Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 415: Tự làm bậy, không thể sống (p2)




Tới hôm nay, thực lực của Thục Sơn kiếm phái đã không còn ai dám xem thường.

Tạ Hiểu Yên vẫn đứng lặng lẽ như vậy, nghe Liệt Tùy Thiên an bài hậu sự, trong lòng không biết là có cảm giác gì. Trong lúc vừa rồi, cô ta đã thử vài lần khống chế ba vị đại trưởng lão, tuy nhiên phát hiện căn bản là không hề có chút phản ứng nào. Ngược lại hai trưởng lão Liệt Tùy Vũ và Liệt Tùy Phong cảm nhận được tinh thần lực của Tạ Hiểu Yên, còn liếc cô ta một cái đầy châm chọc.

Cái liếc mắt đó khiến Tạ Hiểu Yên như rơi xuống hố băng.

Tất cả những đệ tử tinh anh Liệt gia đều nhao lên đồng ý. Cứ như vậy, có mấy kẻ không đồng ý cũng không dám ngỗ nghịch làm ngược lại ý của ba đại trưởng lão. Huống chi, tất cả mọi người đều biết đây có thể là lời trăn trối cuối cùng của ba đại trưởng lão.

Nghĩ vậy, một không khí bi thương trào ra từ mọi người ở đây. Rất nhiều người không kìm nổi lại rơi lệ.

Không khí bi ai đột nhiên phát ra khiến Liệt Tùy Thiên hơi sững lại, lập tức thản nhiên nói:

- Làm người ai chẳng phải chết. Chỉ cần chết có ý nghĩa, sẽ không uổng cuộc đời này! Liệt Khuyết, ngươi có tin tưởng dẫn dắt Liệt gia, trong tương lai đạt tới một đỉnh cao mới hay không?

Liệt Khuyết nghẹn ngào, bi thương đáp:
- Tôn nhi tin tưởng!

- Tin tưởng, vậy hãy trả lời ta như một nam nhân xem nào!

Trưởng lão nóng tính nhất là Liệt Tùy Vũ vẫn không nói gì chợt quát lên một tiếng.
Thân hình Liệt Khuyết run lên, lập tức rống lớn:

- Tôn nhi có niềm tin, dẫn dắt Liệt gia trở lại huy hoàng!

- Ha ha… nói như thế mới được.

Liệt Tùy Vũ nói xong, cảm giác giọng của mình cũng hơi run rẩy, sau đó cắn răng một cái, nhìn Liệt Tùy Phong nói:
- Chúng ta

Bên kia Liệt Tùy Phong nhìn đám con cháu nhà mình thật kỹ, sau đó bỗng nhiên đứng lên, hướng về Lăng Tiêu thi lễ thật sâu, nói:
- Đa tạ!

Nói xong, lão bay lên trời, cả người bùng lên khí thế cực kì hùng mạnh, thậm chí còn siêu việt hơn cả tu vi vốn có của lão, tựa như một vầng thái dương chói mắt khiến người ta không dám nhìn gần!

Liệt Tùy Vũ cũng cúi đầu thi lễ thật sâu với Lăng Tiêu, sau đó cũng nhảy lên không trung, hai người không nói một lời nào, nhanh như điện chớp biến mất trong bóng hoàng hôn.

Liệt Tùy Thiên cuối cùng nhìn thoáng qua mọi người, trầm giọng nói:

- Không cần đi tìm chúng ta, quên chúng ta đi!

Sau đó, lão thi lễ với Lăng Tiêu, không nói gì và cũng giống với hai huynh đệ của mình, đều không còn mặt mũi nào cầu Lăng Tiêu chiếu cố Liệt gia. Dù sao, lúc trước họ đối xử với Lăng Tiêu như vậy, hiện giờ Lăng Tiêu làm thế này chính là lấy ơn báo oán.
Có Liệt Khuyết ở đây, tin rằng Lăng Tiêu sẽ không làm khó Liệt gia.

Không để ý tới đám con cháu Liệt gia đột nhiên bùng lên tiếng khóc than, Liệt Tùy Thiên nhảy lên không trung, thân mình giống như sao băng, bắn thẳng về phía xa.

Lúc này Liệt Diễm đứng dậy, sau đó quát lên dù giọng vẫn còn hơi run rẩy:

- Đều trở về, nên làm cái gì thì làm đi! Liệt gia chúng ta… không thể sụp đổ được.

Liệt Khuyết nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, sau đó chắp tay, xoay người rời đi.

Lăng Tiêu nhìn lướt qua Liệt Dương đang quỳ rạp xuống đất như một con chó, cũng quay người đi ra bên ngoài Liệt gia.

Tạ Hiểu Yên và Liệt Dương ở trong chòi hóng mát, từ đầu đến cuối không có một ai để ý tới, thậm chí cũng không ai tới đuổi đi.

Tạ Hiểu Yên ngây ngốc đứng tại chổ. Cho dù là nằm mơ, cô ả cũng không thể nghĩ tới biến cố thế này. Bao khó khăn, khổ sở, cố gắng nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới chiếm được hết thảy địa vị, thanh danh, quyền lợi và cả Liệt gia… Có thể nói, trước đây một ngày, Tạ Hiểu Yên căn bản không hề để Đế vương nhân gian vào trong mắt, nhưng hiện giờ, không ngờ cô ta chỉ còn hai bàn tay trắng.

Nhân sinh thay đổi rất nhanh, chỉ có tự mình trải qua mới có thể hiểu được sự đau khổ và dày vò không nói nên lời này. Tạ Hiểu Yên gần như mất hết cảm giác. Bây giờ mình nên tính toán thế nào đây?

Trong mắt Lăng Tiêu, sợ rằng mình còn không bằng một thằng hề!

Ba ngày… hắn cho mình đắc ý ba ngày, hưng phấn ba ngày! Sau đó… lại cho mình một cái bạt tai thật mạnh, lập tức đánh cho mình không còn một chút tôn nghiêm, kiêu ngạo nào, tất cả chỉ còn… hai bàn tay trắng!

Không, ta còn có hắn… còn có Liệt Dương! Đúng vậy, hắn yêu ta! Ta còn có Thánh Vực! Chỉ cần có thể sống sót, ta vẫn có cơ hội gây dựng lại từ đầu!

Gần như trong nháy mắt này, trong mắt Tạ Hiểu Yên lại bộc phát ra vô tận thần thái. Cô ta bổ nhào vào người Liệt Dương, nức nỡ nói:
- Liệt Dương đại ca, bọ họ… bọn họ mặc kệ chúng ta, hiện tại, chỉ có hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau! Tiểu Yên ngày sau nhất định sẽ đối xử tốt với huynh…

Bốp!

- A…

Một tiếng động rất mạnh vang lên truyền đi thật xa giữa trời đêm. Tạ Hiểu Yên ôm khuôn mặt mịn màng vô cùng xinh đẹp của mình, không dám tin nhìn Liệt Dương, nhìn nam nhân từng yêu mình sâu sắc, từng vô cùng ngoan ngoãn phục tùng mình.
- Ngươi… ngươi dám đánh ta?

- Kỹ nữ, cút cho ta!

Liệt Dương đột nhiên đứng lên hung hăng nắm lấy tóc Tạ Hiểu Yên, kéo khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tới trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp khiến mình từng nhớ thương. Giờ phút này, đôi mắt đó chỉ có sự không thể tin nổi và sự hoảng sợ. Nguồn: http://truyenfull.vn

Sau đó… y điên cuồng dùng cả hai tay bạt tai Tạ Hiểu Yên mấy chục phát, tiếp đó hung hăng đá một nhát vào bụng Tạ Hiểu Yên khiến cô ta văng ra thật xa.

Y điên cuồng giận dữ hét:

- Cút!

Thanh âm đó như thể sấm rền , như một con dã thú bị thương tru lên trong đêm đen.

… …

Khóe miệng Tạ Hiểu Yên rỉ máu, tóc tai rối bù, thất hồn lạc phách đi ra khỏi Liệt gia. Cô ta thậm chí còn quay đầu nhìn lại vài lần nhưng không hề thấy Liệt Dương đuổi theo mình, sau đó ôm lấy mình khóc rống lên như trong tưởng tượng.
Ha ha… ha ha… ha ha… ha ha.

Tạ Hiểu Yên bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, như thể một kẻ đang đi dạo trong núi chợt nhặt được bảo bối, càng cười càng vui vẻ.
Tính cái gì! Đây đã tính là cái gì? Thế này đã tính là quật ngã ta sao? Lăng Tiêu… ngươi nằm mơ đi! Ta nói cho ngươi, một ngày nào đó, ta sẽ đứng ở trên đỉnh, dẫm nát ngươi ở dưới chân ta!cái gì Liệt gia, cái gì Thục Sơn kiếm phái, hết thảy đều chết hết cho ta! Ha ha… ha ha… ha ha… ha ha… ha ha.

Tạ Hiểu Yên đang đi tới, bỗng nhiên dừng lại, sau đó hướng về phía trống trải hoang dã hét to:

- Lăng Tiêu! Có bản lĩnh thì tới giết ta đi! Giết ta đi! Tới giết ta đi! Nếu hôm nay ngươi không giết ta, ngươi sẽ không còn cơ hội đâu.
Đáp lại cô ta chỉ có màn đêm vô cùng tĩnh lặng.

Trong mắt Tạ Hiểu Yên hiện lên một tia đắc ý: Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, ngươi nghĩ rằng ta điên rồi sao? Là ngươi nhân từ nương tay phải không? Ha ha… Tạ Hiểu Yên ta được xưng là thiếu nữ thiên tài, ngươi sao có thể suy xét được? Với thủ đoạn của ta, lại nắm giữ phương thức kết nối với Thánh Vực, Lăng Tiêu, khi gặp lại chính là ngày ngươi bỏ mạng

Tạ Hiểu Yên bổng nhiên cảm giác có chút không đúng. Thực lực của cô ta đã khôi phục đến tu vi Kiếm Sư, trong vòng phạm vi mấy trăm dặm của Liệt gia sơn trang, căn bản không hề có ma thú hùng mạnh nào. Với tinh thần lực cảnh giới Kiếm Hoàng của cô ta, phát ra một chút uy áp, đám ma thú chẳng phải là sẽ quá ư sợ hãi bỏ chạy sao?

Nhưng vì sao, chính mình đi nữa ngày như vậy lại giống như đi vào chỗ không có gì.
Không đúng.

Trong đầu Tạ Hiểu Yên chợt lóe lên, trong giây lát nhớ ra, Lăng Tiêu tài tình nhất chẳng phải chính là trận pháp sao?
- Lăng Tiêu! Ngươi không thể giết ta! Nếu ta chết... Thánh Vực tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tạ Hiểu Yên bùng lên khí thế toàn thân. Đây là lần đầu tiên cô ta xuất ra tinh thần lực cảnh giới Kiếm Hoàng. Loại cảm giác sức mạnh này thật tốt! Một ngày nào đó, Tạ Hiểu Yên ta cũng sẽ có thực lực cảnh giới Kiếm Hoàng.

Ngày nào đó, tuyệt đối sẽ không quá xa!

Không ngờ, tinh thần lực này vừa mới phát ra thì vô số luồng sức mạnh khủng bố như ong vỡ tổ ào ạt từ bốn phương tám hướng, giống như dời non lấp biển ép thẳng tới hướng Tạ Hiểu Yên.

Tạ Hiểu Yên đứng ở đó, trong đầu gần như trống rỗng, trong mắt còn tràn đầy thần sắc không thể tin nổi!
Trong khoảnh khắc, năng lượng hùng mạnh đủ để núi sập đất lở kia ào ạt như nước lũ cuốn trôi đất đá... cuồn cuộn ào qua người Tạ Hiểu Yên.

..............................

Lăng Tiêu đứng ở cực cao trên không trung, trong linh đài trống rỗng, sáng trong, tất cả chấp niệm biến mất trong nháy mắt.
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng:

- Tới luân hồi đi!