Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 189: Vua sát thủ




"Có ý gì?" Dương Minh khó hiểu: "Trong trại giam an toàn? Ông nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ ông sống ở đây không an toàn?"

"Haha" Phương Thiên cười bí hiểm, sau đó nói: "Tiểu tư, con thật sự muốn biết chuyện năm đó cùng với thân thế của ta?"

Dương Minh gật đầu, nói: "Đúng vậy, con không hiểu, ông rốt cục là người nào?"

"Tiểu tử, ta có thể cho con biết, chẳng qua con cần phải chuẩn bị tốt, chờ cho khi con biết được chân tướng, thì nhất định phải nhận một việc, nếu không ta sẽ giết con" Phương Thiên nhìn Dương Minh, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.

"A!" Dương Minh khẽ cau mày, hắn đương nhiên nghe rõ ý của Phương Thiên, trong chuyện đó, nhất định vô cùng bí ẩn, không thể tùy tiện nói cho người ngoài nghe. Nhưng Phương Thiên muốn mình làm chuyện gì? Dương Minh không phải loại người dễ bị áp đặt, cho nên chuyện gì cũng phải rõ ràng, đỡ gặp phiền: "Ông muốn con làm gì?"

"Thật ra cũng không có gì, chuyện này đối với con rất có lợi" Phương Thiên nói: "Chuyện này có thể làm cho con về sau không hề e ngại đối thủ ẩn nấp"

"Có ý gì? Ông giúp con giải quyết kẻ địch của con?" Dương Minh hỏi.

"Không, cầu người không bằng cầu chính mình, ngươi không nghĩ tới việc chính mình đi đối mặt với bọn họ sao?" Phương Thiên hỏi.

"Ông cũng biết rồi, thực lực của con." Dương Minh trong nháy mắt có chút nhụt chí, chẳng qua, bỗng nhiên hắn lại nhớ tới cái gì, hai mắt sáng lên nói: "Chẳng lẽ. Ông muốn dạy con."

"Không sai!" Phương Thiên gật đầu nói: "Yêu cầu của ta là vậy, sau khi con biết tất cả mọi chuyện thì phải làm đồ đệ của ta, thừa kế y bát của ta!"

Dương Minh nghe xong, tâm tình khiếp sợ thật sự không cách nào hình dung! Phương Thiên sâu không lường được, vừa nãy lộ ra một" chút tài mọn" bằng trò phi đao, đã khiến cho Dương Minh không ngừng hâm mộ.

Hiện tại nghe nói Phương Thiên đưa ra yêu cầu này, Dương Minh lập tức hưng phấn vô cùng! Ý này thế nào, chính là về sau mình bước ra ngoài đường không còn sợ gì nữa!

Cái này và cái loại ẩu đả đường phố trước của kia hắn hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau!

"Con đồng ý!" Dương Minh không chút do dự gật đầu nói.

Phương Thiên hết sức hài lòng, cười, kết quả này hoàn toàn nằm trong dự liệu, với sự hiểu biết của ông về Dương Minh. Ông biết Dương Minh tuyệt đối sẽ không cự tuyệt lời đề nghị này.

"Được rồi, hiện tại ta có thể nói cho con biết thân phận của ta" Phương Thiên chỉ vào chổ bên cạnh mình, ý bảo Dương Minh ngồi xuống từ từ nghe.

Dương Minh lúc này cũng không dám khinh thường Phương Thiên, bất quá thái độ của hắn bây giờ vẫn vô cùng tùy tiện. Bởi vì hắn biết Phương Thiên sẽ không hại hắn, cho nên bản thân thích gì làm đó, không cần câu nệ.

"Trên thế giới này, có một nhóm người vô cùng đặc biệt. Hoặc có thể nói là một quần thể, nghề nghiệp của bọn họ được gọi là sát thủ" Phương Thiên chậm rãi mở miệng: "Năm đó, ta chính là sát thủ đứng đầu thế giới, người đời gọi ta là vua sát thủ!"

"Vua sát thủ?!" Dương Minh kinh ngạc nói.

Phương Thiên khoát tay, ý bảo Dương Minh không cần đặt câu hỏi, nghe mình nói xong đã: "Sư phụ ta, chính là vua sát thủ đời trước. Còn ta, chính là vua sát thủ khi đó. Ta xảy ra bất đồng với một tổ chức sát thủ. Bọn họ là một tổ chức, còn ta chỉ có một người. Danh hiệu của ta chính là vua sát thủ, mà danh hiệu sư phụ của ta cũng gọi là vua sát thủ, tổ sư gia cũng giống như vậy, cùng một danh hiệu. Vua sát thủ, trong giới sát thủ, chính là một thần thoại bất bại, hơn trăm năm qua chưa bao giờ thất thủ một lần, nhưng là, không có ai biết bộ mặt chân thật của ta"

"Ta dựa vào tầng lớp kinh doanh, trở thành một doanh nhân để che dấu thân phận thật của ta. Con không phải đã hỏi ta vì cái sao lại để cho Hồ Tam và người đàn bà kia hãm hại, rồi phải vào trại tạm giam? Ha ha, kỳ thật đó là do ta cố ý"

"Con cho là, với cái thủ đoạn nho nhỏ của người đàn bà kia cùng Hồ Tam ta không nhìn ra sao? Ta muốn giết chết Hồ Tam, chỉ cần vài phút là đủ. Nhưng ta không cần phải làm như vậy. Bởi vì lúc ấy ta không muốn để bại lộ thân phận, làm cho interpol phát hiện ra hành tung của ta! Năm đó interpol nhận được tin hành tung của vua sát thủ tại Tùng Giang!"

"Mặc dù ta có thể giết người, nhưng làm như vậy thì ta sẽ trở thành tội phạm truy nã quốc tế. Hơn nữa, lúc ấy cũng không cần thiết phải làm thế, interpol cũng không xác định là ta ở ngay tại Tùng Giang"

"Nhưng ta cần một chổ có thể ẩn thân, sau khi cân nhắc mãi, ta cảm thấy rằng trong trại tạm giam và ngục giam mới là chỗ an toàn nhất, interpol sẽ không bao giờ ngờ đến được ta trốn tại chổ đó"

"Cho nên ta liền cố ý làm bộ như thật, để Hồ Tam đưa vào trại tạm giam. Ở bên thì trong giả ngây giả dại, ngẩn ngơ hết bảy năm. Cho đến khi con có lòng tốt cứu ta ra, và ta cũng thấy rằng đã đến lúc, nên cũng đi ra theo".

"Năm đó, ta đã từng thu nhận một đồ đệ, người đó con cũng đã gặp qua Đổng Quân. Nhưng Đổng Quân lại có bệnh tim nghiêm trọng, không thích hợp làm sát thủ, nên khi hắn lại học xong thân thủ của ta, liền chạy đi làm thần thâu. Sau đó, ta và hắn cùng nhau lựa chọn con, quan sát con một thời gian rất dài, phát hiện nhân phẩm cùng tính cách của con đều phù hợp với yêu cầu của ta, cho nên ta quyết định, để cho con trở thành người kế thừa y bát của ta! Chuyện này vốn dĩ muốn để thêm một thời gian nữa rồi mới nói ra, nhưng cơ duyên xảo hợp, hôm nay nếu đã xảy ra chuyện như vậy, ta nói cho con biết tất cả sớm một chút!"

Phương Thiên nói hết ra lai lịch và thân phận của mình, Dương Minh thật không ngờ, bên trong chuyện xưa lại có sự sắp đặt như vậy! Càng không ngờ hơn chính là, Đổng Quân cũng là đồ đệ của Phương Thiên.

"Thật không ngờ, mọi chuyện là như vậy" Dương Minh thở dài: "Xem ra là con nhiều chuyện, ông đang được bảo vệ rất tốt"

"Cũng không hẳn là vậy, ta vẫn đang tìm một người thừa kế, coi như lần này là một khảo nghiệm đi" Phương Thiên nói: "Chuyện này không nói ra với bất kỳ kẻ nào, kể cả người thân mật nhất với con. Nhớ kỹ, trên đời này không có ai là người có thể hoàn toàn tin tưởng được, trừ chính bản thân mình ra! Ta và Đổng Quân vẫn có thể phản bội lại con!"

Dương Minh nghe xong không cho là đúng, hắn không tin Lam Lăng và Trần Mộng Nghiên sau này có thể bán đứng mình, nhưng cũng nghe theo lời khuyên bảo của Phương Thiên, quyết định không nói cho bất kỳ ai biết về chuyện này, gật đầu nói: "Được, con đã biết"

"Hôm nay dừng ở đây, ngày mai buổi tối bảy giờ tới chỗ ta, Đổng Quân cũng tới, cử hành nghi thức bái sư cho con. Từ sau đó trở đi, con sẽ trở thành một ông vua sát thủ mới của thế giới!" Phương Thiên nghiêm túc nói: "Về sau mỗi ngày buổi tối đều tới tìm ta, ta sẽ tiến hành huấn luyện đặc thù cho con"

"Dạ, con biết rồi" Dương Minh trịnh trọng gật đầu, cầm lấy tấm ảnh trên bàn, cùng với một gói thuốc lá và một cái điện thoại bỏ vào tui, những thứ này là thằng giết mình lưu lại, Dương Minh hy vọng có thể tìm được một ít manh mối.

Phương Thiên tiễn Dương Minh lên xe rồi mới rời đi. Hắn thở phào một hơi, chỉ vài giờ ngắn ngủi, lại dường như đã trải qua mấy kiếp.Trước đó vài phút thì bị một tên sát thủ đòi lấy mạng, ngay sau đó, bản thân trở thành" Vua sát thủ"! Đây là một sự tương phản cở lớn!

Chiếc xe bị trày và móp méo và chổ, Dương Minh nói với Trương Tân là đụng phải cướp, bị tên đó dùng đá đập. Trương Tân hào phóng, như không để ý đến, ngược lại còn hỏi Dương Minh đào thoát như thế nào. Dương Minh liền nặn ra một lý do, nói là mình đột nhiên tăng tốc, tên cướp liền tránh ra.

Công ty báo thù Hắc Quả Phụ trong nước chỉ là một công ti loại ba, không phải là cái loại đứng đầu gì. Sát thủ bên trong cũng đều là lính đánh thuê, bình thường không nhận những nhiệm vụ báo thù này nọ. Dính dáng đến án mạng, dù sao cũng thành lập trong nước, đương nhiên sợ bị cảnh sát sờ gáy.

Hơn nữa, Hắc Quả Phụ đều chọn mục tiêu là người thường, nếu mục tiêu là người rất lợi hại, liền từ chối không nhận. Cho dù là vậy, mối làm ăn của Hắc Quả Phụ vẫn rất nhiều. Những kẻ có tiền đa phần đều thích dùng phương thức này để giáo huấn kẻ thù của mình.

Hôm nay Hắc Quả Phụ nhận một mối làm ăn lớn, đối phương chỉ muốn bọn họ giáo huấn một sinh viên mà thôi. Nhiệm vụ đơn giản như vậy có thể tùy tiện phái một người có chức vụ bình thường đi làm là được, nhưng hôm nay, sát thủ đứng đầu" Lão Hôi Lang" lại nhàn rỗi không có chuyện làm, vì thế xung phong nhận nhiệm vụ này.

"Lão Hôi Lang tại sao vẫn chưa trở về?" Một người hỏi.

"Đã hơn mười một giờ rồi, tại sao vẫn không có tin tức? Chỉ là đối phó với một tên sinh viên thôi, có vấn đề gì đâu?" Một tên sát thủ khác cũng thấy kỳ quái.

"Bà chủ, gọi cho Lão Hôi Lang một chút, chúng ta đang chờ hắn trở về uống rượu đây!"

"Reng reng reng." Cái điện thoại trên bàn của Dương Minh vang lên.

Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt nhất thời trở nên căng thẳng! Cái điện thoại trên bàn, chính là của tên sát thủ!