Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 506: Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm




"Sao? Không muốn nói sao?" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh do dự, không khỏi đau lòng. Dương Minh không phải có suy nghĩ gì chứ? Trần Mộng Nghiên muốn khóc.

"Không phải. Mộng Nghiên em đừng kích động." Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên như vậy, thầm nghĩ không ổn, đây là một cô bé rất hay ghen, một câu nói không đúng, vậy buổi tối hạnh phúc của mình sẽ bốc hơi.

Dương Minh suy nghĩ thật nhanh, nghĩ xem nên nói như thế nào để Mộng Nghiên yên tâm. Quan trọng là Dương Minh cũng hơi khó khăn, có một số việc sẽ xảy ra, không phải Dương Minh nói không có là không có. Giấu được nhất thời, không lừa được cả đời.

"Vậy anh nói đi, anh rốt cuộc nghĩ như thế nào?" Trần Mộng Nghiên hừ một tiếng, hỏi một câu.

"Mộng Nghiên, thực ra chuyện này trước đây anh đã nói với em. Dương Minh có một người bạn gái như em đã là phúc tám đời. Nhưng bây giờ chuyện đã như vậy, làm anh phải ở bên Lam Lăng. Dương Minh anh không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa. Dù là Lam Lăng không có tâm cổ, anh cũng không thể nào bỏ cô ấy. Anh sai vì đã cùng Trương Tân đến Vân Nam. Ai" Dương Minh thở dài một tiếng.

"Chờ chút. Lam Lăng em đã biết. Em bây giờ đang hỏi anh có định tìm thêm cô gái nào khác nữa không?" Trần Mộng Nghiên cắt ngang lời Dương Minh, nói đúng trọng tâm.

"Mộng Nghiên. còn có một người, lần trước anh đã nói với em. Hơn nữa cô ấy luôn là khúc mắc trong lòng anh" Dương Minh thở dài nói: "Chính là Lâm Chỉ Vận anh đã nói với em"

"Quả nhiên. anh vẫn nghĩ đến" Trần Mộng Nghiên sa sầm mặt.

"Mộng Nghiên, em nghe anh nói xong đã." Dương Minh ngẩng đầu nhìn Trần Mộng Nghiên: "Chuyện với Lâm Chỉ Vận, lỗi là của anh. Lúc trước người ta không truy cứu trách nhiệm của anh, anh rất cảm ơn. Nói không dễ nghe, Mộng Nghiên, nếu lúc đó cô ấy không đổi ý, hai chúng ta không thể ở bên nhau. Anh bây giờ vẫn còn ngồi trong tù"

Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói, cũng im lặng. Đúng, Dương Minh nói đúng. Nếu Lâm Chỉ Vận kiện, bây giờ Dương Minh đúng là như lời hắn nói, đang ở trong tù. Vậy mình và Dương Minh căn bản không thể ở bên nhau.

"Cho nên, làm người có ơn phải báo. Anh nói chỉ là nếu như. Nếu như có một ngày Lâm Chỉ Vận gặp khó khăn đến tìm anh, em nói anh có thể từ chối sao?" Dương Minh kích động nói: "Anh nếu từ chối, Dương Minh anh có còn là một người đàn ông không?"

"Vậy." Trần Mộng Nghiên cũng động lòng, trong lúc nhất thời không tìm được lý do phản đối.

"Mộng Nghiên, thực ra nói đi nói lại, anh vẫn có lỗi với em. Hai chúng ta lúc trước rất tốt. Ai, đều trách lúc đó anh quá kiêu ngạo, cho nên mới mắc mưu Vương Chí Đào. Nếu thời gian quay ngược lại, anh nhất định không nhận lời mời của Vương Chí Đào" Dương Minh hết sức đau đớn túm tóc mình. Đúng thế, Dương Minh cảm thấy mình quá vô sỉ, xin lỗi Mộng Nghiên, nhưng thời gian quay ngược lại thì hắn có thể thay đổi sao?

Đột nhiên đột nhiên phát hiện mình không thể bỏ Lâm Chỉ Vận và Lam Lăng.

"Được rồi, Dương Minh. anh đừng khó xử" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh tự trách mình như vậy, mềm lòng nói: "Chuyện này cũng không thể nào trách anh. Nếu không phải vì em, Vương Chí Đào cũng không làm khó anh. Hơn nữa, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện như vậy chứ? "

"Mộng Nghiên. anh biết trong lòng em vẫn suy nghĩ về chuyện này, nhưng anh thực sự không thể." Trần Mộng Nghiên thấy Mộng Nghiên hơi thả lỏng, vội vàng nói: "Mộng Nghiên, anh có lỗi với em."

"Dương Minh, đừng nói. em không có ý trách anh. Điều anh nói, em cũng hiểu mà" Trần Mộng Nghiên cắn răng nói: "Chuyện này là sau, sau này hãy nói. Thuận theo tự nhiên, em cũng không giận anh"

"Thật sao? " Dương Minh không ngờ Trần Mộng Nghiên lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, không thể tin vào tai của mình.

"Cái gì mà thật hay giả. Chẳng qua nếu anh dám chủ động đi tìm Lâm Chỉ Vận kia, đừng trách em" Trần Mộng Nghiên vì muốn lấy lại mặt mũi nên giơ nắm tay nhỏ bé lên uy hiếp.

"Được" Dương Minh thầm nghĩ, mình có đi tìm Lâm Chỉ Vận không nhỉ? Đúng, đúng là không phải như vậy. Mình không đi ngược lại ý của Trần Mộng Nghiên mà.

Hai người nói chuyện một lát, không khí đã tốt trở lại. Trần Mộng Nghiên cũng thoải mái hơn nhiều, cũng chấp nhận sự thật này.

Đêm đã khuya, Trần Mộng Nghiên và Dương Minh nằm cùng một giường, ở phòng hai bên vang lên tiếng rên rỉ không ngừng. Biệt thự này khá được, chẳng qua cách âm không làm, bên cạnh hơi to tiếng một chút là có thể nghe được.

"Lạnh quá." Trần Mộng Nghiên rúc vào lòng Dương Minh, rúc mình vào trong chăn, oán giận nói: "Do anh đó, em đã nói cứ mặc đồ ngủ, anh lại đòi cởi ra, lạnh chết người ta."

"Mặc quần áo sao làm được cái kia. Em xem người ở phòng bên xem, bọn họ đâu sợ lạnh" Dương Minh cười cười ôm chặt lấy Trần Mộng Nghiên: "Bây giờ còn lạnh không?"

Hai thanh niên trẻ tuổi trần truồng ôm nhau, tim đập mạnh, hai cơ thể vốn đang lạnh bởi vì tim đập nhanh, máu di chuyển nhanh nên cũng nóng hơn.

Trách không được đôi yêu nhau ở phòng bên không sợ lạnh, thì ra là nguyên nhân này. Trần Mộng Nghiên cảm thấy cả người mình nóng ran.

Trong bóng tối, Dương Minh vẫn tìm được chính xác đôi môi đỏ mọng của Trần Mộng Nghiên, hôn mạnh. hai thân thể nóng bỏng dán sát vào nhau.

"Bây giờ có thể chứ." Dương Minh nhẹ giọng nói vào tai Trần Mộng Nghiên đã động tình.

". trong túi của em có một khăn lông màu trắng. lấy ra đã" Trần Mộng Nghiên lí nhí nói.

"Dương Minh cười cười, xem ra Mộng Nghiên đã sớm chuẩn bị tốt. Cô bé này suy nghĩ thật tốt. Nói cách khác có lẽ ngày mai sẽ có người trộm ga trải giường.

Mặc dù không có ánh sáng nhưng Dương Minh vẫn có thể nhìn thấy, dễ dàng tìm được ba lô của Trần Mộng Nghiên, lấy một chiếc khăn tay màu trắng, sau đó đặt xuống dưới người Trần Mộng Nghiên.

Ngay khi Dương Minh chuẩn bị tiến công vào trong, cửa phòng bị đập mạnh. Dương Minh càng hoảng hốt, Trần Mộng Nghiên càng thêm sợ hãi, ngồi bật dậy.

"
Ai đó?" Dương Minh cau mày nói. Con mẹ nó, quá bất nhân chứ? Cũng may là mình đã được huấn luyện thành sát thủ, nếu không bị như vậy không biết chừng sẽ liệt dương.

"
Mở cửa, mau mở cửa" Ngoài cửa truyền đến tiếng hét lớn.

Dương Minh vốn tưởng là Trương Tân hoặc ai khác nên không dùng dị năng nhìn ra ngoài. Khi hắn nghe thấy tiếng quát mắng ngoài cửa phòng, mới cảm thấy chuyện không đúng. Đưa mắt ra nhìn. Ngoài cửa có sáu thằng côn đồ. Hai thằng đang gọi cửa chính là kẻ mà mình đã dùng ván trượt tuyết đập vào mặt. Mũi bọn chúng còn đang dán salonpas mà.

Thì ra sau khi hai thằng này bị Dương Minh đánh, ghi hận trong lòng. Thực ra Dương Minh ra tay cũng không mạnh, chỉ dạy cho chúng một bài học mà thôi. Cho nên hai thằng xử lý qua một chút là không có vấn đề gì.

Vì trả thù Dương Minh, bọn chúng đã theo đuổi Đông Lệnh Doanh, nhớ kỹ địa điểm ngôi biệt thự này, sau đó xuống núi gọi người. Chờ bốn tên bạn chó má đến, liền vào biệt thự tìm Dương Minh mà đánh.

Nhưng biệt thự nhiều phòng như vậy, không thể nào vào từng phòng mà tìm chứ? Bọn chúng liền gõ cửa một phòng, sau đó ép người bên trong nói ra phòng của Dương Minh.

Nếu là người khác, nhất định sẽ nói không biết. Nhưng thật trùng hợp, phòng bọn chúng gõ chính là cô nữ sinh tốt bụng và bạn trai ả.

Nữ sinh đương nhiên sẽ không nói phòng của Dương Minh ra, nhưng thằng sinh viên thì khác. Hắn vốn hận Dương Minh, ước gì Dương Minh gặp chuyện không may. Vì thế trực tiếp nói ra phòng của Dương Minh là phòng nào.

Tại sao có thể nói ra ngay chứ? Nguyên nhân rất đơn giản, hắn bởi vì hận Dương Minh, nên đã chú ý đến Dương Minh, vì thế biết số phòng của Dương Minh.