Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1510: Chỗ này không có người




Bị Kinh Tiểu Lộ nhìn mà trong lòng Tiểu Vương rất lo lắng, không biết là Kinh Tiểu Lộ trách mình không lễ độ, hay là không vừa ý với cách xưng hô của mình? Cho nên lúc này do dự không biết nên làm thế nào, Dương Minh cùng Kinh Tiểu Lộ đã đứng lên đi về phía quầy lễ tân mà Tiểu Vương và Tôn Tiểu Nhiên lại rớt lại về phía sau.

"Anh đứng ngây ra ở đây làm gì thế?" Tôn Tiểu Nhiên thấy Tiểu Vương ngây ngốc nhíu mày đứng ở đó, lo lắng đẩy hắn 1 cái nói: "Dương ca và Kinh Tiểu Lộ đã đi rồi kìa."

"A." Tiểu Vương lúc này mới hoàn hồn, khổ sở nói: "Anh đang nghĩ, lúc nãy anh gọi Hình tổng là chị dâu Tiểu Lộ, không biết là có đúng không? Cô ta nhìn anh 1 cái, cũng không biết là trách mắng hay khen thưởng nữa?"

"Anh vì cái này mà lo lắng?" Tiểu Nhiên nghe xong liền có cảm giác dở khóc dở cười: "Đầu óc anh cũng đơn giản quá nhỉ?"

"Như thế nào? Em biết sao?" Tiểu Vương vui mừng quay đầu lại hỏi.

"Đương nhiên." Tiểu Nhiên đắc ý liếc Tiểu Vương 1 cái nói: "Em cũng là con gái, tự nhiên cũng nhìn ra ý tứ lúc nãy của Kinh Tiểu Lộ."

"Vậy em mau nói cho anh biết, cô ta có ý gì? Lo chết đi được." Tiểu Vương lo lắng nhìn Tiểu Nhiên nói.

"Đương nhiên là vui mừng rồi." Tiểu Nhiên nói: "Nếu là cái khác em không nói, em còn không có thể nhắc nhở anh sao? Có thể nhìn ra Kinh Tiểu Lộ rất thích ông chủ của anh Dương Minh, vì vậy anh gọi cô ta là chị dâu, so với gọi là Hình tổng tốt hơn rất nhiều."

"Nếu đã như vậy, vậy anh yên tâm rồi." Tiểu Vương thở phào.

"Từ lúc bắt đầu đi học, quan hệ của Cát Hân Dao và Kinh Tiểu Lộ đã rất tốt, vậy Tất Hải gọi là gì thì anh gọi theo anh ta thí sẽ không sai, anh cứ yên tâm đi." Tiểu Nhiên nói.

"Vậy thì tốt rồi, Tiểu Nhiên em cũng biết công việc này của anh cũng không dễ gì mà có được, mọi người đều kính trọng anh, thái độ của bố mẹ em với anh cũng thay đổi, đều vì công việc này, vì vậy anh không thể đánh mất nó được." Tiểu Vương gật đầu nói.

"Cái này là đương nhiên rồi, bất quá em thấy Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ cũng không phải là người tính toán chi li, chỉ cần đối tốt với họ thì họ cũng sẽ không so đo gì đâu.Nhưng đối với họ không tốt, họ sẽ không dễ dàng mà bỏ qua đâu, em cảm thất tên Trương Khai Viễn này đen đủi rồi." Tiểu Nhiên phân tích.

"Vậy sao? Anh thấy Dương ca không thèm để ý đến Trương Khai Viễn mà." Tiểu Vương không nhìn thông suốt được như Tôn Tiểu Nhiên.

"Vậy là Dương ca không thích so đo với hắn, nếu mà hắn không biết điều, vậy hắn gặp hạn là điều tất nhiên thôi." Tôn Tiểu Nhiên nói.

"Nếu hắn còn không biết điều thì anh là sẽ là người đầu tiên giải quyết hắn." Tiểu Vương giơ nắm đấm lên nói.

"Anh ra mặt cũng được, bất quá anh vẫn chưa đủ kinh nghiệm, anh nhất định phải dò hỏi ý của lãnh đạo mới được, lúc nào Dương ca bảo anh đi thì anh mới đi, không được tự mình làm chủ." Tiểu Nhiên dặn dò.

"Xem ra, so với anh em hiểu biết nhiều hơn." Tiểu Vương ghi nhớ lời của Tôn Tiểu Nhiên, bước nhanh chân hơn đuổi theo Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ.

Nơi mà Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ đi qua, mọi người đều chủ động tránh sang 1 bên để nhường đường, Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ nghiễm nhiên đã trở thành tâm điểm của buổi họp lớp lần này.

Sau khi lấy được khóa phòng thì đi đến nhà ăn, theo tính toán từ trước của Trương Khai Viễn, bản thân mình sẽ ngồi ở bàn đầu tiên, những người ngồi cùng cũng là mấy người làm ăn tốt ở trong lớp.nhưng tình hình hôm nay lại phát sinh biến hóa, không những tăng thêm Tôn Tiểu Nhiên và Cát Hân Dao 2 người không được tính trước mà tức nhất là Kinh Tiểu Lộ lại trở thành người mạnh mẽ nhất trong số những người có mặt ở đây.

Vốn Kinh Tiểu Lộ cũng được sắp xếp ngồi ở bàn đầu tiên, nhưng không phải bởi vì Kinh Tiểu Lộ làm ăn tốt, hắn muốn để Kinh Tiểu Lộ ngồi ở bàn này cũng là có ý đồ riêng.Một là muốn tiếp cận gần hơn với Kinh Tiểu Lộ, hai là ngồi cùng với người có tiền có thế thì những vấn đề thảo luận đều có liên quan đến tiền bạc và làm ăn, Kinh Tiểu Lộ nghe thấy chắc chắn sẽ có cảm giác thích thú và ngưỡng mộ cuộc sống của người có tiền, đến lúc đó mình càng thêm nắm chắc, không biết chừng lại có thể cưa được Kinh Tiểu Lộ cũng không biết chừng.

Bất quá với tình hình hiện tại, vị trí của Kinh Tiểu Lộ được sắp xếp có chút xấu hổ rồi.Những người làm ăn tốt thì Trương Khai Viễn đã gọi điện trước để hỏi xem bọn họ đến mấy người, có mang theo bạn không, mà Kinh Tiểu Lộ thì Trương Khai Viễn theo bản năng mà cho rằng Kinh Tiểu Lộ chưa có bạn trai, vì vậy mà lúc này chỉ để có 1 chỗ.

Nếu để Kinh Tiểu Lộ tiếp tục ngồi ở đây, vậy Dương Minh thì làm thế nào? Tuy Trương Khai Viễn rất muốn Kinh Tiểu Lộ ngồi ở đây còn Dương Minh muốn làm cái gì thì làm, nhưng nhìn thấy bảo tiêu kiêm lái xe Tiểu Vương của hắn nhìn chằm chằm như hổ đói, thì biết nếu mình làm như vậy thì mình sẽ tiêu đời.

Mà không để Kinh Tiểu Lộ ngồi ở đây cũng rất là khó nói, lúc trước đều viết tên mọi người lên tờ giấy đặt ở đây rồi, bây giờ lại không để người ta ngồi, cái này là chuyện gì đây?

Nếu Kinh Tiểu Lộ không phải là Chủ tịch Công ty Danh Dương thì còn dễ nói, nhưng bây giờ thân phận của Kinh Tiểu Lộ đã rõ ràng rồi, lại đem Kinh Tiểu Lộ xếp sang bàn khác vậy không phải là coi thường người ta sao?

Nếu lúc trước đem Kinh Tiểu Lộ sếp sang bàn khác thì cũng không sao, có thể nói mình không biết trước chuyện này, nhưng bây giờ …

Trương Khai Viễn sau khi đi vào nhà ăn liền bắt đầu thấy khó xử, thấy mọi người ai cũng tự đi tìm tên của mình, Trương Khai Viễn nhăn mày.Dáng vẻ tên Dương Minh này xem ra cũng rất yếu đuối, nhưng tên Tiểu Vương bên cạnh cũng rất khó đối phó, lúc này không phải là lúc đi chọc vào Dương Minh.

CŨng chính bời vì lúc nãy Trương Khai Viễn cảm thấy Dương Minh rất là yếu đuối, chỉ giỏi võ mồm thôi, vì vậy mới có ý đồ đối phó với Dương Minh. Không biết nếu mà Dương Minh biết được Trương Khai Viễn có cái ý nghĩ này thì sẽ có cảm nghĩ gì, xem ra làm người lương thiện thật là không dễ a.

"Dương ca, chỗ của chị dâu Tiểu Lộ ở đây." Tiểu Vương tìm 1 vòng trong nhà ăn, cuối cùng cũng phát hiện tên của Kinh Tiểu Lộ được đặt ở bàn đầu tiên.

Thực ra, các cái tên ở những bàn khác, thường cũng chỉ có khoảng 5 người, cái này cũng tiện cho những người mang người nhà đi, đối với những bạn học không quan trọng Trương Khai Viễn cũng không hiểu tường tận lắm, tùy cơ mà ở mỗi bàn đều để trống ra 1 chỗ, trên cơ bản thì mọi người cũng có thể ngồi được.

Đúng lúc đang suy nghĩ cách giải quyết chuyện chỗ ngồi của Kinh Tiểu Lộ thì nghe thấy Tiểu Vương gào lên làm cho Trương Khai Viễn bị dọa cho sợ đến đứng cả tim.

"Vậy tôi ngồi ở chỗ khác đi…Để cho Dương ca và Kinh Tiểu Lộ ngồi ở đây nhé…" Trương Khai Viễn thật là không có cách nào giải quyết, mà lại sợ Tiểu Vương, sợ mình không lên tiếng Tiểu Vương sẽ tẩn mình, chỉ có thể uyển chuyển cầu toàn, tự mình đem chỗ ngồi mà nhường cho Dương Minh.

Bất quá, trong lòng hắn cũng âm thầm mà thề, Dương Minh hôm nay mày mang đến sự nhục nhã cho tao, ngày khác tao sẽ trả lại mày gấp mười gấp trăm lần!Mày chẳng qua cũng chỉ là thằng công tử con nhà giầu mà thôi, không có bản lĩnh gì mà cũng cho rằng mình là nhất rồi, đợi không có tiểu vương ở bên cạnh mày thì mày sẽ biết, hừ hừ.

Nhưng, Tiểu Vương dường như cản bản không thèm để ý đến hắn, không thèm nhìn Trương Khai Viễn lấy 1 cái, lấy tay vơ 1 cái, lấy cái tờ giấy có tên của Trương Khai Viễn vứt luôn xuống đất, sau đó dùng chân dấm lên 1 cái, vẫy vẫy Dương Minh: "Dương ca, tốt quá ở đây vẫn còn chỗ trống là ở bên cạnh chị dâu Tiểu Lộ."

Thấy động tác của Tiểu Vương, mặt của Trương Khai Viễn xanh lét, nhưng cũng không dám phát tác, chỉ đành đem cục giận này nuốt vào trong bụng.Chính mình rõ ràng đã biểu thị là đi sang chỗ khác ngồi rồi, đem chỗ này nhường cho Dương Minh, nhưng Tiểu Vương lại không cho mình thể diện, đem bảng tên của mình vứt xuống đất, tức nhất là hắn lại còn lấy chân dẫm lên nữa.

Nhưng, tức giận thì tức giận, Trương Khai Viễn cũng không dám có thái độ gì đỗi với Tiểu Vương, cũng không dám có ý trả thù.Bởi vì từ đáy lòng hắn có sự khiếp sợ xuất thân là bảo an của Tiểu Vương, có tên bảo an nào mà không có thể 1 địch 3 chứ? Nếu không phải như vậy thì người ta cũng không thuê làm bảo an.

Trong lòng căm hận chửi Tiểu Vương 1 câu nhưng mặt vẫn tười cười nói: "Đúng vậy, chỗ này không có người…"