Ngạo Kiều Chi Nữ

Chương 14: Cao thủ Tiên Thiên




Đội ngũ đệ tử trực thuộc Mộ gia đã được ổn định và theo nhị trưởng lão Mộ Kình Hoa tiến tới.

"Mộ Kình Hoa bái kiến tộc trưởng đại nhân, bái kiến các vị trưởng lão, bái kiến các vị nhân vật danh sĩ mổi tiếng của Thiên La thành. Đệ tử trực hệ của Mộ gia từ tám đến mười lăm tuổi tham gia đại hội hồm có một trăm lẻ năm người, hiện diện một trăm lẻ bốn và vắng một người." Mộ Kình Hoa vừa nói tới đây thì đại trưởng lão Mộ Kình Thao nghi ngờ hỏi.

"Hôm nay là ngày quan trọng, lại có người nào không đến."

"Là Mộ Chỉ Ly."

Nghe đến Mộ Chỉ Ly vắng mặt, mọi tiếp tục nghị luận. Trong Thiên La thành ai mà không biết Mộ Chỉ Ly nổi tiếng là phế vật xấu xí. Khuôn mặt xấu đến dọa người như thế không đến cũng là bình thường, coi như là nàng biết thân biết phận.

Một bên nghe mọi người thì thầm, Đông Phương Bạch khinh thường cười. Nàng thừa biết Mộ Chỉ Ly chưa xuất hiện chỉ sợ là đang cố gắng đột phá Tiên Thiên thôi. Lần trước gặp Mộ Chỉ Ly nàng ta đã trở nên khuynh quốc khuynh thành, làm gì có chuyện xấu mặt mà không đến.

"Tiểu Bạch, nãy giờ theo ta quan sát thì không thấy được người nào có tố chất nương tử tương lai của ta hết. Không nói đến biếu hiện nhưng về nhan sắc cũng chả có ai khuynh quốc khuynh thành như ngươi kể."

Nghe Hàn Như Liệt thắc mắc Đông Phương Bạch chỉ từ tốn nói.

"À, nàng chưa tới. Chính là Mộ Chỉ Ly đó."

Chớp chớp mắt nhìn Đông Phương Bạch, Hàn Như Liệt lại cười.

"Ngươi là nói đùa đúng không. Mộ Chỉ Ly kia mọi người đều kêu nàng phế vật xấu xí. Nghe đâu cũng đi ngược lại với lời của ngươi."

"Bọn họ thì biết gì mà nói. Mà thôi, lát nữa nàng nhất định sẽ tơi. Lúc đó ngươi sẽ biết."

Tộc trưởng Mộ Kình Lệ hẳn là biết được Mộ Chỉ Ly đã trở nên lợi hại, nhưng vẫn không hiểu tại sao nàng không đến. Chắc chắn là có việc xảy ra. Mộ Kình Lệ tuy quan tâm nhưng cũng không thể bỏ giữa đại hội được, hắn đành bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi, bắt đầu đi."

... ....

Trên luyện võ đường bây giờ có một viên nhẵn nhụi, nhìn qua có vẻ bình thường nhưng đây là viên đá đắc biệt để khảo nghiệm người có thiên lực có thể vận hành bao nhiêu chu vòng.

Người khảo nghiệm đặt tay lên và vận hành thiên lực vào đó thì nó sẽ hiện lên chuẩn xác số Chu vòng người đó có thể vận hành được.

Mộ Kình Lệ đi lên chính giữa và hô: "Đại hội chính thức bắt đầu."

Đệ tử phía bên dưới bắt đầu tiến lên theo danh sách để khảo nghiệm. Ai cũng đều thật sốt ruột lo lắng, đây là cơ hội để mọi người thể hiện thực lực. Nếu biểu hiện tốt nhất định sẽ được gia tộc khen thưởng và một bước lên mây, còn nếu ngược lại thì sẽ bị nhận lấy thân phận thấp kém.

Từng người một kết thúc khảo nghiệm. Biểu hiện của mỗi người không giống nhau, có người vui mừng và cũng có người thất vọng.

"Tiếp theo, Mộ Hàn Mặc." Đại trưởng lão Mộ Kình Thao hô to.

Khi cái tên này được nêu lên, một số đệ tử Mộ gia đều chăm chú nhìn vào một người thanh niên tuấn tú gần đó với ánh mắt hâm mộ. Đông Phương Bạch tuy nói sinh hoạt ở Mộ gia được hơn hai tháng nhưng cũng không đi ra khỏi viện quá năm lần nên không biết được những sự kiện nơi này, nàng chỉ đoán thầm Mộ Hàn Mặc này là nhân vật khá có tiếng ở Mộ gia. Lúc Mộ Hàn Mặc đi lên, Đông Phương Bạch rõ ràng thấy được đại trưởng lão mỉm cười khích lệ hắn.

Mộ Hàn Mặc tự tin bước lên, lấy tay đặt lên tảng đá và vận khởi thiên lực đưa vào trong. Mộ Hàn Mặc trước đây vẫn luôn quý mến Mộ Chỉ Ly dù nàng có xấu xí phế vật như thế nào. Mộ Hàn Mặc muốn được mạnh lên để bảo vệ cho nàng nên hắn luôn cố gắng, đây chính là cơ hội để hắn khẳng định thực lực, để mọi người biết hắn không thua kém gì Mộ Khải Siêu, và để hắn có được địa vị cao để bảo vệ nàng - Mộ Chỉ Ly.

Mấy chứ trên tảng đá đang dần gia tăng.

Sáu mươi.....

Tám mươi....

Một trăm....

Dưới quảng trường những tiếng kinh hô vang lên. Một trăm, con số này biểu thị cho Mộ Hàn Mặc có thể vận hành một trăm Chu vòng. Phải nói đến vận hành được bao nhiêu đó không phải dễ, nhất là một người chưa tới mười lăm tuổi như hắn. Không ngừng lại ở đó, Mộ Hàn Mặt vẫn tiếp tục rót thiên lực vào tảng đá.

Một trăm lẻ một...

Một trăm lẻ sáu...

Một trăm lẻ bảy....

Đến một trăm lẻ bảy thì Mộ Hàn Mặc mới rút tay về. Chưa tới mười lăm đã có thể vận hành được một trăm lẻ bảy Chu vòng, thiên phú không tệ, dù sao Chu vòng cuối cùng cũng chính là một cảnh giới khác nên cũng không thể dễ dàng vượt qua.

"Ai nói rằng Mộ gia không có mầm móng tốt. Thiên phú như vậy cũng quá kinh người đi, sợ rằng hắn chính là người đột phá Tiên Thiên trẻ nhất của Mộ gia." Một người kích động nói.

"Mộ gia nếu không có Mộ Khải Siêu thì chính là có Mộ Hàn Mặc."

Càng nói thì vẻ mặt của Mộ Kình Lệ và các trưởng lão càng cười sâu, đến Tô Duệ đứng bên cạnh cũng không ngừng gật đầu đánh giá. Chỉ có Vương Tĩnh Hoành, người này trong phút chốc khóe mắt lướt qua tia âm hiểm. Vẻ mặt của từng người đều được Đông Phương Bạch thu vào mắt cả.

"Vương Tĩnh Hoành, người này ý đồ không tốt. Nhất định sẽ tìm cách hại Mộ gia."

"Có cần ta giúp ngươi thanh lý hắn không." Hàn Như Liệt ra vẻ quan tâm hỏi.

"Không, sống chết của Mộ gia hoàn toàn không liên quan tới ta. Chỉ cần không liên quan ta và người của ta mọi thứ đều không cần phải quan tâm. Ta không dư thừa tình cảm mà quan tâm tới tất cả mọi người." Đông Phương Bạch bất cần nói, nàng chính là người như thế, không cần biết sống chết của mọi người. Ma nữ thì sao, chỉ có bọn chính phái ngu ngốc mới suốt ngày lo chuyện không phải của bản thân rồi chết hồi nào không hay.

"Ngươi thật sự không thiện lương tý nào." Hàn Như Liệt vừa nghịch tóc Đông Phương Bạch vừa nhận xét.

Sống một kiếp người đều bị người khác nói nàng ác độc, không thiện lương, ma nữ này nọ nhưng Đông Phương Bạch vẫn để ngoài tai. Vậy mà khi nghe chính miệng Hàn Như Liệt nói ra thì Đông Phương Bạch vẫn có chút thật lạc, nàng giận dỗi giựt lại nhúm tóc trong tay Hàn Như Liệt.

"Hứ, ta chính là độc ác thì sao. Vẫn đỡ hơn những tên tự nhận là danh môn chính phái nhưng vẫn tàn sát giết người. Ta biết bọn nam tử các ngươi toàn chỉ yêu thích những cô gái thiện lương xinh đẹp như Mộ Chỉ Ly, còn ta ác độc vậy đó."

Thấy Đông Phương Bạch tự nhiên nỗi giận Hàn Như Liệt lúng túng giải thích.

"Ta cũng không nói là chán ghét nữ nhân ác độc. Mà ngươi hình như có vấn đề với nhưng người thuộc chính phái à?"

Đúng như Đông Phương Bạch nói, nếu trước khi gặp Đông Phương Bạch thì có lẽ Hàn Như Liệt vẫn cảm thấy những cô gái thiện lương có vẻ hảo cảm hơn. Nhưng đó là trước đây, khi gặp được Đông Phương thì Bạch Hàn Như Liệt cảm thấy những người ra vẻ ác độc thật ra cũng rất đáng để yêu thương. Họ ác độc cũng chỉ do phải bảo vệ thứ của họ theo cách bá đạo, họ cảm thấy nguy hiểm nếu bị người khác tiếp cận thứ mà họ vẫn luôn yêu thích nên mới ra tay tàn sát giết hại. Chỉ cần không ảnh hưởng tới những gì họ yêu quý thì họ sẽ không trực tiếp quan tâm.Nói những người đó ích kỷ? cũng không đúng, họ chỉ là sống thật với bản thân và không giả tạo ra vẻ thân thiện với mọi người. Hàn Như Liệt hắn cũng không phải người hiền lành gì, hắn cũng đã giết người, giết rất nhiều, giết những kẻ cản trở hắn. Ở cái thế giới cường giả vi tôn, thực lực làm chủ thì làm gì có ai mà thiện lương cơ chứ. Chỉ là bọn họ tự ảo tưởng và phong cho mình cái danh hiệu chính phải rồi sau đó vẫn âm thầm giết người.

Đông Phương Bạch nghe đến Hàn Như Liệt hỏi nàng có vấn đề với chính phái thì liền thấy chột dạ. Đông Phương Bạch làm sao có thể nói rằng kiếp trước bản thân bị những người tự xưng chính phái ám hại nên chết được. Đông Phương Bạch chỉ giữ yên lặng không nói gì.

Các đệ tử lúc này đã hoàn thành khảo nghiệm, lúc này tộc trưởng Mộ Kình Lệ định tuyên bố kết thúc vòng thứ nhất thì một bóng dáng đột nhiên xuất hiện.

"Đợi đã, còn có ta."

Mọi người nghi hoặc nhìn vào thiếu nữ vừa mới xuất hiện. Nàng đẹp tựa tiên thiên, cái trán trơn bóng, đôi mày lá liễu, hàng long mi dày cong vuốt tô đậm cho đôi mắt to tròn sáng rực. Mũi cao thẳng, cánh mũi tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng như cánh hoa anh đào. Đây tuyệt đối là một đại mỹ nữ, thậm chí còn đẹp hơn cả Mộ Yên Nhiên - người được xưng là đẹp nhất Thiên La thành. Các nam tử xung quanh đều một vẻ mặt ngẩn ngơ.

Lời nàng nói ra chứng tỏ nàng thuộc đệ tử Mộc gia, mà người nảy giờ vẫn chưa thấy mặt chỉ có Mộ Chỉ Ly. Ai ai cũng đều nghi ngờ, chẳng phải Mộ Chỉ Ly nổi tiếng phế vật xấu xí nhất thành sao, nữ tử khuynh quốc khuynh thành trước mắt so có thể là Mộ Chỉ Ly, thật là một ý nghĩ hoang đường.

Đại trưởng lão nhịn không được lên tiếng.

"Ngươi là ai."

Trước mặt nữ tử rạng rỡ nói.

"Ta là Mộ Chỉ Ly."

Lời này phát ra như một trận oanh tạc lớn. Mọi người lớn tiếng bàn bạc.

"Thiếu nữ này thật sự là Mộ Chỉ Ly. Sao lại có thể, Mộ Chỉ Ly dung nhan rất kinh người cơ mà."

"Người ta chẳng phải chính miệng nói sao. Ta không nghĩ có người lại muốn tự nhận mình là phế vật của Thiên La thành."

Đại trưởng lão lúc này không tin tưởng lắc đầu nói: "Cô nương, cô đang nói đùa sao? Cô làm sao có thể là Mộ Chỉ Ly được."

Xuất hiện với diện mạo chân thật không có ám văn nên tất nhiên mọi người sẽ không nhận ra nàng. Mộ Chỉ Ly khóe miệng cười sâu.

"Đại trưởng lão, ta chính là Mộ Chỉ Ly. Chẳng lẽ đến giọng ta ngài không nhận ra sao? Nơi này còn ùa ngài ban tặng đây." Mộ Chỉ Ly nâng lên cánh tay của mình nói.

Đã đến mức này thì Mộ Kình Thao không còn gì để nghi ngờ. Đúng là diện mạo Mộ Chỉ Ly đã thay đổi đến nghiên trời lệch đất, nhưng giọng của nàng vẫn là không sai. Huống chi Mộ Chỉ Ly biết chuyện xảy ra với bọn họ.

Mộ Kình Thao nghiêng đầu qua Mộ Kình Lệ đợi hắn phán xét. Mộ Kình Lệ ngay từ lúc đầu đã tin chắc thiếu nữ xinh đẹp chính là Mộ Chỉ Ly, bởi vì nàng rất giống cha mẹ nàng. Hắn không ngờ khuôn mặt không có ám văn của Mộ Chỉ Ly lại tinh xảo đến thế.

'Nàng là Chỉ Ly, để nàng khảo nghiệm đi." Mộ Kình Lệ thật mong đợi cháu gái hắn hôm nay sẽ biểu hiện thế nào. Tuy biết Mộ Chỉ Ly đã thay đổi nhưng Mộ Kình Lệ vẫn không biết Mộ Chỉ Ly xuất sắc tới đâu.

Đông Phương Bạch nhíu mày nhìn Mộ Chỉ Ly, lúc nàng ta bước vào đầu tiên đã liếc mắt về phía này, hẳn là chú ý tới Hàn Như Liệt đầu tiên đi. Đông Phương Bạch thúc một cùi trỏ vào bụng Hàn Như Liệt.

"Thấy sao, ngẩn ngơ rồi chứ gì. Ta đã bảo nàng thật sự rất đẹp."

Hàn Như Liệt gật đầu: "Đúng là so với tiên nữ không khác là mấy. Bất quá ta không tin trên đời này lại không có người đẹp hơn nàng."

Đông Phương Bạch nghe Hàn Như Liệt cũng không thể hiện thật sự yêu thích Mộ Chỉ Ly thì lại thấy có chút vui mừng nhưng giả bộ làm mặt lạnh khinh.

"Dối trá."

Hàn Như Liệt cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi yên cười cười vuốt vuốt tóc Đông Phương Bạch.

Bên kia Mộ Chỉ Ly bắt đầu bước tới chỗ khảo nghiệm. Lúc đầu tới nơi này người đầu tiên nàng chú ý tới trước chính là hồng y nam tử, mặc cho tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn nàng thì hắn cũng chỉ có lướt sơ qua rồi lại ôn nhu nhìn về phía nữ hài đang ngồi trên đùi hắn. Đông Phương Bạch cảm thấy người này rất đặc biệt, linh cảm nói cho nàng biết hắn không phải loại người thường. Chỉ riêng về dung nhan của hắn cũng khiến nàng thầm than. Người thiếu niên quả thật rất tuấn mỹ, thậm chí so với Lăng Lạc Trần - người mà Mộ Chỉ Ly từng cho là nam tử tuyệt mỹ nhất không thuộc về trần giang cũng phải nhỉnh hơn vài phần. Lúc này Mộ Chỉ Ly đột nhiên thì thầm hỏi Thiên nhi.

"Ngươi cảm thấy hồng y nam tử kia thực lực thế nào."

"Rất lợi hại, so với Lăng Lạc Trần thì cả hai có vẻ ngang nhau."

Mộ Chỉ Ly nghe thế lại càng tăng thêm vài phần hứng thú đối với Hàn Như Liệt. Ổn định lại tinh thần, nàng tiến tới trước khối đá.

"Đại trưởng lão, đã bắt đầu được chưa?"

Mộ Kình Thao âm trầm nói: "Bắt đầu đi."

Mộ Chỉ Ly đưa tay lên viên đá, mặt không chút dao đông và bắt đầu rót Thiên lực vào.

Một vòng...

Mười vòng..

Năm mươi vòng..

"Chẳng phải Mộ Chỉ Ly nổi tiếng phế vật, đan điền không tích trữ được Thiên lực ư? Bây giờ nàng đã vận hành tới năm mươi vòng rồi?"

"Nàng chính là thâm tàng bất lộ. Ản danh mười mấy năm. Nhất định là thế."

"Tin đồn trước giờ là giả cả sao, Mộ Chỉ Ly bây giờ hoàn toàn ngược lại với những gì ta biết."

Tiếng nghị luận rối rít ngày càng nhiều, nhưng họ lại càng thêm chú ý tới con số trên đá khảo nghiệm. Họ thật sự muốn biết Mộ Chỉ Ly thực lực bao nhiêu.

Một trăm lẻ một..

Một trăm lẻ bốn..

Một trăm lẻ sáu..

Một trăm lẻ bảy..

Con số dừng lại tại một trăm lẻ bảy nhưng Mộ Chỉ Ly vẫn chưa buông tay ra. Từ lúc nàng vận hành được một trăm vòng thì tất cả mọi người nơi đây đều thất kinh, nhưng khi đạt đến một trăm lẻ bảy thì tất cả đều không còn tin được nữa rồi. một người bao năm sống dưới danh phế vật đột nhiên lại trở thành thiên tài, ai có thể chấp nhận được. Họ thầm nghĩ Mộ Chỉ Ly chỉ đến một trăm lẻ bảy Chu vòng là ngưng.

Sau hôm nay, Mộ Chỉ Ly địa vị nhất định sẽ lên như diều gặp gió. Trừ Mộ Hàn Mặc nhỏ hơn nàng một tuổi thì ở đây Mộ Chỉ Ly là người có thiên phú kinh người nhất.

Mộ Chỉ Ly âm thâm cười, một vầng sáng chuyển động trên đá khảo nghiệm.

Một trăm lẻ tám vòng.

Dòng chữ màu đen bây giờ đã chuyển thành màu vàng lấp lánh kim quang. Mọi người đêu nghĩ mình đang nằm mơ. Một tên phế tài chỉ trong một ngày trở thành cao thủ Tiên Thiên. Họ trước đây đều khinh thường nàng nói nàng phế vật, vậy còn họ? Lúc này bọn họ còn không bằng một phế vật.

Đại trưởng lão Mộ Kình Thao lúc này sắc mặt vô cùng kém. Người mà hắn nghĩ là sỉ nhục của Mộ gia lại đem đến vinh quang cho Mộ gia. Ngược lại với Mộ Kinh Thao thì Mộ Kình Lệ rất vui mừng, cháu gái của hắn không phải loại tầm thường. Mộ gia không có Mộ Khải Siêu thì còn có Mộ Chỉ Ly.