Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1140: Xung đột tại sân bay




Bởi vì nước X không có sân bay dân dụng, cho nên muốn đến nước X, thì phải bay đến một quốc gia gần đó, rồi mới đi vào bằng đường bộ hay đường thủy.

Trương Kinh Nghiêu hợp tác với Hoàng gia đã đánh tiếng rất lớn, cho nên ngày mua vé máy bay của bọn họ, rất nhiều người biết, Lý Chí Thành cũng không ngoại lệ.

"Thiên Giai, đặt vé máy bay cùng ngày đi!" Lý Chí Thành chỉ cái lịch trong tay, nói: "Khoang hạng nhất"

"Vâng" Lý Thiên Giai cũng hiểu ý của cha: "Lần này nhìn xem Trương Kinh Nghiêu và Hoàng Hiếu Phương chết thế nào"

"Hừ, ông ta cho rằng Hoàng gia làm được trò trống gì? Đến nước X rồi, còn không phải chỉ có chúng ta nói chuyện trước mặt tướng quân Kars thôi sao?" Lý Chí Thành hừ một tiếng nói: "Trương Kinh Nghiêu một đời thông minh, nhưng không ngờ lại bại trong tay của Hoàng Hiếu Phương"

"Ông ta sẽ hối hận!" Lý Thiên Giai nói.

Bên nước X, tiến triển của Lý gia cũng không được thuận lợi, Lý Thiên Vũ một mực lo lắng cho chuyện quặng sắt, nhưng mà vẫn không tìm thấy người nào để nói chuyện.

Lý Cường đã phái người đến thu hồi quặng sắt của Hoàng gia, Lý Thiên Vũ cũng đã chạy ra lo, nhưng mà, tuy rằng đã có lời hứa của tướng quân Kars, nhưng người đội trưởng đến thu hồi quặng sắt cũng mặc kệ là hắn biết ai, cứ làm việc theo lệnh.

Làm cho Lý Thiên Vũ rất bất ngờ, muốn hỏi người phụ trách của bọn họ ở đâu, nhưng mà những người này đều nói không biết, Lý Thiên Vũ không gặp lãnh đạo của họ, lấy tướng quân Kars ra hù cũng không có tác dụng.

Không còn cách nào, Lý Thiên Vũ đành phải giao lại quặng sắt, sau đó bắt đầu tìm kiếm, muốn tiếp xúc với người có quyền lực trong quân đội nước X.

Nhưng mà, tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy ai có đủ thẩm quyền cả, đều chỉ là những người đội trưởng hay tổ trưởng gì đó thôi, muốn tìm những người có địa vị mà nói, căn bản là không thấy ai.

Nhưng mà cũng may rằng, quặng sắt không đáng bao nhiêu tiền, vả lại Lý gia cũng đã kiếm không ít từ quặng sắt này, lần này thu về và tiến hành phân phối lại mới quan trọng, cho nên Lý Thiên Vũ cũng không gấp, sau này có thể nhờ tướng quân Kars ra mặt, tìm một mỏ vàng hay kim cương lớn hơn thì tốt, đây mới chính là mục đích cuối cùng của Lý Thiên Vũ.

Còn cái quặng sắt này, thật sự không tính là gì cả.

……………………………….

Dương Minh không ngờ rằng, tại sân bay, lú? c qua cửa kiểm tra lại nhìn thấy cha con Lý Chí Thành.

"Là Lý Chí Thành và Lý Thiên Giai!" Hoàng Vinh Tiến nhỏ giọng nói với Dương Minh.

Dương Minh gật đầu, thật ra với nhãn lực của hắn, khi Lý Chí Thành và Lý Thiên Giai vừa xuất hiện đã liền nhìn thấy bọn họ: "Bọn họ cũng muốn đi?"

"Ai mà biết?" Hoàng Vinh Tiến có chút kinh ngạc, không ngờ oan gia ngõ hẹp, gặp mặt nhau mãi.

Lúc này, Lý Chí Thành và Lý Thiên Giai cũng đã đi về hướng này, cũng nhìn thấy đám người Dương Minh, hiển nhiên là không lộ vẻ kinh ngạc như Dương Minh rồi, mà chỉ tự nhiên cười nhạt thôi, sau đó cũng không nói gì.

Bởi vì hai bên còn cách nhau mấy cái cửa kiểm tra, cho nên cũng không thể nói gì, cho dù có nói, đối phương cũng không nghe.

"Bọn họ hình như đã biết chúng ta ở đây" Nhìn thấy biểu tình của Lý Chí Thành và Lý Thiên Giai, Dương Minh nhàn nhạt nói.

"Ai mà biết bọn họ có chủ ý gì? Hai cha con nhà này đều không phải thứ tốt, có thể đang nhắm vào chúng ta cũng không chừng" Hoàng Vinh Tiến gật đầu, tán thành quan điểm của Dương Minh.

"Makeno" Hoàng Nhạc Nhạc nói: "Chân trên người bọn họ, bọn họ muốn đi đâu thì đi, chúng ta cũng đâu có cản được"

Khóe miệng của Trương Kinh Nghiêu cũng xuất hiện một tia cười lạnh, sau khi tiếp xúc với Dương Minh, ông ta cũng biết tổ chức của Dương Minh không phải tầm thường, cho nên đối với cha con Lý Chí Thành, ông ta chỉ nhìn giống như đang xem hài kịch vậy, chờ xem bọn họ chết như thế nào.

Có thể nói, hành trình đến châu Phi lần này của bọn họ, cũng chính là đường dẫn xuống địa ngục.

Dương Minh nói không sai, khi lên máy bay, phát hiện ra cha con Lý Chí Thành cũng lên đây, nhìn thấy đám người Lý gia, Lý Thiên Giai cố ý quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Tướng quân Kars đã đồng ý cho chúng ta một mỏ kim cương, đây chính là một mối làm ăn lớn!"

"Haizzz, có mấy người chỉ biết tin lời gièm pha của kẻ khác, tự nhiên bỏ qua một cơ hội tốt như vậy" Lý Chí Thành tiếc hận lắc đầu.

"Đúng vậy, nhưng mà hối hận thì cũng đã muộn, đường là do mình đi, người ta đã cho cơ hội, không biết quý trọng thì thôi, người như vậy đúng là không có ánh mắt" Lý Thiên Giai cũng to giọng nói.

Hiển nhiên là bọn họ đang nhằm vào Trương Kinh Nghiêu và Hoàng gia.

"Bọn họ đang nói gì vậy?" Mặc dù cách khá xa, nhưng mà bên trong máy bay rất yên tĩnh, Trương Kinh Nghiêu nghe cha con Lý Chí Thành nói như vậy, sắc mặt trầm xuống, mất tự nhiên ngay.

"Ai mà biết?" Dương Minh nhún vai: "Có mấy người mắc hội chứng tưởng nặng quá, ông cũng không nên tính toán với bọn họ làm gì"

"Phụt…." Trương Kinh Nghiêu nghe Dương Minh nói vậy, thiếu chút nữa đã cười ầm lên, nhưng mà ông ta là một người có địa vị, giữa chốn đông người cũng không thể cười to được, vì thế cố nén cười, giơ ngón cái ra với Dương Minh.

"Haha" Nhưng mà bên cạnh ông ta, Trương Tiểu Nạo đã không kiêng nể gì, cười ầm cả lên, bên trong máy bay lại yên tĩnh, cho nên đặc biệt chói tai.

Lý Chí Thành đương nhiên cũng nghe được? lời châm chọc của Dương Minh, sắc mặt nhất thời tái xanh, nhất là cái tên Trương Tiểu Nạo cười không kiêng nể gì cả, giống như là đang cười thẳng vào mặt của Lý Chí Thành vậy.

Quả thật Lý Chí Thành cho rằng, khi Trương Kinh Nghiêu rời khỏi mình, cho dù tới nước X rồi cũng sẽ không có khả năng tìm được đối tác tốt nào cả, chứ đừng nói là dựa vào Hoàng gia.

Nhưng mà cũng đã có tin đồn rằng, Lý gia rất là vô dụng, người ta cho dù có hợp tác với một Hoàng gia sắp phá sản cũng không thèm hợp tác với Lý gia. Đương nhiên Lý Chí Thành cũng đã giải thích, nhưng mà phần lớn mọi người đều cho rằn g Lý Chí Thành đang nói xạo.

Nhất định là Lý gia có vấn đề, cho nên Trương Kinh Nghiêu mới quay sang hợp tác với Hoàng gia.

Cho nên, đối với những đám người không rõ sự thật này, Lý Chí Thành chỉ tức hận thôi, chứ không thể làm được gì, dù sao thì Lý Chí Thành càng giải thích thì chỉ càng làm cho người ta nghi ngờ thôi, càng làm cho người ta thêm khó tin.

Lý Chí Thành chờ mong, chờ đến khi nước X, muốn cho Trương Kinh Nghiêu hiểu rõ, lựa chọn của ông ta là ngu xuẩn thế nào.

"Cười cái gì?" Lý Thiên Giai không nhịn được, đứng dậy, chỉ vào Trương Tiểu Nạo nói.

"Tao cười thì có liên quan gì đến mẹ mày?" Trương Tiểu Nạo vốn không phải là người hiền lành gì, nếu đã có cha ủng hộ, đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia, vậy thì không cần phải sợ cái gì: "Thế nào, muốn bem nhau? Nhào vô kiếm xôi!"

"Hừ, không biết sống chết" Lý Thiên Giai bĩu môi, tuy rằng trong lòng hắn phẫn nộ, nhưng mà cũng phải nhẫn nhịn, bởi vì bây giờ đang ở trong phạm vi thế lực của Trương Kinh Nghiêu, nếu như xảy ra xung đột với Trương Tiểu Nạo, đó là một hành động ngu ngốc.

Nhưng mà, khi đến nước X rồi, không phải là chổ mà Trương Kinh Nghiêu có thể ho được, dựa vào quan hệ của Lý gia và tướng quân Kars, nhất định có thể giáo huấn hai tên Trương Kinh Nghiêu và Trương Tiểu Nạo không biết sống chết này.

Cho nên Lý Thiên Giai âm thầm cười lạnh, không thèm để ý đển Trương Tiểu Nạo nữa, hắn biết, dưới tình huống này, hắn sẽ không chiếm ưu thế gì. Cho nên Lý Thiên Giai nén giận, hừ một tiếng, ngồi xuống.

Trương Tiểu Nạo thấy Lý Thiên Giai không trả lời, yên lặng ngồi xuống, vì vậy cười càng lớn hơn.

Cha con Lý Chí Thành vốn muốn châm chọc Trương Kinh Nghiêu, nhưng mà đã bị Trương Tiểu Nạo cười nhạo một phen.

Khoang hạng nhất vốn không lớn, chổ ngồi của cha con Lý Chí Thành cũng không cách xa chổ của đám người Dương Minh, mà trên máy bay thì Lý Chí Thành không sợ Trương Kinh Nghiêu làm cái gì.

Trên máy bay đều có nhân viên bảo vệ cả, Trương Kinh Nghiêu và Trương Tiểu Nạo hiển nhiên không dám làm gì bọn họ rồi, vì thế lá gan của Lý Thiên Giai cũng lớn hơn, ngồi xuống nói: "Không biết đầu của Hoàng Hiếu Phương có bị lọt nước vào không, đã bị tướng quân Kars hại thảm như vậy, mà vẫn còn muốn qua chổ người ta!"

"Đúng vậy, một nơi như nước X, là chổ cho Hoàng Hiếu Phương đến chơi sao?" Lý Chí Thành hồi nãy cũng bị quê, cho nên liền bạo phát: "Đến lúc đó, chết rồi cũng không? biết, vậy mà còn có người tin tưởng chúng!"

"Đúng vậy, Lý gia chúng ta tuy rằng cũng có lực lượng vũ trang ở bên kia, nhưng cũng không dám bảo đảm điều gì, chứ đừng nói là người không có căn cơ!" Lý Thiên Giai bĩu môi nói.

Giọng nói của Lý Chí Thành và Lý Thiên Giai tuy nhỏ, như là nói chuyện phiếm, nhưng mà trên máy bay, và trong khoang hạng nhất, sao mà không vang được? Nhất là bọn họ ngồi không xa đám Dương Minh, cho nên mấy câu đó người của Hoàng gia và Dương Minh đều nghe rõ ràng.

Hoàng Hiếu Phương tuy rằng đã có được sự bảo đảm từ Dương Minh, nói rằng chuyện bên châu Phi đã được giải quyết, chỉ cần đi qua thôi, nhưng lúc này nghe Lý Chí Thành châm chọc như vậy, cũng tức giận đầy bụng!

Lúc đầu mình có chút lỗ mãng làm việc, làm thành cục diện như vậy, nhưng mà, loại hành động cháy nhà hôi của như vậy, quả thật là rất đáng căm giận.

Hoàng Hiếu Phương hận không thể bầm Lý Chí Thành ra làm thịt vụn, nhưng mà, ông ta không có năng lực kia, hiện tại ông ta đều gửi gấm tất cả hy vọng lên trên người của Dương Minh. Nhưng cho dù là vậy, thì ông ta cũng nhịn được: "Đến lúc đó, ai chết còn chưa biết"

"Đúng vậy, có mấy người cho rằng mặt mũi mình còn lớn hơn bầu trời, còn tưởng rằng tướng quân Kars nhận biết mình sao?" " Trương Kinh Nghiêu cũng xen mồm vào.

Lý Chí Thành và Lý Thiên Giai cho rằng Hoàng Hiếu Phương đang sỉ diện nên cãi lại, còn Trương Kinh Nghiêu thì bị Hoàng Hiếu Phương mê hoặc, cho nên cũng nói bậy, vì thế cũng mặc kệ hai người này.

Đương nhiên, Lý Chí Thành và Lý Thiên Giai thật sự đã quá cuồng vọng rồi, Trương Kinh Nghiêu là ai chứ? Từ một tên côn đồ leo lên ghế lão đại, dũng là dĩ nhiên là phải có, nhưng mà chắc chắn phải có mưu, nếu không thì đã bị người ta chém chết từ lâu rồi.