Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 10




Không chiến tranh lạnh qua đêm chính là nguyên tắc sống của Sầm Căng, nhưng đêm nay cô vẫn không thể ngủ ngon giấc, cơn ác mộng chói mắt đè ép cô đến mức không thở nổi. Chưa đến năm giờ, Sầm Căng đã ngồi dậy từ trên giường, dựa vào gối đầu ngẩn người.

Cô mở WeChat, ấn vào vào vòng tròn bạn bè của Ngô Phục.

Ngoài ý muốn chính là, người đàn ông vừa cập nhật một dòng trạng thái, là một bức ảnh.

Nội dung trong đó cũng không xa lạ, chính là cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu công ty. Một người đi đường đang đi qua trước cửa chính, quanh người mang theo dư ảnh*, tựa như linh hồn trong đêm.

*Hình ảnh còn lưu lại sau khi bị k1ch thích mà thấy những hình ảnh ấy.

Ngô Phục chỉnh sửa ảnh rất giỏi, chỉ dùng điện thoại di động cũng có thể làm ra kết cấu ảnh tĩnh như trong phim. Anh ta có thiên phú kinh người về mặt thẩm mỹ, mấy người cùng bộ phận thiết kế đều nói trình độ của anh ta đúng là nhân tài mà không được trọng dụng. 

Nhưng bất kể là đi con đường nào, thì bây giờ anh ta cũng đang là ACD (phó giám đốc sáng tạo), có thể đứng ở trên cao điều khiển mọi người. 

Sầm Căng nhìn chằm chằm bức ảnh này, dần dần bị bao trùm bởi một cảm giác cô đơn từ nông đến sâu. Cô rất khó phân biệt được sự cô đơn này xuất phát từ bản thân, hay là Ngô Phục, hoặc là cả hai đều có. Cho dù phía dưới có không ít đồng nghiệp, khách hàng tán gẫu trêu chọc, náo nhiệt vui tươi, nhưng bản thân nó vẫn lộ ra sự cô đơn.

Sầm Căng cân bằng lại tinh thần, cô đoán chắc Ngô Phục cũng không thấy vui vẻ gì.

Cô nằm lại xuống giường, lên kế hoạch ngủ nốt hai tiếng còn lại một cách nghiêm túc.

Chất lượng của giấc ngủ về sau vô cùng tốt. Người phụ nữ có cảm giác mình vừa mới nhắm mắt lại, đã bị tiếng kéo vali bên ngoài đánh thức.

Sầm Căng cầm điện thoại lên xem thời gian rồi lập tức xuống giường đi ra khỏi phòng.

Một bóng người cao gầy mảnh khảnh màu trắng đã đứng sẵn ở phòng khách.

Là Lý Vụ. Cậu mặc chiếc áo khoác thể thao cô mua, trên tay áo là những đường sọc kinh điển của Tam Diệp Thảo, một bên màu đen, một bên màu vàng, khiến thiếu niên trông năng động sáng sủa hơn. Nhưng cậu lại kéo khóa áo kín mít, giống như đang cố ý thu liễm phần phô trương chưa quen thuộc này.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu nghiêng qua, đụng phải cô.

Vừa định chào hỏi, Sầm Căng đã mở miệng trước: “Dậy lúc nào vậy?”

Lý Vụ đáp: “Hơn sáu giờ.”

Sầm Căng nhìn về phía chiếc vali bên chân cậu: “Đã thu dọn xong chưa?”

“Xong rồi.”

Sầm Căng không ngạc nhiên trước hiệu xuất và sự cẩn thận khiến người ta yên tâm của cậu, mỉm cười hỏi: “Bữa sáng muốn ăn gì?”

Lý Vụ nói: “Gì cũng được.”

“Tôi về phòng rửa mặt trước, cậu ngồi trên ghế sofa chờ tôi.”

“Được.” Lý Vụ gật đầu.

Sầm Căng đi về phòng, tranh thủ đánh răng. Sau khi thay sang quần áo mặc thường ngày, Sầm Căng đi ra khỏi phòng ngủ.

Quả nhiên Lý Vụ rất biết nghe lời ngồi đó, lặng lẽ nhẩm thuộc lòng từ đơn tiếng Anh.

Sầm Căng bật cười: “Ngày mai thi đại học rồi sao, mà phải tranh giành từng giây từng phút như vậy?”

Cậu học có chút nhập tâm, nghe thấy giọng nữ mới chú ý tới cô đã đi vào phòng khách. Mí mắt cậu rũ xuống, đầu tiên chú ý tới mắt cá chân trắng nõn của cô. Cô mặc một chiếc quần dài màu nâu nhạt, sau đó lên trên, là áo len dệt kim hở cổ màu xám. Mái tóc của cô hôm nay buông xõa, lọn tóc hơi xoăn, một bên bị kẹp ra sau tai, có một loại mềm mại không chút để ý.

Sầm Căng khác với những người phụ nữ trong làng, ở chung ba ngày nay, trên người cô chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ màu sắc tươi sáng, rực rỡ nào. Nhưng cô cũng không nhạt nhẽo, ngược lại còn rất đẹp, không tốn nhiều công sức.

Hai tay Lý Vụ gấp quyển sách lại, tầm mắt nhanh chóng dời khỏi mặt cô.

Cậu bỏ sách giáo khoa vào ba lô, vừa định kéo lên thì nghe Sầm Căng hỏi: “Đã mang theo điện thoại và bộ sạc chưa?”

Lý Vụ ngước mắt: “Mang theo rồi.” Cậu bổ sung: “Ở trong vali.”

“Tốt.” Sầm Căng đi về phía cửa ra vào, rút ra một xấp tiền từ túi xách của mình, quay lại đặt lên bàn trà: “Cậu cầm lấy số tiền này trước đi, không nhiều lắm, chỉ có hai ngàn đồng thôi, chuẩn bị cho những lúc cần thiết.”

Lý Vụ giật mình, lập tức từ chối: “Không cần, tôi có thẻ cơm.”

Sầm Căng sờ trán: “Lỡ như cần mua sách vở hoặc đồ dùng học tập mua thì sao. Bên ngoài trường cũng có đồ ăn rất ngon, tôi cũng không muốn cậu nhìn thấy con nhà người ta ăn rồi thèm thuồng.”

“…”

Cô chu đáo đến mức khiến người ta khó có thể an tâm. Lý Vụ bắt đầu hối hận, bữa KFC kia có thể khiến Sầm Căng sinh ra nhận thức sai lầm về cậu, cậu thật sự không có tham ăn như cô tưởng tượng.

“Cất vào đi.” Sầm Căng bỏ dở lời nói, đi vào phòng bếp vận hành máy pha cà phê.

Lý Vụ muốn trả lại tiền, nhưng nhìn bóng dáng nhàn tản của người phụ nữ phía sau quầy bếp, cậu lại không đành lòng tiến lên quấy rầy.

Cậu để ý dưới bàn trà bày ra một ít sách và tạp chí, liền lấy ra một quyển sách khá dày, sau đó không dấu vết liếc nhìn Sầm Căng. Cô đưa lưng về phía này, một tay chống lên mặt bàn, bộ dáng có chút thoải mái, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không quay đầu lại.

Cậu cụp mắt, nhanh chóng nhét hai ngàn tệ kẹp vào trong sách, vuốt phẳng trang tiêu đề rồi đem nó đặt lại chỗ cũ. Sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.



Ăn sáng xong, Sầm Căng ung dung lái xe đưa Lý Vụ đến Nghi Trung.

Từ sáng sớm, thầy Tề đã gửi địa chỉ tòa nhà ký túc xá và số phòng đến wechat của Sầm Căng. Bọn họ đi theo chỉ dẫn của ban quản lý ký túc xá, rất nhanh đã tìm được.

Đây là một gian ký túc xá nam bốn người đơn giản điển hình. Sách vở tán loạn, giày dép lộn xộn vương vãi tứ tung ngang dọc, lưng ghế thay thế tủ đồ, trở thành nơi thuận tiện nhất để bỏ quần áo. Trong sọt rác toàn là vỏ lon nước giải khát, còn cái chậu nhựa ngoài ban công cũng chất đầy quần áo bẩn, chỉ chờ tới lúc không đựng được nữa mới đồng loạt vận chuyển đến phòng giặt ủi.

Bàn học cùng giường của Lý Vụ lúc trước không có người sử dụng, trở thành kho chứa đồ tạm thời, chứa đầy đồ lặt vặt của ba người kia.

Lúc này học sinh đều đang đi học, trong ký túc xá không có một bóng người, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Sầm Căng không có chỗ đặt chân, dứt khoát đứng bên cửa, kết bạn với máy lọc nước.

Lý Vụ cũng không làm gì được, không tiện làm loạn đồ đạc của người khác, đành phải đứng yên.

Nhưng cứ chờ đợi như vậy cũng không phải cách hay, Sầm Căng nhìn xung quanh, xắn tay áo lên đi qua, gạt ngang đồ vật ở trên bàn học cạnh cửa sang một bên, rồi làm như không thấy. Sau đó ôm đống quần áo đang vắt trên ghế, phân phát đều lên chỗ của ba người kia. 

Làm xong tất cả những thứ này, cô quay đầu lại, phủi phủi tay nói: “Dùng đi.”

Thiếu niên kinh ngạc trước hành động dứt khoát của cô, có chút ngây người.

“Sợ cái gì, vốn dĩ là chỗ của cậu mà.” Sầm Căng đi ra ban công, vặn vòi nước rửa tay, sau đó kêu vào bên trong: “Lấy khăn mặt lại đây, lau sạch bàn ghế rồi đặt đồ của cậu xuống.”

“Được.” Lý Vụ lên tiếng, vội vàng lấy khăn cũ ra khỏi vali, chạy ra ban công.

Sầm Căng xoè tay: “Đưa tôi.”

Lý Vụ nói: “Tôi tự làm được.”

“Đưa nó cho tôi.” Cô nhất quyết không nhượng bộ.

Lý Vụ đưa khăn cho cô.

Vừa cầm trên tay, Sầm Căng đã phàn nàn: “Đây là gạch sao, sao lại cứng như vậy?”

“…”

Cô dùng vòi nước vò qua, động tác và sức lực của cô hoàn toàn vô dụng, không giống như đang giặt giẻ lau, mà giống như nhào sợ mì nhỏ hơn. Không biết là do chất liệu của khăn, hay là do nhiệt độ của nước quá lạnh, những ngón tay trắng nõn của người phụ nữ dần dần đỏ lên. 

Lý Vụ không đành lòng, lại đề xuất thêm lần nữa: “Để tôi giặt cho.”

Sầm Căng nghiêng đầu liếc cậu một cái, đáy mắt tràn ngập nghi vấn.

Lý Vụ nín thở im lặng.

Sầm Căng khóa vòi nước lại, vắt khăn: “Phương pháp giặt của tôi có vấn đề gì sao?”

“… Không.”

“Vậy cậu tranh làm gì, cậu thể hiện cái gì hả?” Cô đưa khăn mặt ra: “Cậu tự lau dọn đi.”

Rốt cục là ai đang thể hiện đây. Lý Vụ tiếp nhận miếng khăn lau vẫn còn đang nhỏ nước kia, có miệng nhưng khó mà trả lời.

Cảm thấy đã làm đủ nghi thức, Sầm Căng liền đi vào trong phòng, lấy khăn bông mềm từ trong túi ra chậm rãi lau tay. Nhân lúc này, Lý Vụ nhanh chóng vặn lại giẻ lau vài cái, cho đến khi không còn nhỏ nước nữa, mới mặt không đổi sắc quay lại.

Nửa giờ sau, bàn làm việc, tủ quần áo, ga giường của Lý Vụ đều sạch sẽ ngăn nắp, trở thành dòng nước trong vắt ở đây. Cậu làm việc thật sự quá lưu loát, hoàn toàn không khiến người ta nhọc lòng, còn tốt hơn cả những người giúp việc theo giờ giá cao mà Sầm Căng hay thuê. Cô thậm chí còn không tự chủ được mà nảy ra ý tưởng, loại năng lực này có thể coi là một kỹ năng, nếu sau này Lý Vụ không thi đậu đại học, làm nghề giúp việc gia đình chắc chắn cũng sẽ có thu nhập không tồi.

Tiếng đóng ngăn kéo của thiếu niên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Sầm Căng lập tức hoàn hồn: “Xong rồi?”

Lý Vụ quay đầu lại: “Ừ.”

Sầm Căng quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Đợi lát nữa tan học rồi, chờ bạn cùng phòng cậu trở về, tôi mời bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa. Đều là bạn học của cậu cả, coi như tìm hiểu làm quen trước.” Cô sắp xếp gọn gàng ngăn nắp: “Đến giờ nghỉ trưa, tôi sẽ mang cậu đi gặp giáo viên chủ nhiệm, sau đó đi đo kích thước đồng phục học sinh. “

Lý Vụ lộ vẻ khó xử.

Sầm Căng nhìn thấy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mi tâm Lý Vụ giãn ra: “Không có việc gì. “

“Lại nữa rồi.” Ánh mắt Sầm Căng rất nhạy bén, nắm bắt được sự thay đổi thần thái rất nhỏ của cậu: “Không nhớ hôm qua tôi đã nói với cậu như thế nào sao?”

“Quá phiền toái.” Lý Vụ không giấu diếm nữa, cậu tới đây để học tập, không hy vọng Sầm Căng tiêu tiền vào những hoạt động xã giao dư thừa này.

Sầm Căng nhìn cậu trong giây lát, đồng ý: “Được, vậy cậu tự mình kết giao với bọn họ đi. Các cậu cùng lứa tuổi sẽ có nhiều chủ đề để nói chuyện hơn nên tôi sẽ không nhúng tay vào.”

Lý Vụ đứng dậy: “Tôi không nghĩ như vậy. “

“Tôi biết, tôi đang tự cho mình một bậc thang.” Sầm Căng bị cái đầu gỗ này thuyết phục, bèn sắp xếp lại kế hoạch: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm trước, ăn xong cậu về phòng ngủ, tôi vào trong xe nghỉ ngơi. Hai giờ chiều chúng ta hội ngộ trước tòa nhà hành chính.”

Lý Vụ “Ừ” một tiếng.

Bọn họ tùy tiện tìm một quán ăn ở trước cổng trường. Đang ăn cơm, thì tiếng chuông tan học từ trong trường truyền đến vang lên inh ỏi. Chỉ chốc lát sau, rất đông học sinh tràn vào quán ăn, tất cả đều mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, khuôn mặt tươi trẻ.

Sầm Căng với lớp trang điểm tinh tế trông vô cùng khác biệt, không ít lần nhận được những ánh mắt soi xét nhìn chăm chú, nhưng cô vẫn thong dong múc cơm trong bát.

Cô ăn một nửa đã thấy no, lau miệng xong, liền bắt đầu nhìn những ồn ào náo nhiệt xung quanh.

Sầm Căng lại để ý thực đơn trên tường, sau khi xem qua từ trên xuống dưới, cô nói: “Tôi đã đoán trước rồi mà Lý Vụ. Cậu nhìn đi, mới một lúc mà chỗ này đã ngồi đầy học sinh rồi, khẳng định cũng có người ở trọ tại trường, chán ăn căng tin rồi. Thế nên tiền lúc sáng đưa cho cậu vẫn là hợp lý.”

Tay đang bưng chén canh của Lý Vụ cứng đờ, nghiêng đầu ho khan một tiếng.

“Cậu sao vậy…” Sầm Căng muốn nói lại thôi, vội vàng rút khăn giấy đưa cho cậu: “Uống từ từ thôi.”

Lý Vụ nhận lấy, ổn định xong, lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Trong đ ĩa thiếu niên sạch sẽ, một hạt thức ăn thừa cũng không có. Điều này làm cho Sầm Căng nhớ tới con chó lớn ở nhà một người bạn mỗi lần ăn cơm đều nuốt chửng. Cô không khỏi cong môi cười.

Không biết vì sao, cô không cảm thấy sự nghèo đói trên người Lý Vụ, chỉ có chân thành, chân thành đối với đồ ăn. Loại chân thành này xen lẫn cảm giác thời đại, kiểu như cậu không giống người thời của thời đại hoàng kim này, cậu khiến cô liên tưởng đến sự mộc mạc cùng nhiệt tình trong khói thuốc súng thời nay.

Cơm nước xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Sắp đến trước cổng trường, Sầm Căng hỏi: “Có cảm giác gì không?”

Lý Vụ rũ mắt: “Cái gì?”

“Cảm giác thật sự của việc đi học.” Ánh mắt Sầm Căng đuổi theo một cô gái tóc đuôi ngựa đi ngang qua: “Cậu không cần suy nghĩ gì cả, cứ thoải mái mà học tập, giống như hầu hết những đứa nhỏ ở đây.”

Cô thật sự thấy mừng cho cậu.

Nhưng đối với Lý Vụ mà nói, cũng không phải cái gì cũng không cần suy nghĩ. Vì dù sao cậu cũng có chuyện lừa gạt Sầm Căng.

Cậu chỉ có thể gật đầu, không nói gì cả.

Sầm Căng lấy một thứ từ trong túi ra, lắc lư trước mặt cậu: “Cầm lấy, chìa khóa phòng ngủ của cậu.”

Lý Vụ nhận lấy, lại đút tay vào trong túi.

“Đừng làm mất.” Cô dặn đi dặn lại, lại hỏi: “Còn nhớ đường về ký túc xá không?”

“Có nhớ.” Cậu nắm thật chặt, cảm giác được nó đặt trong lòng bàn tay mình, tựa như cô nói, thật sự có cảm giác thực tế. Một cánh cửa khác trong đời cậu sắp mở ra.

Sứ mệnh đã hoàn thành được một nửa, lồ ng ngực Sầm Căng chậm rãi phập phồng: “Tôi lên xe ngủ, cậu trở về đi.”

“…” Lý Vụ mím chặt môi.

Sầm Căng mở điện thoại ra nhìn: “Buổi chiều gặp lại.”

Lý Vụ gật đầu.

Người phụ nữ quay đầu đi về phía tầng hầm.

Có lẽ là do thời tiết quá tốt, ánh mặt trời quá sáng chói, khiến hai mắt Lý Vụ hiện ra một chút ẩm ướt.  Trong giây lát khi bị gió thổi khô, cậu kìm lòng không được đuổi theo bước chân của cô.

“Chị…”

Cậu khẽ gọi một câu, nhưng không thực sự kêu ra tiếng. Cậu cắn răng một cái, lại cất tiếng hô: “Chị ơi!”

Sầm Căng quay đầu lại, hơi nheo mắt, khuôn mặt sáng ngời.

Lý Vụ chạy chậm đến trước người cô, hơi thở không loạn: “Tiền buổi sáng chị đưa cho tôi, tôi kẹp trong quyển sách tên là “Những bông hoa” có bìa màu xám, dưới bàn trà.”

Đôi mắt của cậu, luôn luôn mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến vô cùng chuyên chú và nghiêm túc: “Tôi không dùng đến, càng không thể nhận được.”

Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Sầm Căng tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Tùy cậu.”

Ném ra hai chữ này xong, cô không chút do dự quay đầu bỏ đi.

Do dự một giây, Lý Vụ nhìn về phía bóng lưng cô: “Sau này nếu có nhu cầu, tôi sẽ hỏi mượn chị.”

Thân hình người phụ nữ hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại.

Lý Vụ đứng tại chỗ, khóe môi cong nhẹ đến mức khó có thể nhận ra. Cậu vẫn nhìn, vẫn luôn nhìn, mãi cho tới khi cô biến mất khỏi tầm mắt.