Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 116: Công Chúa nổi giận




Giọng của Lăng Tiêu rất nhỏ, nhưng vừa khéo đủ cho vài người ở gần có thể nghe thấy.

Đôi măt của Xuân Lan và Thu Nguyệt đỏ hồng lên, dùng sức mím chặt môi, tay đặt lên cổ áo, nắm chặt lại, đứng yên ở đó nhìn Lăng Tiêu không chớp mắt. Các nàng chưa bao giờ gặp, thậm chí chưa từng nghe nói đến, có người dám chống đối với hoàng thất chỉ vì hai thị nữ thân phận kém cỏi! Hơn nữa lại còn là công chúa được cả hoàng thất sủng ái nhất: con gái của Thái tử điện hạ, Lý Thiên Kỳ!

Trong cái vòng luẩn quẩn của giới quý tộc ở Lam Nguyệt Đế quốc, phong tục biếu tặng thị nữ cho nhau đã lưu truyền nhiều năm, thậm chí còn được cho là một loại mỹ đức!

Tuy nhiên, riêng hôm nay, những quý tộc tại tầng cao nhất của Đế quốc đã gặp một màn khiến họ cả đời khó quên! Tuy họ không biết thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú kia là ai, nhưng nhìn khoảng cách gần như thế, lại còn tư thế mập mờ khiến cho người ta phải đỏ mặt kia đã vượt qua thời đại rồi!

Hơn nữa nhìn sắc mặt công chúa chuyển từ đỏ hồng sang tái mét, các quý tộc này lập tức đoán ra, thiếu niên này đúng là không biết trời cao đất dày, hắn, không ngờ hắn dám chống đối lại công chúa!

Trời ạ, còn có chuyện kích thích đến vậy sao! Có người nhận ra Lăng Tiêu, biết hắn là Tam công tử của Lăng Phủ, trong lòng đều thầm nghĩ, cho dù phụ thân ngươi là đại tướng, nắm trọng binh trấn thủ biên cương ngươi cũng không thể làm càn với công chúa như vậy chứ? Thật đúng là ăn phải mật rồng rồi!

Những người đó thấy cảnh này lập tức thì thầm to nhỏ bên tai nhau, mà hỏi nhiều nhất, đương nhiên là việc thiếu niên kia đã nói gì với công chúa?

- Ngươi… Ngươi dám nói chuyện với ta như thế, ta… ta muốn giết ngươi!

Công chúa Lý Thiên Kỳ chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như thế tức thì nước mắt như muốn chảy ra, kêu lớn:

- Thị vệ! Mau bắt hắn lại cho bản công chúa!

Lăng Tiêu lui lại phía sau hai bước, không thèm liếc mắt nhìn công chúa một cái, mà lạnh lùng nhìn vương tử Lý Thiên Liệt vừa mới nói chuyện với công chúa, hơi nheo mắt, nói:
- Đây là muội muội của ngài? Phiền ngài, đưa nàng về giáo huấn cho tốt, để cho nàng hiểu như thế nào là đối nhân xử thế.

- Lăng Tiêu! Ngươi đã hơi quá rồi đó!

Lý Thiên Liệt giận tím mặt, không có một chút giả bộ, cứ như muội muội của mình là viên ngọc quý đang cầm trên tay bị người khác chê bai vậy.

Hôm nay mặc dù có lợi dụng hiềm nghi của muội muội, nhưng mong muốn ban đầu của Lý Thiên Liệt lại là muốn Lăng Tiêu phải cầu hắn, cứ như thế, Lăng Tiêu sẽ phải thiếu hắn một cái nhân tình.

Đừng nhìn chuyện Lăng Tiêu giết Hải Thiên giữa phố, bình tĩnh mà nghĩ lại thì Lý Thiên Liệt lại không hận Lăng Tiêu, chỉ là ngại thể diện của hắn có thể bị hạ thấp mà thôi. Dù sao Lăng Tiêu và Hải Thiên cũng có thù oán rất sâu, giết hắn cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Hơn nữa, với thân thủ lúc ấy của Lăng Tiêu, Lý Thiên Liệt đối với kiếm kỹ xuất thần nhập hóa của Lăng Tiêu lập tức cực kỳ lưu tâm.

Hiện tại, chỉ sợ không chỉ hắn, mà các thế lực lớn ở đế đô đều đã chú ý đến rồi. Nguyên nhân vì sao mà có thể khiến một người bị Thiên Mạch, chỉ như một thanh củi mục ven đường, chỉ trong một thời gian ngắn đã đột phá? Nếu nói sau lưng Lăng Tiêu không có kẻ mạnh chống đỡ, chỉ sợ chẳng ai tin! Bởi nếu là thực lực tự thân của Lăng gia, như vậy, vì sao nhiều năm như vậy còn chưa có động tĩnh?

Cho nên, đừng nhìn tình hình hiện nay không có ai có hành động gì, đó là vì người hiểu biết đều nói, Lăng Tiêu và Lý Thiên Lạc có giao hảo! Còn thì đắc tội với Thái Tử điện hạ!

Thân phận của Lý Thiên Lạc ở Học Viện Đế quốc trong mắt đại đa số mọi người là bí mật, nhưng trong mắt các đại gia tộc lại chẳng phải chuyện bất ngờ gì. Hơn nữa thân phận của Lăng Tiêu khá đặc thù. Gia tộc Lăng gia tuy thế lực không lớn, nhưng thân phận Lăng Thiên Khiếu quá nhạy cảm, mặc dù có rất nhiều người bất mãn với địa vị của Lăng Thiên Khiếu, nhưng có một điểm, đó là chỉ cần Lăng Thiên Khiếu còn sống một ngày, thì địa vị của Lăng gia không ai có thể lay động!

Cho nên, Lý Thiên Liệt liền nói với Lý Thiên kỳ, người cực kỳ tự tin đối với dung mạo của mình, rằng có hai tuyệt sắc thị nữ không biết của nhà ai khiến cho nàng ta rất tò mò. Thị nữ, xứng đáng với hai từ tuyệt sắc thì cho dù là hoàng cung cũng không có nhiều. Làm trò chắc, trước mặt mình lại khen người khác xinh đẹp, đây không phải là cố ý khi nàng sao. Tính háo thắng của Lý Thiên Kỳ nổi lên, nàng liền đòi họ chỉ cho nàng là hai thị nữ nào.

Sau khi nhìn thấy rồi thì quả thực là làm người kinh ngạc, lập tức động tâm. Cũng không phải chỉ có nam nhân thích mỹ nữ, nữ nhân cũng thích vậy! Thử nghĩ xem, có hai tuyệt sắc giai nhân hầu hạ mình mỗi ngày là cảm giác tuyệt với thế nào? Hơn nữa trong tâm Lý Thiên Kỳ còn có một loại cảm giác ưu việt rất mãnh liệt, lớn lên trông xinh đẹp thì có ích lợi gì? Bản công chúa nói muốn ngươi, chủ nhân các ngươi còn không cúi đầu khom lưng đem các ngươi giao ra sao? Thậm chí còn cảm thấy, thị nữ được người hoàng tộc coi trọng là loại vinh quang thế nào đó chứ!

Thế nhưng không thể nghĩ tới, trước tiên là từ hai thị nữ đó bị làm mất mặt, người ta tuy rằng cung kính với công chúa như nàng, nhưng Lý Thiên Ký lại có thể cảm giác được sau thái độ cung kính kia lại có một tia khinh miệt! Lại còn Ô Lan Thác ở sau lưng châm dầu vào lửa. Nàng tuy không thích tên Ô Lan Thác ẻo lả, nhưng lời nói của hắn lại ảnh hưởng tới tâm tình của nàng. Lại thấy hai tuyệt sắc thị nữ này ấp úng, không chịu đáp ứng nàng, cuối cùng thì cơn giận cũng bốc lên.

Không nghĩ tới khi chủ nhân của hai thị nữ này tới lại càng thêm quá phận, dám nói những lời đại nghịch bất đạo với nàng!

Cho nên ngay cả Lý Thiên Liệt cũng khó mà tin được. Ngày trước Tam thiếu gia của Lăng gia, khi còn nhỏ cũng có tiếng là cao ngạo, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ con quý tộc bướng bỉnh mà thôi. Lớn dần, biết được thân phận Thiên Mạch của mình, sau đó là bị bạn bè cùng lứa xa lánh thì đã khiêm tốn hơn rất nhiều. Vậy mà sau khi bị con gái của phú thương kia đá cho một cước lại thay đổi nhiều như thế.

Lý Thiên Liệt căm tức nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lăng Tiêu, thậm chí còn không thể nhìn ra được một chút ý tức giận trong mắt Lăng Tiêu! Ngược lại còn bình lặng giống như một hồ nước mùa thu vậy!

- Lăng Tiêu, mau xin lỗi đi, nếu không tội của ngươi sẽ rất lớn đó!
Lý Thiên Liệt trầm giọng nói.

Hu…
Chung quanh truyền đến một loạt tiếng hít không khí của đám quý tộc chung quanh, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu lập tức thay đổi. Thân phận của Lý Thiên Liệt là hoàng thái tôn! Sau này chính là hoàng đế! Mà xem ý tứ thì không ngờ lại chủ động giúp Lăng Tiêu thoát tội!

Rất nhiều người không nhịn được dụi dụi mắt, hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, không ngờ lại có thể gặp loại việc như thế này.

Ngay đến cả Ô Lan Thác cũng không hiểu nổi phải nhìn sang Lý Thiên Liệt, thân thể không kìm được lui lại mấy bước. Lăng Tiêu kia nhìn bên ngoài thì lạnh nhạt vô hại, nhưng xuống tay thì tàn nhẫn đến mức khiến hắn bị ác mộng. Hôm nay chẳng qua là ỷ vào Lý Thiên Liệt mới uy phong kiêu ngạo một chút, chứ bản thân hắn không muốn như vậy. Ô Lan Thác dùng ánh mắt oán độc nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Lăng Tiêu cười cười, tiếp tục dùng giọng điệu khiến người nghe phải kinh hãi:
- Ngài nói thử một chút, ta có lỗi gì? Vô lễ với Công chúa sao? Ta không thấy vậy!
Nói xong khẽ hừ một tiếng:
- Dám động tới người của ta, phải bị mắng, đừng tưởng các ngươi là hoàng tộc thì muốn muốn làm gì thì làm!

Lời Lăng Tiêu vừa nói ra, các quý tộc chung quanh hận không thể lòi cả tròng mắt của mình ra để nhìn cho kỹ, hô hấp ngừng lại, không dám thở mạnh một cái.

- Tên điên! Đây nhất định là tên điên!
Số quý tộc có ý nghĩ này không chỉ một hai người!

- Người này chán sống rồi, trời ơi, một thiếu niên tuấn tú, sao lại muốn chết thế?
Đây là suy nghĩ của một ít phu nhân, nhìn tướng mạo anh tuấn của Lăng Tiêu trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc.

- Lăng gia gặp đại họa rồi. Tiêu tử này vậy là xong rồi!
Có mấy quý tộc thành thục âm thầm lắc đầu thở dài, xoay người rời khỏi chỗ này, dường như không muốn thấy tràng cảnh máu tươi tại chỗ của Tam thiếu gia của Lăng gia.

- Ngươi… Lăng Tiêu.
Lý Thiên Liệt căn bản không ngờ Lăng Tiêu là tên gia hỏa không biết tiến lui, lấy tay chỉ vào Lăng Tiêu, tức giận đến không còn biết nói gì cho tốt nữa. Truyện Tiên Hiệp

Mà lúc này Lý Thiên Kỳ công chúa vừa thẹn vừa giận cuối cùng cũng không chịu nổi mà bạo phát, tiếng nói bén nhọn gọi tới một đoàn hộ vệ, chỉ tay vào Lăng Tiêu:
- Bắt hắn cho ta!

Đúng lúc đó thì từ phía sau truyền tới một trận cười sang sảng:
- Thiên Kỳ, lại có ai chọc con sao? Không phải là do con quá tùy hứng đấy chứ.
Theo tiếng cười này là quốc vương bệ hạ, bệ hạ đang tiến đến với tinh thần hăng hái, trên mặt là nụ cười ôn hòa, cũng không nhìn Lăng Tiêu. Vì sự xuất hiện của Bệ hạ, các quý tộc chung quanh nghiêm túc hẳn lên. Trên mặt tràn đầy sự tôn kính chào đón quốc vương.

Quốc vương bệ hạ vung tay lên:
- Hôm nay là yến hội, mọi người không cần đa lễ!
Đi tới cạnh Lý Thiên Kỳ, cười nói:
- Nói cho ông nội đi, đã xảy ra chuyện gì?

Lý Thiên Liệt đứng bên cạnh lại hơi bất an nhìn bóng dáng lão nhân. Biểu hiện của ông nội dường như không thích hợp lắm! Dường như vô tình mà lại như cố ý che chở cho Lăng Tiêu?

Lý Thiên Kỳ cũng không nhìn ra được điểm này, nhìn sang ông nội, người yêu thương nàng nhất, nước mắt lập tức trào ra, dùng một ngón tay chỉ Lăng Tiêu, nức nở nói:
- Ông nội, hắn, hắn khi dễ con!