Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 7




Sức mạnh của đồ ăn đúng là rất mạnh mẽ. Đêm nay, hơi thở của thành phố không còn xa xôi nữa, nó trở nên giống như gia vị trong thịt gà thấm vào ruột gan, Lý Vụ đang ngủ thiếp đi trong sự thỏa mãn.

Nhưng sau nửa đêm lại không dễ chịu như vậy, cái dạ dày không quen được chăm sóc của cậu không chịu nổi cả một hộp thịt oanh tạc, tần suất chạy vào phòng vệ sinh tăng lên nhanh chóng.

Sầm Căng ngủ không sâu, thấy sự khác thường của cậu cũng không hỏi nhiều. Chỉ chuẩn bị một ly nước, một viên thuốc đặt lên bàn trà, để cậu uống cùng với nước.

Lý Vụ đỏ bừng mặt đáp lại, lúc đi ra, trong phòng khách đã không còn một bóng người. 

Cậu khom lưng uống thuốc, uống xong một ly nước ấm mới hậm hực trở về phòng, tự hỏi ngày mai sẽ nói lời cảm ơn và xin lỗi Sầm Căng như thế nào.

Trong lòng cậu vẫn mơ hồ, mềm mại như tấm đệm giường dưới thân.

Từ sau khi ông nội qua đời, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thả lỏng. Từ bùn cát trong chỗ trũng biến thành một đám mây, mặc dù môi trường hoàn toàn xa lạ, như thể đang ở trong giấc mơ.

Nhưng là giấc mơ hay không cũng không quan trọng.

Ít nhất cậu cũng đã dám mơ về điều đó, không phải sao?

Lý Vụ nặng nề nhắm mắt lại.

Một lần nữa tỉnh lại, trong phòng vẫn tối đen, không phân biệt được ngày đêm.

Lý Vụ lập tức xoay người xuống giường, xỏ dép lê, rồi chạy ra khỏi phòng.

Sầm Căng đang ăn sáng trong phòng khách. Sau khi thức dậy cô đã trao đổi với ba về vấn đề này, cũng giải thích rõ kế hoạch của mình.

Ba cô rất tán thành và ủng hộ, lập tức xuống tay đẩy mạnh, nói buổi chiều là có thể cho cô câu trả lời.

Thấy tiếng cửa phòng ngủ vang lên, Sầm Căng nhìn qua, mỉm cười nói: “Tỉnh rồi sao?”

Lý Vụ gật đầu, chuyện đêm qua khiến cậu có chút xấu hổ, căn bản không dám đối diện với Sầm Căng.

“Đến đây ngồi đi.” Cô nhắc nhở khiến cậu nhớ lại: “Tôi đã gọi cháo cho cậu, để cậu bồi bổ dạ dày.”

Lý Vụ không nói một lời ngồi đối diện cô.

Sầm Căng mở bát cháo ra: “Bụng còn đau không?”

Lý Vụ vội vàng lắc đầu.

Sầm Căng cười nhạt, đưa cái thìa qua: “Là tôi sơ suất rồi, gọi cho cậu nhiều như vậy, dạ dày nào chịu nổi.”

“…Không phải.” Lý Vụ gian nan mở miệng: “Là tại tôi ăn quá nhiều.”

Sầm Căng lúc một thìa hoành thánh tôm, thổi thổi, cũng không ngước mắt lên nói: “Ăn nhiều được thì cứ ăn, cậu phải béo lên mới tốt, bây giờ gầy quá.”

Lý Vụ cũng dùng thìa xúc cháo, bỏ vào miệng.

Cháo có mùi cam, vào miệng liền tan ra, hầm rất nhừ, cậu lập tức ăn sang thìa thứ hai.

Người phụ nữ đối diện không có tiếng động, Lý Vụ ngước mắt, liền thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, mặt mày cong cong.

Cô tắm mình ở trong ánh sáng, toàn thân tỏa sáng rực rỡ.

Lý Vụ không được tự nhiên buông thìa xuống, mặc cho nó chìm vào trong cháo.

Sầm Căng nghi hoặc chớp mắt: “Sao không ăn nữa?” Cô mỉm cười ra vẻ hiểu rõ: “Bởi vì tôi nhìn cậu sao?”

Lý Vụ muốn nói không phải, được rồi, vừa phải mà cũng không phải.

Sầm Căng giải thích: “Nhìn cậu ăn tôi thấy rất vui vẻ… Ừm, cũng có thể nói là thỏa mãn…” Giống như nhặt được một người em họ xa xôi cô đơn không nơi nương tựa, có thể tìm lại một ít giá trị bản thân trong quá trình cho cậu ăn no mặc ấm: “Tôi không nhìn nữa, cậu ăn tiếp đi. Ăn nhiều một chút, tôi gọi hai phần rồi, không đủ thì ăn thêm.”

Lý Vụ lập tức vùi đầu ăn cháo, Sầm Căng nhếch môi dưới, rũ mắt giải quyết hoành thánh của mình.

Bọn họ không quấy rầy nhau, trên bàn ăn rất yên bình.

Khẩu vị của Sầm Căng không quá tốt, ăn được một nửa liền đóng gói giấy lại rồi đẩy bao bì sang một bên.

Cô mở WeChat ra, ba vẫn chưa gửi tin nhắn, không biết tiến triển như thế nào.

Cô chuyển sang nhóm làm việc và bỏ chặn nó, WeChat vốn yên tĩnh mấy ngày nay đột nhiên sôi nổi, có sinh khí hẳn lên.

Ngón tay cái của Sầm Căng lướt lên trên, lướt qua những tin tức bị cô bỏ lại sau đầu mấy ngày. Trong lúc đó nhiều lần hiện lên tên mạng của Ngô Phục, anh ta và đồng nghiệp nói chuyện rất vui vẻ, thúc đẩy phương án không nhanh không chậm.

Biến cố hôn nhân đối với anh mà nói chỉ như một vết xước nhẹ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Ngón tay cô dừng lại, ấn vào xem trang cá nhân của Ngô Phục. Anh đã thay đổi ảnh đại diện, không còn là tình cảm đôi lứa với cô, vòng bạn bè cũng có hơn nửa tháng không cập nhật.

Sầm Căng nhìn chằm chằm vào trạng thái trống rỗng của anh, suy nghĩ trôi đi, tầm mắt cũng chuyển đến móng tay của mình.

Mấy ngày không đi làm móng, mép móng tay đã bắt đầu bỗng tróc, giống như mối quan hệ giữa hai người khi cô lơ là giữ gìn. Đến khi cô muộn màng nhận ra, thì đã bong tróc một mảng lớn, vô cùng đau đớn. 

Cảm xúc dâng lên, lông mi Sầm Căng không khỏi run rẩy, giống như một bông hoa mỏng manh trong gió.

Nghĩ đến việc đối diện còn có một đứa trẻ, cô không muốn thể hiện quá nhiều trạng thái tiêu cực của mình.

Cô vội ngước mắt lên nhìn Lý Vụ, thiếu niên còn đang ăn cháo, nhưng cũng chỉ ăn mình cháo thôi. Cho dù trước mặt cậu có trưng bày ba món ăn có màu sắc hấp dẫn, cậu cũng chưa từng động đũa một lần. 

Sầm Căng nói: “Cậu ăn chút đồ ăn kèm nữa đi, ăn mỗi cháo nhạt nhẽo lắm, không có hương vị gì cả.”

Lý Vụ nhìn cô: “Cháo rất ngọt. “

Ánh mắt cậu chân thành tha thiết mà thành thật, Sầm Căng đã lâu không nhìn thấy đôi mắt như vậy, sạch sẽ như vậy, sáng ngời như vậy, có thể khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều từ ngữ động lòng người như: ngôi sao, gương sáng, tuyết rơi, vầng sáng trên cành tùng… Những thứ này đều không liên quan đến những gì cậu đã trải qua, vận rủi dường như đang gột sạch và rửa tội cho đôi mắt này.

“Đôi mắt của cậu di truyền từ ai, mẹ hả?” Cô đoán.

Lý Vụ “Ừ” một tiếng.

Sầm Căng nói: “Bà ấy nhất định là rất đẹp.”

Lý Vụ nói: “Nhớ không rõ lắm.” Ba mẹ của cậu, còn chẳng để lại một tấm ảnh chụp, khuôn mặt của mẹ cũng bị thời gian mài mòn, ở trong trí nhớ trở nên mơ hồ không rõ.

Sầm Căng vô tình chọc vào chỗ đau của cậu: “Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

“Không có gì.” Sắc mặt Lý Vụ bình thường: “Không sao.”

Cậu lặp đi lặp lại, lần thứ hai cũng không biết là nói cho ai nghe.

Sầm Căng lẳng lặng nhìn cậu chăm chú: “Lý Vụ, sau này có khó khăn gì thì nói với tôi, coi tôi như người nhà, được không?”

Lý Vụ dừng lại, gật đầu, đồng thời cũng mở miệng: “Nhưng tôi vẫn sẽ trả lại tiền cho chị.”

Cậu nói lời này mấy lần, mỗi một lần đều kiên định giống nhau.

“Cái này hoàn toàn tùy thuộc vào ý nguyện của cậu, nhưng việc cậu nên ưu tiên hàng đầu vẫn là học tập.” Sầm Căng thở dài trong lòng: “Chuyện trả tiền trước đó đừng để trong lòng, chờ chính mình kiếm được tiền rồi nói sau.”

Cô cố tình trêu ghẹo, làm dịu bầu không khí: “Chẳng lẽ trông tôi già quá, cậu sợ tôi chờ không nổi?”

Thiếu niên đột nhiên nhếch môi, hai núm đồng tiền bên khóe miệng khóe miệng lướt qua trong nháy mắt.

Sầm Căng chú ý tới, mưu toan tiếp tục trêu chọc cậu, liền giả vờ tức giận nói: “Còn cười được?”

“Không già.” Lý Vụ thấp giọng nói.

Sầm Căng không nghe rõ: “Nói cái gì vậy?”

Lý Vụ không hé răng nữa, rũ mắt ăn cháo.

Sầm Căng cũng không miễn cưỡng, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại di động. Giao diện vẫn đang dừng tại trang cá nhân trên Wechat của Ngô Phục. Nhưng nhờ sự giám đoạn vừa nãy, sự cô đơn vừa rồi của cô tan thành mây khói. Là Lý Vụ đã kéo cô một cái.

Cô chạm vào màn hình để thoát ra, cùng lúc đó, một tin nhắn mới xuất hiện.

Ba: [Con gái, đã xong rồi, buổi chiều 3 giờ dẫn cậu ấy tới Nghi Trung.]

Ba: [Đây là số điện thoại của thầy Tề, 13XXXXXXXX, trước khi đi nhớ gọi điện trước cho ông ấy nhé.]

Sầm Căng nhất thời sảng khoái thư thái, đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc “Khờ khạo cúi chào”, đồng thời hỏi: [Cậu ấy có cần mang theo giấy tờ gì của trường học lúc trước không ạ?]

Ba Sầm: [Ba gọi điện nói chuyện với con nhé? Bây giờ có tiện không?]

Sầm Căng vội vàng từ chối: [Đừng, đứa nhỏ đang ở bên cạnh con. Con không muốn cậu ấy nghe thấy chuyện này.]

Ba Sầm nói: [Lo lắng cũng đúng.]

Ba Sầm lại trả lời: [Lão Tề nói, đã liên lạc với phía Nùng Khê rồi, thủ tục không cần gấp gáp. Buổi chiều con dẫn nó qua gặp ông ấy, nếu đứa nhỏ đạt yêu cầu, thì hai ngày nữa có thể đến lớp học lớp ngay. Chúng ta không thể làm chậm trễ tiến độ học tập của thằng bé được.]

Sầm Căng: [Vâng, ngài cũng suy nghĩ rất chu đáo, thực sự không hổ là ba của con.]

Ba Sầm: [Đương nhiên rồi.]

Tuy nhiên, ba Sầm lại chuyển đề tài: “[Trực tiếp đến lớp thực nghiệm có thể có chút khó giải quyết, lão Tề nói trình độ giảng dạy của trường trung học thị trấn không thể so sánh với Nghi Trung. Bởi vì nhảy dù một phát lên lớp giỏi rất có thể sẽ không theo kịp, tốt nhất là thích ứng với lớp bình thường trước, để xem, nếu thành tích học tập thật sự không tệ, tiến bộ nhanh, thì trước khi học lớp 12 chuyển lớp cũng không muộn.]

Sầm Căng suy nghĩ một chút: [Vâng ạ, như vậy thì tốt hơn.]

Ba Sầm nói: [Con có thể làm ngay bây giờ, lúc đó có ý kiến gì thì cứ việc nói thẳng với lão Tề. Ông ấy với ba có quan hệ rất tốt, sẽ không qua loa lấy lệ cho xong đâu.]

Sầm Căng lại liên tiếp cảm ơn cùng tâng bốc, dỗ dành cho ba thoải mái hài lòng.

Cuối cùng, lão ba không muốn nói nhảm với cô nữa, liền đi làm việc của mình. Cô cũng đặt điện thoại di động xuống, nói với Lý Vụ: “Ăn nhiều một chút.”

Lý Vụ ngẩng đầu nhìn cô.

Tâm trạng Sầm Căng thoải mái, hắng giọng tuyên bố: “Buổi chiều theo tôi đến Nghi Trung báo danh.”

Lý Vụ suýt nữa bị sặc, hoàn toàn không ngờ lại nhanh như vậy. Tối hôm qua cậu cho rằng Sầm Căng chỉ là thuận miệng nhắc tới, đang miêu tả trạng thái lý tưởng nhất, nhưng không ngờ chỉ sau một đêm, cô đã mở ra một cánh cửa lớn cho cậu.

Gập ghềnh quen rồi, khi tất cả mọi chuyện đều thuận lợi ngoài dự liệu, cậu sẽ cảm thấy lơ lửng, sợ hãi rằng hết thảy trước mắt đều không có thật.

Sầm Căng nhìn ra sự kinh ngạc của cậu, cổ vũ nói: “Yên tâm đi, nhất định có thể tiếp tục đọc sách. Chỉ cần cậu làm đến nơi đến chốn, nỗ lực nhất định sẽ không bạc đãi cậu.”

Lý Vụ hít mũi một cái, cắn răng, buông thìa xuống, nặng nề nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.” Sầm Căng cong khóe miệng.

——

Buổi chiều, Sầm Căng thay một chiếc váy cổ vuông đơn giản, làn váy đến đầu gối, khiến cô thoạt nhìn trông uyển chuyển nhưng cũng không mất đi sự trang trọng.

Buộc tóc đuôi ngựa thấp xong, cô đi tới trước cửa phòng Lý Vụ.

Thiếu niên đang ngồi xổm bên trong thu dọn cặp sách, cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm và chiếc quần jean đã bị giặt đến trắng bệch. Chiếc cặp màu xám vừa nhìn là biết đã được sử dụng rất lâu, có dấu vết khâu vá.

Nhưng cô không tiện nói thẳng ra, chỉ nghĩ trước khi đến trường nội trú phải đổi mới toàn bộ cho cậu mới được.

Cô thật sự có chút cảm giác giống như đang nuôi con, hình như cũng không bài xích, mà ngược lại còn rất vui vẻ đón nhận.

Cũng không nhất định phải là cảm giác nuôi con nhỏ, con người dựa vào quần áo, một khởi đầu mới cho một diện mạo mới, đây không phải là điều nên làm sao?

Sầm Căng vẫn đang nghĩ, Lý Vụ đứng trước mặt cô từ bao giờ, cô còn không biết.

Cô chặn cửa, vì vậy nên cậu không thể đi ra ngoài.

Cô ngẩn người, cậu cũng không cắt ngang.

Cuối cùng Sầm Căng cũng hoàn hồn lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt an tĩnh của thiếu niên.

Cánh tay đang vòng qua nhanh chóng buông xuống, đánh giá Lý Vụ đứng gần. Trang phục của cậu tuy không xuất sắc, nhưng thắng ở dáng người cao gầy, bề ngoài rất đẹp. Không bị còng lưng như mấy đứa mấy đứa trẻ thành phố hay chơi nhiều các thiết bị điện tử bây giờ, cũng coi như là một ưu điểm.

Sầm Căng hỏi: “Sắp xếp xong bài kiểm tra rồi à?”

Lý Vụ: “Ừm.”

Sầm Căng: “Chỉ mang những bài điểm cao đi thôi, đừng mang toàn bộ theo.” 

“…” Lý Vụ nói: “Đều mang hết rồi.”

Sầm Căng dừng lại: “Ngốc quá, những bài dưới 120 điểm đều lấy ra hết đi.” 

Lý Vụ lập tức tháo cặp sách xuống, kéo khóa kéo ra, một lần nữa lấy xấp bài thi ra.

Chúng được sắp xếp hết sức chỉnh tề, không có một chút nếp cuốn và góc gấp nào.

Bất kể điểm cao hay điểm thấp, đều được người giữ chúng dụng tâm yêu quý.

Sầm Căng đột nhiên cảm thấy có chút áy náy: “Quên đi, vẫn là mang hết đi.”

Lý Vụ: “?”

“Tốt xấu đều là của cậu, như vậy tương đối chân thật.” Cô ba hoa chích choè, vén tóc ra sau tai, giả vờ lơ đãng tránh được đôi mắt bối rối của cậu.

Lý Vụ đặt chúng trở lại.

“Đi thôi.” Thấy cậu đeo cặp sách trên lưng, giống như đang mặc áo giáp chỉnh tề, tim Sầm Căng đập nhanh hơn, cũng không hiểu sao trong lòng sinh ra cảm giác giống như đang mang sứ mệnh đưa vị tướng trẻ ra chiến trường: “Chúng ta đến trường học.”