Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 125




Edit: Bongbong_nbo

Mặc dù cách Tết còn có một khoảng thời gian, nhưng vì mọi người trong trường đều đi gần hết rồi, loại cảm giác hoang mang trống vắng khi Tết đến đã có thể cảm thụ được.

Trong ký túc xá đã không còn ai, trên bàn cũng thu dọn đến sạch sẽ, trên giường cũng đều rất ngăn nắp, Trương Tề Tề còn rất chu đáo mà trên giường mỗi người đều cho một cái ga giường cũ, đề phòng bụi bặm.

Làm xong hết cả như vậy, nhìn thấy càng tịch mịch.

Ngoài cửa sổ còn rất đúng lúc mà lất phất bông tuyết, Tưởng Thừa đứng cạnh cửa sổ nhìn ra phía ngoài, trên đường trước tòa nhà, ngoại trừ một đôi tình nhân, đã không còn thấy người khác đi qua, nam sinh kéo theo vali của nữ sinh, vừa tán gẫu vừa đi ra ngoài.

Tưởng Thừa mở rộng cửa sổ ra, từ trong túi của Phan Trí đứng bên cạnh cậu tìm ra hộp thuốc, cầm điếu thuốc ra châm lên.

""Tôi sẽ mang đủ quần áo hay không đây"" – Phan Trí bị gió thổi vào một vòng, nghiêng đầu hắt xì – ""Lúc tôi đi thăm cậu lần trước là mặc áo khoác phao lớn dày nhất.""

""Lần này không mang?"" – Tưởng Thừa hỏi.

""Hồi Quốc Khánh về nhà, tôi vốn đã không mang theo, ai dự đoán được còn phải đi"" – Phan Trí nói – ""Thôi bỏ đi, không được thì tới lúc đó lại mua đi.""

Đúng vậy, ai dự đoán được.

""Cậu không về nhà ăn Tết, không sao thật chứ?"" – Tưởng Thừa lại hỏi.

Tuy là cậu cảm thấy không cần thiết, nhưng mà Phan Trí vẫn khăng khăng kỳ nghỉ đông này không về nhà, cậu rất cảm động, cũng rất bất an, chuyện của bản thân, làm phiền đến cả bạn bè ăn Tết cùng cậu.

""Không sao cả, tôi vốn cũng không muốn ở nhà ăn Tết, rất phiền"" – Phan Trí nhíu mày – ""Tôi nói với cậu chưa, ngày 1 tháng 10 về nhà, một đại gia đình nhất định muốn tụ tụ tụ họp, vừa nghe trường học bọn tôi, một đám người đó liền chút nữa đem tôi khinh thường tới bên ngoài ngũ hành, mỗi người khỏi cần hỏi han có học được hay không, đều mịa nó một bộ biểu tình "ơ, làm sao tốn nhiều tiền như vậy chỉ lên được trường học như thế", nhìn thấy mà tôi muốn đánh từng người một.""

Tưởng Thừa cười không nói gì.

""Anh họ tôi, cái người mà cậu đã gặp rồi"" – Phan Trí rất tức tối mà tiếp tục nói – ""Mịa nó nói trường học bọn tôi với trường học bọn hắn gần giống nhau.""

""Trường kỹ thuật ấy hả?"" – Tưởng Thừa nói.

""Ừ."" – Phan Trí gật gật đầu.

""Đánh hắn ta!"" – Tưởng Thừa hung dữ nói.

""Tất nhiên phải đánh!"" – Phan Trí nghiến răng nghiến lợi.

Dưới lầu lái tới một chiếc xe, lúc Tưởng thừa đang muốn nhìn xem có phải Hứa Hành Chi lái xe hay không, di động của cậu vang lên.

""Xuống đi."" – Hứa Hành Chi nói.

""Đi."" – Tưởng Thừa cúp điện thoại, vỗ vai Phan Trí một cái.

Hai người xách lấy hành lý ra khỏi ký túc xá.

Hành lý của Tưởng Thừa rất ít, cậu đến khi sắp xuất phát cũng chưa nghĩ xong rốt cuộc làm thế nào.

Cái phòng cho thuê nhỏ bé của xưởng thép, suy cho cùng còn cần tiếp tục thuê hay không, đồ để ở đó rốt cuộc có cần mang qua đây hay không... Chuyện là nếu thật sự mang đi, đồ đạc cũng rất nhiều, đủ loại sách, quần áo, chăn, mền, gối, cậu không biết mang đi thế nào, mang đi rồi lại phải để ở đâu.

Dẫu sao sinh hoạt ở đó đã hơn một năm.

Nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy thật ra không sao, căn nhà mà cậu ở mười mấy năm, lúc rời khỏi cũng chẳng qua chỉ là một vali hành lý, mấy cái thùng giấy đi theo sau được gửi tới mà thôi.

Chậc.

Lúc nhìn thấy Triệu Kình ngồi trên ghế phó lái, Tưởng Thừa cảm thấy Phan Trí nhất định sẽ thấy rằng chuyến đi này đáng giá.

Từ ngày ấy, sau khi nhìn thấy hình selfie của Triệu Kình ở trong vòng bạn bè của cậu, Phan Trí vẫn cứ luôn nhắc mãi: ""Như kiểu khuôn mặt xinh đẹp này và khí chất hoàn mỹ kết hợp, vẫn có thể nhìn ra một cô gái tự nhiên vô cùng hiếm thấy.""

""Người ta là phái chủ nghĩa độc thân."" – Tưởng Thừa nhắc nhở cậu ta.

""Đừng nghĩ tôi đói khát như vậy, tôi chỉ là đơn thuần thưởng thức."" – Phan Trí nói.

Cái lời này, Tưởng Thừa vẫn còn tin tưởng, con gái mà Phan Trí nói chuyện qua không ít, cô gái bày tỏ yêu thích càng nhiều giống như biển lớn, lấp lánh giống như ngôi sao.

""Chị"" – Phan Trí xách theo hành lý nhanh chóng đi qua chào hỏi, sau đó đặt hành lý ổn thỏa vào trong cốp xe, ngồi vào ghế sau – ""Còn tưởng là chị không đi chứ.""

""Những năm trước không có việc gì"" – Triệu Kình nói – ""Đi chung cho vui, hai đứa ăn sáng chưa?""

""Ăn rồi ạ."" – Tưởng Thừa cũng lên xe, đóng cửa xe lại.

""Vậy thì thẳng tiến"" – Triệu Kình đem một cái túi đựng mèo đặt trên chân truyền về phía sau – ""Đây, đại gia này, hai cậu phụ trách nhé.""

""Mèo à?"" – Phan Trí nhận lấy.

""Ừ"" – Hứa Hành Chi đem xe quay đầu lại – ""Mèo của tôi.""

""Có thể bắt ra không?"" – Tưởng Thừa hỏi.

""Bắt đi, nó rất ngoan."" – Hứa Hành Chi cười cười.

""Tên là Cừu múp nhỉ, Cừu múp, lại đây"" – Tưởng Thừa mở túi đựng mèo ra, thò tay vào muốn đem mèo bế ra, lúc tay vừa sờ tới con mèo, cậu liền sững sờ, đây là con mèo trắng bự lông dài mà cậu ở vòng bạn bè của Hứa Hành Chi gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng bây giờ mới biết, nó vì sao gọi là Cừu múp – ""Tôi đệt, đây cũng quá...""

Cậu dùng hai cánh tay đem Cừu múp bưng ra, Phan Trí vừa nhìn thấy liền cười: ""Trời ạ, quá béo đi.""

""Nhũ danh là Heo."" – Triệu Kình nói.

""Không có cái nhũ danh này."" – Hứa Hành Chi nói.

""Bây giờ có rồi"" – Triệu Kình quay đầu lại – ""Heo ——""

Lúc cô quay đầu lại vừa vặn đối diện Phan Trí ngồi nghiêng phía sau cô, sau khi gọi tiếng ""Heo"" xong, Phan Trí thở dài: ""Em có nên đáp một tiếng hay không nhỉ?""

Mấy người trong xe đều cười lên, Tưởng Thừa cũng cười theo một chốc, sau đó đem Cừu múp bồng tới trước ngực ôm vào, dựa vào cửa xe nhìn ra bên ngoài.

Cừu múp rất ngoan ngoãn, lúc nhìn không ra tâm tình không tốt sẽ giẫm mặt, dù sao lúc này ôm lấy, nó ngày cả động cũng không có động nhiều một chút.

Tưởng Thừa cảm thấy xác thực vuốt mèo có thể giảm stress, cậu từ ngày hôm qua đã luôn có chút sốt ruột, trong đầu sa sút, không ngủ, ở trong ký túc xá xoay vòng.

Hiện tại ôm lấy Cừu múp, câu mới chậm rãi tĩnh lặng lại.

Có lẽ là bởi vì bây giờ xe xuất phát, đi qua hướng đường cao tốc, nơi cậu muốn đi cũng đã xác định rồi, sẽ không thay đổi, cậu mới thực sự yên tâm thì phải.

Sau khi lên cao tốc, tốc độ xe tăng cao một chút, cảm giác yên tĩnh và tốc độ cao khiến con người ta chợt có chút hốt hoảng.

Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ tới lui mấy lượt đều không nhìn qua, trong xe là tâm tình của cậu tới lui mấy lượt cũng không hết, nói không rõ là nôn nóng, hay là bất an, là mong đợi, hay là kháng cự.

Xe bên ngoài không ít, Tưởng Thừa nhìn thấy xe ở hai bên qua lại, có một số có thể nhìn rõ người bên trong, có một số nhìn không rõ, có xe bên trong chỉ có một người, có xe bên trong ngồi đầy.

Những người này từ nơi nào tới, trong đầu đang nghĩ về cái gì?

Còn chúng tôi ư.

Tưởng Thừa nhắm mắt lại, hơi buồn ngủ, loại xe này bên trong ấm rù rù, nghe thấy người bên cạnh tám chuyện cả ngày, trạng thái trong ngực ôm nắm lông mập ú thật là rất dễ gây buồn ngủ.

Lái xe qua thời gian tốn gần bằng với tàu hỏa, nhưng trên đường thường thường phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, uống chút nước, đi nhà vệ sinh chẳng hạn.

Lúc ở trạm dừng xe nghỉ ngơi, Tưởng Thừa liếc nhìn đồng hồ xăng: ""Có phải lát nữa cần đổ xăng hay không?""

""Ừ, trước khi xuống cao tốc đổ đầy bình là được"" – Hứa Hành Chi kéo tay phanh chuẩn bị xuống xe – ""Trong túi đựng mèo có dây dắt, cậu buộc vào cho Cừu múp đi, dẫn nó xuống hít thở chút.""

""Mèo đi dạo?"" – Phan Trí sững sờ.

""Ừm"" – Hứa Hành Chi gật gật đầu – ""Nó so với chó còn thích đi dạo hơn.""

Tưởng Thừa buộc dây thừng xong ôm Cừu múp xuống xe, chân chạm đất một cái, nó liền ngẩng đầu thẳng ngực, dựng thẳng đuôi bự bước chạy về phía trước.

Một con mèo, lớn như thế, mập như thế, trắng như thế, lông dài như thế, nhanh chóng thu hút ánh mắt của không ít người bên cạnh đang nghỉ ngơi.

""Đưa cho tôi đi."" – Phan Trí hỏi xin cậu muốn kéo dây thừng.

Tưởng Thừa liếc cậu ta, nghĩ nghĩ một chút gật gật đầu: ""Phải nha, ngộ nhỡ hấp dẫn được cô gái xinh đẹp đấy.""

""Có thể đánh giá công bằng một chút với tôi hay không?"" – Phan Trí thở dài – ""Tôi chỉ là cảm thấy rất thú vị, muốn chơi một chút.""

Tưởng Thừa cười cười.

Sau khi Phan Trí và Triệu Kình đi ra, cậu đi tới bên cạnh Hứa Hành Chi đang uống nước: ""Đàn anh.""

""Hử?"" – Hứa Hành Chi nhìn cậu.

""Lát nữa..."" – Tưởng Thừa nói – ""Để em đổ xăng nhé?""

""Đổ xăng?"" – Hứa Hành Chi ngẩn ra một chút lại gật gật đầu – ""A, được, lát nữa cậu đứng bên cạnh hô to đi.""

""Hô cái gì?"" – Tưởng Thừa hỏi.

""Cố lên! Cố lên!"" – Hứa Hành Chi vung vung tay – ""Đàn anh cố lên!""

加油–Jiāyóu: có nghĩa đổ xăng hoặc cố lên ( Tưởng Thừa muốn đổ xăng, còn Hứa Hành Chi lại muốn chọc cậu.)

Tưởng Thừa hồi thần lại sau đó cười hồi lâu: ""Em nói thật, chạy một chuyến này, tiền xăng rồi lộ phí gì đó cũng không ít, không thể toàn bộ để anh chi ra chứ?""

""Cũng không bao nhiêu..."" – Hứa Hành Chi nhìn nhìn cậu, ngừng một lát sau đó cười cười – ""Được thôi, lát nữa trước khi xuống cao tốc, cậu đi đổ xăng.""

""Vâng."" – Tưởng Thừa gật đầu.

Mọi người nghỉ ngơi một lát lại đều lên xe, lần này đổi Triệu Kình lái xe, Hứa Hành Chi ngồi trên ghế phó lái.

Lúc Triệu Kình lái xe ra khỏi trạm nghỉ, Phan Trí vừa dùng khăn ướt chùi chân cho Cừu múp vừa nói một câu: ""Chị, lái cẩn thận một chút.""

""Yên tâm"" – Triệu Kình nhìn gương chiếu hậu một chút, lái lên cao tốc – ""Lúc chị lái xe, em còn đang chùi chân cho mèo đấy.""

""Lời này nói..."" – Phan Trí ngẫm nghĩ, lại cúi đầu nhìn Cừu múp một chút – ""Không có chuyện gì.""

Triệu Kình lái xe rất vững vàng, vừa nhìn chính là người lái xe lão luyện, Tưởng thừa ôm Cừu múp qua, dựa vào cửa sổ tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc vừa ở trạm nghỉ đã có thể cảm giác được không khí so với trước càng lạnh giá khô hanh hơn, lộ trình đã được hơn nửa, điểm cuối trong hành trình lần này càng tới càng gần.

Tưởng Thừa đem ngón tay vùi trong lông của Cừu múp, như vậy có thể khiến cậu hơi bình tĩnh một chút.

Mặc dù cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng xe mỗi lần tiến về trước một mét, ưu tư của cậu liền sẽ biến đổi một lần, loại thay đổi tần suất cao này khiến cậu buồn ngủ đến mắt cũng mở không ra, lại cứ luôn ngủ không được.

""Uống sô cô la không? Tôi vừa mới pha ở trạm nghỉ"" – Triệu Kình đang lái xe hỏi một câu – ""Bình giữ nhiệt ở dưới ghế phó lái đấy, uống thì rót chút.""

Hứa Hành Chi rót cho mỗi người một tách sô cô la nóng.

Tưởng Thừa uống xong sau đó cảm thấy toàn thân đều lộ ra lông tơ mềm mại ấm áp, lần thứ hai nhắm mắt sau đó cuối cùng ngủ mất.

Một giấc này không biết ngủ bao lâu, nhưng lúc Phan Trí thúc tỉnh cậu, đã xuống cao tốc rồi, tài xế lại đã đổi thành Hứa Hành Chi.

""Đổ xăng xong rồi?"" – Tưởng Thừa ngẩn ra.

""Ừ"" – Hứa Hành Chi cười lên – ""Xăng là Phan Trí đổ.""

""Tiền tôi lấy từ trong túi tiền của cậu"" – Phan Trí nói – ""Chúng tôi vừa mới bàn, trước tiên tới chỗ cậu để đồ và mèo ở đó, ăn chút đồ xong lại tới khách sạn.""

""Ừm, được."" – Tưởng Thừa gật gật đầu, Hứa Hành Chi và Triệu Kình đều không có hành lý gì, chủ yếu chính là máy tính và một ít tài liệu.

""Vậy đi thế nào?"" – Phan Trí hỏi.

Tưởng Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu trước giờ chưa từng qua bên này, giống như Cố Miểu, phạm vi sinh hoạt bình thường của cậu cũng tối đa chính là tới ga xe lửa mà thôi.

Nhưng mà lúc này từ trong khe hở của cửa sổ xe xuyên vào, đã toàn là thứ cậu quen thuộc, đặc thù của thành phố nhỏ bé này, chứa khí tức vắng vẻ và hỗn loạn. 

""Em cũng...không biết"" – Tưởng thừa nói – ""Có lẽ nên mở app chỉ đường, trực tiếp xác định xưởng thép đi, tới bên đó em liền biết đường rồi.""

""Được, câu trả lời này của em chính là đáp án tiêu chuẩn của mù đường hay dùng"" – Triệu Kình cầm di động chọn – ""Phạm vi xưởng thép rất lớn nha, có vị trí cụ thể chứ?""

""Thì... có cái Home Inn"" – Tưởng Thừa nói – ""Xác định chỗ đó đi."" (Home Inn là một chuỗi khách sạn tại Trung Quốc)

Chính là ở trong quá trình tìm cho ra cái chỗ này, trong đầu cậu chợt hiện ra vô số tọa độ của xưởng thép, trên mỗi tọa độ đều có hình bóng của Cố Phi.

Một loại hồi ức từ trong đầu mãnh liệt bắn ra, khiến cậu hô hấp cũng trở nên có chút không ổn định.

Lúc này cậu mới hoàn toàn hồi tỉnh lại.

Cậu đã trở về nơi này rồi, trở về trong không gian mà khắp nơi đều có liên quan với Cố Phi.

Xe lái thẳng suốt, lúc tới giao lộ của Home Inn, Tưởng Thừa vẫn luôn đối diện cửa sổ xe ngẩn ngơ mới nói một câu: ""Không dừng ở giao lộ này, tới giao lộ tiếp theo rẽ trái đi vào.""

Hứa Hành Chi gật gật đầu, lái xe tới phía trước, tới giao lộ của cửa hàng nhà Cố Phi, rẽ vào.

Phan Trí quay đầu liếc cậu một cái, cậu cũng liếc nhìn Phan Trí, kéo kéo khóe miệng biểu thị mình không sao.

Hứa Hành Chi chẳng biết con đường này đối với cậu mà nói có ý nghĩa gì, vừa cùng Triệu Kình nói chuyện vừa lái xe đi qua phía trước, con đường này bình thường căn bản không có xe gì cả, cho nên Hứa Hành Chi lái cũng rất nhanh.

Không chờ Tưởng Thừa làm tốt chuẩn bị, cậu đã thấy cửa tiệm nhà của Cố Phi.

Trong nháy mắt này, bất thình lình tim đập gia tốc, cậu suýt tí nữa thở không ra hơi, cổ họng cũng bị nghẹn một hồi.

May mà xe rất nhanh đã lái qua, và cậu cứ nhìn chằm chằm chỗ tựa lưng của ghế phó lái cũng không nhìn phía bên kia, trong khóe mắt còn lướt tới cổng cửa tiệm không có người, màn che bằng bông hơi dày, cũng không nhìn thấy tình huống trong cửa tiệm.

Cậu chợt thở phào một hơi, phát hiện sau lưng mình ấy mà toát cả mồ hôi.

Mà đồng thời vào lúc thở phào cậu lại có chút lạc lõng.

""Đi thế nào?"" – Hứa Hành Chi hỏi.

""Đi thẳng"" – Lúc Tưởng Thừa mở miệng, ba người đồng thời liếc qua cậu bên này, cậu hắng hắng giọng – ""Sau đó lại rẽ trái, có cái tiểu khu cũ.""

""Được."" – Hứa Hành Chi nói.

""Em có phải cảm lạnh hay không?"" – Triệu Kình hỏi – ""Chắc vừa ngủ quên?""

""Không sao"" – Tưởng Thừa lại hắng hắng cuống họng, vẫn tốt, vừa nãy bỗng nhiện khàn giọng, bây giờ đã không nghiêm trọng rồi, có lẽ là cảm xúc quá kích động – ""Dọc đường không nói chuyện lắm.""

Phan Trí đem ly giữ nhiệt đưa cho cậu, cậu cầm qua uống mấy ngụm nước nóng, thở ra một hơi.

Phòng thuê bên này vẫn là bộ dạng cũ kỹ, với hồi lễ Quốc Khánh trở về, khác biệt duy nhất chính là trên cây không có lá, bên đường đống tuyết tích tụ hơi dày.

""Quá lạnh"" – Triệu Kình xuống xe đã bắt đầu nhảy – ""Cậu nộp phí hệ thống sưởi ấm chưa, đừng nói với chị, đi lên phòng không có hệ thống sưởi nha?""

""Nộp rồi."" – Tưởng Thừa cười cười.

Mấy người đem đồ cầm lên, cùng nhau đi lên lầu trên.

Tưởng Thừa xách theo Cừu múp đi ở trước nhất, vừa đi vừa quen thuộc, khiến cậu nói không ra là tư vị gì.

""Tới rồi"" – Cậu dừng lại, đứng ở cửa, từ trong túi lấy ra chìa khóa – ""Là chỗ này.""

""Cũng được, tòa nhà có cũ chút, nhưng bên trong cũng rất sạch sẽ."" – Triệu Kình nói.

Tưởng Thừa cầm chìa khóa vặn một cái, cửa theo đó liền mở, cậu ngẩn một chút, cửa không có khóa trái.

Bình thường cậu và Cố Phi khóa cửa đều theo thói quen khóa trái một cái, dẫu sao loại tiểu khu cũ kỹ này không có tài sản, từ trên đường tới trong phòng, ở giữa chỉ có một cái cửa tồi tàn này.

Cố Phi vậy mà không khóa trái, tên cờ hó chết tiệt này, chia tay rồi sau đó tới một lần cũng không giúp khóa trái cửa!

Cậu đẩy cửa mở ra đi vào, đồng thời đem túi đựng mèo trong tay đặt lên bàn trà, cậu nhìn thấy một người nằm trên sô pha.

Tức khắc cả người sững ra ở bên cạnh bàn trà.

""Tôi đệt?"" – Phan Trí đi theo phía sau cậu đi vào cũng ngẩn ra.

Người ở trên ghế sô pha, Tưởng Thừa ngay cả nhìn cũng không cần nhìn, trong phòng kéo rèm cửa, không mở đèn, rất tối, vào lúc phát giác được trên sô pha có thứ gì thậm chí cũng còn chưa xác định là một người, cậu đã cảm giác ra người này là ai rồi.

Cố Phi.

Là Cố Phi.

Tưởng Thừa đối với lần này cậu với Cố Phi sẽ làm sao gặp mặt vẫn luôn không dám đi nghĩ kỹ càng, cậu sợ cảm giác vừa nghĩ vừa phủ nhận, nhưng mà ở trong vô vàn suy nghĩ lướt qua của cậu, đều không có tình cảnh trước mắt thế này.

Trong nháy mắt này, trong đầu cậu đột nhiên giống như bị hút hết thành chân không, một mảnh trống rỗng.

Mà liền theo đó chính là lại có vô số loại tư vị đồng thời tuôn lên.

Nỗi nhớ, thương tiếc, tủi thân, tức giận, phẫn nộ... đủ các loại, nhưng mà mỗi loại đều lại không đủ chính xác.

Tưởng thừa không nói, cũng không nói ra lời, cậu thậm chí không thể xác định nếu như bây giờ mình mở miệng, có thể nói ra tiếng hay không.

Cậu liền chỉ có thể đứng như vậy, nhìn chằm chằm Cố Phi.

Cố Phi mặc quần thể thao, một cái chân gấp lại, một chân đặt ở trên nền nhà, trên người là một chiếc áo thun mà cậu rất quen thuộc, cánh tay gác ở trên mắt, trong một tay khác còn ôm một cái gối.

Dáng ngủ này rất tùy ý, cũng nhìn ra được cậu ta ngủ rất say.

Lúc Tưởng Thừa mở cửa tiến vào, động tĩnh chính là không nhỏ, Cố Phi lại không cử động một chút.

Cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng hô hấp của Cố Phi nhẹ nhàng có lẽ không có bất cứ quấy nhiễu gì.

Mà lúc ấy, Hứa Hành Chi và Triệu Kình đều đi vào trong phòng, hơn nữa đồng thời ngẩn ra ở phòng khách, tình cảnh bắt đầu trở nên có chút xấu hổ.

Bọn họ bốn người xếp thành chữ nhất cùng nhau nhìn vào cái người đang ngủ trên sô pha.

Mà Cố Phi không bị bọn họ làm ồn tỉnh.

Thời gian ở dưới loại tình huống này trở nên có chút mơ hồ, thẳng tới khi Phan Trí ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, Tưởng Thừa mới chợt hồi phục tinh thần lại.

""Cố Phi."" – Cậu gọi một tiếng.

Cố Phi trên sô pha cử động một cái.

Cổ họng Tưởng Thừa hơi cảm thấy sít chặt, cậu không thể không hắng hắng giọng mới lại mở miệng gọi một tiếng: ""Cố Phi.""

Chân của Cố Phi cử động một chút, tiếp đó liền giơ cánh tay lên ấn ở trên mắt.

Có lẽ là ngủ quá sâu, sau khi cậu ta giơ cánh tay lên, nhìn chăm chú vào Tưởng Thừa, nhìn tối thiểu mười giây, sau đó mới từ trên ghế sô pha giật mình bắn lên giống như bị đâm một đao.

Quá trình cũng không có ngồi dậy rồi mới đứng lên, Cố Phi liền đã đứng bên cạnh bàn trà.

""Cái đó..."" – Tưởng thừa bỗng nhiên không biết nên làm sao tiếp tục.

""Thừa ca?"" – Cố Phi nhìn cậu – ""Cậu...""

Lời của Cố Phi cũng không thể tiếp tục nói thêm nữa, hai người cứ mặt đối mặt như vậy mà ngẩn ra tại chỗ.

""Ngại quá"" – Sau khi sửng sốt cả buổi, Cố Phi mở miệng trước – ""Tôi... qua đây nhìn một chút, liền ngủ mất.""

""Ha, đây là bạn... của tôi, Cố Phi"" – Tưởng Thừa lúc mày mới nhớ ra nên giới thiệu một chút mấy người bên cạnh đã khó xử mà im lặng được một lúc – ""Đây là Hứa Hành Chi, học trưởng Hứa, còn có chị Triệu Kình, chị gái của Triệu Kha, cậu gặp Triệu Kha rồi.""

""Chào mọi người"" – Cố Phi gật gật đầu với bọ họ, sau đó quay lại từ trên sô pha cầm áo khoác của mình mặc lên – ""Vậy tôi đi...""

Lúc Cố Phi vừa mặc áo khoác vừa đi về phía cạnh cửa, Tưởng Thừa ngửi thấy được mùi vị trên người Cố Phi mà cậu quen thuộc, lúc Cố Phi xoay người sắp ra cửa, cậu bỗng có một loại cảm giác mãnh liệt muốn khóc.

Tự cậu cảm thấy giống như một nương pháo lập dị.

""Cậu với cậu ta trước tiên nói chuyện một chút đi"" – Phan Trí cuối cùng mở miệng – ""Chúng tôi ở chỗ này nghỉ ngơi trước.""

""...Ừm."" – Tưởng Thừa đi theo ra ngoài.

Cố Phi vừa mới xuống một tầng lầu, nghe thấy tiếng bước chân của cậu sau đó dừng lại, quay người nhìn cậu.

""Xuống đi dạo một chút đi."" – Tưởng Thừa kéo cổ áo một chút, từ bên người cậu ta lách qua, đi xuống dưới lầu.

Cố Phi im lặng xuống theo.

Loại thời tiết này hoàn toàn không thích hợp loại hoạt động ""Xuống đi dạo một chút"", vừa ra hành lang, Tưởng Thừa đã bị gió thổi đến mắt cũng xém tí nữa mở không ra.

""Đệt."" – Cậu đội mũ lên, quay người đưa lưng đối diện với gió, thuận đường đi về phía trước, cũng không biết có thể đi chỗ nào.

""Tôi tưởng là..."" – Cố Phi tăng nhanh bước chân đi theo – ""Cậu nghỉ đông không trở về.""

“Tôi không trở về thì đi đâu."" – Tưởng Thừa nói.

Cố Phi im lặng không nói.

Hai người trầm mặc mà tiếp tục đi về phía trước.

""Cậu..."" – Cố Phi chần chừ, lần thứ hai mở miệng, nhưng lại không xuống lời.

Tưởng Thừa quay đầu liếc nhìn cậu ta.

Gầy rồi, cậu biết Cố Phi có thể muốn nói việc này.

Lần trước, lúc Cố Phi nói cậu gầy rồi, cậu còn chưa cảm thấy gì quá rõ ràng, mà bây giờ, cậu tự mình cũng biết bản thân gầy không ít.

Giống như Cố Phi, cũng gầy rồi.

Chính xác mà nói, Cố Phi chẳng hề giống như cậu gầy rõ ràng như vậy, nhưng ngoại trừ mệt mỏi ẩn chứa trên mặt, là tinh thần sa sút.

Nhìn ra được tinh thần Cố Phi rất sa sút, có lẽ người khác không cảm thấy được, lúc Cố Phi không cười, lúc không biểu cảm, trông cũng đều là bộ dạng này.

Nhưng cậu có thể nhìn ra, bộ dạng của Cố Phi bây giờ, là sa sút.

Cậu thở dài.

""Người đó là Hứa hành Chi"" – Tưởng Thừa đi về phía trước một đoạn sau đó nói – ""Là đàn anh của chị gái Triệu Kha, nghiên cứu sinh Tâm lý học Đại học B.""

Bước chân của Cố Phi dừng một chút.

Tưởng Thừa chợt có chút sợ hãi, không biết mình tiếp tục nói thêm, phản ứng của Cố Phi sẽ là dạng gì, thế là cậu ngừng lại, lại liếc nhìn Cố Phi.

""Cổ họng cậu làm sao vậy?"" – Cố Phi hỏi.

""Hả?"" – Tưởng Thừa ngơ ra một chút.

“Sao trở nên khàn thế này?"" – Cố Phi nhìn cậu.

""Nóng trong người” – Tưởng Thừa hắng hắng giọng – ""Trời khô hanh như vậy, nóng trong người.""

""...À"" – Cố Phi ngừng một chút – ""Thừa ca...""

""Nhất thiết đừng nói xin lỗi"" – Tưởng Thừa cắt ngang lời của cậu ta – ""Tôi không cần câu này, tôi trở về cũng không phải vì cậu, tôi là vì Cố Miểu.""