Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1784:  Camera của Chu Giai Giai?




Dương Minh đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, còn may là chưa cởi đồ ngủ trên người xuống, nếu không cũng chỉ có thể trần truồng chạy trong nhà. Tuy rằng ở đây toàn là nữ nhân của mình, cũng không cần kiêng kỵ gì, nhưng nếu Trần Mộng Nghiên thấy được thì chắc chắn sẽ cười nhạo.

Chu Giai Giai chờ sau khi Dương Minh đi ra ngoài, bò thật nhanh từ trên giường dậy, sau đó lấy một cái camera dv từ trong tủ ra, bật lên rồi đặt ở trên ngăn tủ trước giường. Chu Giai Giai cài đặt tham số ghi hình thật tốt, hơn nữa còn điều chỉnh góc độ, sau đó mới lấy di động bấm số điện thoại của Tô Nhã.

Tô Nhã vừa mới hết việc sau khi tuyên truyền, giờ phút này đang nghỉ ngơi tại phòng nghỉ, nghe tiếng điện thoại di động thì không định nhận máy, chẳng qua trợ lý Hứa tỷ đã cầm điện thoại đến, hơn nữa còn nói:

- Thư tiểu thư, là Chu Giai Giai tiểu thư gọi tới.

- Hả? Đưa em đi.

Nghe được Chu Giai Giai gọi tới, Tô Nhã tất nhiên sẽ nhận, đoạn thời gian gần đây, nàng và Chu Giai Giai đã hóa giải được hiểu lầm lúc trước, hai người cũng rất tốt với nhau, thường xuyên gọi điện thoại kể một ít chuyện tư mật. Còn cả Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận tuy rằng không nói cùng một lúc nhưng cũng thường xuyên trò chuyện ở trên truyenfull.vn.

Thời gian qua Tô Nhã rất vui vẻ, nàng rất hưởng thụ cuộc sống thế này, có ba chị em quan tâm đến, cùng có chung một người yêu. Tô Nhã không có cách nào ở bên cạnh để chiếu cố Dương Minh, nhưng lại có ba người Trần Mộng Nghiên làm thay, cũng là bớt đi một gánh nặng trong lòng Tô Nhã!

Nếu không, cho dù Tô Nhã có phải bỏ qua sự nghiệp bây giờ thì nàng cũng sẽ rời khỏi giới giải trí, an tâm ở một chỗ với Dương Minh.

Trợ lý Hứa tỷ biết Thư Nhã không thích bị quấy rầy trong lúc nghe điện thoại riêng, cho nên sau khi đem điện thoại cho Thư Nhã thì liền xoay người rời khỏi phòng nghỉ.

Mà Tô Nhã thì đã nhận điện thoại:

- Giai Giai, sao đột nhiên lại gọi điện cho mình?

- Tô Nhã, lát nữa mình muốn làm một việc, bạn thử đoán xem là chuyện gì?

Chu Giai Giai quen thuộc với Tô Nhã, nói chuyện tất nhiên là vô cùng tùy ý.

"Làm một việc?" Tô Nhã hơi hơi ngạc nhiên, chẳng qua ngay sau đó đã hiểu một chút:

- Không phải là bạn muốn yêu nhau với Dương Minh đấy chứ?

"Ừhm…" Chu Giai Giai đỏ mặt đáp một tiếng.

- Con ranh chết bầm nhà bạn, cố ý chọc tức mình có phải không?

Tuy rằng Tô Nhã nói như vậy nhưng cũng không thật sự tức giận, bởi vì nàng đã đón nhận Chu Giai Giai từ trong lòng, đón nhận thân phận của nàng, cho nên trong lúc nàng ở cùng Dương Minh thì sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, Tô Nhã còn tức giận cái gì đây?

Trong suy nghĩ của Tô Nhã, nếu đã là chuyện tình sớm muộn, làm hay là không làm cũng không khác nhau nhiều, nàng sớm muộn cũng có một ngày như vậy, không chừng bốn người còn có lúc chung giường với nhau, vậy còn ghen tỵ với ai chứ?

- Không có mà… mình chỉ nghĩ, trước khi làm thì nên hỏi ý bạn một chút…

Chu Giai Giai cẩn thận nói: - Vậy bạn đồng ý sao?

- Mình không đồng ý thì bạn không làm à? - Tô Nhã cười hỏi ngược lại.

"Ừ!" Chu Giai Giai nhẹ gật đầu.

- Khách khách… thế thì bạn làm mau đi, mình đồng ý, nếu không Dương Minh đến đánh mình mất. - Tô Nhã nở nụ cười.

- Bạn giễu cợt mình… - Chu Giai Giai lại càng đỏ mặt không thôi.

- Không giễu cợt bạn nữa, tốt lắm, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, mình không nói với bạn nữa, bạn hưởng thụ lần đầu tiên của mình cho tốt đi, sau đó kể lại cảm giác cho mình, cũng để mình chuẩn bị tâm lý. - Tô Nhã cười nói

"Đáng ghét…" Chu Giai Giai vô cùng xấu hổ, nhưng mà vẫn nói:

- Mình sẽ kể cho bạn…

Hai người cười đùa một lúc rồi mới cúp điện thoại. Tô Nhã lắc đầu, càng tiếp xúc với Chu Giai Giai lại càng cảm thấy nàng đáng yêu, không phải đáng ghét như trong ấn tượng của mình, đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, cho nên Tô Nhã cũng thật tâm đón nhận nàng.

Chu Giai Giai có thể cảm nhận được, Tô Nhã không có bất kỳ tâm tình mâu thuẫn hay tiêu cực nào, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu như vừa rồi Tô Nhã thật sự không muốn thì Chu Giai Giai cũng sẽ suy xét đến cảm xúc của Tô Nhã mà hoãn chuyện này lại!

Tuy rằng như vậy sẽ có chút ít tiếc nuối, nhưng mà Chu Giai Giai không muốn làm chuyện này với Dương Minh trước khi Tô Nhã hoàn toàn tha thứ và tiếp nhận mình. Bây giờ nhìn lại, xem ra sự lo lắng này không cần thiết nữa rồi!

Chu Giai Giai gọi một cú điện thoại cho Dương Minh, lại nhanh chóng cúp máy, tin rằng Dương Minh có thể hiểu rõ ý của mình…

Sau khi Dương Minh ra khỏi gian phòng thì nhìn thấy Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận xem TV ở trong phòng khách. Nhưng mà các nàng thấy Dương Minh đi ra ngoài thì nhất thời buồn bực.

- Dương Minh, sao anh lại đi ra? - Trần Mộng Nghiên kinh ngạc nhìn Dương Minh:

- Kết thúc nhanh như vậy sao?

- Ạch… không nhanh, các em không hiểu sao? - Dương Minh cười khổ một cái:

- Còn chưa bắt đầu!

- Gì, chúng em làm sao mà biết được? - Trần Mộng Nghiên trợn mắt nhìn Dương Minh một cái:

- Đúng không em Lâm?

- A… à, loại tình huống này thì ai cũng không nhớ được thời gian… - Lâm Chỉ Vận yếu ớt nói.

Trần Mộng Nghiên và Dương Minh cũng không ngờ Lâm Chỉ Vận lại trả lời như vậy, không khỏi vui vẻ lên, cũng làm cho Lâm Chỉ Vận đỏ thẫm mặt.

- Em chỉ nói lời thật thôi mà… - Lâm Chỉ Vận xấu hổ cúi đầu.

- Được rồi, đừng đùa em Lâm nữa, nếu anh chưa bắt đầu thì đi ra ngoài làm gì? - Trần Mộng Nghiên càng thấy kỳ quái:

- Chẳng nhẽ trong lòng Giai Giai chưa chuẩn bị xong?

- Thế thì không phải, cô ấy chuẩn bị rất tốt rồi, chỉ là muốn gọi một cú điện thoại cho Tô Nhã trước thôi. - Dương Minh nói.

"Ra là thế…" Trần Mộng Nghiên cũng hiểu cách làm của Chu Giai Giai, dù sao trước kia nàng cũng có mâu thuẫn với Tô Nhã, Tô Nhã lại là bạn gái chính thức của Dương Minh, thậm chí còn chính thức hơn mình một chút, Chu Giai Giai khó tránh khỏi việc để ý đến cảm thụ của nàng, cho nên việc gọi điện trước cũng đúng thôi.

Chẳng qua Trần Mộng Nghiên cảm thấy Tô Nhã chắc chắn không gây khó khăn cho Chu Giai Giai, bởi vì quan hệ của bốn người hiện tại rất tốt, thực sự rất tốt.

Dương Minh nói chuyện với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận một lát thì chuông điện thoại vang lên. Dương Minh nhìn thoáng qua đã thấy Chu Giai Giai, vừa định nhấc máy thì đối phương đã tắt. Dương Minh cười cười nói với Trần Mộng Nghiên:

- Giai Giai gọi anh rồi, anh đi trước được không?

- Đi nhanh đi chú rể, đừng để cho tân nương của chúng ta phải sốt ruột chờ đợi nữa!

Trần Mộng Nghiên cười nói, giờ khắc này, trong lòng nàng cảm thấy rất cổ quái, mình thật sự không có cảm giác ghen, ngược lại còn có sự chúc phúc tự đáy lòng cho Chu Giai Giai nữa!

Dương Minh trở lại phòng ngủ, Chu Giai Giai đã chuẩn bị xong nằm trên giường, giữa lông mày lộ ra vẻ ngượng ngùng, mi mắt rủ xuống, cũng không nói chuyện gì hết, thật giống như lẳng lặng chờ đợi thời khắc trang nghiêm tới…

- Giai Giai, nói chuyện điện thoại xong rồi chứ? - Dương Minh vì không muốn làm không khí quá lúng túng cho nên cười hỏi.

- Vâng, gọi xong rồi… - Chu Giai Giai gật đầu.

- Ha ha, vậy chúng ta bắt đầu chuyện kia được rồi chứ? - Dương Minh cười hỏi.

"Vâng…" Chu Giai Giai gật đầu, nhắm hai mắt lại.

Lúc Dương Minh chuẩn bị lên giường thì lại vô tình nhìn thấy một cái camera đang hoạt động cách không xa bên giường, phía trên còn có đèn đỏ lóe lên, hiển nhiên là đang trong trạng thái quay chụp.