Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 123




Edit: Bongbong_nbo

""Cậu có phải rảnh rỗi quá hay không?"" – Cố Phi ngậm điếu thuốc ngồi xổm ở lề đường, nhìn xe tới xe đi trước mắt – ""Cậu lúc trước không phải luôn ra ngoài hẹn hò sao? Cậu đi hẹn hò đi, nhìn chòng chọc vào tôi mỗi ngày làm gì?""

""Cậu tưởng là hôm nay tôi muốn nhìn chòng chọc vào cậu sao?"" – Lý Viêm dựa vào trên cây bên cạnh – ""Mỗi một ngày sống dở chết dở, nhìn chòng chọc vào cậu cũng tổn thọ.""

""Vậy cậu mau xéo đi."" – Cố Phi nói.

""Cậu nên lên WeChat của cậu nhìn xem thử?"" – Lý Viêm cúi đầu nhìn vào di động – ""Tưởng Thừa cách một ngày để lại cho cậu một cái bình luận, chính là ở bức ảnh kia của cậu...""

""Đừng nhắc đến cậu ấy."" – Cố Phi rít một hơi thuốc thật mạnh.

""Ở phía dưới để lại một cái mặt trời nhỏ, nhưng mà mấy ngày nay đều không có để lại."" – Lý Viêm rất nhanh nói xong xuôi.

Cố Phi đứng lên, quay đầu nhìn cậu ta.

""Tôi nói rồi, cậu dám động thủ với tôi, hai chúng ta liền tuyệt giao."" – Lý Viêm chỉ chỉ vào cậu.

""Tôi cũng nói rồi"" – Cố Phi đi tới gần cậu ta, cùng cậu ta mặt đối mặt mà trừng mắt – ""Đừng ở trước mặt tôi nhắc đến Tưởng Thừa.""

""Tôi hỏi một câu cuối cùng, hỏi xong câu này, tôi cũng sẽ không nhắc đến cậu ta nữa."" – Lý Viêm nói.

Cố Phi trợn mắt nhìn cậu ta không nói.

""Vì sao? Cho dù muốn chia tay, dù sao cậu cũng chọn một phương thức ôn hòa chút chứ? Hơn nữa tôi vẫn luôn cảm thấy hai cậu nếu có một người buông tay cũng nên là cậu ta muốn đi"" – Lý Viêm nói – ""Vi sao cậu phải buông tay? Tưởng Thừa là một người rất tốt.""

""Đây là một câu?"" – Cố Phi nhìn cậu ta.

""Vậy cậu tùy tiện chọn một câu trả lời đi."" – Lý Viêm chậc một tiếng.

""Cho nên tôi phải lôi kéo đến chết một con người rất tốt?"" – Cố Phi nói.

Lý Viêm nhìn cậu, rất lâu cũng không nói ra lời, cuối cùng cúi đầu ở trên di động gạt lên: ""Lưu Phàm cái tên ngu ngốc này làm sao lâu như vậy chưa tới!""

Cả đám rất lâu rồi chưa cùng nhau tụ tập, bình thường mỗi người đều không có việc nghiêm chỉnh gì, nhưng thực sự muốn tụ tập ăn bữa cơm cũng phải hẹn.

Lưu Phàm lái chiếc xe nhỏ tồi tàn của cậu ta qua đây, rồi đón đủ hết mọi người, chen chúc một xe.

""Tôi đi bộ thôi."" – Cố Phi liếc vào trong xe, quay người liền muốn đi, khi mỗi lần sáu người chen chúc trong xe, cậu đều có cảm giác chiếc xe này sắp vỡ tan.

""Lên đi!"" – Lưu Phàm thò đầu ra cửa sổ xe – ""Ngài là đại gia! Để lại cho cậu ghế phó lái!""

Lý Viêm kéo cậu, đem cậu nhét vào trên ghế phó lái, tiếp đó tự mình chen tới ghế sau: ""Mịa nó, vẫn chính là tôi gầy!""

""Mấy người các cậu gây quỹ mua cho tôi một chiếc xe đi” – Lưu Phàm khởi động xe – ""Đỡ phải lần sau đến đón còn bị oán trách.""

""Cậu đem ghế sau tháo ra, đặt mấy cái ghế đẩu là được"" – Trần Kiệt nói – ""Mấy người chúng tôi gây quỹ mua ghế đẩu cho cậu, không có một chút vấn đề.""

""Phắn hết đi, lần sau cậu tự mình đi đi."" – Lưu Phàm nói.

Cố Phi vẫn luôn im lặng, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa, nghe một đám người chém gió.

Cùng bạn bè tụ tập một chút, ăn ăn uống uống, chém gió phét lát, kết nối đời sống, mỗi một ngày sống đến bình tĩnh phẳng lặng, những kiểu ngày này, cậu trải qua rất thuần thục.

Nhưng trong lòng, loại cảm giác âm ỉ tiết ra vị chát ấy, lại làm thế nào cũng không thể bởi vì quay lại trên quỹ đạo liên tục của cậu trước giờ mà mờ nhạt đi, ngược lại càng ngày càng chát.

Phiền muộn, ngột ngạt, không thể thở được.

Bất kể như thế nào đều không cách gì xoa dịu.

Những điều này khiến cậu đau đớn từng trận từng trận, tâm thần bất định, đè xuống lại ngóc đầu lên, lặp đi lặp lại.

""Thế nào?"" – Lưu Phàm quay đầu hỏi cậu một câu.

""Hả?"" – Cố Phi đáp một tiếng.

""Lý Viêm nói không ăn món cay Tứ Xuyên, đi ăn lẩu xương lớn, thế nào?"" – Lưu Phàm nói.

""Được."" – Cố Phi nói.

""Vậy thì đi tiệm đằng trước đó đi, gần một chút, uống chút rượu, trên đường này cũng không có người kiểm tra."" – Lưu Phàm nói.

""Cậu muốn uống rượu lái xe hả."" – Cố Phi tiện miệng nói một câu.

Lưu Phàm liếc cậu một cái không nói.

Cố Phi tiếp tục nhìn ngoài cửa.

Tưởng Thừa rốt cuộc lưu lại trong đầu cậu bao nhiêu vết tích, rất nhiều chuyện, cậu nhắm mắt một cái liền sẽ nghĩ tới, mở to mắt cũng gạt không đi, cậu cần dùng bao nhiêu thời gian để làm lại từ đầu, hoặc là rốt cuộc còn có khả năng thích ứng hay không.

Trước đây cậu cảm thấy không chuyện gì là không thể chịu đựng được, chỉ cần sẵn lòng chịu đựng, tất cả mọi thứ đều có thể quên đi, bây giờ phát hiện thứ tình cảm này là ở ngoài ngũ hành.

Hai chữ chia tay không phải kết thúc, lại có thể là bắt đầu.

Từ bây giờ trở đi, mỗi một ngày, lúc mở mắt ra, hơi hít thở đầu tiên đều đau buốt.

Mỗi một giờ, mỗi một phút, mỗi một giây, đều giống như là viên thuốc nổ ở trong ngực thiêu đốt, loại đau đớn cháy khét ấy mỗi phút mỗi giây đều là mới mẻ. 

""Cuối tuần này không thể nói thử xem với người ta xin nghỉ à"" – Triệu Kha ngồi ở trước bàn quay đầu qua nói – ""Cậu nói cũng nói không ra, còn làm sao lên lớp hả?""

Tưởng Thừa chỉ chỉ laptop ở trước mặt mình, phía trên là file PPT của cậu làm được hơn nửa, cuối tuần này cậu sắp xếp hai nhóc con đều là bổ túc chính trị, làm file PPT xêm xêm có thể đem nội dung cần giảng nói rõ ràng. (PPT: Microsoft PowerPoint)

Triệu Kha nhìn cậu thở dài, qua một lúc kéo ghế dựa ngồi tới bên cạnh cậu: ""Tôi đi cho.""

Tưởng Thừa ngẩn ra.

""Hai ngày trước ngất xỉu, không nằm viện thì cũng thôi đi, dạy kèm thì đừng cố gắng chứ, tuần này, mấy lần dạy học, tôi đi thay cậu"" – Triệu Kha nói – ""Dù sao tôi cũng là học bá, phù hợp yêu cầu.""

Tưởng Thừa cười chậc một tiếng.

""Tranh cãi gì, điểm của tôi so với cậu cũng không thấp hơn bao nhiêu"" – Triệu Kha nói – ""Hai tiết học tạm thời không có vấn đề gì.""

Tưởng Thừa lắc lắc đầu, sắp phải thi rồi, tất cả mọi người đều tranh thủ thời gian, lúc này để Triệu Kha tốn nhiều thời gian như thế đi thay cậu dạy học, điều này không thể chấp nhận được.

Cho dù thời gian không gấp gáp, cậu cũng không bằng lòng.

Bây giờ cậu không thể ngừng được, cậu nhất định phải duy trì tiết tấu lúc đầu của mình, bất luận tiết tấu ban đầu có nhanh bao nhiêu, áp lực có lớn bao nhiêu, cậu đều phải duy trì được.

Có một số dây thần kinh một khi thả lỏng hết rồi, toàn bộ con người cậu liền sẽ sụp đổ toàn bộ.

Đây là bí kíp độc môn của cậu duy trì bản thân không sụp đổ mất.

Phương thức bí mật của tuyển thủ Tưởng Thừa, không dễ dàng dùng, dùng cũng sẽ không dễ dàng để người ta biết.

Có điều là loại tinh thần mê tiền có bệnh vẫn ép mình đi dạy kèm này khiến phụ huynh hai nhóc con đều hết sức cảm động, bởi vì Tưởng Thừa tuyên bố mình là nóng trong người sưng cổ họng mới tắt tiếng, cho nên thu hoạch một đống thuốc cùng hai bao lì xì nhỏ, mà còn kèm theo một ngày nghỉ phép có lương. 

Linh vật Thừa Thừa, danh hiệu này không phải để uổng phí rồi.

Lúc Tưởng thừa cất bao lì xì trong ngực trở về ký túc xá phát hiện mình vẫn rất cừ khôi.

Thời gian này, người của ký túc xá chắc đều ở thư viện,Tưởng Thừa vừa đi về phía ký túc xá vừa cầm di động định nhắn tin cho Triệu Kha hỏi thử còn có chỗ ngồi hay không, kết qủa vừa vào ký túc xá, lại thấy Triệu Kha ngồi ở trong ký túc xá đọc sách.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ta quay đầu qua, Tưởng Thừa nghiêng nghiêng đầu, làm vẻ mặt thắc mắc.

""Thế nào? Suôn sẻ chứ?"" – Triệu Kha hỏi.

Tưởng Thừa gật gật đầu, móc ra tiền thưởng lắc lắc về phía cậu ta.

""Ồ"" – Triệu Kha cười – ""Đây là tiền thăm hỏi nhỉ?""

Tưởng Thừa gật đầu, đem đồ đặt xuống, sau đó dùng di động bấm bấm trên đó.

– Không đi thư viện?

""Không đi"" – Triệu Kha nói, ngừng một chút lại quay đầu qua nhìn cậu – ""Tưởng Thừa, tôi thông thường không hỏi đến việc không đâu của người khác, nhưng mà nhé...""

Tưởng Thừa dựa vào giường nhìn cậu ta.

""Trong trường, tôi chỉ cùng cậu quan hệ khá tốt"" – Triệu Kha nói – ""Cậu như vậy... tôi có chút lo lắng, chuyện là nếu như cậu không để ý, thì nói cho tôi biết là vì sao đi? Cái khác tôi cũng sẽ không hỏi thăm nhiều.""

Tưởng Thừa cười cười.

Vẫn luôn cảm thấy Cố Phi là người rất có thể kìm nén, bây giờ phát hiện bản thân thực ra cũng có thể kìm nén như thế, cũng không biết là bị Cố Phi nhiễm rồi, hay là bị kích phát kỹ năng ẩn tàng.

Từ ngày đó, sau khi Cố Phi dùng điện thoại của Lý Viêm liên lạc với cậu, tới bây giờ một tuần lễ rồi, cậu không có cùng bất kỳ ai nhắc qua việc này.

Kỳ thực người mà cậu có thể nói việc này vốn cũng gần như không có ai, Phan Trí có thể nói, nhưng Phan Trí vốn đã nhìn hai cậu không khả quan, bây giờ cậu cũng không sẵn lòng để Phan Trí biết lắm.

Cậu trái lại không sợ Phan Trí kích động một cái sẽ cùng Cố Phi nói cái gì, cậu chỉ là không muốn Phan Trí lo lắng, cháu trai cậu lúc đối diện với chuyện của cậu, thường hay đặc biệt lo lắng.

Nếu như không nói với Phan Trí, có lẽ cũng chỉ có Triệu Kha có thể nói.

Triệu Kha là bạn học quan hệ tốt nhất ở trường của cậu, nhưng lại không quen biết đến mọi thứ của cậu và Cố Phi, loại quan hệ này thực ra rất thích hợp tâm sự.

Cậu cứ mãi kìm nén không nói, thực ra chính là vì chuyện này cho dù chỉ một chữ, nhắc đến đều đau giống như khắc sâu.

Tưởng Thừa cầm di động lên, ở trên notepad bấm mấy chữ.

– Tôi sau này không thể ngược cẩu độc thân như cậu rồi

Triệu Kha sáp qua nhìn xem dòng chữ này trên màn hình, hơi giật mình, rất nhanh liếc nhìn cậu một cái: ""Làm sao bất thình lình như vậy? Trước đó không phải rất tốt sao?""

– Một hai câu nói không rõ

""Là cậu ta... chia tay hả?"" – Triệu Kha đại khái có phần không thể hiểu nổi.

Tưởng Thừa cả buổi bất động, qua một lúc mới gật gật đầu.

""Vì sao hả?"" – Triệu Kha nhíu nhíu mày – ""Tôi thật sự cảm thấy tình cảm của hai cậu phải là rất tốt, làm sao sẽ có người ở trong tình huống này liền thình lình bỏ đi?""

Là rất bất thình lình, bất thình lình đến mức khiến người ta bỗng chốc đã dùng từng trải của bản thân mà sâu sắc thấu triệt thông suốt cái gì gọi là sấm sét giữa trời quang.

""Nếu không thì cậu... cậu có thử hay không"" – Triệu Kha nói có chút vất vả – ""Tôi chưa từng yêu đương, không rõ lắm nên xử lý thế nào, cậu có thử vãn hồi thử xem hay không?""

Tưởng Thừa lắc lắc đầu.

""Tại sao?"" – Triệu Kha hỏi.

– Cậu ấy không phải vứt bỏ tôi, cũng không phải tình cảm, cậu ấy là bỏ đi chính bản thân mình

Con người trong một đời, có lẽ sẽ vứt bỏ rất nhiều thứ, rất nhiều người.

Nhưng mà đáng sợ nhất, chính là vứt bỏ chính mình.

Đối với Tưởng Thừa mà nói, so với bản thân liều mạng trả giá nhiều như thế, cuối cùng một bước đạp hư không, khiến cậu đau đến không cách nào hô hấp, không thể không dựa vào tiết tấu sinh hoạt trước đó không đổi và tiếp tục mục tiêu tiến lên mới có thể hơi quên đi, thì Cố Phi lại một lần nữa nhắm mắt lại, chìm vào trong bóng tối sâu nhất.

Cậu mất ngủ cả buổi tối, vừa nhắm mắt lại sẽ nghe thấy Cố Phi nói, quên đi thôi.

Thừa ca, quên đi thôi.

Quên đi thôi.

Không nên kéo theo tôi nữa.

Quên đi thôi.

Lại không có gì thống khổ hơn so với đêm khuya sâu sắc và tuyệt vọng mở to mắt nhìn người mình bất chấp tất cả muốn ở cùng một chỗ buông tay mình.

Tưởng Thừa không có lựa chọn nào khác, chỉ có không ngừng nhắc nhở mình, tôi không thể ngừng lại.

Cậu không thể trở về tìm Cố Phi, cậu hiểu rõ tình trạng bây giờ của Cố Phi như thế nào, cậu trở về thậm chí cũng không chắc chắn có thể trông thấy Cố Phi.

Tiểu bá vương xưởng thép tàn nhẫn đối với bản thân cậu ấy hơn nhiều so với người khác, nếu không thì bao nhiêu năm như vậy cậu ấy không chống đỡ qua được.

Cậu ấy có thể nói ra câu ""quên đi thôi"", chính là sẽ không cho mình và Tưởng Thừa bất kỳ hy vọng nào nữa.

Tưởng Thừa cũng không dự định trở về tìm cậu ấy.

Không có bất kỳ tác dụng gì.

Cậu không thể ngừng lại.

Đối với cậu mà nói, tất cả đều không thay đổi, đều vẫn giống với trước đây, cậu đi thư viện, cậu ôn tập chuẩn bị thi, cậu đọc sách tâm lý học, cậu đi làm gia sư kiếm tiền.

Duy chỉ có một điểm khác biệt như thế.

Đại khái chính là buổi tối, lúc nằm ở trên giường, mở di động ra, không có thời điểm tám chuyện trên trời nửa giờ ấy.

Thế thôi.

Không có gì ghê gớm.

Một ngày có hai mươi bốn giờ, nửa giờ trong nháy mắt liền trôi qua rồi.

Cố họng của Tưởng Thừa vào nửa tháng sau, cuối cùng có thể phát ra một vài âm thanh, chỉ là nghe ra vẫn không hay lắm.

""Tôi muốn đi qua tìm cậu, cậu đừng lại tìm lý do không gặp tôi nữa, tên khốn"" – Phan Trí cuối cùng có thể dùng điện thoại liên hệ được với cậu, trong câu nói đầu tiên sau khi gọi qua liền lộ ra lo lắng – ""Cậu mịa nó có chuyện giấu tôi.""

""Không."" – Tưởng Thừa khàn giọng ra sức trả lời.

""Hai chúng ta cũng quen biết mấy năm rồi"" – Phan Trí nói – ""Cậu thật sự không nói thật với tôi, cậu nhất định là có chuyện rồi, giác quan thứ tám của tôi cho tôi biết...""

""Sáu."" – Tưởng Thừa nói.

""Cái gì?"" – Phan Trí ngơ ra.

""Giác quan thứ sáu"" – Tưởng Thừa vất vả nói – ""Ngu ngốc.""

""Ở chỗ tôi mịa nó chính là giác quan thứ tám, giác quan của tôi khác nhiều so với người khác"" – Phan Trí nói – ""Tôi dùng xong giác quan thứ tám còn muốn dùng giác quan thứ chín, cậu không nói thật với tôi, tôi còn có giác quan thứ mười đợi cậu đấy.""

""Tôi không muốn nói chuyện."" – Tưởng Thừa nói.

Cậu quả thực là không muốn nói chuyện.

Lúc không nói ra tiếng, cậu cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu, dù sao cũng không muốn nói chuyện, chỉ im lặng như vậy, trái lại sẽ cảm thấy thoải mái.

Giống như yên lặng mà bị phong kín ở trong rương, không động, không nghĩ, không nói, duy trì một trạng thái phong kín.

Sẽ khiến người ta cảm thấy an toàn.

""Là Cố Phi à?"" – Phan Trí hỏi.

""Hả?"" – Trong lòng Tưởng Thừa nảy lên một cái.

Cái tên này mỗi ngày đều sẽ mắc kẹt ở trong đầu của cậu, giống như đốt xương nhỏ trong lỗ cuống họng nuốt không xuống cũng nhổ không ra, không nghĩ đến liền không cảm giác được, mà một khi cảm giác được rồi, chính là làm sao cũng không thể phớt lờ khó chịu.

Cậu đã quá lâu không nghe thấy hai chữ ""Cố Phi"" rồi.

Trong nháy mắt, Phan Trí nói ra hai chữ này, liền giống như ở trên vỏ mà cậu cố gắng bọc kỹ, bỗ nứt ra, kéo xé ra vết thương còn chưa kín miệng.

Trong nháy mắt này, cậu đột nhiên phát hiện, vết thương này chẳng hề có thay đổi mảy may một chút, cứ giống như giây đầu tiên nó xuất hiện, tươi mới như thế, rõ ràng như thế.

""Tôi chỉ nói hai cậu bây giờ, vòng bạn bè cũng không đăng"" – Phan Trí nói – ""Được thôi, cậu không nói, tôi không hỏi, cậu chỉ nói cậu lúc nào rảnh, tôi mời cậu ăn cơm.""

""Thi xong."" – Tưởng Thừa nói.

""Thừa nhỉ"" – Phan Trí thở dài – ""Đừng buồn, tôi từng nói, mối tình đầu đều sẽ tổn thương, bởi vì chúng ta đều rất ngây thơ, ai cũng không biết nên làm sao để duy trì tình cảm.""

Tưởng Thừa chậc một tiếng.

""Nhưng mà đây cũng là chỗ tốt đẹp nhất, ai cũng không biết đối phương cần cái gì, chỉ biết mình nguyện ý trả giá"" – Phan Trí nói – ""Đến lúc đều trường thành rồi, thì cũng sẽ không có tình cảm như vậy nữa.""

Tưởng Thừa lại chậc một tiếng.

""Xem như kỷ niệm đi"" – Phan Trí nói – ""Nếu như không còn cách nào khác.""

Tưởng Thừa bò về trên giường mình, ngồi xuống đối diện với bức tường, cúi đầu nhắm mắt lại.

""Vậy cậu tới rồi gọi điện thoại cho tôi nhé"" – Hứa Hành Chi nói – ""Tôi xuống lầu đi ra cũng chỉ một phút.""

""Vâng."" – Tưởng Thừa nói, giọng mở ra bị khàn.

Lúc tới cổng tiểu khu phòng thuê của Hứa Hành Chi, cậu gọi điện thoại cho Hứa Hành Chi, Hứa Hành Chi không nhận, trực tiếp cúp máy.

Qua giây lát, anh ta từ bên trong đi ra, lúc nhìn thấy Tưởng Thừa, anh ta ngẩn ra: ""Cậu... làm sao vậy?""

""Không sao."" – Tưởng Thừa nói.

""Tới đây, tìm chỗ ngồi nói chuyện."" – Hứa Hành Chi quay người đi về phía trước.

Tưởng Thừa đi theo phía sau anh ta.

Lâu rồi không có đi trên đường như thế này, Tưởng Thừa đột nhiên có loại cảm giác rất không thích ứng, thậm chí cảm thấy lúc đi đường sẽ đi theo ngã rẽ.

Mắt không biết nên nhìn chỗ nào, trong tai cậu cũng toàn là tiếng ồn ào, hô hấp cũng có chút không thông.

Cho tới khi Hứa Hành Chi quẹo qua mấy con phố dẫn cậu vào một cửa tiệm nhỏ, tìm góc gần cửa sổ ngồi xuống, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, kéo khăn choàng cổ trên cổ xuống.

Trong tiệm, ngoại trừ hai cậu, chỉ còn có một bàn khách, hiện tại loại hoàn cảnh không có người mới có thể khiến Tưởng Thừa thả lỏng, cậu cảm thấy mình giống như một ông cụ tuổi xế chiều, chịu không được một chút tiếng vang, cũng chịu đựng không được một chút hỗn loạn.

Lúc cậu cầm khăn quàng cổ đang muốn để lên bệ cửa sổ bên cạnh, một tảng nệm lông hoa văn ở trên bệ cửa sổ đột nhiên cử động một chút.

""Ui chao!"" – Tưởng Thừa giật nảy mình, cổ họng khàn đặc la một tiếng, thanh âm khàn vỡ làm cho nệm lông hoa văn cũng sợ đến dựng đứng lên, cậu lúc này mới phát hiện nệm lông lại chính là một chú mèo.

""Cậu không sợ mèo chứ?"" – Hứa Hành Chi ôm con mèo sọc qua đặt ở trên chân mình.

""Không sợ, rất thích"" – Tưởng Thừa nói – ""Anh không phải luôn tới chỗ này vuốt mèo chứ?""

""Ừ, có thể giảm stress"" – Hứa Hành Chi đem mèo hoa nâng lên đặt tới trên bàn trước mặt anh ta – ""Cậu sờ một chút đi.""

Con mèo sọc này rất ngoan ngoãn, cũng rất dính người, tay của Tưởng Thừa vừa mới sờ tới đầu của nó, nó liền cọ vào tay của Tưởng Thừa nằm xuống, lật ngửa bụng ra.

Tưởng Thừa nhẹ nhàng sờ ở trên bụng nó, con mèo này có lông ngắn, lông mùa đông dày và mượt mà, loại cảm giác mềm mại mũm mĩm ở giữa các ngón tay khiến Tưởng Thừa thả lỏng một hồi.

Ấm áp dạt dào.

Cậu cúi đầu đem mặt vùi tới trên bụng của mèo hoa, chân con mèo nhè nhẹ đè vào trên tai cậu.

""Thực ra hôm nay là định hỏi một chút chuyện của em gái, cậu với bạn cậu thương lượng xong chưa"" – Thanh âm của Hứa Hành Chi rất nhẹ nhàng chậm rãi – ""Nhưng mà bây giờ... chuyện là nếu như cậu bằng lòng, có thể nói một chút chuyện của cậu.""

""Chuyện gì của em?"" – Tưởng Thừa vùi ở trên bụng mèo cười cười – ""Đây là nhạy cảm nghề nghiệp của anh à?""

""Cậu như vậy bao lâu rồi?"" – Hứa Hành Chi hỏi.

""Như thế nào?"" – Tưởng Thừa nghiêng nghiêng đầu, lộ ra một đôi mắt.

""Cái loại..."" – Hứa Hành Chi nhìn cậu – ""Trạng thái lo nghĩ, bao lâu rồi?""

""Em không lo nghĩ"" – Tưởng Thừa đem cánh tay đặt tới trên bàn ôm lấy mèo – ""Tĩnh tâm như nước, kiên trì nửa tháng nữa em có thể bay lên không luôn rồi.""

Hứa Hành Chi cười cười không nói chuyện, nhỏ giọng với nhân viên phục vụ qua đây chọn bình trà hoa quả.

Sau khi trà được đem qua, anh ta rót một tách, đưa tới trong tay Tưởng Thừa.

Lúc nhiệt độ ấm áp từ trên ngón tay truyền tới, Tưởng Thừa đột nhiên cảm thấy mũi hơi cay cay.

Cậu nhanh chóng cầm lấy cái tách.

""Anh làm tư vấn cho em đi."" – Qua một lúc, cậu mới khẽ thấp giọng nói một câu.

""Gặp phải chuyện gì quấy nhiễu sao?"" – Hứa Hành Chi hỏi.

""Tuần sau em phải thi rồi"" – Tưởng Thừa nói – ""Nhưng bây giờ em đọc sách không vào, lúc ôn tập không cách nào tập trung lực chú ý, buổi tối ngủ không đủ giấc, liên tục mất ngủ, gần sáng mới có thể ngủ một chút, không muốn nói chuyện..."" 

Cố họng có chút khó chịu, nói ra rất khó khăn, Tưởng Thừa ho nhẹ hai tiếng: ""Chỉ là không muốn nói chuyện, không muốn ăn cơm, cũng không muốn cử động.""

""Bắt đầu từ lúc nào?"" – Hứa Hành Chi lại hỏi.

""Từ..."" – Tưởng Thừa nắm chặt cái tách, nắm đến mức tay cũng có chút run lên, cậu mới nhẹ giọng nói một câu – ""Bắt đầu ngày em thất tình.""

""Phải không."" – Trong giọng nói của Hứa Hành Chi chứa chút bất ngờ.

""Em thất tình rồi."" – Tưởng Thừa nói.

Trong nháy mắt nói ra lời này, cậu chợt cảm thấy rất buồn cười.

Thất tình rồi.

Em thất tình rồi?

Không biết vì sao, lời này đối với cậu mà nói cực kỳ xa lạ, cậu vẫn luôn biết mình với Cố Phi chia tay rồi, bắt đầu từ một giây kia Cố Phi nói ra ""Quên đi thôi"".

Nhưng cậu trước giờ lại không đem bản thân với hai chữ này gắn liền ở một chỗ.

Bây giờ bỗng nhiên nói ra miệng như thế, cậu mới phát hiện, hai chữ ""thất tình"" này quả là dối mình, tự dối mình đến cậu hết sức buồn cười.

""Năm nay thì đừng nói chuyện này với nó đi"" – Lưu Lập ở sân sau nhỏ giọng nói chuyện với mẹ cậu – ""Nó gần đây tâm tình không tốt lắm.""

""Cho nên em mới nói em tự mình đi đó, năm ngoái nó phải thi đại học, em cũng không nhắc chuyện này với nó"" – Mẹ cậu nói – ""Lần này em đi trước một chút, năm ngoái đi một lần là được, anh cho rằng em muốn đi bao nhiêu, em chỉ cầu an tâm, nếu không gần tới thời gian ông ta chết, em sẽ mơ thấy mình bị đánh.""

Cố Phi biết là hai người đang nói về cha cậu, nhưng mà sau khi mẹ cậu nói xong, cậu mới chợt phát hiện, năm ngoái cậu không tới bờ hồ.

Cậu căn bản không nghĩ tới việc này.

Mùa đông năm ngoái.

Cậu vẫn luôn ở cùng một chỗ với Tưởng Thừa.

Còn nhớ rất nhiều, cũng quên rất nhiều.

Mẹ cậu là người phụ nữ hay thay đổi thất thường, Cố Phi không biết cậu sẽ đi tới bờ hồ thật hay không, e là sẽ đi, biết đâu sẽ không đi, đều phải xem tâm tình.

Có điều là Cố Phi quyết định đi một chuyến.

Cậu đi tới bờ hồ trước một, hai tháng, mỗi lần đều bị mẹ cậu dồn ép kéo không được nữa, mới chịu tới.

Nhưng mùa này cũng gần như nhau, tuyết, cỏ khô.

Một con đường tịch mịch.

Thuận theo bờ hồ, thẳng tới bên trong, Cố Phi vẫn không ngừng lại mà đi vào bên trong.

Tuyển thủ Tưởng Thừa quyết định lần thứ hai nâng cao độ khó! Cậu ta quyết định lần thứ hai nâng cao độ khó! Oa ——

Ái chà, đáng tiếc, hướng dẫn X, anh cảm thấy cậu ta lần này là sai sót hay là kỹ thuật chưa đạt được đây?

Tôi cảm thấy kỹ thuật của cậu ta vẫn còn có thể nâng cao, cậu ta hình như muốn thay đổi một loại phương thức khiêu chiến... Lần này là hạ thấp độ khó hay là tiếp tục...

Cố Phi có chút mơ màng mà dừng lại, cậu bất thình lình phản ứng lại mình vì sao phải đi thẳng thế này, cứ giống như là đi về phía trước có mục tiêu gì đó.

Cậu quay người nhìn đám cỏ khô ở bờ hồ cao nửa thân người, nhìn rất lâu.

Nhưng mà nơi đây không có Tưởng Thừa.

Ở nơi này, Tưởng Thừa độc thoại biểu diễn bắn ná soái khí, chắc vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện nữa rồi.

Cỏ năm nay rậm rạp, một mảng lớn khô vàng, ở dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh tia sáng màu vàng, cậu thậm chí đã không tìm được vị trí cụ thể hồi đó Tưởng Thừa bắn ná.

Tìm không được rồi.

Rất tốt, tìm không được rất tốt...

Cậu sợ cảm giác được hơi thở của Tưởng Thừa, ngày đó sau khi gọi điện xong, cậu không tới phòng thuê nữa, cậu sợ nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan với Tưởng Thừa.

Cậu sợ bất cứ thứ gì có thể khiến cậu cảm thấy được tin tức của Tưởng Thừa đang từng chút một tan biến rời khỏi.