Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1013: Xấu hổ càng thêm xấu hổ




Cho nên, Lâm Chỉ Vận có ấn tượng đặc biệt với chiếc xe này, thậm chí ngay cả biển số xe cũng nhớ nữa.

Có thể đem xe cho Dương Minh mượn, rồi sau đó Dương Minh làm chiếc xe nát báy cũng không oán trách một câu, điều này đã nói lên rằng nàng ta có quan hệ không tầm thường với Dương Minh, huống chi là trong lễ tình nhân còn gặp mặt nhau, thì có thể xác định thêm vấn đề này.

Nhưng mà, Lâm Chỉ Vận không phải là loại con gái nhiều chuyện và hay ghen, cho nên dù Tôn Khiết có xuất hiện trước mặt mình, Lâm Chỉ Vận cũng chẳng nghĩ gì, ngược lại còn ước được cao quý đoan trang như Tôn Khiết, nhưng cũng toát ra vẻ quyến rũ gợi cảm đến hấp dẫn Dương Minh.

Trong khoảng thời gian này ở công ty, Chu Giai Giai có thời gian lên mạng, cũng xem lướt qua các diễn đàn hay các bài viết riêng, cũng đừng đọc qua một bài viết nói rằng đàn ông đều thích loại đàn bà hai mặt, ở bên ngoài là quý phụ, nhưng ở nhà là dâm phụ. mà Tôn Khiết hiển nhiên là phù hợp với yêu cầu này rồi ^,..., <

Đây là một loại đàn bà rất hấp dẫn, nhưng Lâm Chỉ Vận không hề ghen tỵ, mà ngược lại vô cùng hâm mộ.

Đương nhiên, nguyên nhân khiến cho Lâm Chỉ Vận có hảo cảm với Tôn Khiết chính là, tuy rằng cô gái này rất ưu tú, nhưng mà không có bá đạo, hai lần gặp mình đi cùng với Dương Minh nhưng mà lại không có yêu cầu gì.

Thật ra thì, Lâm Chỉ Vận có vẻ đã hiểu lầm Tôn Khiết rồi, Tôn Khiết mà không bá đạo? Thằng ngu nào nói thế nhĩ? Chỉ là do nàng ta bây giờ vẫn chưa xác định quan hệ với Dương Minh thôi, nếu như có một ngày nàng ta đã xác định quan hệ, thì chỉ cần một mưu kế nhỏ thôi, cũng có thể đuổi Lâm Chỉ Vận đi khỏi người của Dương Minh.

Nhưng mà, điều này có thể có tác dụng với người khác, nhưng lại vô dụng với Dương Minh, đơn giản là cho dù trong tình huống nào thì Dương Minh cũng sẽ không vì một người cô gái khác mà từ bỏ người con gái bên cạnh.

Nếu như Tôn Khiết mà biết chuyện Dương Minh đã từng cãi nhau kịch liệt với Trần Mộng Nghiên chỉ vì Lam Lăng thì chắc chắn sẽ không dám lộn xộn đâu.

"Dương Minh, hay là anh đi với mấy chị ấy đi?" Lâm Chỉ Vận thấy Tôn Khiết và Tiếu Tình đi xa liền nhỏ giọng nói với Dương Minh: "Mỗi lần gặp các chị ấy là anh đều hờ hững, hình như không tốt."

"Ặc. chuyện này. không phải anh đã nói rồi sao, buổi tối sẽ đi gặp chị Tiếu Tình." Dương Minh xấu hổ nói, nghĩ rằng tâm tư của Lâm Chỉ Vận quá lương thiện, sẽ không có những suy nghĩ bậy bạ như trong đầu hắn nãy giờ.

"Em không nói chị Tiếu Tình, em nói chị Tôn ấy" Lâm Chỉ Vận lắc đầu: "Chị ấy cũng là bạn gái của anh mà?"

"Ặc ặc." Dương Minh nhất thời xấu hổ, muốn chui ngay xuống đất. Không ngờ Lâm Chỉ Vận cũng có thể nhìn ra. Nhưng mà cũng khó trách, Tiếu Tình trước mặt người ngoài luôn phân rõ giới hạn với mình, để tránh bị người khác nói xấu. Nhưng mà Tôn Khiết thì khác, từ lúc có được sự đồng ý của cha xong, Tôn Khiết càng không kiêng kỵ gì, luôn dùng những từ ngữ đặc biệt trong câu nói để dụ dỗ Dương Minh, có thể là ngay chính nàng ta cũng không phát hiện ra Lâm Chỉ Vận đã nhận ra điều này.

"Em sẽ không nói lung tung với chị Giai Giai đâu." Lâm Chỉ Vận sợ Dương Minh lo lắng, vì thế bổ sung thêm một câu.

"Chỉ Vận, không phải là ý đó. ' Dương Minh lắc đầu nói: "Cái này, nếu anh có thời gian sẽ đi với nàng, bây giờ chủ yếu là đi với các em, giống như lúc anh đi với nàng ta, em cũng đâu yêu cầu là anh phải đi với em, đúng không?"

Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói xong, suy nghĩ một chút, thật ra cũng thấy đúng, vì vậy cũng không kiên trì nữa, cùng Dương Minh đi vào trong quán.

Tôn Khiết và Tiếu Tình hình như đã có đặt chổ trước, cho nên trực tiếp lên lầu hai, nhưng mà cũng không kì quái, bởi vì dù thế lực của Tôn gia tại Đông Hải, nhưng mà cũng theo thân phận của Tôn Khiết đến đây, và có qua lại với Bạo Tam Lập cho nên trong suốt quá trình làm ăn ở đây, danh tiếng của Tôn Khiết tại Tùng Giang cũng bắt đầu nâng cao lên, thậm chí là còn có thể lớn hơn cả Dương Minh nữa.

Dù sao thân phận của Dương Minh chỉ có vài người biết, và trong một phạm vi rất nhỏ, không được công khai như Tôn Khiết, Tôn Khiết vốn có thân phận đủ để cho Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám tôn kính, vì thế địa vị của Tôn Khiết trong thương giới tại Tùng Giang phải nói là lên như diều gặp gió, cho nên, bây giờ muốn đặt một phòng trong một quán ăn chỉ là một việc nhỏ mà thôi.

Dương Minh thì không sử dụng những mối quan hệ này làm gì, bởi vì điều này là không cần thiết, Dương Minh bây giờ còn là sinh viên, không muốn trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.

Sau khi tìm một vị trí phù hợp với Lâm Chỉ Vận va Chu Giai Giai, chuẩn bị gọi một vài món ăn cùng một cái lẩu, đồ ăn trong này đã được chuẩn bị tốt hết rồi, cho nên không cần đợi, chỉ cần mang lên là có thể ăn ngay được.

Dương Minh vừa ngồi vào chổ ngồi không lâu sau, đang chuẩn bị kêu người phục vụ lại gọi món thì đột nhiên, trong lòng hắn hoảng sợ! Vương Tiếu Yên đang nắm tay Triệu Oánh đi vào trong quán!

Cái trán Dương Minh toát đầy mồ hôi lần hai, hôm nay là ngày gì vậy, bước ra cửa bằng chân nào nhĩ? Mà ra cửa không nhìn lịch gì hết, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ? Đầu tiên là gặp Tiếu Tình và Tôn Khiết, bây giờ lại đến phiên Triệu Oánh và Vương Tiếu Yên, cái what the f*ck gì thế này?

Chỉ còn thiếu Lam Lăng và Trần Mộng Nghiên thôi!

Triệu Oánh và Vương Tiểu Yên hiển nhiên là nhìn thấy Dương Minh ở trong quán, Vương Tiếu Yên thì không sao, nhưng mà vẻ mặt của Triệu Oánh thì tối sầm lại.

Ngầy hôm nay, Vương Tiếu Yên tìm đến, Triệu Oánh đã muốn từ chối rồi, nhưng mà không ngờ Vương Tiếu Yên nói chuyện điện thoại xong liền tự tìm đến mình, Triệu Oánh sau khi do dự một chút, nghĩ rằng tuy Dương Minh đến với Vương Tiếu Yên, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến quan hệ của mình và Vương Tiếu Yên được, như vậy có vẻ quá nhỏ nhen rồi!

Dương Minh chọn bạn gái, là quyền lợi của hắn, nhưng mà Dương Minh chọn ai không chọn lại đi chọn Vương Tiêu Yên, cũng chứng minh rằng do mình không bằng Vương Tiếu Yên, cho nên Triệu Oánh không cần phải trút giận lên Vương Tiếu Yên làm gì.

Vương Tiếu Yên và Triệu Oánh đều thích ăn cay, vì thế hai người đều cùng Dương Minh đi ăn ở quán cơm Tứ Xuyên ấy, vì vậy hôm nay nghe nói có một quán lẩu cay vừa mở ở đây liền đến thử.

"
A, không phải là Dương Minh sao?" Vương Tiếu Yên nhìn về hướng Dương Minh, nói với Triệu Oánh. Nàng ta cũng không biết chuyện của Triệu Oánh và Dương Minh, cho nên nói chuyện cũng không kiêng dè gì.

"
ừ." Triệu Oánh nhàn nhạt gật đầu, biểu tình có vẻ không được vui cho lắm.

"
Chị Oánh, chị sao thế?" Vương Tiếu Yên bỗng nhiên phát hiện ra thần sắc của Triệu Oánh không thích hợp, vì thế vội hỏi.

"
Không có gì, chúng ta đi thôi, chị không muốn ăn nữa" Triệu Oánh lắc đầu nói.

"
A?" Vương Tiếu Yên khó hiểu, không biết tại sao Triệu Oánh lại nói như vậy: "Chị Oánh, vì sao lại không ăn nữa, không phải đã nói trước rồi sao?"

"
Chị. chị đột nhiên không muốn ăn ở đây." Triệu Oánh thở dài nói: "Chúng ta đổi chổ khác đi"

Triệu Oánh nhìn thấy Dương Minh, bởi vì không biết nên nói gì, dũng khí và sự kiên trì của đêm hôm đó đã không còn nữa, nhất là đi chung với Vương TIếu Yên, nếu gặp phải Dương Minh chắc chắn là vô cùng xấu hổ, nghĩ mình là bóng đèn, cho nên thấy khó chịu.

"
. bởi vì Dương Minh có đúng không?" Vương Tiếu Yên rất khôn khéo, ngay lập tức nhận ra được sự thay đổi của Triệu Oánh trước và sau khi nhìn thấy Dương Minh.

"
Chị. đương nhiên là không phải!" Triệu Oánh làm sao mà thừa nhận chứ.

"
Có thể Dương Minh đã nhìn thấy chúng ta rồi, chúng ta lại chào hỏi một tiếng đi. Nếu mà đi như vậy sẽ rất bất lịch sự" Vương Tiếu Yên nhìn Triệu Oánh, nói.

"
A." Triệu Oánh xấu hổ, không ngờ Vương Tiếu Yên lại ép người đến như vậy, mình không ăn ở đây cũng bởi vì nhìn thấy Dương Minh, bây giờ nàng ta kêu mình đi qua chào hỏi Dương Minh thì có khác gì ăn ở đây đâu?

"
Chị Oánh, chị và Dương Minh, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Nhìn thấy biểu tình của Triệu Oánh, làm sao mà Vương Tiếu Yên không phát hiện ra điều gì?

"
Không. không có gì!" Triệu Oánh dĩ nhiên sẽ không thừa nhận rồi, vội vã lắc đầu.

"
Thật sự không có gì?" Vương Tiếu Yên nhìn thấy vẻ hoảng sợ của Triệu Oánh, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chị Oánh, chị không cần gạt em, con mắt của chị đã nói cho em biết, nhất định là có chuyện"

Vương Tiếu Yên xuất thân là một sát thủ, cho nên khả năng quan sát sắc mặt của người khác rất mạnh, tuy rằng không lợi hại như Dương Minh, nhưng mà đối phó với người thường vẫn còn dư, cho nên lập tức cảm thấy Triệu Oánh không thích hợp.

"
Chị." Triệu Oánh không biết nên nói thế nào cho phải, nàng ta cũng không phải là không muốn nói ra tâm sự, nhưng mà người nghe không thể là Vương Tiếu Yên được, bởi vì nàng ta chính là người đã gây ra chuyện này.

"
Yên Yên, em đừng hỏi nữa, được không?" Triệu Oánh thở dài, nàng không muốn nói, nếu nói ra sự thật, có thể làm ảnh hưởng đến tình bạn của mình và Vương Tiếu Yên, ít nhất nàng ta tự cho là vậy.

Nếu như nàng cũng giống như Vương Tiếu Yên, đều trở thành người của Dương Minh, như vậy sẽ không có gì, chắc chắn sẽ trách được một số mâu thuẫn nhỏ.

"
Rốt cục là tại sao vậy?" Vương Tiếu Yên không ngờ Triệu Oánh lại như vậy, cho nên mới hỏi tiếp, muốn biết là tại sao Triệu Oánh lại không vui.

"
Em. thật sự muốn biết?" Triệu Oánh do dự một lát, mở miệng hỏi.

"
Đúng vậy, chị Oánh, em rất lo lắng cho chị!" Vương Tiếu Yên gật đầu, Triệu Oánh là người bạn duy nhất của nàng tại Tùng Giang, đương nhiên là không tính Dương Minh rồi, nhưng mà Dương Minh bây giờ cũng không thể gọi là bạn được, chính xác là không nên gọi là bạn bình thường, mà phải gọi là bạn trai bạn gái mới đúng.

Còn Triệu Oánh thì sao, ở Tùng Giang cũng chỉ có một mình Vương Tiếu Yên là bạn mà thôi, cho nên nàng không muốn nói, cũng chính là vì nguyên nhân này, nếu nói ra sự thật, tình bạn giữa hai người chắc chắn sẽ tan vỡ.

Cái này cũng không trách Triệu Oánh nghĩ nhiều được, mà thật sự đúng là như vậy, bởi vì có rất nhiều chị em tốt cùng thích một người đàn ông mà trở mặt thành thù! Ví dụ này đã có rất nhiều, cho nên Triệu Oánh không dám mạo hiểm.

Chỉ là bây giờ Vương Tiếu Yên tiếp tục truy hỏi, có vẻ như không đạt được mục đích là không bỏ qua, vì thế, không còn cách nào khác, Triệu Oánh đành bất đắc dĩ nói: "
Chúng ta đổi chổ khác đi, được không? Chị không muốn ở đây."

"
Được rồi." Vương Tiếu Yên gật đầu, áy náy phất tay chào tạm biệt Dương Minh, rồi cùng Triệu Oánh đi ra ngoài: "Đi đâu?"

"
Tùy tiện, chị không muốn ăn muốn gì nữa, hay là, đến nhà em đi?" Triệu Oánh nghĩ nghĩ, ở bên ngoài rốt cục vẫn không nói n6e lời được, không bằng cứ đến một chổ không người thì tốt hơn.