Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1444




Trần Tiểu Long không thèm để ý Dương Minh nữa, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay mặt đi.

Hắn cảm thấy Dương Minh vô cùng ngang ngạnh, thậm chí cuồng vọng tự đại!

Nếu là ba bốn năm trước, trong trường học thì nắm đấm ai cứng hơn thì người đó lợi hại. Nhưng trong xã hội này, ai còn đi so đo nắm tay? Chỉ cần hắn quăng một cục tiền ra sẽ có ngay rất nhiều người ra mặt vì hắn.

Thang máy" Đinh" một tiếng dừng ở lầu sáu. Trần Mộng Nghiên nắm chặt tay Dương Minh bước ra. Thấy nàng có vẻ khẩn trương Dương Minh cười an ủi:

- Không có gì đâu, anh sẽ không làm gì thiếu suy nghĩ đâu, không để chú Trần phải khó xử.

Dương Minh biết Mộng Nghiên lo lắng không phải vì sợ Trần Tiểu Long mà sợ hắn trong lúc tức giận sẽ làm ra chuyện gì manh động. Thấy Dương Minh hiểu được lo lắng của mình Trần Mộng Nghiên mới nhẹ nhàng thở ra.

Cả tầng sáu rộng lớn đều dành cho yến hội, hiện tại có rất nhiều khách tới đang ngồi tán gẫu. Khi thấy đám Trần Trí Phú thang máy đôi đi ra, mọi người đều không hẹn mà ngừng nói chuyện, đứng dậy hướng ra đây.

Những người này đều xuất thân hoặc đang sống tại Trần gia thôn. Thuộc các thành phần nghề nghiệp đa dạng nhưng không có ai thành công trên thương trường như Trần Trí Phú. Một số người còn nhận ra Trần Trí Nghiệp. nhất thời vẻ mặt trở nên sôi nổi.

Trần Trí Phú bước lên khẽ chào mọi người, sau đó giới thiệu:

- Đây là em trai của tôi Trần Trí Nghiệp, chủ tịch công ty xuất nhập khẩu Nam Phương Chính Viễn!

Đa số người tới đây để nhờ vả anh em họ Trần nên khi nghe giới thiệu vỗ tay rất nhiệt tình.

Trần Trí Phú rất hài lòng, mỉm cười gật gật đầu sau đó tiếp tục giới thiệu:

- Còn đây là thằng cháu Trần Tiểu Long!

Tiếng vỗ tay lại vang lên, người này tới người khác khen ngợi. Nào là bộ dáng Trần Tiểu Long tuấn tú lịch sự, nào là tuổi trẻ tài cao …vân vân. Tóm lại cái gì có thể khen là khen khiến Trần Tiểu Long thỏa mãn vô cùng.

Hắn đắc ý liếc mắt nhìn Trần Mộng Nghiên, muốn cho nàng biết hiện tại hắn sáng chói bao nhiêu. Chỉ cần theo hắn quang vinh này cũng sẽ là của nàng.

Tuy nhiên ngoài sự dự đoán của Trần Tiểu Long, Trần Mộng Nghiên lại thờ ơ, căn bản không nghe thấy bất cứ lời tán thưởng nào khiến hắn có chút buồn bực. Vì thế lại liếc mắt nhìn Dương Minh thị uy một cái, cố ý biểu hiện sự chênh lệch giữa hai người.

Bất quá càng khiến hắn tức giận hơn là Dương Minh không biểu hiện bất cứ hổ thẹn hay hâm mộ mà ngược lại vẻ mặt đầy trào phúng. Lúc này oán khí trong lòng Trần Tiểu Long càng sôi trào. Tên Dương Minh này không biết ngượng sao. Rõ ràng hắn đã hơn tới trăm lần mà đối phương vẫn thờ ơ, hắn bị ngu chăng?

Trần Tiểu Long bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng quay đầu lại. Lúc này Trần Trí Phú lại nói:

- Xin mời lão tộc trưởng Trần gia thôn Trần Thất gia của chúng ta!

Tiếng nói củaTrần Trí Phú vừa dứt trong sảnh tiệc lập tức im lặng ngay, điều này cho thấy địa vị của Trần Thất gia tại Trần Gia Thôn cao như thế nào.

Cánh cửa bên hông yến sảnh chậm rãi mở ra, một lão già chừng sáu mươi tuổi dìu một lão còn già hơn khoảng tám mươi tuổi bước ra. Lão già Trần Đạt Hà sáu mươi tuổi này chính là cha của Trần Trí Phú, cũng là thôn trưởng hiện tại của Trần gia thôn. Mà lão nhân tám mươi tuổi bên cạnh chính là người Trần Trí Phú mới nhắc tới, lão tộc trưởng Trần Thất gia!

- Thất gia!

- Chú Thất!

- Thất thái gia!

.

Người của Trần gia thôn sôi nổi lên tiếng, kiểu xưng hô gì cũng có nhưng ba kiểu xưng hô trên là nhiều nhất, ngoài kiểu gọi này còn có cậu, ông ngoại.

- Thất gia!

Trần Trí Phú cùng Trần Phi lập tức tiến lên, ngay cả Trần Trí Nghiệp cũng cẩn thận bước tới vấn an.

Thất gia nhìn mọi người vấn an thì mỉm cười gật đầu, có thể thấy tinh thần lão vẫn dồi dào, tuy đã hơn tám mươi tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh. Lão gật đầu với Trần Trí Nghiệp:

- Trí Nghiệp đã trở lại sao? Tốt lắm, áo gấm về làng, không làm cho Trần gia thôn chúng ta mất mặt!

- Đây đều là nhờ Thất gia giáo dưỡng khi xưa!

Trần Trí Nghiệp vội vàng kính cẩn nói, hắn tuy thuộc tỷ phú nhưng Trần Thất gia có địa vị tối cao trong lòng người Trần gia thôn, là một gia trưởng một thế gia vọng tộc, không khác gì một vị thần!

Cho dù ngươi đang làm quyền cao chức trọng tới đâu, là phú hào một phương cũng vậy, khi về tới nhà phải cung kính với trưởng bối, nếu không loại bất hiếu, không có luân lý.

Tuy đã là thời đại mới nhưng truyền thống vẫn tồn giữ ở nhiều đại gia tộc, Trần gia thôn cũng không ngoại lệ. Trần Trí Nghiệp có ở bên ngoài hô mưa gọi gió thì gặp Trần Thất gia vẫn phải cung kính như thường.

Trần Thất gia gật đầu, ánh mắt tiếp tục hướng qua Trần Phi. Trần gia thôn có vài người thành đạt nổi trội, Trần Thất gia đương nhiên biết rõ. Khi thường cùng người khác tán gẫu cũng lấy ra làm đề tài mà hãnh diện:

- Tiểu Phi con cũng tới sao, thật tốt! Nghe nói con đã làm cục trưởng, là quan to nhất trong Trần gia thôn phải không? Con và Trí Nghiệp một quan một thương, là một trong những đầu lĩnh còn trẻ của Trần gia thôn ta!

- Thất gia quá khen!

Trần Phi vội vàng khiêm tốn nói:

- Chúng con cũng không còn trẻ gì, con cái của chúng con cũng đã hai mươi rồi!

- Điều này cũng đúng!

Trần Thất gia vuốt vuốt chòm râu của mình, sau đó quay đầu nhìn Trần Tiểu Long:

- Tiểu Long, con có còn nhớ ta không?

- Ông Thất! Vẻ mặt Trần Tiểu Long kính cẩn:

- Tiểu Long sao có thể không nhớ? Khi con còn bé là người thường bế con đi ngắm sông! Khi đó con còn chưa hiểu chuyện, dám kéo chòm râu của ông!

Trần Tiểu Long được bố hắn cho biết. Chuyện hôn nhân với Trần Mộng Nghiên có thành hay không quan trọng nằm ở thái độ của Thất gia. Nếu Thất gia ủng hộ. Với thân phận của ông ta thì Trần Phi dù có không muốn cũng phải nghe theo.

- Ha ha ha.

Thất gia nghe Trần Tiểu Long nói chuyện lúc nhỏ thì vui vẻ vô cùng, từ ái vuốt đầu hắn:

- Ôi…Chỉ chớp mắt là đứa nhóc theo sau ông đã tới tuổi lấy vợ rồi!

- Ông Thất.cháu còn chưa.

Trần Tiểu Long giả bộ mắc cỡ nói.

- Đúng rồi, ta nghe nói con coi trọng khuê nữ của Tiểu Phi phải không?

Trần Thất gia hiền hòa hỏi.

- Ông Thất, con.

Trần Tiểu Long đỏ mặt bất quá cũng gật đầu.

- Ha ha ha, tốt, chuyện này để ông Thất làm chủ cho con!

Trần Thất gia thỏa mãn gật gù nói:

- Nhắc tới mai mối trong Trần gia thôn này, tám phần là do Trần Thất gia ta làm chủ! Kể cả hôn sự của Tiểu Phi tử và Tiểu Ngọc cũng là do ta mai mối, đúng không Tiểu Phi?

Trần Phi nghe Trần Thất gia đề cập tới đám hỏi của Trần Tiểu Long và Trần Mộng Nghiên liền khó nghĩ. Còn chưa biết nên nói gì thì Thất gia lại nhắc chuyện hôn sự năm xưa, hắn vội vàng gật đầu cười khổ nói:

- Con cảm tạ Thất gia khi xưa đã làm mai!

- Tốt!

Trần Thất gia thõa mản t gật đầu, nhìn về phía Trần Mộng Nghiên:

- Đây chính là tiểu Mộng Nghiên sao? Không tồi, lớn lên xinh đẹp giống hệt như mẹ con năm xưa, chẳng trách Tiểu Long nhìn trúng con!

Trần Thất gia chính là chú ruột của Trần Đạt Hà, cũng là cụ của Trần Tiểu Long, nên muốn đứng ra làm chủ chuyện chung thân của hai người! Phải biết rằng Trần gia thôn có một quy củ đó là nam nữ trong thôn thì nên lấy nhau, hạn chế kết hôn với người ngoài.

Lúc này Trần Trí Nghiệp và Trần Trí Phú rất cao hứng, nếu có Thất gia ra mặt còn phải sợ Trần Phi lên tiếng từ chối sao?

- Ông Thất!

Sắc mặt Trần Mộng Nghiên lập tức thay đổi, nàng không ngờ tình cảnh lại trở nên xấu như thế! Khi còn bé nàng không tiếp xúc với Trần Thất gia nhiều nên cũng không kính sợ lắm, nhưng thấy bộ dáng kính cẩn của cha thì trong lòng thầm kêu không tốt.

- Ha ha, tốt lắm, hôm nay ta tuyên bố với toàn bộ người trong thôn, cháu trai ta Trần Tiểu Long và Trần Mộng Nghiên, con gái của Tiểu Phi tử chính thức đính hôn!

- Tốt quá!

- Hảo la.!

Người Trần gia thôn sôi nổi chúc mừng khiến Trần Tiểu Long vô cùng đắc ý, cảm thấy đây là thời khắc đẹp nhất trong đời!

Hắn khinh bỉ nhìn Dương Minh rồi Trần Mộng Nghiên, hai người là bạn trai bạn gái thì sao? Chỉ cần Trần Mộng Nghiên là người Trần gia thôn thì nhất định phải nghe lời của Thất gia, đây là gia quy!

Sắc mặt Trần Phi trở nên khó coi, không ngờ Trần Thất gia vừa xuất hiện đã đề cập chuyện này. Nhưng ngại lễ nghi nên khó mà mở miệng từ chối.

- Ông Thất, con đã có bạn trai! Chuyện đính hôn này con không thể nhận!

Trần Mộng Nghiên không làm khó cha mẹ nên lên tiếng từ chối.

Tất cả mọi người đang chúc mừng thì sau lời này im lặng như tờ.

Nụ cười trên mặt Trần Thất gia trong nháy mắt như đông lại, lão không nghĩ tới chuyện Trần Mộng Nghiên đã có bạn trai nếu không cũng không lỗ mãng thế này, nhưng lời đã nói ra làm sao mà thay đổi đây!

Lão là tộc trưởng Trần gia thôn cả đời nhất ngôn cửu đỉnh, thôn trưởng hiện tại Trần Đạt Hà còn phải nghe theo lời lão. Lời của Thất gia chính là thánh chỉ, không ai được chống lại, nào ai dám làm theo.

Trần Mộng Nghiên từ chối là đúng tình lý nhưng Trần Thất gia không cho phép chuyện này xảy ra. Không thể để một tiểu bối chống lại lệnh của lão!

Sắc mặt Trần Thất gia tối sầm có chút giận dữ, đã nhiều năm qua còn chưa có trường hợp này. Nếu thu lại lời thì còn mặt mũi nào ở Trần gia thôn chứ?

- Bạn trai là sao? Con là người của Trần gia thôn, sao lại tìm bạn trai bên ngoài?

Trần Thất gia hừ lạnh một tiếng:

- Không cần nói nữa, chuyện này ta làm chủ, con sẽ được gả cho Trần Tiểu Long! Tìm ngày lành mà làm luôn nghi thức đính hôn!

Trên mặt Trần Tiểu Long lộ nụ cười hài lòng, hắn còn đang sợ Trần Thất gia nghe việc Trần Mộng Nghiên đã có bạn trai thì sẽ cho qua. Không ngờ Trần Thất gia còn bá đạo còn hơn hắn tưởng tượng.

Giờ khắc này Trần Phi đã hiểu rõ bữa tiệc này không nên tới. Lúc này đã hiểu yến tiệc hôm nay chẳng phải vì Trần gia thôn, mục tiêu chính là con gái hắn!

Chỉ không hiểu tại sao Trần Tiểu Long lại coi trọng Mộng Nghiên đến vậy, nhờ đến cả Thất gia ra làm chủ! Trần Phi tức giận nhưng không dám phát tác. Thất gia dù thế nào cũng là trường bối của bọn hắn! Hắn cũng không có biện pháp từ chối.

Trần Phương Ngọc và Trần Phi vốn hiểu nhau vô cùng, tức giận liếc nhìn Trần Trí Phú. Trong lòng hai người có chút hối hận, hi vọng bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, sau đó nói chuyện riêng với Thất gia.

- Thất gia, hôm nào chi bằng hôm nay, hay lấy luôn ngày hôm nay đi?

Trần Trí Phú đề nghị:

- Nhân tiện mọi người Trần gia thôn đều có mặt tại đây tham dự luôn, người thấy sao?

- Tốt, vậy chọn đêm nay luôn!

Trần Thất gia cũng muốn dùng dao sắc chặt dây rối. Đã tới mức này mau chóng giải quyết tránh đêm dài lắm mộng. Nếu sau này không may có biến cố, sau lưng lão sẽ có những lời xì xầm thì còn gì uy nghiêm.

- Thất gia nói ngay trong đêm nay tổ chức nghi thức đính hôn cho Tiểu Long và Mộng Nghiên, mọi người thấy sao?

Trần Trí Phú nhìn toàn bộ mọi người của Trần gia thôn.

Tuy rằng mọi người cũng thấy Trần Mộng Nghiên không đồng ý nhưng ai cũng biết Trần Thất gia từ xưa tới nay đều nhất ngôn cửu đỉnh, ai dám phản đối lão? Vì thế đành sôi nổi đồng ý.

- Ta nói lão bất tử này, lão có bị khùng không?

Dương Minh ở một bên rốt cuộc nhịn không nổi. Đối với loại người cậy già làm càn như Trần Thất gia hắn sao không chướng mắt! Nhìn thái độ lúc đầu thì lão nhân này đã bị anh em Trần Trí Phú này lừa dối, nên còn cảm thấy chấp nhận được.

Tuy nhiên khi biết Mộng Nghiên đã có bạn trai, mà lại cố chấp muốn đem Trần Mộng Nghiên gả cho Trần Tiểu Long khiến ấn tượng tốt đẹp của Dương Minh đối với Trần Thất gia tan thành mây khói!

Dương Minh vốn là người kính già yêu trẻ, nếu không nhờ ra tay trượng nghĩa giúp lão già bán hàng nơi vỉa hè thì hắn sao có thể sở hữu mắt kính thần kỳ kia.

Trần Thất gia này không đáng được đồng tình chút nào! Chỉ vì chút tôn nghiêm mà muốn ép buộc hôn sự, làm ra chuyện tổn hại con cháu, không những là thiếu đạo đức mà còn là ngu xuẩn nữa! Vì thế Dương Minh mới hoài nghi lão già này có khi nào bị khùng không!

Thanh âm của Dương Minh tuy không lớn nhưng ai ai cũng nghe rõ ràng! Cả đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, hướng về phía Dương Minh!

Dương Minh dám mắng Trần Thất gia là lão bất tử, chuyện này chưa bao giờ xảy ra. khiến cho đám người ngây người, đứng như trời trồng!

- Thằng nhóc, mày nói gì?

Trần Thất gia bị Dương Minh bị mắng một câu tức đến không thở được, giơ ngay cây gậy trong tay gõ vào đầu Dương Minh:

- Mày là con cái nhà nào? Tao đánh chết mày!

Dương Minh bĩu môi tránh thoát cây gậy của lão. Thầm nghĩ đây là vì lão lớn tuổi già yếu nên nhường lão một lần, bằng không dám đứa khác dám như thế, hắn lập tức ăn miếng trả miếng ngay.