Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 12




Khi nhận được tin nhắn, Sầm Căng đang ngồi làm móng ở trong tiệm của một trung tâm mua sắm gần đó.

Cô đã ở đó hơn hai tiếng đồng hồ, tận mắt chứng kiến từng mảnh móng tay của mình trở lại vẻ đẹp tự nhiên và được tô một màu sơn khác.

Màu xanh lục của Morandi mang theo một chút gradient. Nó khiến cô liên tưởng đến những ngọn núi trong sương mù trùng điệp ở Thắng Châu, mông lung mờ ảo, độ bão hòa thấp nhưng lại rất đẹp mắt.

Điện thoại di động sáng lên, cô dùng một tay cầm lên, bấm vào tin nhắn của Lý Vụ.

Lời nói chen chúc vào nhau, rõ ràng là bày tỏ cảm ơn, nhưng nhìn thế nào vẫn giống như có một chút ngượng ngùng không muốn.

Sầm Căng không biết trực giác này từ đâu mà ra, nhưng cũng đủ khiến cô bật cười. Cô hơi nhướng mày, gõ lại ba chữ: [Không có chi.]

Chị chủ vừa vặn từ bên ngoài trở về, thấy cô cười đến có chút không coi ai ra gì, không khỏi trêu ghẹo: “Đang cùng chồng tán gẫu đấy à?”

Sầm Căng khựng lại, phủ nhận: “Không.”

Chị chủ có khuôn mặt sáng sủa, nhưng cảm giác nhân tạo rõ ràng, điều đó cho thấy bình thường chắc chị ta cũng dành không ít thời gian cho khuôn mặt của mình.

Cô ấy vuốt v e mái tóc xoăn dài đến eo, khéo léo nói tiếp: “Thấy anh Ngô không đi cùng cô, còn tưởng rằng anh ấy đang lấy công chuộc tội qua Wechat.”

Sầm Căng thu liễm ý cười, cố tỏ ra tự nhiên: “Anh ấy không có thời gian.”

“Cũng đúng, hai người quá bận rộn. Một người bạn của tôi cũng ở 4A*, hình như vừa mới sinh con, tôi căn bản không hẹn được.”

*Dựa trên nền tảng của AIDA, một số nhà tiếp thị đã phát triển mô hình 4A và sau này là 5A, được sử dụng phổ biến trong xây dựng chiến lược hay giảng dạy về hành trình khách hàng.

Được giới thiệu lần đầu vào năm 1898, AIDA là mô hình tiên phong mô tả hành trình khách hàng (customer journey) với 4 bước: “Attention” (chú ý), “Interest” (quan tâm), “Desire” (mong muốn) và “Action” (hành động). Sau này, dựa trên nền tảng của AIDA, một số nhà tiếp thị đã phát triển mô hình 4A, được sử dụng phổ biến trong việc xây dựng chiến lược cũng như giảng dạy về hành trình khách hàng. 

Mô hình 4A mô tả hành trình khách hàng gồm 4 bước: “Aware” – khả năng nhận biết thương hiệu của khách hàng, “Attitude” – thái độ của người tiêu dùng, “Act” – hành vi mua của khách hàng, “Action again” – hành vi mua sắm lặp lại và sự trung thành của người tiêu dùng.

“Anh ấy ở đâu ở 4A?” Sầm Căng nhân cơ hội chuyển chủ đề.

“Bbdo.”

Sầm Căng rũ mắt liếc nhìn bộ móng tay mới tinh của mình: “Cái kia… hẳn là thế.”

“Công ty của cô cũng không tồi.” Chị chủ bưng một hộp trái cây đặt vào tay Sầm Căng mời cô ăn, còn thuận miệng khen một câu: “Tay cô trắng, màu sắc này rất thích hợp”.

“Phải không?” Sầm Căng giơ tay lên, tỉ mỉ quan sát.

Dần dần, đồng tử của cô mất đi tiêu cự, giống như có thể xuyên qua da thịt, nhìn thấy một cảnh tượng khác.

Cô và Ngô Phục quen biết nhau ở trường đại học, cùng chuyên ngành, họ là cặp tình nhân chạy đường dài điển hình, cách họ gặp nhau cũng rất sáo rỗng, không có một bộ phim tình cảm kinh thiên động địa nào, chỉ là một cuộc sống sinh viên bình thường không có gì lạ. Cô gia nhập phòng quan hệ đối ngoại, còn Ngô Phục làm trưởng phòng, ngày thường ở chung với nhau cũng chỉ có như vậy, cấp trên cấp dưới, giao phó làm việc, lúc rảnh rỗi sẽ nói chuyện nhiều vài câu, cũng không tính là mập mờ gì cả, nhưng ít nhiều cũng có chút gợn sóng người đến ta đi màu hồng nhạt, chỉ là không có ai chủ động chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ này. Cho đến một đêm, Ngô Phục đột nhiên gọi điện thoại cho cô, hẹn cô ra ngoài. 

Ngô Phục đẹp trai, nói chuyện lại trầm ổn dứt khoát, tự tin không nghi ngờ. Anh nói: “Nếu trước khi tốt nghiệp mà không thổ lộ tình cảm với em, có lẽ anh sẽ hối hận cả đời. Bởi vì em cũng thích anh.”

Ngày hôm đó sân thể dục có gió rất lớn, bãi cỏ xào xạc và vạt áo sơ mi của người đàn ông cũng bị thổi tung.

Trái tim Sầm Căng như một cánh diều, dễ dàng bị nhấc bổng lên, hóa thành một vì sao lấp lánh lấp lánh.

Cô cảm thấy mình đang đứng trong một bức tranh biếm họa Nhật Bản, nhịp tim vô cùng loạn, đầu óc cũng có chút choáng váng, chỉ vào anh, muốn khóc lại muốn cười, biểu tình trên mặt không khống chế được: “Áo sơ mi trắng là đặc biệt mặc tới phải không? Em nhớ rõ buổi sáng anh mặc không phải cái này.”

Hành động lúc đó là có ý, nhưng càng giống như cách khoảng không chọc chọc vào ngực anh ta hơn, mang theo thái độ nghịch ngợm bướng bỉnh chỉ có ở thiếu nữ. 

Ngô Phục cũng cười: “Như vậy mới càng thêm trang trọng.”

“Làm long trọng thế này, là muốn cầu hôn sao?” Sầm Căng được tiện nghi còn làm ra vẻ.

Ngô Phục nhìn vào mắt cô: “Em muốn hiểu như vậy anh cũng không không có ý kiến.”

Hừ, cô chế nhạo.

Nhưng anh ta vẫn nghiêm túc như vậy: “Em có thích không?”

“Thích.” Cô kích động đến mức nghẹn ngào: “Thích đến mức muốn ôm một chút.”

Ngay sau đó, Ngô Phục ôm cô vào lòng.

Làm sao cô có thể ngây thơ nghĩ rằng khoảnh khắc này là mãi mãi.

Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Sầm Căng ngồi trong xe rất lâu. Cô mờ mịt không manh mối, không biết nên đi đâu.

Cô đặt tay lên vô lăng, nhìn xe cộ bên ngoài đi tới đi lui, thẳng đến khi chung quanh trước sau trái phải đều trống rỗng.  

Dường như cô là người duy nhất còn lại trên thế giới, cảm giác bị vứt bỏ như đá lở chôn vùi cô, kín mít không một kẽ hở, khó có thể tránh thoát. 

Trong lúc bất tri bất giác*, hai mắt cô bị nước mắt lấp đầy. Trước khi chúng rơi xuống, Sầm Căng kịp thời dùng đầu ngón tay lau đi, rồi lái xe ra ngoài.

* Thuận theo lẽ tự-nhiên mà không cần dùng đến ý trí.

Về đến nhà, Sầm Căng nghiêm túc tắm rửa rồi trốn vào trong phòng ngủ.

Cô thắp một ngọn nến thơm cạnh giường rồi im lặng.

Trước khi đi ngủ, cô nhớ tới ngày mai là ngày đầu tiên Lý Vụ đi học, lại lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng cụm từ [không có gì], và cậu thiếu niên không trả lời tin nhắn của cô.

Cô gõ chữ liên hồi, xóa xóa sửa sửa, luôn cảm thấy nội dung không được như ý muốn. Một lúc lâu sau, cô mới gửi tin nhắn:

[Ngày mai mấy giờ đi học? Đừng đến muộn.]

Lần này Lý Vụ trả lời rất nhanh: [Bảy giờ.]

Sầm Căng tiếp tục cuộc nói chuyện: [Ăn tối chưa?]

Lý Vụ: [Ăn rồi.]

Sầm Căng: [Ăn ở căng tin à?]

Lý Vụ: [Ừm.]

Sầm Căng: [Với bạn cùng phòng sao?]

Lý Vụ: [Ừ.]

Sầm Căng: [Bạn cùng phòng của cậu thế nào?]

Lý Vụ: [Rất tốt.]

Sầm Căng không còn nghĩ ra được gì để hỏi, đành nói: [Nghỉ ngơi sớm đi.]

Lý Vụ: [Được.]

Xung quanh lại trở nên cô đơn hiu quạnh, giống như một mảnh u cốc, một đầm nước đọng.

Cảm giác trống rỗng lại ùa về, Sầm Căng co chân lại, dựa lưng vào đầu giường, giống như bị đẩy ra mép trang sách, không còn đặt mình vào giữa các dòng chữ nữa. Cô bi ai phát hiện ra rằng, khi cô không còn đóng một vai trò nào đó, không còn cần thiết, thì cô sẽ trở nên vô hình, trong suốt, không còn tồn tại, chẳng khác gì cái xác không hồn.

May mắn thay, ngày mai cô sẽ trở lại làm việc. 

Nhưng bất hạnh là, cô sẽ phải gặp lại Ngô Phục.

Giống như một con rắn trắng bị thương tinh thần, người phụ nữ trượt trở lại trong chăn và quấn chặt lấy mình.



Ngày hôm sau, Sầm Căng dậy từ sáng sớm, ngồi trang điểm cẩn thận trước gương.

Trước khi đi, cô sửa sang lại rất lâu, xịt một ít nước hoa vào cổ tay, sau khi xác định được mình không thể chê vào đâu được mới ra khỏi nhà.

Buổi sáng cùng ngày hôm đó, Lý Vụ rửa mặt xong xuôi, dưới sự hướng dẫn của Thành Duệ, lần lượt xếp tài liệu giáo khoa cần thiết vào cặp sách.

Các bạn cùng phòng kéo nhau chạy như bay về phía căng tin, Lý Vụ không nhanh không chậm đi theo phía sau, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.

“Các cậu chờ Lý Vụ một chút đi.” Thành Duệ quay đầu nhìn: “Cậu ấy là người mới tới, có biết tiếp khách là gì không hả?”

Nhiễm Phi Trì cũng quay đầu lại, cười cợt nhả hướng cậu lắc lắc thẻ học sinh giữa các ngón tay: “Đi thôi, người đi cuối cùng phải mời khách.”

Sắc mặt Lý Vụ đông cứng lại, tăng tốc đuổi theo.

Tiếng cười của các thiếu niên lanh lảnh vang vọng, tựa như ánh nắng ban mai, như mặt trời mọc.

Ăn sáng xong, Lý Vụ chia tay với các bạn cùng phòng, tuân theo lời dặn dò của giáo viên chủ nhiệm hôm qua, đi sớm đến văn phòng một chuyến.

Giáo viên chủ nhiệm cũng vừa mới tới, bưng ly nước trở về chỗ ngồi, còn chưa kịp ngồi xuống.

Cô thổi tan làn khói trắng xóa, nhấp một ngụm, sau đó đặt cốc giữ nhiệt trong tay xuống: “Buổi sáng hôm nay học tiếng anh, cô dẫn em vào lớp trước, để em tự giới thiệu bản thân.”

Lý Vụ buông tay đứng ở bên cạnh bàn, gật đầu.

Cô chủ nhiệm nhìn cậu nhiều hơn hai lần: “Nghe nói em học vật lý không tệ?”

Lý Vụ nhớ tới lời Sầm Căng nói: “Cũng được ạ.”

Chủ nhiệm hỏi: “Bình thường thi được bao nhiêu điểm?”

Lý Vụ đáp: “Hơn 140 ạ.”

“Tốt!” Ánh mắt của người phụ nữ nhìn cậu có chút thay đổi: “Em học đến đâu rồi?”

“Dòng điện không đổi.”

Chủ nhiệm bĩu môi: “Chậm hơn chương trình học hiện tại ở lớp chúng ta mấy tiết, không có vấn đề gì chứ?” 

Lý Vụ nói: “Em cố gắng theo kịp.”

“Được rồi.” Chủ nhiệm vặn nắp cốc: “Môn vật lý học muộn, các môn khác có thể cũng như vậy. Nếu cố không nổi thì phải báo với cô, không được tự mình gánh vác.”

Lý Vụ gật đầu: “Vâng.”

“Đi thôi, cô dẫn em đi gặp bạn học mới.”

Đi theo cô chủ nhiệm nhanh chóng xuống lầu, trong hành lang truyền đến âm thanh đọc sách, không đồng đều, có chút lộn xộn.

Đám học sinh ngồi cạnh cửa sổ châu đầu ghé tai xì xào với nhau, thấy có người đi qua, mới vội vàng giả vờ dựng sách lên.

Ánh mắt Lý Vụ lướt qua bọn họ, trái tim bất giác đập nhanh hơn.

Dừng lại trước cửa lớp 10, tiếng ồn ào bên trong dần dần im bặt, hàng chục cặp mắt đồng thời nhìn sang.

Giáo viên tiếng anh thấy vậy, quẳng ra một câu: “Có gì đẹp mà nhìn, tập trung vào bài giảng cho tôi.” rồi đi ra cửa, hỏi chuyện.

Giáo viên tiếng anh là nam, trạc ngoài ba mươi, đeo kính không gọng, gương mặt văn nhã trắng nõn.

“Thằng nhóc này là học sinh chuyển trường, sẽ không tốn nhiều thời gian của thầy đâu.” Giáo viên chủ nhiệm nói ngắn gọn: “Cứ để cho em ấy tự giới thiệu là được.”

Thầy giáo tiếng anh gật đầu, gọi Lý Vụ vào lớp.

Cô chủ nhiệm cũng đi theo vào, lớp học lại trở nên yên tĩnh.

Cô giáo chủ nhiệm tuyên bố: “Đây là bạn học mới của chúng ta, từ trường trung học Nùng Khê chuyển đến.” Cô chỉ Lý Vụ: “Giờ em giới thiệu bản thân với các bạn trong lớp đi.”

Cổ họng Lý Vụ có chút nghẹn khuất, mí mắt hơi rũ xuống. Cậu không khỏi có chút khẩn trương, khó có thể nhìn thẳng vào tất cả những gương mặt xa lạ bên dưới. Đặc biệt là bọn họ còn đang nhìn cậu chằm chằm, những ánh mắt phán xét, giống như những tia sáng quét hết từ đầu tới chân cậu.

Hai tay Lý Vụ nắm chặt thành quyền, ngữ khí không ổn định: “Tôi là...”

“Soái ca!” Thành Duệ tranh giành bắt chuyện, nói rất nhanh.

Trong lớp vang lên những tiếng cười thưa thớt, hầu như là của các nữ sinh.

“Thành Duệ, cậu lên đây, cậu tới làm người phát ngôn cho cậu ấy đi. Tôi cho cậu một cơ hội, lên đây.” Chủ nhiệm lớp cười như không cười, ngoắc tay gọi cậu.

Thành Duệ ngậm chặt miệng, như con chuột túi bị gõ một phát phải rụt đầu lại.

Cũng may nhờ sự gián đoạn này, trong lòng Lý Vụ bớt lo lắng hơn rất nhiều, tâm trạng cũng thoải mái hơn, cậu nói ngắn gọn tên mình: “Tớ tên là Lý Vụ”.

“Mộc tử lý, Vụ trong sương mù.”

“Hy vọng sau này có thể cùng mọi người ở chung thật tốt.”

Tiếng vỗ tay sấm dậy vang lên, giống như thuỷ triều cuộn lại một chỗ.

Lý Vụ cảm giác bản thân đã được tiếp nhận.

Thầy hiệu trưởng thấy cậu cao to nên tạm thời xếp cho cậu một ghế trống ở hàng sau, chỉ có mình cậu ngồi sát với bức tường bên kia.

Hàng ghế phía trước có hai nam sinh, rất tò mò về cậu, cứ nhìn theo cậu mãi cho tới khi cậu trở về chỗ ngồi. 

Lý Vụ còn chưa kịp lấy sách Anh ngữ ra, một người đã không kịp chờ đợi mà lập tức bắt chuyện với cậu: “Này!”

Lý Vụ dừng động tác nhìn cậu ta.

“Nùng Khê là ở đâu?” Cậu ta trầm giọng hỏi.

Lý Vụ im lặng hai giây: “Ở Thắng Châu.”

Nam sinh “ồ” một tiếng, tỏ vẻ không có hứng thú, sau đó ánh mắt lập tức chuyển đến trước ngực cậu: “Cậu thích Real Madrid à?”

“…” Lý Vụ á khẩu.

Câu này giống như một tín hiệu thảo luận giữa các nam sinh trong trường này, nếu bạn không biết gì về nó, bạn sẽ không thể vượt qua vòng sàng lọc của tổ chức.

May thay, lúc này cô giáo bước xuống kiểm tra, được bạn cùng bàn vỗ cánh tay nhắc nhở, nam sinh kia mới quay lên, giả vờ cao giọng đọc.

Lý Vụ rũ mắt liếc nhìn logo đội bóng màu vàng bắt mắt trên quần áo, âm thầm nhắc nhở bản thân, hôm nay làm bài tập về nhà xong nhất định phải tìm hiểu rõ về lai lịch, bối cảnh và thành tích của các cầu thủ Real Madrid.



Có một số người đang vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào để hòa nhập vào tập thể, trong khi một số người lại cảm thấy mệt mỏi muốn chạy trốn, muốn trở lại doanh trại của mình.

Khoảng chín giờ, Sầm Căng đến công ty. Cô mặc một chiếc váy xuông dài màu trắng, bên ngoài khác một chiếc tây trang nhỏ giản dị, túi yên ngựa đeo bên hông, lưu loát mang theo một chút tản mạn.

Người phụ nữ đút hai tay vào túi, sắc mặt bình thản. Nhưng chỉ có cô mới biết, bộ trang phục này đã hành hạ cô cả buổi sáng như thế nào, sắp khiến cô sắp phát điên tới nơi.

Cô còn tô một lớp son rất bắt mắt, cũng là để chứng minh cho Ngô Phục thấy cô đã niết bàn trọng sinh, và đang ở trong trạng thái rất vui vẻ. Cho dù chỉ là biểu hiện giả dối, nhưng cô vẫn cố gắng tiếp tục.

Cho nên mới nói, làm gì có cái gọi là không để tâm, đằng sau đó tất cả đều là hao tổn tâm trí.

Nhưng đáng tiếc chính là, vừa vào bộ phận, vừa liếc mắt đã thấy thiếu gần một nửa số người, liền biết Ngô Phục lại dẫn đội đi so bản thảo, có thể đến chiều mới về.

Đạn bắn trúng bịch bông, tâm trạng Sầm Căng rối bời. Cô quay về chỗ ngồi, bật máy tính lên, bắt đầu lập bảng ghi lại các cuộc trò chuyện nhóm trên WeChat.

Mới lật được mấy trang, trán Sầm Căng bắt đầu co rút đau đớn. 

Cô chụp màn hình ném vào nhóm và hỏi: [Cuối cùng nhà anh ta vẫn yêu cầu bản thảo đầu tiên? Không phải chứ?]

Làm nghề này của bọn họ, có tính khí tốt đều là chuyện viển vông.

Một người thiết kế trong nhóm trả lời: [Ai nói không phải, tôi phải sửa đến khi nôn ra mới được.] 

Người đó lại nói: [Lúc đầu anh ta nói dùng nguyên bản tại sao lại phải trả thêm tiền. Cũng may mà Kiki bất kể ngày đêm tranh cãi với bọn họ, nên mới bù đắp được chi phí.]

Sầm Căng nói: [Vậy còn được, ít nhất cũng không tốn công vô ích.]

Sau khi rót xong ly cà phê, Sầm Căng thấy Kiki không có ở bàn làm việc liền nhân cơ hội hỏi: [Bọn Kiki đi đâu rồi?]

Thiết kế nói: [Còn có thể đi đâu, đến Phẩm Ưu với chồng cô đó.]

Địa chỉ quen thuộc năm xưa giờ phút này bỗng biến thành hai chữ xa lạ, Sầm Căng làm ngơ chỉ hỏi ý chính: [Dự án sữa chua kia?]

Thiết kế: [Ừm, sáng sớm đã đi. Ông chủ cũng đi cùng, còn tìm được một chiếc xe thương mại toàn màu đen, giống như muốn cướp ngân hàng vậy.]

Sầm Căng đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc “cười toe toét”, nhưng khuôn mặt lại nhanh chóng quay đi chỗ khác.

Phẩm Ưu là một doanh nghiệp sản xuất sữa nổi tiếng ở Trung Quốc, họ muốn tung ra một loại sữa chua đóng hộp cùng với các loại ngũ cốc mới không béo. Vào cuối tháng trước, công ty đã lên kế hoạch để giành được dự án này, bận rộn tới mức muốn đăng xuất, nhưng cô lại phải đối mặt với biến cố hôn nhân. Cô vẫn cố gắng căng da đầu giúp đỡ nghĩ ra phương án, đợi đến khi khuôn khổ hoàn thành và mọi người đều nắm chắc phần thắng, cô mới dám xin nghỉ phép và tạm giao lại công việc cho một đồng nghiệp khác theo dõi.

Lúc này mới mất liên lạc được vài ngày, cô liền trở thành người ngoài cuộc, bị tổ chức bỏ rơi, lựa chọn bỏ qua việc cô quay lại làm việc vào hôm nay, thậm chí không nghĩ đến việc để lại cho cô một vị trí.

Không thể không nói, Ngô Phục quả là tàn nhẫn.

Người khác thì thôi đi, nhưng ngay cả anh ta cũng như vậy, vô tình vô nghĩa.

Sầm Căng không có chỗ nào trút giận, ngồi yên một hồi, phát hiện sự tức giận này ngoại trừ làm tăng tỷ lệ u vú của mình ra thì đều vô dụng, dứt khoát chuyển sự chú ý lên weibo, xem video. Nhịn đến giữa trưa, mới một mình đi xuống ăn cơm.

Tòa nhà văn phòng của công ty họ nằm ở trung tâm thành phố, khu vực phồn hoa nhất, là một khu rừng sắt thép chân chính. Những dãy nhà thương mại cao tầng nối tiếp nhau, các nhà hàng ẩm thực cao cấp cũng nhiều như lông trâu.

Sau khi rời khỏi tòa nhà, rẽ qua hai con ngõ, Sầm Căng đến tiệm đồ ăn Nhật mà mình hay lui tới.

Nói chính xác hơn, là tiệm đồ ăn Nhật mà cô và Ngô Phục thường đến.

Khẩu vị của bọn họ hợp nhau, chưa bao giờ có sự khác biệt về đồ ăn.

Sầm Căng thích chỗ ngồi cạnh bức tường ở tầng hai, liền thoải mái bước đến đó, khi bước đến bậc thang cuối cùng, cô đột nhiên dừng lại.

Một bóng người quen thuộc hiện ra, anh ta đang ngồi bắt chéo chân sau bàn ăn, trò chuyện và cười đùa với người phụ nữ đối diện, áo sơ mi bị bắp vai kéo ra những nếp gấp hững hờ.

Sầm Căng nhận ra người phụ nữ kia.

Cô ấy cũng đang cười, đôi mắt lấp lánh, sự ngưỡng mộ nơi khóe mắt và đuôi lông mày không thể che giấu được chút nào.

Chỉ là người đó đã không còn là chính mình nữa. Vậy thôi.

Sầm Căng mang vẻ mặt bình tĩnh đứng một lúc, sau đó đi về phía họ.

Cô không cần nhìn, chỉ dùng đuôi mắt, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ đang nhìn mình, rồi đến ánh mắt của người đàn ông, từ dưới lên trên.

Tiếng trò chuyện cười đùa của bọn họ đột nhiên im bặt.

Sầm Căng không kịp phán đoán cảm xúc, bản thân đã không kiềm chế được mà bỏ qua Ngô Phục, trực tiếp ngồi xuống cùng bàn, ngay đối diện anh, bên cạnh người phụ nữ.