Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 121: Chân chó Tam thiếu




Tiêu Cảnh vừa đến phòng làm việc liền bị gọi đến phòng tổng giám đốc, vừa vào phòng làm việc liền thấy Kiều Lương đang ngồi ở phía sau bàn làm việc nghiêm túc xem hồ sơ duyệt tài liệu.

Tiêu Cảnh sậm mặt lại đi tới, ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc, trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”

Kiều Lương cầm trên tay mấy phần văn kiện ném cho Tiêu Cảnh, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra đây?”

Tiêu Cảnh cầm tài liệu xem, lật được vài tờ liền nở nụ cười, cuối cùng hắn cũng có thể làm cho Kiều Lương biết chuyện!

Hắn đáp: “Chuyện này a? Cậu cũng biết Tiểu Nhu vốn dĩ là con ruột của bác tôi, mà con gái bác tôi cùng Lưu Thừa Vũ đã có hôn ước từ bé, hiện tại Lưu Thừa vũ lại thích Tiểu Nhu, vì Tiểu Nhu mà dứt khoát đem chuyện xấu của Tiêu Cấm Ninh công khai với người ngoài, khiến cho Tiêu Cấm Ninh bây giờ chẳng khác gì chuột chạy ngoài đường.”

“Tôi muốn hỏi là tại sao Lưu Thừa Vũ lại biết được chuyện này?” Kiều Lương thấy Lưu Thừa Vũ đi theo Đường Tịch đến tận cổng trường học, còn dùng cái vẻ mặt ánh mắt ấy nhìn Đường Tịch, trong lòng hắn liền vô cùng khó chịu.

Tiêu Cảnh dựa vào sau một chút cho thoải mái, lại nhàn nhã ngồi ở trên ghế nhìn Kiều Lương nói: “Tại thời điểm chúng tôi và Tiêu Cấm Ninh cãi nhau thì Lưu Thừa Vũ nghe được.”

Nói xong tinh thần dường như thoải mái hơn, ngồi bật dậy: “Lưu Thừa Vũ này thật đúng là người tốt, khi biết vị hôn thê chân chính của mình đã phải chịu nhiều cực khổ như vậy liền dứt khoát quay lưng lại với Tiêu Cấm Ninh. Cậu nghĩ xem, hai bác của tôi còn dám nói gì sao? Hơn nữa gần đây hai người họ còn đang tích cực tiếp xúc với ba mẹ tôi đây.”

Kiều Lương nhìn vào khuôn mặt vui vẻ của Tiêu Cảnh, ừ một tiếng rồi lại cúi đầu xuống phê duyệt tài liệu, thấy phản ứng của Kiều Lương như vậy, Tiêu Cảnh liền hỏi: “Cậu không có gì muốn nói sao?”

Kiều Lương mở miệng hỏi Tiêu Cảnh: “Cậu thấy tại sao gia đình bác cậu lại muốn kết thông gia với nhà họ Lưu?”

“Nói nhảm, đương nhiên là bởi vì...” Tiêu Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Lương, miễn cưỡng đem lời đã đến khóe miệng đành nén trở về: “Đương nhiên là do bác gái của tôi là bạn tốt của gì Lưu, nên hai đứa con của họ đã được hứa hôn từ trong bụng mẹ.”

Kiều Lương nhíu mày: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật!” Tiêu Cảnh dùng từ chính nghĩa nói: “Thật không biết bác gái của tôi là con người như thế nào, nhưng bác ấy lại rất xem trọng lời hứa với người khác, bây giờ cũng rất tích cực tiếp xúc với mẹ tôi và Tiểu Nhu Nhi, cậu nói nếu Tiểu Nhu Nhi bị bác gái làm cảm động, đồng ý trở về, vậy không phải Lưu Thừa Vũ liền chân chính đến bên cạnh Tiểu Nhu Nhi sao?” nói xong còn thương hại nhìn về phía Kiều Lương, “Nhưng cậu cũng đừng thương tâm quá, trong lòng Tiểu Nhu Nhi cũng chỉ có cậu mà thôi.”

Kiều Lương gật đầu: “Tôi không có thương tâm, nhưng có lẽ người thương tâm chính là cậu đấy.”

Tiêu Cảnh nghi ngờ: “Tại sao?”

Khóe miệng Kiều Lương nhếch lên, đưa tay lên nhìn

thời gian trên đồng hồ Vacheron Constantin ở cổ tay, khóe miệng hơi hơi cười: “Bây giờ là 9 giờ 15 phút, cậu không có đi nhận thẻ, lại còn tới trễ mười lăm phút, Tiêu tổng, tôi nhắc nhở cậu một câu: năm nay ba chục triệu tiền thưởng liền chờ cậu vào năm sau vậy.”

Kiều Lương vừa dứt lời, căn phòng liền phát ra tiếng gầm giận dữ: “Kiều Lương!”

Kiều Lương lui về phía sau một chút, thoải mái nhàn hạ ngồi trên ghế nhìn Tiêu Cảnh: “Ừ?”

Tiêu Cảnh trực tiếp lao lên bàn, vẻ mặt nịnh nọt: “Tôi sai rồi, sai thật rồi, tôi không nên cười nhạo cậu, tôi không nên không giúp cậu, cậu đừng trừ tiền thưởng của tôi a, sau này cậu có việc gì cứ hỏi tôi, còn nữa, hãy yên tâm, tôi sẽ không để bất kì tên đàn ông nào tới gần em gái tôi nửa bước, đừng nói gì đến Lưu Thừa Vũ, tôi có thể trực tiếp đá hắn đến Châu Phi, cậu liền đại nhân không chấp tiểu nhân, đem tiền thưởng trả lại cho tôi đi.”