Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1176: Người này cũng không dễ chọc




Dương Minh cúp điện thoại xong, tự nhiên thấy mắc cười, cái cảm giác này rất quái dị, mà cũng rất là mắc cười, cả nhà Lý gia, tự nhiên lại ngã xuống trong sự khủng hoảng của chính bọn họ.

Hoàng Vinh Tiến kể lại chuyện này cho cha và anh nghe, hai người cũng cười ầm cả lên, ngay cả một người đã lớn tuổi như Hoàng Hiếu Phương cũng xém tí đã lăn ra đất mà cười: "Thật sự là báo ứng, không ngờ rằng cả nhà Lý Chí Thành lại có kết quả như vậy! Bây giờ không cần phải xử lý bọn họ nữa, bọn họ đã bị trừng phạt rồi!"

"Đúng rồi, sao em lại không để cho bon họ tự sinh tự diệt?" Hoàng Vinh Tiến hỏi.

"Có đôi khi, sống còn đau khổ hơn cả chết, không phải sao?" Dương Minh nhún vai: "Hơn nữa, bọn họ chết rồi, em đòi tiền của ai?"

"Nói cũng đúng!" Hoàng Vinh Thiên gật đầu: "Làm một thằng đàn ông, không có tiền, lại không được đụng vào đàn bà, vậy quả thật là khó chịu hơn cả chết!

Lúc cả nhà Lý gia tỉnh lại, không ngờ lại đang ở trong bệnh viện, là ai đã đưa đến bệnh vie6n5h? Ba người nằm trên giường, đưa mắt nhìn nhau.

Không phải là Dương Minh hận bọn họ đến nổi muốn rút xương uống máu sao?

Nhìn cha và anh nằm trên giường bình, Lý Thiên Vũ xúc động vạn lần, trong lòng cũng hối hận, bây giờ bình tĩnh lại, hồi nãy mình quả thật đã quá xúc động rồi.

Mà Lý Thiên Giai cũng có tâm sự như vậy, bâ? y giờ thì hay rồi, cả nhà Lý gia đã tuyệt hậu, nửa người dưới đau đớn, rõ ràng đã chứng minh cho chuyện này, nhưng mà, hối hận thì làm được cái gì?

Lý Chí Thành cũng khổ sở, Lý gia lần này không phải là đã tận số rồi không? Ngay cả chuyện này cũng xảy ra được?

Ngay lúc cả nhà Lý gia đang mang tâm sự, thì cửa phòng được mở ra.

"
Dương tiên sinh, ba người Lý Chí Thành đã tỉnh lại" Bác sĩ Jessi nói với Dương Minh trong phòng nghỉ.

Dương Minh gật đầu, đứng lên, hắn thật sự không biết mình mang cái suy nghĩ gì trong đầu khi đi gặp cha con Lý gia đây, điều này làm cho hắn cảm thấy giống như đang chuẩn bị xem hài kịch vậy.

"
Dương Minh?" Lý Chí Thành rốt cục đã gặp được Dương Minh, mà Dương Minh rốt cục cũng đã đến gặp ông ta. Nhưng mà, làm cho Lý Chí Thành không ngờ rằng, tự nhiên lại gặp nhau trong tình cảnh này.

Lý Chí Thành cười khổ, cái này quả thật làm người ta chế giễu rồi, người ta còn chưa đụng đến mình, mà người nhà lại tự nhiên nổi điên lên đâm chém lẫn nhau, rồi cùng vào trong bệnh viện… bệnh viện, chờ một chút, chẳng lẽ là Dương Minh đưa ba người vào bệnh viện? Chứ nếu không thì tại sao bọn họ lại ở trong viện?

"
Cậu đưa tôi vào trong bệnh viện?" Lý Chí Thành đem nghi hoặc trong lòng nói ra.

"
Đúng vậy!" Dương Minh gật đầu, đối với chuyện này, hắn cũng không cần phủ nhận.

"
Vì sao?" Lý Chí Thành tuy rằng hoài nghi, nhưng mà nghe Dương Minh nói xong, cũng nghi hoặc nói.

"
Các người chết rồi, thì tôi đòi tiền ai?" Dương Minh nhún vai, dễ dàng nói. Đối với cảnh ngộ của Lý gia, Dương Minh không chút đồng tình, bọn họ không đáng để đồng tình.

Lý Chí Thành kinh ngạc, khó hiểu hỏi: "
TIền gì?"

"
Bốn mươi tỷ bồ tệ của Hoàng gia, ông quên rồi sao?" Dương Minh liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Nếu như các người quên, tôi có thể nhắc nhở các người!"

"
Tiền này, không phải đã dùng để đầu tư quặng mỏ rồi sao? Tại sao cậu lại còn đòi tôi?" Lý Chí Thành nghe xong, kinh ngạc nói.

"
Ông cũng nói, là ông đầu tư quặng mỏ, cái đó có liên quan gì đến tôi? Cái tôi nói là, tiền ông lừa của Hoàng gia" Dương Minh khoát tay, nói.

"
Cũng như nhau! Chúng tôi không kinh doanh được ở đây, tiền nhận thầu quặng mỏ, cũng đã rơi vào tay cậu!" Lý Chí Thành nhất thời kích động, Dương Minh này quả thật là một tên lừa tiền! Hèn chi từ đầu đến cuối Dương Minh vẫn không ra mặt, thì ra là muốn lừa số tiền này của mình!

"
Lý Chí Thành, tôi nghĩ ông lầm rồi đấy! Ông đầu tư là tiền của ông đầu tư, ông kinh doanh không được là vấn đề của ông, có liên quan gì đến tôi?" Dương Minh làm ra vẻ vô tội nhìn Lý Chí Thành nói: "Đúng rồi, tiền viện phí của ba người là năm trăm triệu đô đấy, các người cũng phải trả cho tôi, đương nhiên, nếu các người thấy đắt, có thể đi hỏi bên giám sát chữa bệnh, nhưng đáng tiếc là, bộ phận này chưa được thành lập, nếu như các người muốn khiếu nại, thì tôi có thể kêu tướng quân Kars thành lập ra nó để cho các người kiện, thấy thế nào? Điều kiện này không tồi ch? ứ?"

"
Cậu…" Lý Chí Thành nghe Dương Minh nói xong, nhất thời giận đến hộc máu, quả thật đúng là đê tiện! Nhưng mà, lời nói của Dương Minh gián tiếp nhắc nhở Lý Chí Thành, đó chính là, ở chổ này, lời của hắn rất có uy quyền, ngay cả tướng quân Kars cũng có thể ra lệnh.

Điều này làm cho Lý Chí Thành rùng mình, rốt cục đã hiểu được vị trí của mình, đúng vậy, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, bây giờ chống lại Dương Minh cũng không có chút ý nghĩa gì, thì có nói gì được người ta? Lý Chí Thành cũng không chống lại được người ta!

"
Tôi đã đầu tư hết tiền vào đây, thật sự không còn tiền" Lý Chí Thành đã biết không còn chống lại được, cho nên cứ buông xuôi luôn: "Tiền mặt trong tay tôi đã dùng để đầu tư ở đây hết rồi, trong nước ngoại trừ bất động sản ra, thì cũng không còn tiền gì cả"

"
Bất động sản?" Dương Minh nhíu mày: "Vậy được rồi, coi như tôi chịu lỗ một chút"

"
Cậu dự định buông tha cho tôi?" Lý Chí Thành nghe xong vội hỏi.

"
Buông tha? Tôi không buông tha cho ông khi nào? Tôi chỉ muốn lấy lại bốn mươi tỷ của tôi thôi, cái này không phải rất công bằng sao?" Dương Minh nhìn nhìn Lý Chí Thành, nói.

"
Nhưng mà, tôi không còn tiền…" Lý Chí Thành có chút hồ đồ rồi, Dương Minh không phải đã nói là sẽ chịu lỗ sao? Đó không phải là muốn buông tha cho mình sao? Nhưng mà bây giờ xem ra, Dương Minh tựa hồ không muốn tha cho mình?

"
Ông không có tiền, có thể dùng bất động sản của ông để gán nợ" Dương Minh khoát tay nói: "Tôi nói chịu lỗ, ý chính là, tài sản trên danh nghĩa của ông, dùng để đổi lấy bốn mươi tỷ, tôi cũng không tính toán nhiều, ông trực tiếp chuyển quyền đứng tên, ừ, chuyện cho Nhạc Nhạc đi, bởi vì bốn mươi tỷ này vốn là của nàng"

"
Cái gì!" Lý Chí Thành nghe Dương Minh nói xong, nhất thời giận đến sôi gan, xém tí đã nhảy dựng lên từ giường bệnh rồi! Bất động sản của mình, vượt qua bốn mươi tỷ này, mà Dương Minh lại tự nhiên định giá chỉ có bốn mươi tỷ?

"
Ơ, ông không muốn? Vậy ông tiếp tục ở lại đây đi" Dương Minh nói xong, liền xoay người muốn rời đi.

"
Chờ một chút!" Lý Thiên Vũ đột nhiên kêu lên! Hắn ta không muốn tiếp tục ở cái chổ quỷ quái này nữa, hắn muốn về Singapo, ở đây thật sự quá kinh khủng, tiếp tục ở lại, thì hắn cảm thấy mình sẽ điên mất.

"
Thế nào? Có chuyện gì?" Ánh mắt của Dương Minh nhìn về hướng Lý Thiên Vũ: "Mày cũng rất tàn nhẫn, một cước phế cha mày, một cước phế anh mày, đoạn tử tuyệt tôn cả hai, chắc phải tập luyện dữ lắm đây!"

Lý Thiên Vũ bị Dương Minh nói vậy, nhất thời đỏ mặt: "
Tôi…"

Lý Chí Thành nghe Lý Thiên Vũ, làm sao mà không rõ ý của Lý Thiên Vũ? Dương Minh để cho bọn họ tiếp tuc nằm viện, sợ rằng đến lúc đó mạng cũng không có, không bằng cứ đáp ứng với yêu cầu của Dương Minh, ít nhất là cũng có thể sống trở về.

Tuy rằng bất động sản cũng không còn, nhưng mà với quan hệ của Lý Chí Thành, có thể vùng dậy cũng không chừng, cho nên, nghĩ đến đây, Lý Chí Thành? đại biểu cho Lý Thiên Vũ, mở miệng nói: "
Tốt, tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, nhưng mà, cậu phải bảo đảm, chúng tôi có thể bình an trở về Singapo"

"
Tôi đã nói rồi, tôi cũng đãu có muốn làm gì các người đâu, mục đích của tôi chỉ muốn lấy lại tiền của thôi" Dương Minh vô sỉ nói.

Lý Thiên Vũ và Lý Thiên Giai bị bắt làm con tin, còn Lý Chí Thành và Hoàng Hiếu Phương thì cùng nhau trở về Sin-gapo, sau khi đã thu xếp xong mọi chuyện, thì bên này mới thả người.

Kết quả cuối cùng như vậy, Dương Minh và đám người Hoàng gia đều không ngờ, cả nhà Lý gia đều thành phế nhân, và đều tuyệt hậu, nhưng kết quả này cũng là do tự bọn họ gây ra.

Victoria cũng đã thu dọn hành lý xong, chuẩn bị cùng Dương Minh ra về, còn Vương Tiếu Yên sáng hôm nay cũng đã đến nước X, chuẩn bị cùng Dương Minh theo đường cũ trở về nước.

Chia tay với Hoàng Nhạc Nhạc, nhưng mà Hoàng Hiếu Phương đã không còn ngăn cản Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc nữa, Hoàng Nhạc Nhạc cũng có thể trở về đi làm cho công ty hàng không bên Macao, vì thế cơ hội gặp của hai người cũng cao hơn.

Lúc trở về, đương nhiên là cũng đi thuyền của tên Ngũ Lang và người da đen rồi, lúc này Ngũ Lang đã trở nên ngoan ngoãn hơn, tuy rằng nhìn thấy bên cạnh Dương Minh lại có thêm một người đẹp nữa, nhưng mà hắn cũng không dám làm thêm chuyện xấu gì, lúc trước được dạy dỗ như vậy, làm cho hắn sợ không nhỏ.

Nhưng mà, sắc tính của hắn đã khó thay đổi, Vương Tiếu Yên hắn không dám nhìn, nhưng mà lúc Victoria lên thuyền, hắn không nhịn được nhìn vài lần, nước bọt cũng nuốt vài cái.

Ngũ Lang thầm nghĩ, diễm phúc của thằng nhãi này không tệ, bên cạnh đều là mỹ nữ, chỉ là mình không có phúc để hường. Đang đắm mình trong ý dâm thì bỗng nhiên có một con dao kề lên cổ của hắn.

"
Mày đang nhìn cái gì?" Victoria lạnh lùng hỏi.

"
Tôi… tôi…nhìn…" Ngũ Lang sợ đến mức thiếu chút nữa đã tè dầm luôn rồi, thầm nghĩ, má ơi, ai vậy trời, ai ai cũng hung dữ, cô nàng này không phải cũng là một kẻ giết người không chớp mắt chứ?

"
Nhìn nữa là móc mắt của mày ra" Victoria hừ một tiếng, thu lại con dao trong tay, nếu như là trước đây thì Ngũ Lang đã chết rồi.

Trong mắt của Victoria, trừ chủ nhân và bạn của chủ nhân ra, thì người khác, nếu chọc đến nàng, thì sẽ bị nàng giết chết. Đây cũng là một trong những phương thức giải sầu của Victoria.