Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 27: C27: Chương 27




Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Tay Mộ Huyền Linh run rẩy, chạm vào hơi ấm giữa lông mày, "Ta trước đây..... không cảm nhận được sự tồn tại của nó".

Tang Kỳ chậm rãi bình ổn cảm xúc, cười nói: "Lúc các Pháp Tướng Tiên Minh tề tụ về thành Ung Tuyết, đại khái hắn sợ việc ngươi có Thần Khiếu bị phát hiện, mới che giấu sự tồn tại của Thần Khiếu. Bất quá gạt được người khác, nhưng không lừa được ta".

"Tại sao ngươi lại biết được?" đây cũng là chỗ nghi hoặc khó hiểu của Mộ Huyền Linh.

"Ngươi có thường xuyên cảm thấy ngực quặn đau không?" Tang Kỳ nhìn được biểu cảm như mong muốn của mình trên mặt Mộ Huyền Linh, cong môi cười: "Bởi vì ta gieo ở trong lòng ngươi một loại chú, cái tên của nó cũng dễ nghe, gọi là Linh Tê."

"Tâm hữu Linh Tê nhất tương thông" Tang Kỳ chậm rãi thì thầm, "Bởi vậy, vô luận ngươi ở nơi nào, ta đều có thể cảm nhận được vị trí của ngươi, thân thể ngươi biến hóa, ta cũng có thể biết bất cứ lúc nào. Ngươi bị tán công, mở ra Thần Khiếu, ta so với ngươi càng thêm rõ ràng. Linh Nhi, ta sớm biết ngươi tâm luyến Tạ Tuyết Thần, làm sao lại không có đường lui chứ".

"Cho nên ngươi đùa bỡn nhân tâm, bày ra nhiều ván cờ, đều là vì muốn có được Ngọc Khuyết Kinh" Mộ Huyền Linh ho nhẹ vài tiếng, cười khổ nói: "Hiện tại ngươi đem bắt ta trở về, cũng là cùng mục đích đó".

"Ta cần thiết làm như vậy" Tang Kỳ thở dài nói: "Tu luyện ma công, tuy rằng thực lực tăng lên, những vẫn không có cách thay đổi số mệnh của bán yêu, thọ mệnh của ta sắp đi đến kết thúc, nhưng nếu mở ra Thần Khiếu, ta liền có thể tiếp tục tu hành, đột phá tuổi thọ ngàn năm, thậm chí dài hơn".

"Sống lâu như vậy, lại có ý tứ gì...." Mộ Huyền Linh không hiểu Tang Kỳ có tham vọng đối với trường sinh.

"Bởi vì ta có rất nhiều đại sự quan trọng cần hoàn thành" trong mắt Tang Kỳ hiện lên sự tàn nhẫn, hắn cúi đầu nhìn về phía Mộ Huyền Linh, hư tình giả ý mà xoa tóc nàng, "Mượn Linh Tê dùng, ta có thể lĩnh ngộ được Ngọc Khuyết Kinh từ trên người ngươi, chỉ là ngươi khó tránh khỏi một chút khổ. Linh Nhi, chung quy ngươi vẫn là đệ tử của ta, tuy rằng ngươi hận ta, nhưng ta cũng sẽ không hại ngươi".

Mộ Huyền Linh cười lạnh một tiếng.

Tang Kỳ vươn tay trái, lòng bàn tay cầm một chiếc bình sứ màu đen, ánh mắt hắn vừa động, nắp bình sứ liền rơi xuống đất.

Mộ Huyền Linh cảnh giác mà nhìn chằm chằm cái bình sứ, khàn giọng nói: "Đây là cái gì?"

"Đây là đan dược giúp ngươi quên đi nỗi đau" Tang Kỳ hơi mỉm cười, ôn thanh nói: "Là bí dược chùa Huyền Thiên, tên là Ngộ Tâm. Một hành giả thăng chức lên Pháp Tướng chùa Huyền Thiên, cần phải loại bỏ hết tình yêu thế gian, đoạn tuyệt tình thân, bỏ tình yêu nhỏ, đạt được thành tựu tình yêu to lớn, uống xong loại dược này, vẫn nhớ rõ chuyện thế tục, những người xung quanh, nhưng vẫn nhớ hết thảy, lại không hề có tình yêu hận thù, trong lòng không gợn sóng. Dược này cực kỳ khó có được, thế gian không chẳng còn lại nhiều, hai mươi năm trước ta có được một lọ, đem luyện chế lần nữa thành bình nước thuốc này, lại cùng Ngộ Tâm bình thường không giống nhau, chỉ cần thêm một giọt máu vào đó, ngươi liền sẽ vong tình tuyệt ái với chủ nhân của máu này".

"Tất cả tình yêu của ngươi đều dành cho Tạ Tuyết Thần, hận sư phụ cũng là do hắn dựng nên, chỉ cần quên đi từng yêu hắn, tự nhiên cũng sẽ không hận ta, thầy trò ta và ngươi không còn khúc mắc, ta mới yên tâm lưu lại tính mạng của ngươi".

Mộ Huyền Linh kinh ngạc mà run rẩy nhìn Tang Kỳ tới gần, lắc đầu nói: "Không, ta không uống..."

"Ta là vì muốn tốt cho ngươi" Tang Kỳ ôn thanh trấn an nói, "Linh Nhi, đ ộng tình đối với Nhân tộc, có hại hơn là có ích, lòng người có thể thay đổi, hôm nay ôn tồn mềm giọng, ngày mai liền trở mặt vô tình, sư phụ là không đành lòng nhìn ngươi bị tổn thương".

Mộ Huyền Linh bị bức tới góc tường, đôi tay nàng gắt gao che miệng, nước mắt nóng hổi chảy xuống, làm ướt mu bàn tay.

"Sau khi uống xong, ngươi đối với Tạ Tuyết Thần không có chút tình yêu nào nữa, ngươi chỉ biết, ngươi tiếp cận hắn, là phụng mệnh của sư phụ, lừa lấy Ngọc Khuyết Kinh" đôi mắt bạc của Tang Kỳ ý cười lạnh băng mà tàn nhẫn, "Hắn cũng sẽ minh bạch, chính mình bị lừa, nếu bởi vậy mà hắn sinh tâm ma, lại là chuyện rất tốt".

Mộ Huyền Linh rơi lệ đầy mặt, nhìn Tang Kỳ bằng ánh mắt cầu xin.

"Linh Nhi, ngươi quá mềm yếu" ánh mắt chậm rãi của Tang Kỳ trở nên lãnh khốc, một luồng sức mạnh vô hình kéo đôi tay Mộ Huyền Linh ra, đem tay nàng cố định chặt chẽ ở hai bên sườn, Tang Kỳ bóp chặt cằm Mộ Huyền Linh, cưỡng bách nàng há miệng.

Đổ chất lỏng màu đỏ tươi phảng phất như sinh mệnh, chảy từ trong miệng bình sứ màu đen, lơ lửng giữa không trung, chậm rãi bay về phía Mộ Huyền Linh.

Nàng nức nở ra sức giãy giụa, lại bị Tang Kỳ hung hãn áp chế, nước mắt mãnh liệt chảy ra, vô lực ngăn cản chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống yết hầu, chảy vào trong bụng.

Rất lạnh rất lạnh, cái lạnh thấu xương từ cổ đến bụng chậm rãi lan ra, cơ hồ đem nàng đông cứng.

Tang Kỳ buông lỏng kiềm chế đối với nàng, cả người Mộ Huyền Linh run rẩy nằm ở trên mặt đất, nôn ói, cố gắng phun ra những nọc độc một cách vô ích.

"Vô dụng, một khi đã vào trong, liền không có cách nào thu hồi" Tang Kỳ khẽ cười nói.

Mộ Huyền Linh che miệng, nghẹn ngào, như khóc như cười, như điên như cuồng, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, cảm nhận được sự lạnh lẽo lan ra khắp trái tim.

"Tang Kỳ, ngươi từng yêu ai chưa?"nàng khàn giọng nói.

Nụ cười của Tang Kỳ dần tắt đi.

"Nàng có làm tổn thương ngươi không.......

Hai mươi năm trước, ngươi chặt đứt một tay, là bởi vì ai?"


"Câm miệng!" Tang Kỳ lạnh giọng ngắt lời nàng, toàn thân toát ra khí tức đáng sợ.

Mộ Huyền Linh cười, nước mắt lại tràn ra: "Chính là Tang Kỳ, ngươi bị lừa dối, chịu tổn thương, nhưng ngươi vẫn không muốn uống Ngộ Tâm, là vì cái gì!"

"Ngươi không muốn quên đi sự ấm áp mà nàng ta trao cho ngươi, ngay cả khi nó chỉ là giả".

Mộ Huyền Linh nói: "Ta cũng không muốn!"

Hơi lạnh thấu xương đông cứng toàn thân nàng lại, hai mắt nàng nhắm lại, trong mắt hàm chứa nước mắt mà rơi vào trong hôn mê.

Khoảnh khắc cùng hắn lần đầu quen biết, là dư vị lặp đi lặp lại suốt bảy năm, nàng càng ngày càng nhớ hắn nhiều hơn, nàng cũng từng nghĩ đến việc vượt qua chuyện này, thân tử đạo tiêu, tùy hắn mà đi. Nhưng mà sau khi bán yêu chết không có linh hồn, cùng trời cuối đất, nàng biết đi đâu để tìm hắn?

Vì tín niệm báo thù cho hắn, đối với hắn tưởng niệm, đã giúp nàng chống đỡ ở Ma giới, vượt qua bảy năm sống không bằng chết, cho đến khi gặp lại hắn.

Hắn đã quên nàng, không quan trọng, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn tồn tại, nàng liền rất vui vẻ.

Trong ý thức mơ hồ của nàng hiện lên khuôn mặt Tạ Tuyết Thần.

—— Ma tộc trời sinh tính ác độc, Yêu tộc giỏi nhất là gạt người.

—— Nhưng có một câu nói đúng.

—— Là câu nào?

—— Một câu ta thích huynh.

Tạ Tuyết Thần....

Ta không có lừa huynh......

Tê tâm liệt phế đau đớn mà lan tỏa ra, hồi ức thật sáng rõ, nhưng tất cả màu sắc đều phai nhạt, bị tầng tầng lớp lớp băng phủ lên, hắn không còn là sự tồn tại đặc biệt trong hồi ức của nàng nữa, nàng nhớ đến hắn, cũng sẽ không có bất cứ vui sướng cùng đau đớn nữa.

—— Ta đây tồn tại, còn ý nghĩa gì nữa......

Nàng sinh ra liền không có ý nghĩa.

Từ khi bắt đầu có kí ức, nàng từng là một dã thú lang thang ở bên cạnh nhân gian, động tác nàng nhanh nhạy, tứ chi cũng dẻo dai và khỏe, tai thính mắt tinh, lúc còn lúc nhỏ có thể dễ dàng đi tìm đồ ăn để lấp đầy bụng. Nàng lấy trộm những mảnh vải vụn người khác không cần ở thôn làng lân cận để che thân thể, học cách dùng lửa của Nhân tộc nấu ăn, thậm chí còn học nói chuyện. Nàng thích trốn trong tối để xem họ sinh hoạt, Nhân tộc so với động vật hoang dã thông minh hơn nhiều, nàng nghe họ nói, tiên sinh ở học đường là thông minh nhất, vì thế sáng sớm mỗi ngày, nàng đều trốn trên cây ngoài học đường, đắm mình trong ánh nắng ấm áp, nghe lén tiên sinh giảng bài, sau khi tan học, nàng lại thích thú mà xem những hài tử Nhân tộc chơi đùa.

Nàng cũng muốn chơi cùng bọn họ, thoạt nhìn bộ dạng của họ rất vui vẻ.

Một ngày nọ, nàng cẩn thận rửa mặt và rửa tay, đem những mảnh vải vụn thu thập được đem may vá chỉnh tề, muốn cùng bọn họ chơi đùa. Nàng cho rằng chính mình cũng là một hài tử Nhân tộc, nhưng khi nàng xuất hiện, lại làm những người khác sợ hãi. Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt nàng, nói nàng lớn lên nhất định rất xấu, nên mới bị phụ mẫu vứt bỏ. Nàng có chút ủy khuất mà sờ sờ mặt của mình, trên mặt có hoa văn màu vàng, đây là điều khiến nàng khác biệt với bọn họ. Một tiểu ca ca cao lớn cường tráng bước tới và đẩy nàng, muốn đem nàng đuổi đi, nàng có chút buồn bã, chỉ là lấy tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra, không biết vì sao hắn bị bay ra ngoài. Mặt các hài tử khác đều sợ hãi, bọn họ kêu thất thanh gọi đại nhân đến, một nam nhân trung niên đeo kiếm ở lưng thập phần hung hãn mà lấy dây thừng trói chặt nàng, nói nàng là bán yêu, làm nhiều việc ác, tổn thương mạng người, muốn đem nàng đến Minh Nguyệt sơn trang.

Từ đó về sau, nàng liền trở thành một Yêu nô ở Minh Nguyệt sơn trang, trên chân nàng mang một khóa linh hoàn đánh số Linh Linh*, nàng không có tên, Linh Linh liền thành tên của nàng.

(*số lẻ, số không)

Nghe nói Linh Linh trước đây cũng là một bán yêu, chết vào lúc sáu mươi tuổi. Bán yêu thân thể khỏe hơn người phàm, thường cũng phải có hai ba trăm năm tuổi thọ, nhưng sau khi trở thành Yêu nô, chịu ảnh hưởng của khóa linh hoàn, còn có ngày đêm không ngừng làm việc, bọn họ thông thường không đến trăm tuổi đã bỏ mạng.

Hầu hết các Yêu nô xung quanh phần lớn đều là khuôn mặt đờ đẫn, phảng phất như họ không có ý thức, không muốn nói thêm lời nào, chỉ cứng nhắc mà làm theo mệnh lệnh của tổng quản, bằng cách này để giảm bớt bị đánh, đổi lấy được nhiều đồ ăn hơn.

Nàng lúc ấy tuổi còn nhỏ, có lẽ năm sáu tuổi, có lẽ là bảy tám tuổi, trong lòng vẫn luôn khao khát cuộc sống tự do sinh tồn nơi sơn dã hoang vu, nàng lén trốn đi vài lần, nhưng bởi vì bị khóa linh hoàn trói, vượt qua Minh Nguyệt sơn trang ba mươi dặm, khóa linh hoàn sẽ sinh ra linh thứ, hung hăng đâm vào trong xương tủy, làm nàng máu tươi đầm đìa, đau ngất xỉu đi.

Nàng bị người bắt trở về, bị tổng quản phái đi làm những công việc bẩn thỉu, khơi dậy gánh nặng nhiều hơn chính mình gấp mấy lần, từng bước từng bước mà đi tới, mỗi bước đều là một dấu chân đẫm máu.

"Bán yêu sức lực khỏe, làm Yêu nô là thích hợp nhất" tổng quản vừa vẫy roi vừa nói chuyện với mọi người, "Cũng may có Minh Nguyệt sơn trang chúng ta trông coi, nếu không những bán yêu này lang thang ở bên ngoài, cũng không biết sẽ có bao người bị hại".

Nàng bĩu môi, thầm nghĩ ta không có làm hại người.

Nhiều nhất chỉ là lấy chút vải mà bọn họ không cần.

Tổng quản nói, bán yêu có nhân thân, xuất hiện ra một hình thú xấu xí, thế nên một số bán yêu bị cắt tai, bị chém đuôi. Cắt đứt tai, tương đương với việc bị điếc, chém mất đuôi bước đi cũng không vững. Có lần nàng phụng mệnh cho ngựa ăn, bị đại tiểu thư nhìn thấy mặt nàng, đại tiểu thư hoảng sợ, chán ghét mà đánh một roi lên mặt nàng, bảo nàng tránh xa ra. Tổng quản cười xin lỗi, đánh nàng một trận, lệnh cưỡng chế nàng mang mặt nạ sắt, không được đi dọa người, nếu để hắn thấy nàng làm rơi mặt nạ xuống, liền đem mặt nạ hãn lên mặt nàng.


Nàng sợ hãi, từ đó không dám ở trước mặt người khác tháo mặt nạ xuống.

Nàng chậm rãi học khống chế yêu lực của chính mình, không để khóa linh hoàn đâm vào chân nữa, chân phải bị đau lâu rồi, giống như bị tê liệt, tuổi càng tăng lên theo từng năm, nàng cũng dần dần thanh thói quen sinh tồn này.

Nàng tưởng, kết cục của chính mình không giống với cái Linh Linh trước đây, sống mù quáng ở Minh Nguyệt sơn trang này vài chục năm, không bao giờ dám nói một lời, cuối cùng lặng lẽ chết đi.

Cho đến sáu năm sau, nàng đã gặp được một người.

Nàng ở trong phong tuyết đầy trời cùng hắn tương ngộ, hắn hỏi nàng có lạnh không.

Mười mấy năm qua, lần đầu tiên nghe được câu hỏi như vậy.

Nàng nói, ta là bán yêu, bán yêu sẽ không lạnh.

Hắn cởi chiếc áo choàng lông cừu trên người khoác lên người nàng, dùng lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy đôi tay đỏ bừng đông lạnh của nàng, hắn cái gì cũng không nói, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sự nặng nề mà nàng không hiểu được.

Cảm giác đau đớn cùng tê ngứa sau khi ấm lên làm nàng hiểu ra, bán yêu cũng sẽ lạnh, chỉ là không có ai để ý đến, không ai quan tâm đ ến.

Hắn nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ của nàng xuống, không ghét bỏ nàng sinh ra đã xấu xí, những đầu ngón tay mỏng manh nhẹ nhàng chạm vào yêu văn trên khuôn mặt nàng, mỉm cười nói, rất đẹp.

Nàng tức khắc đỏ mặt.

Hắn nghe được âm thanh bụng đói kêu lên của nàng, nàng xấu hổ mà cúi đầu, hắn lại ôm nàng, ngự kiếm bay đi, nàng nằm ở trong lồ ng ngực hắn tránh đi sương tuyết, mang nàng đến một thành trấn ở vùng bên cạnh, vì nàng mà bao cả tửu lầu, làm nàng ăn một bữa cơm thỏa mãn nhất từ lúc sinh ra tới nay.

Nàng cắn đũa, được voi đòi tiên mà thăm dò: "Nghe nói rượu là mỹ vị nhân gian....."

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, giọng thiếu niên có chút khàn khàn rung động, nhưng lại thập phần quyết đoán mà từ chối yêu cầu vô lý của nàng: "Muội còn nhỏ, không thể uống".

"Được rồi" nàng thông minh gật đầu, hai mắt trợn tròn, có chút thấp thỏm hỏi:"Huynh vì sao đối tốt với ta như vậy a? Huynh..... có phải muốn làm gì đó với ta không?"

Trong mắt phượng xinh đẹp của hắn có một tia sáng nhu hòa mà ấm áp, ôn thanh nói: "Ta chỉ hy vọng muội vui vẻ".

Nàng hoài nghi nhíu mày, lòng đen sáng lên: "Chẳng lẽ huynh..... chính là phụ thân thất lạc nhiều năm của ta?"

Thiếu niên ngạc nhiên, ngay sau đó gõ nhẹ lên trán nàng, dở khóc dở cười nói: "Muội hy vọng vậy sao?"

Nàng có chút tiếc nuối mà rũ đầu xuống: "Nếu thật, cũng là khá tốt".

"Vì cái gì?"

"Như vậy, huynh sẽ dẫn ta đi" trong mắt nàng hiện lên một tia khao khát, "Huynh đem ta vứt bỏ nhiều năm như vậy, là muốn bù đắp cho ta....đi?"

"A...." thiếu niên cười nhẹ một tiếng, lông mi dài che lại cảm xúc phức tạp ở trong mắt, "Vậy muội muốn ta bù đắp như thế nào?"

"Ta muốn mặc nhiều y phục đẹp, ăn đồ ăn ngon, có một căn phòng lớn, mỗi ngày đều được ngủ hai canh giờ!" nàng bày tỏ những ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp với vẻ mặt đầy khát khao.

"Được, ta mang muội đi" hắn sủng nịnh mà xoa xoa đầu nàng, "Bây giờ muội ăn no rồi, ta dẫn muội đi mua y phục, được không?"

"Được, phụ thân!" nàng ngọt ngào mà gọi.

Thiếu niên lắc đầu bật cười, cầm tay nàng, nghiêm túc nói: "Không được gọi ta là phụ thân".

"Huynh lại không nói cho ta biết huynh tên gì" nàng bất mãn mà lẩm bẩm một câu: "Vậy ta kêu huynh là cái gì....."

"Ngoại trừ cái này, những cái khác đều có thể".

"Vậy..... gọi huynh là đại ca ca được không?"


"..... được"

Đó là một ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng, hắn cười nhìn nàng ồn ào, thỏa mãn rất nhiều rất nhiều yêu cầu có lý và vô lý của nàng. Thật là một người thanh tuấn lãnh đạm, lòng bàn tay lại có thể ấm áp như vậy, hắn nắm tay nàng trước sau không buông. Hắn vụng về mà kiên nhẫn giúp nàng búi lại mái tóc dài mềm mại, đau lòng mà giúp nàng cẩn thận lau những vết thương cũ mới trên người, hắn muốn dùng kiếm Vạn Nhân để giúp nàng bổ khóa linh hoàn, lại làm nàng đau đến mức cả người run rẩy.

"Khóa linh hoàn rất khó bị phá hủy bởi những ngoại lực tầm thường....." hắn nhíu mày, "Trừ phi là Pháp Tướng chi lực, nhưng ta chỉ là Nguyên Anh".

"Bỏ đi, không cần miễn cưỡng" khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, chân phải nhẹ nhàng run rẩy, "Dù sao nhiều năm như vậy, ta đã quen rồi".

Đôi mắt hắn tối sầm lại, nói: "Ta đi Minh Nguyệt sơn trang bảo bọn họ thả muội ra".

"Đại ca ca, huynh rốt cuộc là ai a, bọn họ sẽ nghe lời huynh nói sao?" nàng tò mò hỏi.

Nàng nhớ rõ rất nhiều năm trước, Nam công tử Uẩn Tú sơn trang cũng nói như vậy, nhưng cuối cùng lại không mang nàng đi.

"Đại ca ca, không quan trọng, đừng miễn cưỡng" nàng an ủi mà cầm lấy mu bàn tay hắn, "Tuy rằng chỉ có một ngày, nhưng ta cũng rất vui vẻ".

Tuy rằng có chút lo lắng, hôm nay trốn đi cả ngày, nhiệm vụ tổng quan giao còn chưa làm, ngày mai lại bị phạt, nhưng mà có một ngày tràn đầy vui sướng, cũng đủ cho nàng dư vị vô tận cả đời.

Nàng vẫn có chút tiếc nuối, đại ca ca không phải phụ thân thất lạc nhiều năm của nàng.

"Linh Nhi, ta nhất định sẽ mang muội đi" thiếu niên khẽ vuốt mái tóc nàng, thương tiếc mà nói: "Về sau.... muội phải tồn tại thật tốt".

"Ta vẫn luôn sống tốt" nàng cười hì hì nói.

"Cô nương ngốc" hắn nhìn vết thương trên mu bàn tay nàng, có chút bi thương mà nói.

Hắn mang nàng về Minh Nguyệt sơn trang, hắn bảo nàng trốn đi, chính mình đi gặp Trang chủ. Nàng nghe lời mà trốn đi, nhưng tổng quản dùng khóa linh hoàn tìm phương hướng rồi tìm ra nàng, hắn trách cứ nàng lười biếng, còn trộm y phục của đại tiểu thư, bắt nàng đi gặp đại tiểu thư.

Đại tiểu thư nhìn nàng một cái, chán ghét mà xoáy đầu nói: "Này không phải y phục của ta, cũng không biết là trộm từ nơi nào về, đánh 50 roi rồi nhốt lại, mấy ngày nay trong trang nhiều khách quý, đừng để người ta nhìn thấy mà chê cười".

Tổng quản cúi đầu khom lưng cho là phải, liền cho người ép nàng đưa xuống chịu hình.

Sợ quấy nhiễu khách quý, nàng bị bịt kín miệng, bị đè ở viện bên trong mà chịu 50 roi, trên người chảy ra vô số vết máu.

Viện tối sầm, nàng mê man mà nghĩ, có phải đại ca ca đi rồi không?

Đột nhiên khắp nơi nổi lên ánh lửa, có một tiếng gào rống kh ủng bố, còn có tiếng quát tháo vang lên. Nàng cố hết sức mà nâng mắt lên nhìn ra phía ngoài, trước mắt lại tối sầm, bị người xách lên, sau đó bị ném vào trong phòng.

Một âm thanh già nua nói: "Thân hình cái Yêu nô này cùng đại tiểu thư không khác biệt lắm, thay y phục của tiểu thư cho nàng ta, ta mang nàng đi đánh lạc hướng truy binh".

"Trên người nàng có yêu khí" tổng quản nói.

"Ta sẽ che giấu yêu khí".

Nàng ý thức mơ hồ mà nhớ ra, đây là giọng nói của trưởng lão.

Nàng bị người ta qua quýt mặc lên y phục hoa lệ của tiểu thư, bị người vác trên vai, cảm giác được gió sương ập thẳng vào mặt, nàng bị trưởng lão vác ra khỏi Minh Nguyệt sơn trang.

Khi đó nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, hơi mở mắt ra, nhìn thấy đằng sau có một bóng đen đang đuổi theo, trưởng lão vừa đánh vừa lui, trên người nàng đau đớn kịch liệt, chỉ chốc lát liền lâm vào trong hôn mê.

Lần nữa tỉnh lại, đã nằm ở trong một vũng máu.

Nàng bị một người gắt gao bảo vệ trong lồ ng ngực, chóp mũi ngửi thấy được mùi hương hoa mai cùng băng tuyết, những giọt hơi ấm áp rơi trên trán, nàng hoảng hốt mà ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt thanh tuấn của đại ca ca tái nhợt.

"Đại ca ca....." nàng khàn giọng gọi một tiếng.

Bên cạnh là một núi xác và biển máu, hắn gắt gao ôm lấy thân thể gầy gò của nàng, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, hơi thở càng ngày càng mong manh. Nghe được tiếng nàng gọi, hắn cúi đầu, nở một nụ cười dịu dàng với nàng.

"Linh Nhi, đừng sợ".

Bọn họ bị yêu binh cùng ma binh vây quanh, trưởng lão đã chết, mà trên người đại ca ca vết thương chồng chất.

"Ta không phải Cao gia tiểu thư, các ngươi nhận nhầm rồi" nàng nhìn về phía đám yêu ma đó thất thanh nói.

Nhưng những yêu ma đó giết đến đỏ cả mắt rồi nên căn bản không để ý lời nàng nói.

"Giết tên kiếm tu kia, hắn gần như hấp hối rồi" yêu ma dẫn đầu nhếch môi, lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Thiếu niên hít một hơi thật sâu, đột nhiên nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng ấn vào sau gáy nàng, đem nàng ôm vào trong lồ ng ngực, ôn thanh nói: "Linh Nhi, đừng nhìn"

Trước mắt nàng là một mảnh đen tối, chỉ nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồ ng ngực hắn, còn có trong cổ họng có một tiếng r3n rỉ nghẹn ngào.


Một tiếng nổ vang sau lưng người, nàng nghe thấy tiếng vô số yêu ma kêu thảm thiết, giống như trong khoảnh khắc vừa rồi, mặt trời rơi xuống bên cạnh người.

Nhịp đập dữ dội trong lồ ng ngực hắn đột nhiên chậm lại, tiếng th ở dốc càng ngày càng nặng, hắn vô lực mà buông cánh tay ôm nhau xuống, nàng rốt cuộc cũng có thể ngẩng đầu lên và nhìn nàng.

Vạn Nhân vỡ nát đầy đất, trên mặt hắn không có một tia huyết sắc, trong mắt hàm chứa ý cười bi thương.

"Linh Nhi, muội đi mau....." máu từ khóe môi hắn tràn ra, hắn gian nan nói: "Tang Kỳ thực mau sẽ đến....."

"Đại ca ca..." nàng run rẩy cố gắng lau đi máu tươi khóe miệng hắn, nhưng máu càng lau càng nhiều, nàng cực kỳ sợ hãi, chưa bao giờ sợ hãi như này, giống như chính sinh mệnh quan trọng của mình, đang bị rút ra từng chút một.

"Đại ca ca, huynh làm sao vậy? Huynh có phải rất đau không?" nước mắt lã chã mà rơi xuống, nàng nghẹn ngào vuốt v e mặt hắn, muốn đem độ ấm chính mình cho hắn, giống như hắn đã cho nàng vậy.

"Linh Nhi, nghe lời, đi mau" hắn muốn đẩy nàng ra, lại không có sức lực, "Ta sẽ không có việc gì, người Tiên Minh rất nhanh sẽ đến, muội đi!"

Hắn cơ hồ dùng hết sức lực hét vào mặt nàng, nhưng nàng không đi, quỳ gối bên cạnh hắn tay chân luống cuống mà ôm lấy hắn.

"Đại ca ca, chúng ta cùng nhau đi, huynh đã nói, muốn mang ta cùng nhau rời đi!" nàng nhịn không được mà khóc, cơ hồ gào thét mà nói với hắn, "Huynh không thể gạt ta! Ta không muốn đi một mình!"

"Linh Nhi...." môi hắn khẽ nhếch, vô lực mà gọi tên nàng, "Muội phải thật tốt...."

"Ta không tốt, ta một chút cũng không tốt!" nàng khóc lóc nói: "Ta chỉ là một Yêu nô, ngoại trừ huynh, không có ai quan tâm ta, không có ai yêu ta, huynh nói muốn mang ta đi, ta tin! Bọn họ vừa nãy đánh ta, ta một chút cũng không thấy đau đớn, ta nghĩ đại ca ca thật nhanh sẽ tới dẫn ta đi, về sau mỗi ngày đều có thể cùng huynh ở bên nhau, chỉ cần nghĩ thôi, ta cũng cảm thấy rất vui sướng".

"Đại ca ca, vô luận huynh đi đâu, ta đều muốn đi cùng huynh....".

Chân trời góc bể, cùng trời cuối đất, ta đều muốn đi cùng huynh.

Nàng sức lực rất lớn, đem hắn cõng trên lưng, nước mắt rơi mãnh liệt không thấy rõ đường phía trước, có dòng máu tươi ấm áp chảy xuống cổ nàng, thân thể người kia trên lưng càng ngày càng lạnh, lạnh giống như tuyết. Nàng gắt gao cắn môi mình, không để bản thân khóc thành tiếng, nhưng lại không khống chế được mà cả người run rẩy.

"Đại ca ca..... huynh đừng đi....." nàng run rẩy kêu hắn, nhưng lại không nhận được hồi đáp.

Nàng sức lực cạn kiệt, lảo đảo té ngã trên nền tuyết, thân thể thiếu niên lạnh băng ngã xuống bên cạnh, nàng vội vàng bò qua, gắt gao ôm hắn, nước mắt ướt đẫm ngực hắn.

"Đại ca ca, huynh tỉnh tỉnh...." nàng sờ sờ mặt hắn, nằm ở trên ngực hắn, nhưng lại không hề nghe thấy nhịp tim chút nào.

Mười ngón tay hắn cứng đờ mà lạnh băng, cũng vô pháp ôn nhu mà nắm lấy tay nàng.

Nàng ngơ ngác mà quỳ gối bên cạnh hắn, gió tuyết lại thổi mạnh hơn, giống như tổ chức một tang lễ long trọng cho ai đó.

Trái tim đột nhiên run rẩy một chút, tanh ngọt tràn ra yết hầu, rơi ở ngực hắn. Nàng vươn tay, muốn lau đi vết máu trên ngực hắn, nhưng lại sợ mình làm bẩn hắn, nên là máu tươi dần dần ngấm vào, dù thế nào cũng không xóa đi được nữa.

Một trận tuyết dày phủ tầng lớp tầng lớp trên lông mày hắn, thân thể hắn, như muốn đem hắn từ bên người nàng đoạt đi.

"A a a...."

Nàng nắm chặt tay hắn, phát ra tiếng than khóc thống khổ, trong lòng đau nhức — nổ tung, nàng cảm giác như có thứ gì đó trong cơ thể bị rút ra, trước mắt nàng là một mảnh mơ hồ, chỉ có thể thấy một mảnh trắng xóa, còn điểm một chút hoa mai hồng.

Dường như có yêu ma đuổi tới....

Nàng thất tha thất thểu mà đứng lên, không thể để chúng phát hiện ra thi thể đại ca ca, nếu không bọn họ sẽ chà đạp hắn.

Hắn giống như băng tuyết thanh khiết, người cao ngạo giống như hoa mai, không thể để hắn bị vũ nhục lần nữa.

Nàng ý thức hỗn độn mà vội vàng chạy trên nền tuyết, muốn đánh lạc hướng những người đó.

Nàng muốn đại ca ca vĩnh viễn lưu lại trong nền tuyết.

Không biết qua bao lâu, nàng một lần nữa mở mắt ra, liền thấy được một vòng bán nguyệt.

"Chúng ta là bán yêu, sinh ra bị người vứt bỏ, không có sinh thần, không có tên họ" Mộ Huyền Linh nghe được giọng nói của Tang Kỳ truyền đến trên đỉnh đầu, ngẩng đầu, nhìn thấy một Tế Tư mặc áo choàng đen cao lớn hơn mình rất nhiều.

"Ta bị vứt bỏ ở con đường dưới bóng cây Phù Tang, vì vậy xưng là Tang Kỳ" Tang Kỳ nhìn thấy ma thụ màu đen ở biển Hư Không, nhàn nhạt nói: "Ngươi giống như phùng ma khắc trên Huyền Linh Hoa, liền gọi là Mộ Huyền Linh đi".

"Ngươi từ nhỏ đã bơ vơ không nơi nương tựa, ở Minh Nguyệt sơn trang nhận mọi tra tấn, hôm nay ta thu nhận ngươi làm đệ tử, ngươi phải nhớ kỹ, kẻ thù của ngươi là những nhân tộc tàn nhẫn đó, bọn họ tổn thương ngươi, chà đạp ngươi, sẽ có một ngày, ngươi phải dẫm đạp lên đầu họ, xưng ngươi là vương!"

Mộ Huyền Linh nghe được âm thanh non nớt của mình, nói: "Cũng không phải tất cả nhân tu đều như vậy...."

Trong đầu nàng hiện lên bóng dáng một thiếu niên bạch y.

"Thì đã sao" Tang Kỳ cười lạnh nói: "Cũng đến lúc làm cho bọn chúng cảm nhận nỗi thống khổ của chúng ta".

Những ký ức trân quý nơi đáy lòng, từng cảnh vật lưu chuyển như đèn kéo quân, cuối cùng trở nên mờ nhạt, không thể khuấy động thêm gợn sóng nào nữa.