Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình

Chương 43




Hàn Định Dương nhìn thấy A Xuân từ trong gương thì hơi kinh ngạc, sau đó liền dùng khăn giấy lau mặt, dời ánh mắt đi.

Sau khi A Xuân tiến lại gần, cô mới chú ý tới khuôn mặt hơi sưng lên của anh, khóe mắt ửng đỏ còn vài vệt nước, cả người đầy mùi rượu.

Đây đều là những biểu hiện quen thuộc của A Xuân, hẳn là anh vừa mới ép mình nôn rượu ra.

Uống rượu xong, nôn rượu ra, nôn xong lại quay về uống tiếp.

Sao Hàn Định Dương phải làm mấy chuyện như thế này?

Trong lòng A Xuân càng thêm nghi ngờ, hỏi: “Cậu ở đây làm gì thế?”

“Ăn cơm với bạn.”

Hàn Định Dương trả lời dứt khoát.

Là kiểu bạn gì, để anh uống thành thế này, còn phải nôn ra nữa?

A Xuân càng không tin.

“Tạ Nhu nói hôm nay cậu có buổi diễn thuyết.”

“Là học trưởng làm.”

“Cô ấy nói cuộc họp này rất quan trọng với cậu.”

Trên mặt Hàn Định Dương lộ vẻ không kiên nhẫn, anh cũng không khách khí với A Xuân nữa: “Không phải chuyện của cậu.”

A Xuân trợn mắt, trong lòng thầm nói ai quản cậu chứ.

Nhưng mà cô vẫn giả vờ rời đi, chờ sau khi Hàn Định Dương xoay người thì lén đi theo, phát hiện Hàn Định Dương bước vào sảnh Mẫu Đơn.

Xuyên qua khe cửa, cô thấy được một căn phòng xa hoa, có vài vị đạo diễn cùng minh tinh nổi danh đang ngồi, còn có cả người đại diện của công ty giải trí Thịnh Thế, một bàn tiệc vô cùng náo nhiệt.

Công ty mà A Xuân ký hợp đồng có quan hệ hợp tác chặt chẽ với giải trí Thịnh Thế, nên cô biết được một số người bên trong, mấy tên đạo diễn kia cô cũng từng gặp vài lần.

Thế mà Hàn Định Dương lại bồi họ uống rượu! Vì sao, chẳng lẽ anh cũng muốn làm minh tinh à?

Không đúng, không đúng.

Cô lập tức phủ định ý nghĩ này. Hàn Định Dương là người nào, sao có thể dấn thân vào giới giải trí đục nước này được?

A Xuân đột nhiên nhớ đến, mấy ngày trước Tạ Nhu nói Hàn Định Dương đưa cô ấy đến một công ty phỏng vấn, chỉ là vẫn chưa có hồi âm, chắc là thất bại nên cô vẫn luôn buồn bã.

Cho nên… A Xuân nhìn Hàn Định Dương nhẹ nhàng kiềm chế, kính rượu từng ly mà vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

Không biết vì sao, trong lòng cô dâng lên một cảm giác vô cùng khó tả.

Nhìn dáng vẻ này của anh khiến cô hơi khó chịu.

Hàn Định Dương là đàn ông, là đàn ông đích thực.

Thật ra lấy điều kiện xuất thân của anh, tùy tiện chỉ tay thì có việc gì không làm được chứ.

Nhưng Hàn Định Dương lại không như vậy. Anh thà dựa vào năng lực của bản thân để tranh lấy cơ hội giúp cô ấy.

Cô theo bản năng muốn lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Nhu, nhưng rồi lại nghĩ, Hàn Định Dương làm chuyện này mà cô nhìn đã thấy khó chịu, Tạ Nhu sẽ đau lòng biết chứng nào!

A Xuân sợ Tạ Nhu đau lòng, cuối cùng vẫn bỏ điện thoại xuống, xoay người rời đi.

Một tiếng sau, bữa tiệc của A Xuân kết thúc. Cô cũng chưa rời đi ngay mà ngồi lại trên hàng ghế ở đại sảnh một lát.

Cô nhắn tin cho Tạ Nhu, hỏi xem đang làm gì.

Tạ Nhu bảo cô đang xem hội báo ở khoa điện tử. Học trưởng nói rất tốt, có rất nhiều người dự thính, mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Chỉ là cô ấy cảm thấy, nếu như là A Định diễn thuyết, chắc chắn hiệu quả sẽ tốt hơn.

A Xuân nói cô là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, A Định cái gì cũng tốt.

Hai người hàn huyên một lát, A Xuân thử ướm hỏi: “Hôm nay có buổi họp quan trọng như thế, sao Hàn Định Dương lại không đến vậy?”

Tạ Nhu trả lời: “A Định nói anh ấy có chuyện quan trọng hơn phải làm. Dù sao anh ấy cũng bận suốt ngày, tớ cũng không hỏi nhiều.”

Chuyện quan trọng hơn, ra là đến đây để bồi mấy ông lớn trong làng giải trí ăn cơm.

A Xuân bỏ điện thoại vào túi, ngay sau đó cô nhìn thấy đoàn người đi ra từ thang may, đi về hướng cửa khách sạn.

Hàn Định Dương đi sau đám người, ở cùng chỗ với đám tiểu hoa tiểu sinh mà không hề thua kém tí nào.

So với mấy chàng trai trẻ tuổi trong giới, thoạt nhìn Hàn Định Dương càng có khí chất xuất chúng.

A Xuân cách một khoảng, lén đi theo.

Cô thấy bọn họ tốp năm tốp ba lên xe, có vẻ còn có việc.

Chuyện ngày hôm nay, A Xuân đã chôn xuống lòng một hạt giống nghi ngờ, mà một tuần sau hạt giống này rốt cuộc đã mọc rễ nảy mầm, đơm hoa kết trái.

Ngày đó A Xuân vừa tan học, Tạ Nhu vô cùng vui vẻ chạy đến tìm cô, nói muốn mời cô ăn cơm.

Hỏi rõ nguyên nhân mới biết, công ty giải trí Thịnh Thế mới mời cô đi chụp ảnh cho một tạp chí thời trang.

Bộ ảnh này được gọi là “Bạn trai.”

Đúng như tên gọi, phong cách cá nhân của Tạ Nhu chính là đi theo kiểu “Bạn trai” này.

“Có nhớ mấy năm trước, lần cậu cho tớ xem bộ ảnh Phạm Băng Băng mặc tây trang không?”

Tạ Nhu vui vẻ nói với A Xuân, “Lúc đó tớ đã nghĩ, nếu có một ngày có thể mặc trang phục nam tính chụp ảnh cho tạp chí thời trang như vậy, chẳng sợ không lên được trang nhất, chỉ cần có cơ hội thì tớ có thể làm tốt hơn cả Phạm Băng Băng!”

Mà A Xuân cũng không bao giờ ngờ rằng, đây quả thực chính là một bộ ảnh được đăng ở một góc nhỏ của tạp chí, nhưng lại mở ra con đường hào quang rực rỡ của Tạ Nhu trong làng giải trí, là cơ sở vững chắc, đặt nền móng cho bước đường trở thành nữ hoàng thời trang trong tương lai.

Bộ ảnh “Bạn trai” kia thể hiện được mị lực cá nhân, phong cách “bạn trai” của Tạ Nhu.

Nhưng A Xuân lại cảm giác không phải như vậy.

Bởi vì chẳng ai biết sau lưng Hàn Định Dương đã phải trả giá những gì, điều đó càng khiến từ “Bạn trai” này mang thêm một tầng nghĩa thâm sâu.

Mùa đông đó, Tạ Nhu xem như chính thức nổi tiếng.

Không ngừng có tạp chí đến mời cô chụp ảnh, từ phụ bản đến số chính, rồi lên trang bìa. Tạ Nhu trở thành tân binh nóng bỏng trong làng thời trang.

Tháng ba năm sau, hãng Mani Fashion còn đặc biệt mời cô đến Thượng Hải để chụp bộ trang phục mùa xuân cũng như lên sàn catwalk.

Giới giải trí chưa bao giờ thiếu mỹ nữ, lại chịu ảnh hưởng đại chúng nên có rất nhiều người đẹp nhìn giống nhau.

Như lời Tần Hoan nói, cái khuyết thiếu trong vòng này chính là phụ nữ có phong cách và mị lực cá nhân độc đáo.

Sau khi xem xong vở kịch nói <Lôi vũ> và những bức ảnh mà Hàn Định Dương đưa cho, cô ta đã quyết định sẽ nâng đỡ người này.

Bởi vì cô ấy chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Phong thủy lưu chuyển, lúc sự nghiệp Tạ Nhu đang phát triển không ngừng, sự nghiệp của A Xuân lại rơi xuống vực thẳm.

Sự yêu thích đến đi nhanh chóng.

A Xuân nổi tiếng được hai năm, bây giờ có vẻ đã đến bình cảnh. Nếu không có gì mới, không có thứ đột phá, chỉ sợ sẽ như cá lạc chỗ nước cạn, rất khó tạo nên bọt sóng gì.

Sau khi đã trải qua không biết bao lần thử thất bại, cảm xúc của A Xuân ngày càng không ổn định.

Tạ Nhu tìm cô, muốn tán gẫu an ủi một chút.

Quán cà phê dưới bóng cây xanh um, hương cà phê nồng đậm lượn lờ, Tạ Nhu nhìn A Xuân, tận tình khuyên bảo: “Tớ cảm thấy bây giờ chính là thời điểm thích hợp.”

“Thích hợp gì?”

Tâm tình A Xuân phiền muộn.

“Dừng lại nghỉ ngơi một chút, làm phong phú bản thân lên.”

Tạ Nhu nói, “Cậu xem, trước đó hai năm, cậu vì phải đi diễn, chụp ảnh, quay quảng cáo nên đã mất khá nhiều tiết học. Bây giờ rảnh rỗi, không nên luyện tập sao?”

Đầu ngón tay A Xuân sơn màu đỏ óng mân mê cái thìa cà phê: “Tập cái gì? Tớ đi đóng phim để tích lũy kinh nghiệm thực chiến. Ở lớp dạy cho tớ cái gì, thực hành tớ đều học được. Mà những gì không dạy được ở lớp, lúc thực hành tớ cũng học được.”

Tạ Nhu không có lời gì phản bác.

Từ trước đến nay A Xuân là một cô gái có chủ kiến. Thứ cô nhận định, người khác rất khó thay đổi.

Nhưng là bạn thân, Tạ Nhu vẫn muốn khuyên cô một chút.

“Tớ cảm thấy cậu hơi vội vàng. Mấy cái cơ hội này có vội cũng không được, đây là lời cậu nói với tớ khi tớ ở đáy sự nghiệp. Cậu bảo tớ phải bình tâm, trước hết làm phong phú bản thân, chờ cơ hội đến thì bắt lấy.”

A Xuân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Nhu, con ngươi ánh lên sắc lạ.

“Vậy nên lúc này cậu tìm tớ không phải để nói chuyện phiếm hay an ủi, mà là để chê cười tớ đúng không?”

“Cậu nghĩ cái gì vậy?”

Tạ Nhu đẩy đẩy cô, cười nói, “Ai chê cười cậu chứ!”

“Những lời tớ an ủi cậu, bây giờ cậu lại nói lại với tớ, có phải trong lòng rất vui không?”

Nụ cười trên mặt Tạ Nhu tắt đi. Cô phát hiện A Xuân không nói đùa, mà đang nghiêm túc chất vấn mình.

“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”

“Bởi vì lúc tớ còn nổi tiếng đã không kéo được cậu, nên bây giờ cậu nổi rồi cũng không giúp tớ, chỉ đến đây nói với tớ mấy lời vô dụng rồi xem tớ chật vật thế nào?”

Oán khí tích tụ trong lòng A Xuân mấy ngày liền phát ra, ly cà phê cầm trên tay có hơi run rẩy.

“Bây giờ cậu đang nổi nóng, tớ không cãi nhau với cậu.”

Tạ Nhu xách túi, đứng dậy định đi.

A Xuân chú ý tới túi xách Chanel – món quà sinh nhật mà Hàn Định Dương tặng cho cô lần trước.

“Nhìn xem dáng vẻ của cậu hiện giờ đi, trang điểm lên, có khí chất, cảm giác khác hẳn hoàn toàn.”

A Xuân không buông tha nói tiếp, “Cậu có người bạn trai quan tâm, yêu thương, nguyện ý đánh đổi cả sự nghiệp của chính mình để lót đường cho cậu. Còn tôi Hồ A Xuân có tính là gì! Cậu hạnh phúc cũng không cần đến trước mặt người khác giảng đạo lý. Lúc cậu vui vẻ với Hàn Định Dương, có bao giờ nghĩ đến Hồ A Xuân tôi không!”

Tạ Nhu dừng lại. Cô áp chế lửa giận trong lòng xuống, quay đầu lại nói: “Cậu đừng có chó điên cắn lung tung được không! Nếu bất hạnh cũng có thể trở thành một loại vốn liếng, Tạ Định Nhu tớ càng có tư cách oán trời trách đất hơn Hồ A Xuân cậu. Tớ không có khuôn mặt xinh đẹp như cậu, hai người cho tớ khuôn mặt này đều không cần tớ. Mặt khác…”

Cô dừng một chút, trầm giọng nói: “Những thứ tớ có được đều do tớ dành lấy, không phải xin, cũng không phải ai ban cho! Lúc cậu đi quay quảng cáo vui vẻ, tớ còn đang một mình ở phòng tập thể hình lạnh như băng để luyện tập trước gương… Cậu không có tư cách nói vậy với tớ.”

Lúc cô xoay người định rời đi, Hồ A Xuân cười lạnh: “Cậu thực sự nghĩ rằng sự nghiệp và cơ hội của cậu là do cậu tự dành lấy sao?”

Tạ Nhu quay đầu lại: “Cậu nói cái gì?”

A Xuân bưng ly cà phê lên, kính cô từ xa: “Chỉ có kẻ ngốc mới tin tưởng vào món quà trời ban. Hàn Định Dương bảo vệ cậu quá tốt, cứ để cậu ngây thơ như thế. Hay là cậu đi hỏi cậu ta đi, xem thử tối ngày 13 tháng 11 năm ngoái cậu ta rốt cuộc đã làm gì.”

Lúc trở lại trường học thì sắc trời đã tối, trời bắt đầu lất phất mưa phùn.

Năm nay mưa xuân đến muộn, không khí có hơi lạnh.

Tạ Nhu cất ô, nhắm mắt lại, tùy ý để những hạt mưa làm ướt khuôn mặt.

Cô chợt nhớ một đêm kia, Hàn Định Dương không hề tham dự buổi báo cáo nghiên cứu quan trọng đó, học trưởng Chu Bình Lượng cũng vì thế mà rất tức giận.

Đã lâu như vậy, Hàn Định Dương chưa từng đề cập đến chuyện này.

Hôm nay A Xuân đột nhiên nói đến chuyện này khi đang mất bình tĩnh, có vẻ như… Cũng không đơn giản.

Tạ Nhu không hỏi trực tiếp Hàn Định Dương, mà lại gọi điện thoại cho người đại diện Tần Hoan.

Cơn mưa phùn dần chuyển thành mưa vừa, sắc trời càng lúc càng sẫm, đem lại cho người ta cảm giác hậm hực khó chịu tới đỉnh điểm.

Trong phòng nghiên cứu, Chu Bình Lượng vừa mới rời đi, Tưởng Diệc Sơ đã tới trước bàn Hàn Định Dương, để xuống một ly cà phê nóng hổi.

Hàn Định Dương vùi đầu vào một đống số liệu, cũng không ngẩng đầu mà chỉ nói: “Cảm ơn.”

Tưởng Diệc Sơ nhìn phòng nghiên cứu, bên trong chỉ còn hai người bọn họ, rốt cuộc vẫn đè thấp giọng nói với Hàn Định Dương: “Định Dương, em có nghi ngờ gì không?”

“Cái gì?”

Lúc này Hàn Định Dương mới ngẩng đầu.

“Hạng mục PG này dù chị không cùng tổ với các em, nhưng cũng có nghe qua. Mà sau buổi báo cáo cuối cùng về hạng mục này, học trưởng Chu Bình Lượng đã nói nó không hấp dẫn được nhà đầu tư.”

Hàn Định Dương gật đầu: “Ừ, vì còn khá nhiều khuyết điểm cứng nhắc và mấy chỗ cần cải tiến cho nên phải hoàn thiện lại một chút.”

“Nhưng gần đây chị nhìn thấy anh ta tiếp xúc với một số người ngoài trường, ăn mặc lịch sự bàn chuyện nghiêm túc nhưng lại như có âm mưu suy tính gì đó.

Tưởng Diệc Sơ nói, “Hơn nữa thầy khá xem trọng hạng mục PG này, các em làm cũng không tồi, sao có thể không hấp dẫn một chút đầu tư nào được?”

“Ý chị là, học trưởng Chu Bình Lượng lừa em?”

“Chị chỉ khuyên em không thể thiếu lòng phòng người.”

Tưởng Diệc Sơ đứng dậy nói: “Đừng khi không đi may áo cưới cho người ta. Ai mà chẳng biết em mới là người chủ chốt phát minh nghiên cứu của hạng mục PG. Nói hơi khó nghe, tuy rằng bằng cấp của Chu Bình Lượng cao hơn em, nhưng đầu óc anh ta thì lại thua kém quá xa.”