy, Hoàng Hậu…”

“Hoàng Hậu cái gì“ Diệp Lạc nhảy dựng lên: “Ngươi gọi ai là Hoàng Hậu?”

Quân Hoằng nhìn nàng một lúc mới nói: “Vậy chờ chúng ta về cung rồi cử hành lễ sắc phong…”

“Lễ sắc phong cái gì. Ta đồng ý làm Hoàng Hậu của ngươi bao giờ? Đều là do Phụ Hoàng không giữ lời của ngươi, đơn phương tình nguyện.”

Quân Hoằng bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên xoay đầu sang một bên, không thèm nhắc lại.

Diệp Lạc tức giận một lát. Sau khi bình tĩnh một chút, thì mới nói: “Xin lỗi, không phải ta nói ngươi. Chỉ tại Phụ Hoàng ngươi. Rõ ràng đã cho ta một thánh chỉ, bây giờ lại nhảy ra một thánh chỉ nữa. Đồ lật lọng. Ta rất tức giận.”

Quân Hoằng cười cười, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật lúc ta biết đúng là rất cao hứng. Ta nghĩ là ngươi đã thương lượng với Phụ Hoàng sẽ làm của ta Hoàng Hậu. Diệp Lạc, ta thực sự thật vui.”

“Xin lỗi, ta thực sự xin lỗi.”

Quân Hoằng đi đến trước mặt nàng: “Diệp Lạc, làm Hoàng Hậu của ta không tốt sao? Ta biết ngươi không thích bị trói buộc trong cung. Ta cũng không ép buộc ngươi làm gì, ngươi muốn ra cung thì ra. Những lễ nghi trong cung, ngươi có thể coi như chúng nó không tồn tại. Ta cũng biết, ngươi không thích thân phận Hoàng Đế này của ta. Nhưng ta sẽ đối xử tốt với ngươi. Ta chỉ có một thê tử, một nữ nhân thôi. Cả đời đều chỉ đối xử tốt với ngươi. Ngươi nói ngươi tin chân tình hiện tại, nhưng không tin tưởng tương lai. Vậy ta không hứa hẹn vĩnh viễn. Lúc sắc phong Hoàng Hậu, ta sẽ lập lời thề trước liệt tổ liệt tông, văn võ bá quan, cả đời này chỉ có một thê tử là ngươi. Nếu trái lời thề, sẽ không xứng làm Hoàng Đế Sùng Hưng, ta sẽ tự nguyện thoái vị.”

Diệp Lạc kinh ngạc nhìn hắn, hắn tiến lên mấy bước, cầm tay nàng: “Diệp Lạc, những việc khác ta đều xử lý tốt. Ngươi chỉ cần đồng ý là được. Diệp Lạc, làm thê tử của ta đi!”

Diệp Lạc không động, Quân Hoằng giơ hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Dưới ánh nến lay động, hai hình bóng ôm nhau lại động lòng người như vậy.

Diệp Lạc nhắm hai mắt lại. Quân Hoằng, muốn cự tuyệt ngươi, thực sự rất khó!

<!--more-->