Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 101: Trúc cơ (Hạ)




Trong phòng, Lăng Tiêu ngồi khoanh chân, sắc mặt bình tĩnh mà lạnh nhạt, từ trong chiếc nhẫn không gian lấy ra viên Trúc Cơ đan màu than chì, mặt trên dường như có một lớp hơi mờ vờn quanh, một mùi thơm dịu khiến người ta sảng khoái tức thì lan ra khắp căn phòng. Lăng Tiêu mỉm cười, nhét viên đan dược trơn bóng như ngọc vào trong miệng.

Trúc Cơ đan vừa vào trong miệng, lập tức tan ra, mùi thảo dược nhàn nhạt khiến tinh thần của Lăng Tiêu thoáng rung lên, ngay sau đó, một luồng lực lượng ôn hòa tinh thuần chậm rãi chảy tới các kinh mạch toàn thân. Thân thể Lăng Tiêu khẽ run lên rồi lập tức khôi phục lại bình thường.

Cái gọi là người bị Thiên Mạch, đó là kinh mạch toàn thân vừa hẹp vừa nhỏ, có chỗ thậm chí dán sát vào nhau. Nội lực tu luyện ra hoàn toàn không có cách nào vận hành ở trong đó. Còn kinh mạch của người bình thường thì kinh mạch của toàn thân thông thoáng nối liền các huyệt đạo, toàn bộ thông suốt.

Cái gọi là thiên phú cao thấp, đó là căn cứ vào mức độ rộng hẹp của kinh mạch. Kinh mạch giống nhau nhưng có người như một dòng suối nhỏ, có người như dòng sông lớn, đương nhiên đã sinh ra chênh lệch.

Tác dụng của Trúc Cơ đan, tên đúng như danh xưng, chính là tẩy tủy khơi thông một lần tất cả kinh mạch, sau đó tạo một nền móng vững chắc cho cơ thể để ngày sau tu luyện.

Mà lúc này lợi dụng Trúc Cơ đan đánh thông các kinh mạch trong cơ thể cũa Lăng Tiêu là không thành vấn đề. Còn như những người không có tuệ căn trong nhân thế kia, nếu như cho họ dùng Trúc Cơ đan chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà thôi, muốn tu luyện cũng tuyệt đối không được.

Cho nên nếu như Lăng Tiêu muốn một lần phục dụng trúc cơ thành công thì không thể để mặc cho dược lực của Trúc Cơ đan tự phát huy, mà cần phải phối hợp với nội công tâm pháp của Thục Sơn, dẫn dắt luồng lực lượng khổng lồ này đánh thông từng sợi kinh mạch một, xung phá từng huyệt đạo một, cuối cùng, gom toàn bộ lực lượng này lại trong đan điền... Lúc đó mới xem như hoàn thành trúc cơ!

Chỉ có điều, nếu Lăng Tiêu là người kinh mạch bình thường, như vậy quá trình trúc cơ tuy rằng sẽ có thống khổ, nhưng cũng không quá sức chịu đựng. Có điều là lúc này hắn chẳng những muốn đả thông mà còn mở rộng thêm kinh mạch, còn không thể để cho dược lực của Trúc Cơ đan tổn thất quá nhiều. Con người khi thống khổ đến cực hạn thì theo bản năng sẽ ngất đi để bảo hộ chính mình; nhưng Lăng Tiêu thì ngược lại, hắn phải duy trì đầu óc của mình được thanh tỉnh trong suốt quá trình này!

Dược lực của Trúc Cơ đan từng bước một tiến vào từng kinh mạch, mồ hôi đã ướt đẫm trên trán của Lăng Tiêu, từng giọt từng giọt theo gương mặt tuấn tú không ngừng nhỏ xuống.

Trên sàn nhà đã đọng lại một vũng nước! Mà bởi vì dược lực hùng mạnh của Trúc Cơ đan, trên đầu của Lăng Tiêu cũng bắt đầu toát ra vầng hơi trắng mờ nhạt.

Cuối cùng... dược lực tinh thuần gặp chỗ bế tắc đầu tiên, Lăng Tiêu cẩn thận khống chế luồng lực lượng dày đặc khổng lồ ôn hòa, cẩn thận từng chút từng chút khai thông kinh mạch bị bế tắc, mỗi một điểm giải khai cứ giống như hàng vạn hàng nghìn mũi châm nhọn đâm vào lòng, loại thống khổ này khiến cho gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu trở nên vặn vẹo cả lên. Nếu như bộ dáng này của hắn mà để người ta trông thấy, sợ là sẽ bị dọa đến phải hét ầm lên!

Cứ như vậy, sắc mặt của Lăng Tiêu lúc thì khôi phục vẻ bình tĩnh, lúc thì lại vặn vẹo cả lên.

Ba ngày sau, dược hiệu của Trúc Cơ đan rốt cục đã hoàn toàn dung nhập vào khắp toàn thân của Lăng Tiêu, dược lực hùng mạnh theo kinh mạch lan ra khắp mọi ngõ ngách toàn thân của Lăng Tiêu!

Giờ phút này, thoạt nhìn Lăng Tiêu có vẻ cực kỳ mỏi mệt, trên mặt và toàn thân đều kết một lớp gì đó đen xì, trông cứ giống như một tên ăn mày, nhưng cũng không có mùi gì khác thường, ngược lại có một hương vị thấm đậm lòng người.

Lúc này, Lăng Tiêu dẫn lực lượng từ tất cả các đường kinh mạch cùng hội tụ lại trong đan điền. Hắn quát nhẹ một tiếng, trong nháy mắt truyền tới sự thống khổ thật lớn khiến sắc mặt Lăng Tiêu trở nên vặn vẹo cực độ trông thật dữ tợn. Hắn cắn chặt hàm răng không cho tiếng rên rỉ thống khổ của mình phát ra.

Ba người Xuân Lan, Thu Nguyệt và Diệp Vi Ny đã canh giữ đi tới đi lui ngoài cửa phòng ba ngày nay. Ba ngày Lăng Tiêu ở bên trong bế quan, các nàng ở bên ngoài cũng ăn ngủ không yên. Lúc này bỗng nhiên nghe tiếng động của Lăng Tiêu, Xuân Lan theo bản năng liền định đẩy cửa phòng đi vào.

Thoáng cái bị Thu Nguyệt ở bên cạnh nắm kéo lại:
- Thiếu gia đã nói bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được quấy rầy!

- Nhưng thiếu gia...
Trên mặt Xuân Lan đầy vẻ lo lắng, lòng thầm nghĩ: "Thiếu gia đã ba ngày không ăn không uống, lúc này còn không đói bụng lắm rồi sao? Đến lúc đó không nói lão gia phu nhân trách tội, chính mình cũng đều đau lòng đây!"

- Không có việc gì, yên tâm đi, huynh ấy hẳn là sắp ra rồi.
Diệp Vi Ny đã từng biết qua một vài điều kỳ lạ trên người của Lăng Tiêu, biết hắn tuyệt đối không phải là người đơn giản như vẻ bề ngoài. Nàng ngăn cản ý muốn đi vào của Xuân Lan, sau đó nói:
- Phỏng chừng huynh ấy sắp ra đây, vậy mau đi chuẩn bị nước tắm rửa và một ít thức ăn cho huynh ấy, ta nghĩ huynh ấy nhất định là đói bụng lắm rồi. Đọc Truyện Online

- A, được rồi, tôi đi chuẩn bị!
Xuân Lan vội vàng đáp ứng không ngừng, có chút việc để làm thì tốt hơn rất nhiều so với cứ lo lắng chờ như vậy. Trên thực tế hai ngày qua, rất nhiều người đến ký túc xá này tìm hắn.

Có Thượng Quan Vũ Đồng, có Isa, La Thiên, thậm chí ngày hôm qua viện trưởng cũng lại đây một lần, khiến các nàng cảm thấy rất kinh ngạc. Viện trưởng trước giờ luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngày thường muốn gặp mặt cũng vô cùng khó khăn, không nghĩ tới ngày hôm qua lại tới đây, sau khi nghe nói Lăng Tiêu đang bế quan, không ngờ vẻ mặt ôn hoà nói là chờ tới lúc Lăng Tiêu ra thì sẽ quay lại gặp hắn.

Điều này thật làm cho các nàng thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm. Về phần những người khác, vừa nghe nói Lăng Tiêu bế quan tu luyện, đều tỏ vẻ hiểu biết. Trên thực tế đại khái đến bây giờ cũng mù mờ chẳng hay biết gì như hai người Xuân Lan và Thu Nguyệt. Diệp Vi Ny thì mơ hồ biết Lăng Tiêu là đang làm cái gì, trong lòng vừa khẩn trương, vừa mang theo vẻ chờ mong, nàng thầm nghĩ: "Trên mình huynh ấy đã xảy ra rất nhiều kỳ tích, nếu lần này huynh ấy có thể đột phá Thiên Mạch thành công, như vậy lại thêm một kỳ tích lớn nữa!"

"Bùng!" một tiếng, trong đan điền của Lăng Tiêu phát sinh chấn động kịch liệt không tiếng động. Lực lượng khổng lồ từ các kinh mạch hội tụ tới đó trong nháy mắt ngưng kết thành một khối khí màu trắng mờ nhạt cỡ bằng nắm tay. Mồ hôi trên mặt Lăng Tiêu đã sớm khô cạn, hai mắt hắn chợt mở bừng ra, trên mặt như là bịt kín một tầng huyết sắc, một màu đỏ thẫm!

Ngay sau đó, khối không khí do luồng năng lượng kia tạo thành ầm ầm nổ tung! Tất cả lại theo kinh mạch chảy ngược trở về thân thể của Lăng Tiêu! Trong khoảnh khắc, Lăng Tiêu phun ra một búng máu, màu đỏ trong mắt tức thì theo ngụm máu tươi phun ra này mà dần dần khôi phục trong sáng trở lại, tỏa sáng như ánh sao, chợt lóe rồi biến mất!

Quần áo trên người Lăng Tiêu nát vụn từng tấc, dường như bị lực lượng mạnh mẽ nhập vào cơ thể đó chấn cho nát vụn.

Những lực lượng đó như nước thủy triều đập vào bờ, thoáng đánh ra rồi lại lui về trong đan điền của Lăng Tiêu.

Giờ phút này, nhìn lại toàn thân kinh mạch của Lăng Tiêu thật giống như dòng sông vừa rộng vừa lớn, nội lực hùng hậu kia dường như nước sông không ngừng tuôn chảy, ở bên trong không ngừng mở rộng. Chúng tụ lại nơi đan điền, sau đó xuôi theo kinh mạch vận hành khắp cơ thể.

Lăng Tiêu thở một hơi thật dài, chậm rãi mở hai mắt, hai mắt sáng ngời!

Trên gương mặt tuấn tú của Lăng Tiêu hiện ra một nụ cười tươi, nét tươi vui dần dần từ khóe miệng lan ra khắp bộ mặt. Đại lục Thương Lan không hổ là nơi sung túc linh khí, hiệu lực của dược liệu tăng lên gấp mấy lần so với Tu Chân Giới! Nếu không nhờ như vậy, lần trúc cơ này của Lăng Tiêu chắc chắn sẽ thất bại.

Trong lòng nhớ lại, Lăng Tiêu cũng không khỏi nghĩ tới mà lạnh cả người: Một khi ở thời điểm mấu chốt, dược hiệu của Trúc Cơ đan tới mức cuối, như vậy cũng không phải đơn giản là việc trúc cơ thất bại mà thậm chí tính mạng cũng sẽ lâm vào nguy hiểm!

Bất kể như thế nào, lúc này hắn đã vượt qua nguy hiểm, hắn đã thành công rồi!