Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 29




Được cô Trương đồng ý, Sầm Căng và Lý Vụ một trước một sau đi ra khỏi văn phòng.

Trên hành lang, các học sinh như chim sẻ tranh nhau trở về tổ, chỉ chốc lát sau đã trở về lớp học, không thấy bóng người.

Sầm Căng dừng bên lan can màu trắng, Lý Vụ cũng đứng yên theo.

Người phụ nữ quay đầu lại, sắc mặt nghiêm nghị: “Cậu bây giờ đúng là rất lợi hại.”

Lý Vụ không nói một lời, hoàn toàn không còn vẻ thong dong bình tĩnh như vừa rồi, cùng với người trong văn phòng vừa nãy như hai người khác nhau. 

“Về nhà?” Sầm Căng nhẹ giọng: “Thật sự về nhà sao?”

Lý Vụ thấp giọng: “Không.”

“Tối hôm qua cậu đi đâu?” Sầm Căng nhìn về phía cậu, tầm mắt không khỏi bị hàng lông mi của nam sinh thu hút, bởi vì chúng thật sự quá dài quá dày, nhất là khi cậu rũ mắt xuống, hai chiếc quạt nhỏ màu lông quạ lộ ra không sót một chút nào.

Lý Vụ vẫn không nói gì.

Sầm Căng chỉ bình tĩnh mà nhìn chằm chằm, thản nhiên nói chuyện: “Chuẩn bị vào học rồi, mà tôi còn cũng còn phải đến công ty. Cậu còn muốn chậm trễ chính mình, chậm trễ bao nhiêu thời gian của tôi nữa?”

Thiếu niên cuối cùng cũng ngước mắt lên: “Tôi vẫn luôn một mực ở trong phòng ngủ.”

“Vậy vì sao giáo viên lại tìm cậu?”

Cậu thành thật thú nhận: “Tôi giúp bạn cùng phòng che giấu.”

Sầm Căng ngẩn người: “Vì sao?”

Lý Vụ nói: “Không có vì sao.”

“…” Sầm Căng cạn lời hai giây, lại cho cậu cơ hội: “Vì sao?”

Câu hỏi giống nhau như đúc, chỉ có ba chữ, nhưng cảm giác áp lực lại tăng gấp bội.

Cổ họng khẽ nhúc nhích, lời nói của Lý Vụ bị cạy ra từng chút một: “Bởi vì bạn cùng phòng không trở về.”

“Không trở về nên cậu giúp người ta nhận tội thay sao? “Sầm Căng nhất thời cũng không biết phải đánh giá như thế nào: “Cậu là loại người tốt bụng trượng nghĩa đến mức nào, mà kết giao bạn bè còn cần phải thực hiện nghĩa vụ này, cung cấp loại phục vụ này?”

“Tình huống đặc thù thôi.” Cậu vẫn kháng cự nói rõ nguyên nhân cụ thể. 

Sầm Căng mím môi một lúc, bực bội ngước nhìn bức tường người bướng bỉnh này, đưa mắt nhìn ra ngoài ban công: “Lúc nãy ở trong văn phòng, cậu có ý muốn tôi giúp cậu che giấu?”

Lý Vụ không thể phủ nhận: “Ừm.”

“Cậu cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?”

Lý Vụ theo bản năng định nói không, nhưng lời nói đến bên miệng lại trượt khỏi môi, cậu nói: “Không biết.”

Sầm Căng nhất thời cảm thấy phiền muộn: “Nếu tôi thật sự là phụ huynh của cậu, thì tôi có khả năng đã chửi ầm lên rồi, cậu có tin không?”

“Có.” Cậu thành thật nhận lời phê bình.

Lại là thái độ này, khiến Sầm Căng không có chỗ nào để phát tiết, chỉ có thể lo lắng suông, cuối cùng khiến chính mình bị nghẹn, bắt đầu trút giận vô cớ: “Tôi sắp bị cậu làm cho tức chết rồi, mang cậu đến Nghi Trung học là để cậu làm những việc này chọc tức tôi sao?”

Lý Vụ không giải thích cũng không cãi lại, chỉ nói: “Thực xin lỗi.”

Đột nhiên có một cơn gió thổi đến, khiến tóc hai người bay lên.

Một sợi tóc dán lên môi Sầm Căng, Sầm Căng đẩy nó ra, đang định vén ra sau tai, thì cơn gió thứ hai lại ập đến, sợi tóc đó lại dính trở lại.

Hôm nay Sầm Căng thoa son bóng, cánh môi đầy đặn căng mọng, đáng tiếc lại gặp phải thời tiết quỷ quái này, khiến khoa văn trang sức trở thành râu ria, thậm chí còn biến thành trở ngại không giúp được gì.

Hơn nữa vừa ngước mắt lên, liền đối mặt với đôi mắt thoáng mỉm cười của thiếu niên.

Uy nghiêm chồng chất từng chút sụp đổ, Sầm Căng hoàn toàn tức giận: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

Lý Vụ đảo mắt rất nhanh, vành tai dần dần đỏ bừng.

“Cậu nói xem hôn nữ sinh là cảm giác gì?” Trong đầu cậu chợt chỉ còn lại những lời thành Duệ nói ngày hôm qua.

Toàn thân Lý Vụ không được tự nhiên.

Sợ lại gặp phải tình huống xấu hổ kia, Sầm Căng đưa hai tay ra sau đầu, cào lại tóc, dứt khoát buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp gọn gàng.

Đang định mở miệng, thì lớp học gần đó truyền ra tiếng đọc sách, trái tim Sầm Căng lập tức mềm đi, bình ổn lại, sợ Lý Vụ lỡ tiết nên vội vàng hỏi: “Tiết này học môn gì?”

Lý Vụ nói: “Tiếng anh.”

Sầm Căng thầm than, liếc mắt nhìn cửa văn phòng: “Không nói nữa, cậu nói với cô Trương một tiếng, rồi nhanh trở về lớp đi.”

“Được.”

……

Trương Ái Cầm không phải loại giáo viên thích gây khó dễ cho người khác và đề cao giá trị nghề nghiệp của mình, Lý Vụ cúi đầu xin lỗi vài câu, việc này coi như bỏ qua.

Chờ Lý Vụ đi ra khỏi văn phòng, Sầm Căng lại hàn huyên với cô Trương vài câu, hỏi thăm tình hình ở trường của Lý Vụ.

May mà, trong miệng cô chủ nhiệm, ngoại trừ lần sóng gió nhỏ này, biểu hiện những lúc khác đều không thể bắt bẻ, cho dù là học tập hay là sinh hoạt.

Sầm Căng kiên định vài phần, vừa định nói lời tạm biệt, ngẫm lại vẫn không yên lòng, lại hỏi cô giáo: “Cô Trương, có thể giúp Lý Vụ đổi phòng ký túc xá không ạ?”

Cô Trương lộ vẻ kinh ngạc: “Vì sao?”

“Theo quan sát của tôi trong khoảng thời gian này, hoàn cảnh ký túc xá hiện tại của cậu ấy không có lợi cho việc học tập và trưởng thành của cậu ấy. Cô cũng biết đấy, hoàn cảnh của Lý Vụ không giống với những đứa trẻ khác, cậu ấy xuất thân từ trong núi, rất nhiều thứ đối với cậu ấy mà nói đều mới mẻ, thậm chí là dụ hoặc. Tôi không phải là người nhà thực sự của cậu ấy, không có biện pháp giám sát cậu ấy mọi lúc mọi nơi, càng không có khả năng giúp đỡ cậu ấy cả đời. Kỳ thi tuyển sinh đại học là một trong số ít con đường công bằng, vì vậy tôi hy vọng có sẽ ít sự quấy nhiễu đi, để cậu ấy toàn tâm toàn ý đi hết con đường, đến lúc nghĩ lại cũng không thấy tiếc nuối.”

Sầm Căng bình thản nói, cô nghĩ, ý ở ngoài lời của cô đã được thể hiện đầy đủ đúng chỗ, hy vọng chủ nhiệm lớp của Lý Vụ có thể rõ ràng.

Cô Trương trầm ngâm một lát, sau đó quay đầu cười nói: “Cô Sầm, cô nói như vậy là không đúng rồi. Đứa trẻ nào mà không phải là độc nhất vô nhị, chỉ là trong mắt các cô thì đứa nhỏ nhà mình đặc biệt mà thôi. Trẻ em là độc lập, có cá tính, ngay cả khi xuất thân khác nhau, tính cách khác nhau, thành tích khác nhau. Đối với giáo viên chúng tôi mà nói, họ cũng chỉ có một thân phận duy nhất, đó là học sinh. Tình huống mà cô nói tôi đã hiểu rõ, cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ, nhưng tôi phải sửa lại quan niệm cô, chưa kể hiện tại, sau này Lý Vụ lên đại học, bước vào xã hội, môi trường kia lại càng hỗn tạp khó lường, khó lòng phòng bị, cô nói xem phải làm sao bây giờ. Cô Sầm, đừng để bản thân căng thẳng như vậy, hạn chế quá mức đối với đứa nhỏ nhà cô không có lợi, còn có thể khiến mối quan hệ của hai người trở nên xa cách.”

Sầm Căng ngẩn ra, nhẹ giọng phản bác: “Lý Vụ không phải con tôi.” Cô Trương nói: “Tôi biết, nhưng tương lai thì sao, có lẽ cô sẽ có, đây cũng coi như là luyện tập trước.”

Sầm Căng á khẩu không nói nên lời.

……

Vội vàng chạy về công ty, sống mũi Sầm Căng phủ một tầng mồ hôi mỏng. Cô vội vàng cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo len mỏng manh trắng như tuyết, tựa như quả vải bị lột vỏ, chỉ còn lại phần thịt mềm mại.

Ngồi lướt Weibo một lúc, lời nói của cô Trương vẫn còn văng vẳng trong đầu Sầm Căng không thể xóa nhòa, cô quyết định đi rót cà phê để thay đổi tâm trạng.

Trùng hợp Trương Tước cũng ở đây, anh vừa rót cà phê xong, thuận tay lấy một viên nang màu đen ra: “Cô tự làm hay vẫn là để tôi giúp cô?”

Sầm Căng liếc anh một cái, hôm nay Trương Tước không đeo kính, đôi mắt có vẻ nhỏ hơn, nhưng mày sâu sống mũi cao thẳng, được áo len màu xám làm nổi bật, nên vẫn là một chàng trai rất tuấn tú.

Cô không có thói quen làm phiền người khác, liền khoát tay: “Tôi tự làm.”

“Tâm tình không tốt sao?” Trương Tước đưa viên nang cho cô. Anh không hổ danh là Hr, đôi mắt nhanh nhạy có thể so sánh với máy theo dõi cảm xúc.

Sầm Căng quen thuộc nhét viên nang vào máy: “Mỗi ngày anh đều tăng ca thử xem.”

Trương Tước bưng ly cười: “Tôi nghe Kỳ Kỳ nói, các cô qua giai đoạn khổ cực rồi.”

“Nghe cô ấy nói, thì chưa đến ngày ra mắt, tất cả đều còn là ẩn số.” Sầm Căng thở dài: “Hôm qua 5 giờ tôi tìm khách hàng xem đồ, anh đoán xem bọn họ nói gì.”

“Nói gì?”

Sầm Căng mô tả giống y như đúc: ” ‘Mấy giờ rồi hả, ý cô là đang ám chỉ chúng tôi phải tăng ca sao?’ Kèm theo một nụ cười mỉm, chính là kiểu cười mang biểu cảm nguyên thủy đó.”

Trương Tước cũng cười ra tiếng, lại bình tĩnh nhìn cô hai giây: “Chị Căng, cô một chút cũng không giống người đã kết hôn.”

“Đó là bởi vì tôi không có con.” Nụ cười của Sầm Căng chợt ảm đạm đi vài phần, giống như cà phê nồng đậm bị nước sạch pha loãng.

Trương Tước gật đầu, lại lắc đầu: “Không phải, là vì trong mắt cô có ánh sáng.”

“Tại vì mắt tôi to.”

“Cô lại đá xoáy người khác.” Trương Tước giả bộ khó chịu.

Kiên nhẫn chờ cà phê ra xong, Sầm Căng bưng ly lên, quay mặt lại, lại phát hiện Trương Tước vẫn chưa đi.

“Hình như anh rất nhàn rỗi?” Cô thắc mắc.

“Bởi vì tôi không có sáng tạo nên không thể làm AE* đi.” Anh ta dù bận vẫn ung dung.

*Trong ngành quảng cáo và Marketing, những người giữ chức vụ Account Executive là cầu nối giữa công ty và khách hàng, đảm nhận quản lý những vấn đề phát sinh khi thực hiện dự án và đảm bảo mang lại sự hài lòng cho khách hàng..

Bị một mũi tên cắm vào tim, Sầm Căng giả vờ cười một chút, xoay người rời đi.

Trương Tước bước nhanh đuổi theo: “Tại sao cô không tự mình đa tình một chút?”

Sầm Căng nhíu mày: “Tự mình đa tình cái gì?”

Trương Tước giọng điệu tùy ý: “Tự mình đa tình tôi đang chờ cô.”

“Đừng, cám ơn, tôi sẽ có áp lực.” Sầm Căng lắc đầu khéo léo cự tuyệt.

Trở lại vị trí làm việc, vừa mở nhóm chat ra, đã thấy quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng của bọn họ – AE Nguyên Chân lại ở trong nhóm hùng hùng hổ hổ. Ngày nào cô ấy cũng rơi vào trong trạng thái rối loạn lưỡng cực, và từ thông dụng nhất để hình dung khách hàng chính là “ngu ngốc”.

Sầm Căng đột nhiên bị tag.

Áo Tinh – Nguyên Chân: [@Áo Tinh – Gin, viết một đoạn văn ngắn trong vòng tròn bạn bè vào lễ Giáng sinh đi.]

Sầm Căng: [Không phải đã giao rồi sao? Tuần tới mọi người sẽ thấy nó trong vòng tròn bạn bè.]

Nguyên Chân: [Cái đó của cá nhân.]

Sầm Căng: [Cái này cũng muốn tôi viết? Làm nhục Gin quá.]

Nguyên Chân: [Đúng vậy, tôi nghe mà tôi cũng thấy cạn lời luôn. Marketting D của bọn họ còn muốn chúng ta đăng đoạn văn ngắn gì đó lên vòng bạn bè. Cái yêu cầu ngu ngốc gì vậy? Còn bảo chúng ta đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu bản thân là D thì sẽ đăng gì lên vòng bạn bè. Chúng ta đặt tay lên ngực tự hỏi kiểu gì được chứ? Mẹ nó tôi mà có thể làm D thì cũng sẽ không ở đây mắng bọn họ, loại người này vì sao cũng có thể làm D chứ?]

Sầm Căng: [Viết cũng được, nhưng phải thu phí thêm, đây chính là công việc dư thừa không cần thiết.]

Áo Tinh – Teddy ngoi lên: [Tôi sẽ báo cáo.]

Sầm Căng: [Cảm ơn.]

Teddy nhân cơ hội tuyên bố thông báo tiệc tối: [Thứ bảy liên hoan, bữa cơm chào đón người mới Sầm Căng, khoảng thời gian này bận rộn, cũng kéo dài một tháng nay rồi, rảnh rỗi thì tới hết đi.] 

Anh ấy cũng đăng một nội dung tương tự lên các nhóm lớn của công ty.

Còn tag Sầm Căng: [Nữ chính hẳn là không phải không rảnh chứ?]

Sầm Căng mỉm cười: [Chắc là không.]



Tiết tự học buổi tối của ban 10 hôm nay hôm nay là vật lý, chủ nhiệm lớp đã đến lớp từ sáng sớm, cũng không giảng bài, chỉ để cho mọi người tự học.

Cả lớp học lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng bút cọ xát lên trang giấy. Tiết học thứ hai cũng giống như vậy, cô Trương ngồi sau bục giảng, giống như một vị Phật nghiêm trang. 

Thời gian trôi qua hơn nửa, cô chủ nhiệm đột nhiên đứng dậy gọi người: “Thành Duệ.”

Nam sinh đeo kính đen còn đang châu đầu ghé tai thủ thỉ rùng mình một cái, ngẩng đầu lên.

Lý Vụ nghe thấy tên, cũng quay đầu nhìn cậu ta.

Cùng lúc nhìn qua, còn có Lâm Hoằng Lãng cùng Nhiễm Phi Trì.

Trong lúc nhất thời, bốn người trong ký túc xá 0206, đều đưa mắt nhìn nhau. 

Cô Trương đi xuống bậc thang: “Ra đây.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng học.

Thành Duệ tim đập thình thịch, đứng dậy khỏi ghế, đi theo ra ngoài.

Cửa lớp học được đóng lại, giáo viên dựa vào lan can, Thành Duệ quay lưng lại với cửa sổ.

Xung quanh đều là bóng đen, mà bọn họ lại nhỏ giọng nói chuyện, nên bên trong một chữ cũng không thể nghe thấy.

Một cảm giác kỳ lạ khác thường dâng lên trong lòng Lý Vụ.

Cậu nhíu nhíu mày, ép buộc mình đừng suy nghĩ nhiều, sau đó cúi đầu giải đề.

Nhưng những gì xảy ra sau đó gần như xác nhận suy đoán tồi tệ nhất của cậu.

Vài phút sau, Thành Duệ trở về, Lâm Hoằng Lãng lại bị gọi ra ngoài.

Sau một khoản thời gian tương tự, Lâm Hoằng Lãng vào lớp, đổi thành Nhiễm Phi Trì.

Lần này, thời gian chủ nhiệm lớp nói chuyện với nam sinh lại trở nên cực kỳ dài, thậm chí giọng điệu cũng dần dần sắc bén cao vút, cả lớp mơ hồ có thể nghe thấy một số câu nói như “trước kia đều mắt nhắm mắt mở”, “có trách nhiệm với chính mình chưa…”

Chuông tan học vang lên, ồn ào nhốn nháo, Nhiễm Phi Trì tức giận chạy về lớp, không thèm ngoảnh lại, hai mắt cậu ta đỏ hoe, bắt đầu thu dọn sách vở.

Cô chủ nhiệm trở lại lớp lấy giáo án, rồi lạnh mặt rời đi.

Lâm Hoằng Lãng khoác cặp trên vai đi đến bàn của Nhiễm Phi Trì, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Thành Duệ vội vàng chạy tới: “Chuyện gì xảy ra vậy, bác gái Ái Cầm nói gì với cậu thế, tớ thề tớ sẽ giữ miệng kín như bưng, tuyệt đối không bán đứng cậu!”

Nhiễm Phi Trì dừng lại, giống như đang hòa hoãn cảm xúc, qua một hồi mới hỏi: “Không phải là hai người các cậu đúng không?”

“Nói nhảm!” Lâm Hoằng Lãng phản ứng lại: “Tớ là loại người này sao?”

Lý Vụ đứng ở chỗ ngồi, có chút lo lắng. Vừa định đi qua, Nhiễm Phi Trì đã chỉ về phía cậu, nghiến răng nghiến lợi: “Các cậu hỏi cậu ta đi.”

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Tất cả học sinh trong lớp đều nhìn về phía này, có người chen chúc muốn đi, có người lại dừng chân xem náo nhiệt.

Lâm Hoằng Lãng cũng nhìn về phía Lý Vụ, ánh mắt dò xét: “Cậu ấy làm gì?”

Nhiễm Phi Trì cười lạnh: “Uổng công tớ còn tưởng cậu ta là người có nghĩa khí, vậy mà quay đầu lại trở mặt bán đứng chúng ta.” 

Lý Vụ dừng bước, trầm giọng nói: “Tớ chưa từng nói gì cả.”

“Cậu không nói? Người trong nhà cậu muốn đổi ký túc xá cho cậu, phỏng chừng cũng sớm chờ cơ hội này để gây sự với chúng tôi rồi. Lúc trước đã cảm thấy cậu giả bộ, xem ra cũng không phải giả.” Nhiễm Phi Trì nói xong, giơ tay áo lên dùng sức lau mắt, đeo cặp lên lưng rời đi.

Lâm Hoằng Lãng cùng Thành Duệ nhắm mắt đuổi theo, dùng ngôn ngữ cơ thể trấn an cậu ta.

Khi đi ngang qua Lý Vụ, Thành Duệ rất phức tạp liếc cậu một cái, không nói một lời.

Lý Vụ đuổi theo đến cầu thang, thanh âm lớn hơn một chút: “Nói rõ ràng được không?”

Lâm Hoằng Lãng bất ngờ quay đầu lại ngăn cản, kéo áo khoác của cậu, ngữ khí không tốt nói: “Được! Nói với chúng tớ đi, đừng làm phiền Nhiễm Phi Trì.”

Cổ áo bị siết chặt, Lý Vụ không kéo tay cậu ta ra, chỉ đứng thẳng tắp, giữa mày nhíu chặt.

“Nói cái gì! Còn có cái gì để nói? Muốn nhanh chóng phủi sạch tội lỗi của cậu ngày hôm qua rồi chứng minh bản thân là người tốt à?” Nhiễm Phi Trì quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe: “Nhờ phúc của cậu, ngày mai tôi và Cố Nghiên đều phải gọi phụ huynh tới! Cậu hài lòng rồi chứ!”

Trong tiếng gào thét của cậu ta, tất cả đều là tiếng khóc nức nở khó chịu.

Gió rét thấu xương thổi qua mặt mấy thiếu niên, lạnh lẽo đau đớn.

Lý Vụ hoàn toàn không biết nói gì, một góc trong lòng trùng xuống, một luồng gió đột ngột ùa vào. Cậu ở dưới màn đêm tiêu điều không nhúc nhích.

Hóa ra là như vậy.

Hóa ra cô thực sự sẽ không giúp cậu nói dối.