Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 20




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Hừng đông, trong bóng đêm mờ ảo trong núi, mưa bụi cùng màn đêm hòa thành một, phảng phất không giống nhân gian.

Thôn nhỏ giữa rừng rậm chìm trong màn đêm, mỗi phòng đều đã tắt đèn từ lâu, mọi người đều đang ngủ say, thậm chí ngay cả những người lính gác đêm cũng dần nơi lỏng sau cả đêm dài vắng vẻ, cộng thêm gió lạnh của mưa đêm, khiến bọn họ cảm thấy mệt mỏi rã rời, có người còn ôm súng ngủ gật.

Lúc này, một bóng đêm vô thanh vô tức từ trong rừng nhảy ra, bí mật đi len giữa các bụi cỏ, rồi lợi dụng đủ loại chướng ngại vật làm lá chắn, không kinh động bất luận kẻ nào ở trong tòa nhà lớn giữa thôn, như con thằn lằn bám sát vào tường nhà. Những miếng đá thô ráp trên tường khiến cho nó thêm gồ ghề, dù là trong mưa to gió lớn cũng không gây trở ngại gì cho y.

Tới được lầu hai, y nhanh chóng lấy tay dùng chút lực đẩy nhẹ cửa sổ, sau đó đưa người nhẹ nhàng lẻn trong căn phòng.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ từ lúc chiến đấu kịch liệt trong sơn động tới lúc trốn tới đây chỉ có duy nhất một bộ quần áo đang mặc trên người, cho nên tuyệt đối không thể để nó bị ướt trong mưa.

Mai Lâm mới vừa lẻn vào trước đó đã được Triệu Thiên tỉ mỉ hóa trang, khuôn mặt trong y đúc Lăng Tử Hàn, chỉ là không bền, nếu ở ngoài ánh sáng quá lâu sẽ dần lộ ra kẽ hở. Loại mà y dùng có khả năng chịu được nước, nhưng dùng cồn hay các loại dầu thông sẽ dễ dàng tẩy trôi. Đương nhiên, trong bóng tối thì tuyệt không có vấn đề gì, cho dù là đèn phòng, thuật cải trang của Triệu Thiên cũng đủ để qua mặt.

Trong tiểu tổ liệp nhân, Mai Lâm cùng Lăng Tử Hàn lớn lên rất giống, dù là vóc người hay đường viền gương mặt cũng tương tự nhau, dù chỉ là trùng hợp, cũng là một điều vô cùng có lợi. Nếu như nhiệm vụ cần, hai người bọn họ sẽ làm thế thân cho nhau, thay đối phương đánh yểm trợ.

Mai Lâm vừa vào phòng đã đem miếng vải đen bên hông tháo ra, ném cho Lăng Tử Hàn đang chờ sẵn ở bên cửa sổ, sau đó cởi hắc y ướt đẫm của chính mình.

Lăng Tử Hàn vốn đang mặc quần soóc, lúc này nhận lấy chiếc áo T-shirt màu đen cùng quần vải thô cùng màu, mặc vào người rồi nhảy ra ngoài cửa sổ. Cậu dựa theo từng phiến đá trên tường mà leo xuống, so với Mai Lâm động tác còn khéo léo nhanh nhẹn hơn, dễ dàng xuống tới mặt đất.

Ngoại trừ tiếng mưa rơi, toàn bộ không gian chỉ có màn đêm tối cùng sự tĩnh lặng. Lăng Tử Hàn cả một phút cũng không dám kéo dài, lập tức hạ thấp thân người, hướng thẳng đến chỗ giam giữ của Lôi Hồng Phi chạy nhanh tới. Trên đường, thỉnh thoảng cậu lại dùng mép tường của các căn nhà làm lá chắn, cảnh giác quan sát đến động tĩnh bốn phía.

Trong phòng ở tòa nhà lớn, Vệ Thiên Vũ nhìn Lăng Tử Hàn nhảy ra ngoài cửa sổ, lập tức đem Mai Lâm vừa mới cởi đồ kéo đến bên giường, đè mạnh người lên, làm ra tiếng động lớn.

Một lát sau, Mai Lâm bắt chước thanh âm của Lăng Tử Hàn, trầm thấp nói: “Được rồi, tôi bỏ cuộc …”

Vệ Thiên Vũ liền dỗ dành nói: “Một lần nữa đi, một lần nữa thôi …”

Mai Lâm dường như có chút giận, thanh âm cũng lớn hơn: “Hồi nãy anh cũng nói như vậy …”

“Suỵt, đừng làm ồn, phiền người khác.” Vệ Thiên Vũ tranh thủ ngăn lại.

Thanh âm Mai Lâm càng lúc càng lớn: “Vậy anh đi ra, để yên cho tôi ngủ.”

Vệ Thiên Vũ dường như có chút giận: “Tiểu Thu, cậu càng lúc càng to gan hơn rồi đó, hiện tại ngay cả tôi cũng dám nạt sao? Rõ ràng ngay từ đầu là cậu khích tôi trước, giờ tôi muốn làm thêm vài lần cậu lại không chịu. Ý gì đây? Muốn chia tay phải không?”

Mai Lâm dường như nghẹn lời, một lát mới lẩm bẩm: “Không phải, ý tôi không phải vậy. Loại chuyện này … làm nhiều … mệt chết đi được …”

“Đừng đánh trống lảng, sức của cậu chẳng lẽ tôi không rõ sao?” Vệ Thiên Vũ hừ lạnh nói. “Vậy giờ có để tôi làm tiếp hay không?”

Mai Lâm thở dài: “Tôi muốn uống chút nước.”

Vệ Thiên Vũ có chút phiền não: “Phòng này làm gì có nước? Đừng nói cậu đang tìm cớ đi.”

Mai Lâm nhân tiện nói: “Vậy để tôi đi tìm, lập tức sẽ trở lại.”

Vệ Thiên Vũ cao giọng nói: “Vậy nhanh lên đó.”

Mai Lâm mặc vào bộ quần áo màu xanh của Lăng Tử Hàn, mở cửa, nhanh chóng tìm đường xuống lầu.

Tổng quản cùng mấy người thuộc hạ của Guzman đang ngủ trong sảnh, lúc này nghe được tiếng bước chân xuống chiếc thang gỗ cùng tiếng ghế va chạm nhau do không cẩn thận đá phải, tất cả đều tỉnh lại. Tổng quản mở chiếc đèn bàn bên cạnh, thấy người đang đi xuống là người mà chủ nhân hay gọi là “Tiểu Thu”, liền vội vã hỏi: “Tiên sinh, có cần gì không?”

Mai Lâm cúi đầu nói: “Tôi muốn uống nước.”

Tổng quản lập tức đứng dậy, đi tới chiếc bàn bên góc phòng, cần lấy phích nước nóng rót cho y một ly nước.

Mai Lâm tiếp nhận, khách khí nói “Cảm ơn”. Liền xoay người lên lầu.

Chờ y đóng cửa lại, chỉ chốc lát sau chợt nghe thanh âm gấp gáp của Vệ Thiên Vũ: “Vậy được rồi phải không? Nước cậu đã uống rồi, chúng ta có thể làm tiếp được rồi phải không? Nhanh lên, lại đây nào.”

Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng kẽo kẹt của chiếc giường gỗ bị kịch liệt lay động.

Tại sát vách của bọn họ, phảng phất mơ hồ có tiếng cười vang của Irene.

Cùng lúc đó, Lăng Tử Hàn cũng đã tới được căn phòng giam nhỏ ở gần đó.

Cậu dùng tia hồng ngoại mini trong đồng hồ, đem hệ thống dò xét nhiệt cảm quét vài lần từ trong ra ngoài phòng, xác nhận ở ngoài phòng không có ai, trong phòng ngoại trừ Lôi Hồng Phi vẫn bị trói, còn có hai người trông coi. Cậu đợi khoảng chừng 10′, thấy hai người đó vẫn không nhúc nhích. Cậu đoán rằng có thể bọn họ đang ngủ, liền quyết định hành động.

Cậu như bóng ma nhẹ nhàng tiến lên, đẩy cửa ra, lập tức lắc mình đi vào.

Hai người kia quả thật đang ngồi trên ghế, dựa vào lưng ghế dựa mà ngủ say. Cậu vận sức, đưa hai tay chém mạnh vào gáy hai người. Chỉ nghe tiếng xương cổ gãy vang lên rất nhỏ, hai người đều khẽ run lên, lập tức mềm người ngã ra đất. Lăng Tử Hàn lấy tay tiếp được, nhẹ nhàng đặt bọn họ nằm xuống đất, tránh gây ra tiếng động mạnh, sau đó mới nhanh chóng đi đến trước mặt Lôi Hồng Phi.

Y vẫn đang bị trói trên chiếc giá gỗ, quần áo bị xé nát, hơn nữa vết máu loang lổ, trên người khắp chỗ đều là vết roi, vết bàn ủi, hầu như thương tích đầy mình. Sắc mặt y trắng bệch, đầu gục xuống, dường như hôn mê bất tỉnh.

Lăng Tử Hàn lấy dao nhỏ cắt đứt sợi dây trói của y, rồi nhẹ nhàng tiếp được thân thể ngã xuống của y, đưa tay đặt lên động mạch cổ của y.

Y còn sống, tuy rằng tim đập rất nhẹ, nhưng vẫn có lực.

Trong lòng Lăng Tử Hàn đầy vui mừng, nhưng không dừng lại, nhanh chóng đỡ y đứng lên.

Lôi Hồng Phi mở mắt, yên lặng nhìn cậu, trong mắt tràn đầy cảnh giác, khóe môi hiện ra nét cười đầy châm chọc.

Ban ngày rõ ràng nhìn thấy người này trong đám phân tử khủng bố, nhàn nhã nhìn y bị bọn kia dằn vặt, hiện tại lại đi cứu y, thực sự là kế một không thành, định làm kế hai hay sao? Hừ, tôi dễ bị lừa vậy sao? Y cười lạnh, định mở miệng mắng.

Lăng Tử Hàn không rảnh nhiều lời, tựa đầu vào hõm vai của y, vô cùng thân thiết mà cọ cọ.

Lôi Hồng Phi giật mình.

Động tác này không tính là có gì đặc biệt, nhưng cảm giác lại vô cùng quen thuộc, chỉ có duy nhất một người làm động tác này với y, mỗi lần bọn họ nằm trên giường ôm nhau ngủ, người kia đều như cũ mà tìm vị trí thoải mái, lấy người y làm gối mà ngủ, y đã từng cười cậu, nói cậu chẳng khác gì một con chó con dễ thương cả.

Lôi Hồng Phi mở to hai mắt nhìn, nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt.

Lăng Tử Hàn ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Để cả hai chúng ta cùng nhau bay.”

Lôi Hồng Phi lập tức kích động.

Đúng rồi, chính là cậu.

Thì ra là thế.

Không, vốn dĩ chính là vậy, chỉ là bản thân y ngu ngốc, dù cho bản thân có nhìn thấy sự khác lạ, cũng chưa từng một lần suy nghĩ đến.

Bọn họ lớn lên cùng nhau, là bạn thanh mai trúc mã, ai chẳng phải là con của hổ tướng? Ai mà không phải kế thừa sự nghiệp của cha mình? Y muốn làm phi hành gia du hành vũ trụ, dám cãi lời cha, chạy đi đăng ký học tại học viện Hàng Không, nhưng tới cuối cùng cũng chuyển đến Bộ Binh của cha. Đương nhiên, đây cũng là dùng nỗ lực của mình để thực hiện. Y muốn dựa vào thành tích chiến đấu trong những trận đánh thực chiến, kiến công lập nghiệp như cha y, thành một đời danh tướng, muôn đời lưu danh, dù là hi sinh vì nước, cũng là một lòng đầy tự hào, không có chút gì là đáng sợ. Nhưng trong cả bọn, chỉ có duy nhất Lăng Tử Hàn là khác biệt. Cậu từ nhỏ đã có dáng thư sinh nho nhã, đánh nhau nhất định không có phần, mấy chuyện quậy phá cũng tuyệt đối không có mặt, mỗi khi bọn họ bị cha mẹ quở trách thì luôn lấy cậu ra làm gương. Bọn họ vốn từ nhỏ như anh trai lớn thông cảm cậu từ nhỏ phải chịu tang mẹ, cha lại thường xuyên bận rộn, khiến cậu chẳng khác gì cô nhi, bởi vậy vẫn đều che chở cho cậu. Sau này trưởng thành, nhìn thấy cậu luôn chơi bời lêu lổng, không có dự định tương lai, bọn họ cũng chưa từng một câu cười nhạo châm chọc hay khiển trách, trái lại càng cố khiến cậu thêm thoải mái, nuông chiều cậu hơn, tránh khiến cậu thấy tự ti.

Chỉ là, mấy năm nay bọn họ mỗi người đều làm quân nhân trong bộ phận của chính cha mình, ngay thẳng phóng khoáng, hoàn toàn không nghĩ tới, người như Lăng Nghị, lúc trước được xưng danh “Quốc an đệ nhất dũng sĩ”, sau lại được tôn thành “Boss” của giới tình báo Trung Quốc, làm sao có thể thả mặc cho đứa con trai duy nhất của mình chơi bời lêu lổng như một cậu ấm? Thì ra, cậu cũng giống như y, đi cùng một con đường với cha của mình. Chỉ là con đường cậu đi rất bí mật, cũng rất nguy hiểm.

Lăng Tử Hàn nhìn nhãn tình của y sáng lên, lập tức nói thêm một câu: “Vĩnh viễn giữa kín miệng, không nói với bất cứ ai.”

Bọn họ từ nhỏ đến lớn vô cùng ăn ý, lúc này tâm linh càng tương thông. Lôi Hồng Phi hiểu được ý trong câu nói này của cậu, dù cho chính cha của y cũng không thể nói, về phần trở lại làm sao viết báo cáo, haha, cứ nói là người cùng một nhà không nhận được nhau cứu ra là xong.

Chẳng biết thế nào, ngay trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, từ việc viết báo cáo lại nhớ tới mấy lần phạm lỗi hồi còn bé tại trường học, Lăng Tử Hàn luôn giúp y viết bản kiểm điểm, không khỏi cười nói: “Yên tâm, đánh chết anh cũng không nói.” Thanh âm của y dù khàn đặc tiếng được tiếng mất, nhưng lại đầy vui vẻ.

Lăng Tử Hàn cười thân mật với y, lập tức run rẩy mở ra miếng vải đen mà Mai Lâm đưa, sau đó bọc thân thể hầu như xích lõa đầy thương tích của y, rồi ngồi xổm xuống, cõng y lên lưng, chạy ào ra màn đêm.

Mưa vẫn nặng hạt, khí lạnh dường như cũng đang xâm nhập vào người, Lôi Hồng Phi dựa sát vào chiếc lưng thon gầy của Lăng Tử Hàn, cảm thấy vô cùng ấm áp. Tuy rằng y rất to con, nhưng Lăng Tử Hàn không cần tốn nhiều sức, nhanh nhẹn di chuyển đưa y đến thẳng vào một căn phòng nhỏ sâu trong rừng, vượt qua những lùm cây um tùm trong khu rừng rậm rạp.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, Lăng Tử Hàn ngừng lại.

Ở chỗ này cứ cách một khoảng cách thì sẽ có một trạm canh gác nằm trong thân cây đại thụ, lúc này cũng đã bị Du Dặc, La Y, Triệu Thiên, La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã thay phiên nhau giết chết gác canh. Du Dặc cùng La Y mai phục phía sau cây thụ, chờ tiếp ứng Lăng Tử Hàn, những người khác gác tại vị trí dự định lúc đầu, giám sát động tĩnh trong thôn. Thấy cậu theo kế hoạch xuất hiện, Du Dặc lập tức xuất hiện ra đón.

La Y cẩn thận đón lấy Lôi Hồng Phi, đặt lên lưng Du Dặc.

Lôi Hồng Phi yên lặng nhìn Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn cái gì cũng không nói, giơ ngón tay cái lên trước y.

Lôi Hồng Phi nở nụ cười. Đó là nụ cười bình thường của y, vừa ngọt ngào vừa có nét lưu manh. Lăng Tử Hàn đối với nụ cười này của y luôn nghĩ tới ba chữ “Vô liêm sỉ”, Lôi Hồng Phi mỗi lần nghe cậu trêu chọc, trái lại càng thêm đắc ý dào dạt. Giờ này khắc này, tại nơi nguy hiểm như vậy lại có thể thấy được nụ cười này của y, khiến trong lòng Lăng Tử Hàn khó ngăn được niềm vui sướng.

Nhưng thời gian gấp gáp. Du Dặc cõng Lôi Hồng Phi, nhanh chóng chạy vào rừng sâu. La Y chạy phía sau y, tùy thời chuẩn bị yểm hộ y.

Lăng Tử Hàn lập tức quay trở về, vô cùng cẩn thận mà vào lại căn phòng cũ.

Cậu vừa nhảy vào trong phòng, liền nhanh nhẹn cởi ra bộ quần áo ướt đẫm.

Mai Lâm lập tức từ trên giường nhảy xuống, khi cậu vừa cởi đồ thì y cũng nhanh chóng mặc vào người. Y tha thiết ôm chặt lấy Lăng Tử Hàn một cái, liền nhảy ra khỏi cửa sổ.

Lăng Tử Hàn xích lõa nằm lên giường, thở sâu, ôm lấy Vệ Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Lần này thật nguy hiểm.”

Vệ Thiên Vũ dán chặt vào thân người lạnh lẽo của cậu, cả người chấn động mạnh, nhưng cũng không nhúc nhích.

Lăng Tử Hàn có chút kinh ngạc nhìn về phía anh.

Vệ Thiên Vũ ức chế sự dâng trào của nội tâm, cắn răng một cái, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Cậu tới đi.”

Lăng Tử Hàn càng thêm giật mình. Cậu hoàn toàn không rõ là Vệ Thiên Vũ bị làm sao. Cậu vừa mới trở về, thể lực tiêu hao rất nhiều, còn có khí lực để nằm trên sao?

Vệ Thiên Vũ cũng hiểu rõ, nhưng không sao tới được. Ở trong lòng anh hiện giờ, thật sự là muốn cậu đến nỗi không kiềm được, nhưng nếu trong tình huống này ở trên cậu, thì bản thân anh lại cảm thấy mình rất đê tiện. Dù trong mắt Lăng Tử Hàn, chuyện này chỉ là do công tác bắt buộc, nhưng trong lòng anh lại không thể nghĩ khác được.

Thời gian trôi qua rất mau, trời sẽ rất mau sáng, hai người bọn họ trên người một chút vết tích cũng không có, dù ai nhìn qua cũng sẽ phát hiện ra kẽ hở. Lăng Tử Hàn không có thời gian tìm hiểu tâm tình hiện tại của Vệ Thiên Vũ, lập tức xoay người lại: “Vậy tôi đến.” Nói xong, cậu liền cuồng nhiệt hôn anh.

Lực đạo của cậu rất mạnh, từ cổ đến đầu vai, đến ngực, đến thắt lưng, để lại những vết hôn đỏ rực trên làn da nâu nhạt của Vệ Thiên Vũ.

Thân thể Vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng run rẩy. Cùng người mà mình thích tiếp xúc thân mật, khiến cho anh dù thế nào cũng không thể nào giữ được bình tĩnh. Hai tay của Lăng Tử Hàn đặt hai bên sườn của anh, nhưng anh cũng cảm nhận được sự run rẩy của cậu. Vệ Thiên Vũ biết được, cậu thật sự rất mệt mỏi.

Nghĩ như vậy, anh bỗng cảm thấy đau lòng, đưa tay cầm lấy đầu vai của Lăng Tử Hàn đang hôn thắt lưng của anh.

Lăng Tử Hàn ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn anh.

Vệ Thiên Vũ không nói gì, kéo cậu lên, lập tức xoay người lại, nhẹ giọng nói với cậu: “Cậu nghỉ đi, để tôi đến.”

Lăng Tử Hàn thấy anh đã khôi phục lại nét bình thường, lúc này mới thở dài, thả lỏng người, nằm lên giường.

Vệ Thiên Vũ cuồng nhiệt hôn lên thân thể cậu.

Trước đây, trong lúc huấn luyện thường thường tiểu tổ có cho bọn họ đánh nhau, dù là luyện tập cũng rất nghiêm túc, các mỗi người đối với thân thể của thành viên khác trong tổ đều rất quen thuộc, không cần mất nhiều thời gian nhận định. Lúc này, Vệ Thiên Vũ vừa hôn lên từng nấc da thịt vô cùng quen thuộc với mình, vừa vuốt ve da thịt mịn màn bóng loáng của cậu, dục vọng chi hỏa cũng không còn cách nào ức chế.

Lăng Tử Hàn cảm giác được sự nhẹ nhàng của anh, so với sự nhiệt tình của Lôi Hồng Phi hoàn toàn khác hẳn. Cậu không có ngăn lại sự nhận thức của mình, vô cùng cảm nhận rõ ràng cảm giác anh liếm nhẹ hai nhũ tiêm của mình, một luồng khoái cảm khác lạ nhanh chóng bao trùm đầu óc cậu, làm cậu vô cùng mê hoặc. Cậu không có cách nào để hỏi, làm sao Vệ Thiên Vũ có thể dùng cách đối xử với người yêu áp dụng vào trong đồng nghiệp lúc công tác, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, nhưng cảm nhận rõ được thân thể luôn ấm áp của Vệ Thiên Vũ giờ lại nóng rực.

Tia nắng ban mai đầu tiên nhẹ nhàng rọi vào trong gian phòng, tiếng mưa rơi cũng nhỏ dần.

Bọn họ cũng đều biết, lập tức sẽ có người phát hiện Lôi Hồng Phi được cứu đi, người canh giữ bị giết, mà đáng nghi nhất chính là hai người ngoài bọn họ.

Vệ Thiên Vũ không hề chần chờ, lập tức nâng người lên.

Lăng Tử Hàn ngầm hiểu, lập tức nằm sấp lại.

Vệ Thiên Vũ lấy cái gối đầu, đặt dưới thắt lưng của cậu, rồi lập tức đưa phân thân nóng rực của mình tiến vào thân thể Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn nỗ lực thả lỏng chính mình phối hợp với anh.

Trong thời gian huấn luyện, huấn luyện viên có giảng qua cho bọn họ kỹ xảo quan hệ, tuy rằng Vệ Thiên Vũ chưa từng thực nghiệm, nhưng cũng không cảm thấy mới lạ. Không có thời gian cũng không có đồ dùng trơn, nhưng anh vô cùng tuần tự tiến hành từng bước, chậm rãi đẩy sâu vào, rốt cục thuận lợi đẩy mạnh tất cả vào trong điểm sâu nhất cùng chặt chẽ ấm áp của cậu.

Anh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy khoái cảm kịch liệt trong nháy mắt nhào tới, tha thiết ôm lấy cậu, tiến thẳng vào trong nơi nhạy cảm mà anh đã mơ tưởng từ lâu.

Lăng Tử Hàn cảm giác được sự nhẹ nhàng hồi lúc đầu của anh dần dịu bớt đi, thay vào đó tiết tấu xông tới của anh càng ngày càng mãnh liệt, khiến cho cậu cảm thấy vui sướng tiêu hồn. Cậu không chống đối, để bản thân mình chìm vào trong cơn sóng mãnh liệt cuộn trào, nhẹ nhàng mà rên rỉ.

Vệ Thiên Vũ dựa vào bản năng luật động, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên sau vai cậu.

Lăng Tử Hàn không còn nghi ngờ gì nữa.

Trước khi quen Lôi Hồng Phi, cậu không hề có kinh nghiệm, hoàn toàn không cảm giác hay giải thích được tình cảm của người khác, nhưng giờ thì cậu biết rồi. Thì ra Vệ Thiên Vũ yêu cậu, mà từ trước tới nay cậu không biết. Trong lòng cậu cảm thấy có lỗi với anh, thân thể càng thêm thả lỏng. Dù như thế nào, dù là do công tác, cậu vẫn luôn hy vọng chuyện này có thể cho Vệ Thiên Vũ một thể nghiệm vui sướng nhất, không để lại bất kì tiếc nuối nào.

Vệ Thiên Vũ rất hài lòng, có thể trong thân thể mà mình khát vọng đã lâu tìm kiếm được cội nguồn vui sướng, đó là mơ ước của anh. Việc hai người bọn họ có thể thân mật tiếp xúc ngay tại giờ khắc này, cũng như anh đã từng nói, có thể trời thương cho anh một cơ hội trong nghìn năm. Anh thở hổn hển, tốc độ càng lúc càng nhanh. Anh ôm chặt lấy người phía dưới, trong đầu một mảng mê muội. Anh cứ nghĩ thâm nhập một lần, lại thâm nhập thêm một lần, muốn đem người kia để vào sâu nơi tâm can, nhập thành một thể với anh.

Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy bị anh đè nén đến mức không thể thở được, từng đợt trùng kích mãnh liệt cùng tình cảm trào dâng của anh từng chút từng chút một làm tan đi sự bình tĩnh thường có của cậu, cả người chỉ có thể bị động mà chìm nổi trong sóng to gió lớn, *** chi hỏa đuổi đi lý trí, hừng hực bốc cháy lên.

Hai người hầu như đã quên tất cả chung quanh, tình triều nóng rực phảng phất từng đợt đổ ập vào bức tường kiên cố, đoạn tuyệt tất cả mọi việc bên ngoài, dường như thế giới lúc này chỉ còn có hai người bọn họ.

Vệ Thiên Vũ say sưa xông tới, xoay cổ cậu lại, kịch liệt hôn lên môi. Lăng Tử Hàn vẫn ôn nhu thừa nhận, thỉnh thoảng đáp lại, làm anh càng thêm hưng phấn.

Chẳng biết qua bao lâu, Vệ Thiên Vũ rốt cục khống chế không được, càng thêm điên cuồng nỗ lực đạt được cao trào. Hai người đều kìm không được mà rên rỉ, run rẩy phun ra dục dịch nóng cháy tựa như nham thạch núi lửa, không ngừng run rẩy trong tư vị còn sót lại.

Lăng Tử Hàn mồ hôi nhễ nhại nằm trên giường, Vệ Thiên Vũ kề sát lưng cậu, cùng cậu nằm một chỗ.

Hai người vẫn không nhúc nhích.

Tại nơi nguy hiểm làm loại chuyện này, thật sự có sự kích thích kỳ lạ, thậm chí khiến cho cả hai người có kinh nghiệm với công việc bao năm cũng phải điên đảo quên mất lý trí.

Đến tận lúc này, bọn họ mới ý thức được hoàn cảnh cùng vị trí, không khỏi có chút tự trách, vậy quả thật quá bất cẩn, nếu như lúc này có người đánh lén bọn họ, chỉ sợ cả hai đều khoanh tay chịu chết. Bất quá, chuyện này vốn có trong kế hoạch ban đầu của bọn họ, ngay từ đầu dự định “biểu diễn” cho người khác xem, để xóa bỏ hiềm nghi dành cho hai người bọn họ, cho nên bọn họ mới có thể thoải mái mà làm như vậy.

Tất cả đều có trong sự tính toán lúc ban đầu, chỉ có tình cảm của Vệ Thiên Vũ là sự “bất ngờ”, khiến cho mọi việc chệch khỏi quỹ đạo bình thường, nhưng theo một nghĩa nào đó mà nói, cũng không xấu, trái lại đối với bọn họ càng thêm có lợi.

Vệ Thiên Vũ vẫn đang ôm Lăng Tử Hàn, dục vọng vẫn đang ở trong thân thể cậu. Anh luyến tiếc rời khỏi, dù cho có thể cùng cậu thân mật thêm một phút đồng hồ cũng tốt. Anh có chút khó xử mà nghĩ, rồi nhẹ nhàng mà hôn lên vai Lăng Tử Hàn.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị phá.

HẾT CHAP 20

Mục lục