Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 377: Ông nội, bà nội




Tống Hằng a một tiếng, mắt thấy máu tươi đang chảy từ cánh tay phải xuống.

"A.!" Nữ thư kí phục vụ cho Tống Hằng nhìn thấy cảnh trước mắt, sợ quá trực tiếp hôn mê.

"Mày. mày muốn làm gì." Tống Hằng thấy Dương Minh cười hiểm ác, đang đi lại hướng mình, nhất thời sợ đến mức quên đau đớn trên tay! Đối phương rốt cục là ai, tại sao lại ra tay tàn ác như vậy!

"Không có gì, chỉ là dưới lầu bán thịt dê, còn thiếu ba mươi xu tiền thế chấp, nên tao chặt xuống để lát nữa trả lại cho hắn" Dương Minh cười nói.

"Đừng. đừng chặt." Tống Hằng còn chưa nói xong, Dương Minh đã chặt xuống, làm cho hắn hét thảm một tiếng! Đúng vậy, hắn không thể không hét thảm, bởi vì phương pháp của Dương Minh quả thật rất tàn nhẫn!

Dương Minh cũng không chặt đi, mà chỉ chụp lấy tay hắn, xoay theo hình xoắn ốc, trực tiếp làm cho trên tay Tống Hằng xuất hiện một lỗ thủng đầy máu!

Tống Hằng vừa nhìn thấy cảnh này, trực tiếp hôn mê bất tỉnh luôn.

Cái dạng chó má này mà dám có chủ ý với Tiếu Tình? Là đối thủ quá yếu, hay là do mình quá mạnh? Dương Minh lắc đầu, trực tiếp túm lấy cổ áo của Tống Hằng, lôi hắn đến cửa sổ, mở cửa sổ văn phòng ra, quăng nửa thân người của Tống Hằng ra ngoài, sau đó chụp lấy hai chân hắn.

Tống Hằng vốn đang hôn mê, đột nhiên cảm thấy một trận gió thổi vù vù sau ót, lạnh đến run cả người, lập tức tỉnh lại!

Nhưng cái tỉnh lại này mới hết hồn, Tống Hằng xém tí nữa đã đái trong quần luôn, má ơi, tự nhiên cái đầu của mình nằm ở ngoài cửa sổ vậy, đây là tầng mười sáu đó, nếu ngã xuống, không phải lập tức ngủm sao!

Tống Hằng muốn co người lên, nhưng căn bản là cả người không có sức, bất đắc dĩ đành phải quơ hai tay loạn xạ.

"Đừng lộn xộn, tuy rằng tao không muốn giết mày, nhưng lỡ như cánh tay tao mỏi, vậy thì cũng đừng trách tao" Dương Minh cảnh cáo hắn một câu, kỳ thật, với sức mạnh của Dương Minh, giữ chân hắn chỉ là một việc nhỏ.

Tống Hằng vừa nhấc đầu, nghe thấy Dương Minh nói vậy, đột nhiên cảm thấy lạnh người! Trong lòng run lên thầm nghĩ: Má ơi, cái này không phải muốn lấy mạng người sao?

Thủ đoạn vừa rồi của Dương Minh làm cho Tống Hằng kinh hãi vô cùng, bây giờ, so với đau đớn hồi nãy, cơn đau bỏ chạy ra ngoài chơi rồi.

"Cái này. anh ơi, anh đừng đùa em, anh kéo em lên đi. xin anh, anh muốn gì, em đều đồng ý cả." Tống Hằng sợ teo chim rồi! Chẳng qua cũng khó trách, đưa đầu treo lơ lửng trên tầng mười sáu, thằng nào mà không sợ!

"Vừa rồi không phải mày rất ghê gớm sao, bắt tao gọi mà là Tống tổng mà?" Dương Minh cười lạnh một tiếng, làm cánh tay run run, và làm cho cả người Tống Hằng cũng run rung theo.

"Ôi má ơi." Tống Hằng sợ đến mức cả người run lên một cái, trực tiếp đái trong quần, cái quan trọng nhất là, do cái đầu to của hắn nằm ở dưới, cho nên nước đái toàn bộ theo thân thể của hắn chảy lên mặt. Chẳng qua, giờ phút này, Tống Hằng cũng không quản chuyện đó, có thể giữ được mạng hay không mới là vấn đề!

"Xin lỗi, tay tao hơi mỏi rồi" Dương Minh cười nói.

"Anh. anh là anh trai của em, anh trai, anh đừng đùa em. Kéo em lên đi, anh muốn cái gì, em đều cho anh cả." Tống Hằng cầu xin.

"Cút mẹ mày đi, ai là anh của mày!" Dương Minh cũng không chấp nhận hạng người như vậy làm em của hắn.

"Cha ruột. không. ông nội, ông nội, kéo con lên đi, con không được." Tống Hằng vội vàng sửa lời nói.

"Thật không? Tao kéo mày lên, để rồi mày báo cảnh sát, mày nghĩ như vậy sao?" Dương Minh nhàn nhạt nói.

Báo cảnh sát? Tống Hằng cho đến bây giờ vẫn chưa nghĩ tới. Lúc này, hắn còn đầu óc đâu mà nghĩ nhiều như vậy, vì thế vội vàng nói: "Ông nội, ông yên tâm, con không dám báo cảnh sát đâu, hơn nữa, con báo thì ai tin."

"Hừ!" Dương Minh cười lạnh một tiếng, kéo Tống Hằng lên, sau đó đi đến một bên nói: "Nước đái của mày hôi quá, cách xa tao ra một chút!"

"Vâng, ông nội, ông muốn gì cũng được!" Tống Hằng vội vàng lết đến một góc, mồm thở hổn hển, đi bộ một vòng trong quỷ môn quan quả thật rất khổ sở!

Bây giờ, Tống Hằng hoài nghi người trước mắt có phải là xã hội đen hay không, bằng không cũng sẽ không có khả năng có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.

"Nghe nói mày kêu Tiếu Tình buổi tối đến nhà mày phải không?" Dương Minh nhìn Tống Hằng, trong mắt tràn ngập khinh bỉ. Cái loại biểu này giống như đang nhìn một con kiến nhỏ bé vậy, đúng vậy, bây giờ Dương Minh có hàng trăm thủ đoạn để giết hắn, chẳng qua, giết người trong công ty, cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.

"Hiểu lầm thôi, ông nội, con chỉ muốn nói chuyện làm ăn thôi, không có ý khác đâu." Tống Hằng thầm nghĩ quả nhiên là bởi vì Tiếu Tình! Con kỹ nữ này, làm hại chính mình! Mày có thế lực mạnh mẽ như vậy, còn phải gọi điện cầu xin tao làm gì! Đây không phải là làm hại lão tử sao!

Bởi vì trước đó Tiếu Tình đã gọi điện cho hắn vài lần, giải thích với hắn, nên Tống Hằng mới cho rằng Tiếu Tình là hàng dễ nuốt.

Chẳng qua, lời này hắn không thể nói với Dương Minh, hắn không muốn đi đu lịch ở quỷ môn quan lần nữa. Hơn nữa, đi đến quỷ môn quan thì dễ, nhưng trở về lại là một vấn đề khác.

"Hiểu lầm? Bàn chuyện làm ăn mà phải đi buổi tối?" Dương Minh cười lạnh nói.

"Cái này. ông nội, con biết sai rồi, con không dám nữa." Tống Hằng cũng biết chống chế là vô dụng, nên đơn giản nhận sai: "Ông nội, ông muốn cái gì cũng được, về sau ông là ông nội của con, Tiếu Tình là bà nội của con!"

"Ồ? Vậy làm ăn trong nhà, hẳn là phải ưu đãi một chút đúng không? Như vậy, đi, giảm giá cho thiết bị thực nghiệm của bà nội mày 20%!" Dương Minh trực tiếp nói.

"20%?" Tống Hằng trợn tròn mắt, mặc dù hắn là tổng giám đốc khu, nhưng giá là do tổng công ty định, bản thân tuy rằng có thể lấy chiết khấu như không thể giảm đến 20% được! Chẳng qua, nhìn biểu tình hung dữ của Dương Minh, Tống Hằng dám nói không hay không?! Không thể cũng chỉ có thể lấy tiền túi bản thân bù vào, vì thế cắn răng gật đầu nói: "Không thành vấn đề!"

"Thái độ không tồi!" Dương Minh gật đầu: "Chẳng qua có nên ký hợp đồng trước không?"

"Nhưng mà. ký hợp đồng bây giờ có phải là quá gấp không?" Tống Hằng nói đúng, ký hợp đồng không thể qua loa như vậy!

"Hả?" Dương Minh hừ lạnh một tiếng, lại cầm" đồ chơi" lên.

"Ông nội, con sai rồi. ký, ký ngay, bây giờ, bây giờ!" Tống Hằng sợ đến mức quỳ luôn xuống đất: "Ông nội, con xin ông, đừng đâm con nữa!"

"Không được, vừa rồi mày do dự, nên quyết định mày phải bị trừng phạt" Dương Minh cười nói: "Nói đi, lần này là tay trái, hay vẫn là tay phải?"

Tống Hằng nghe xong nhất thời trợn trắng mắt, xém tí lại hôn mê. Hắn không phải là không muốn ngất đi, mà là không dám, vì hắn sợ Dương Minh lại lôi hắn ra ngoài cửa sổ!

"Ông nội, vậy lần này đâm tay phải đi." Tống Hằng lo sợ nói.

"Quân đi, tay phải đâm nữa sẽ bị phế, giữ lại cho mày ký hợp đồng! Nhớ kỹ cho tao, lần sau không được do dự trước mặt tao!" Dương Minh quyết định bỏ qua cho Tống Hằng một lần.

"Cảm ơn ông nội, cảm ơn ông nội!" Tống Hằng vội vàng cảm kích, nói: "Nhưng mà ông nội, chuyện ký hợp đồng này, còn phải chuẩn bị con dấu trường học, còn phải có chữ ký lãnh đạo trường, không thể lập tức làm được"

"Thật sao?" Dương Minh do dự một chút, tựa hồ như tin tưởng lời nói của Tống Hằng, vì thế liền gọi cho Tiếu Tình, sau khi hỏi rõ ràng, đưa điện thoại cho Tống Hằng nói: "Mày tự nói đi, hẹn thời gian ký hợp đồng đi"

"Tiếu. à không, bà nội, con là Tống Hằng, bà xem ngày nào có thời gian, con qua rồi chúng ta ký hợp đồng, con đáp ứng với ông nội, bán giảm giá cho trường 20%!" Tống Hằng không ngừng nói.

"Cái gì mà bà nội?" Tiếu Tình có chút khó hiểu.

"Sau này bà sẽ là bà nội của con, bà có chuyện gì cứ việc dặn dò." Tống Hằng vội vàng nói.

Tiếu Tình tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua cũng biết đây là kiệt tác cua Dương Minh, vì thế nói: "Vậy hai này nữa đi, tôi trưng cầu ý kiến của lãnh đạo trường học, sẽ gọi điện cho anh"

"Tốt, bà nội, tất cả do bà làm chủ!" Tống Hằng nịnh nọt.

Cúp điện thoại, Dương Minh nhìn Tống Hằng, nhàn nhạt nói: "Làm sao tao có thể tin tưởng lời mày nói?"

"Ông nội, con thề, con khẳng định nói được là làm được, cả đời ngài sẽ là ông nội của con!" Tống Hằng nhanh chóng nói.

"Hy vọng mày nói thật" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Mày có thể lựa chọn báo cảnh sát, chẳng qua, ngày lão tử đi từ trong trại giam ra, cũng là ngày giỗ của mày"

Nói xong, Dương Minh đá một cước vào bàn làm việc của Tống Hằng, cái bàn gỗ bị Dương Minh đá cho một cái gãy làm hai ba khúc! Dương Minh còn có thể đá gãy đại thụ mà! Hơn nữa, trong thời gian này không lơi lỏng luyện tập.

Tống Hằng cả kinh há to miệng! Mất rất nhiều thời gian để hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ. ngẩng đầu lên, Dương Minh đã không còn.