Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 150: Gặp lại cực phẩm gia đình!!




Edit: Snow Hoàng

—————

Chương 150: Gặp lại cực phẩm gia đình!!

Tiêu cảnh bọn họ quay đầu nhìn lấy cô, nghi ngờ hỏi, “Thế nào?”

Đường Tịch nhìn về phía Kiều Lương, trầm giọng nói, “Anh bây giờ không thích hợp ở chỗ này, đi về trước đi.”

Thấy mặt Kiều Lương lộ vẻ không thích, Đường Tịch bắt lại tay của Kiều Lương, mắt lộ ra khẩn cầu, “Thật đấy, A Lương.”

Kiều Lương thật sâu nhìn Đường Tịch một cái, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người rời đi.

Đường Tịch thấy Kiều Lương đi sau, mới nghiêng đầu nhìn Tiêu cảnh bọn họ một cái, trầm giọng nói, “Nhị ca, Tam ca, nhờ các anh một chuyện.”

Tiêu cảnh mặt lộ nghi ngờ, “Chuyện gì?”

Đường Tịch nhếch miệng lên hiện ra lãnh ý, tròng mắt hơi híp, “Em muốn thấy Tiêu Cấm Ninh, các ngươi đem cô ta mang đến bệnh viện đi.”

Tiêu Sái nhìn sang Đường Tịch thấy cô hai tay hướng trước ngực ôm một cái, ánh mắt lóe lên một tia ánh sáng lạnh lẽo, “Chuyện này cùng Tiêu Cấm Ninh không thoát khỏi quan hệ, em xem tài liệu của Tiêu Cấm Ninh lúc trước, cô ta và ông bà ngoại quan hệ rất tốt, nếu bọn họ tới gây chuyện, khẳng định như vậy cùng Tiêu Cấm Ninh sẽ có liên hệ, các anh đi thôi.”

Tiêu Sái cùng Tiêu cảnh hai người mặc dù cảm thấy cô làm như vậy không được, nhưng là lại không vi phạm ý của cô, đáp một tiếng, để cho chính cô ở bệnh viện cẩn thận một chút sau, xoay người rời đi.

Đường Tịch đáp một tiếng, đem hai huynh đệ rời đi bệnh viện, lấy điện thoại di động ra gọi hỏi Dương Tĩnh Nhàn bây giờ đang ở đâu, sau hướng thang máy đi tới.

Lâm Như đã làm giải phẫu chuyển tới trong phòng bệnh, Đường Tịch đến khu nội trú lầu mười VIP, Dương Tĩnh Nhàn cùng Tiêu Hoằng Lịch còn có Tiêu Hoằng Nghị cùng Tiêu Diễn đều ở cửa phòng bệnh, còn có hai cái tinh thần phấn chấn lão thái thái cùng lão đại gia.

Lúc này cái đó lão thái thái đang cùng Tiêu Hoằng Nghị lý luận, “Tôi chỉ nói đôi câu, cô ta liền cùng mẹ mình rống lên đó, sao cô ta dám dùng giọng kia nói chuyện với tôi chứ? Lại nói, Cấm Ninh các người đều đã nuôi lâu như vậy, thế nào lại không thể để cho cháu ta tiếp tục ở trong nhà đi, nhà các người lại không ít gian phòng kia.”

Dương Tĩnh Nhàn bọn họ nghe xong lời này, nhướng mày một cái, Tiêu Hoằng Nghị chân mày khẩn túc, nhìn lấy cái đó lão thái thái, trầm giọng nói, “Mẹ, nói như ngài vậy thì không đúng, Lâm Như và người lý luận đôi câu, ngài liền đem vợ con đẩy xuống lầu, ngài cái này là cố ý tổn thương. Ngài biết không!?”

Lão thái thái nghe được câu này, trong nháy mắt giận tím mặt, đưa tay chỉ mặt của Tiêu Hoằng Nghị mắng to, “Mọi người… Khi dễ người khác là việc của người có tiền sao? Tôi đó là không cẩn thận đem cô ta đẩy xuống lầu, ai bảo cô ta nơi khác không đứng, còn là phải đứng ở cửa thang lầu, chỉ đẩy một chút, cô ta đứng không vững, rơi xuống cầu thang, trách tôi sao!”

Dương Tĩnh Nhàn nghe được lão thái thái này nói chuyện càng nói càng vượt quá bình thường, nhướng mày một cái, lạnh lùng nói, “Lâm bá mẫu, chẳng lẽ đại tẩu là mình nguyện ý té xuống lầu sao, lời này của ngài nói như thế nào thật giống như đại tẩu cố ý té xuống lầu thang như thế! Nếu như không phải là người đẩy đại tẩu mà nói, đại tẩu cũng không trở thành rơi xuống cầu thang a!”

Lâm lão thái thái thấy Dương Tĩnh Nhàn chen vào nói, hung tợn trợn mắt một cái, tát bát nói, “Đây là nhà chúng tôi sự tình, không có quan hệ gì với cô!”

“Làm sao sẽ không liên quan! ” Tiêu Diễn lạnh lùng nhìn mình bà ngoại, chân mày gấp gáp, từ nhỏ đến lớn bà ngoại vẫn thiên vị Tiêu Cấm Ninh.

Không đúng, phải nói là từ nhỏ đến lớn ngoại liền chỉ thích Tiêu Cấm Ninh, ngay cả hắn đứa cháu ngoại này người cũng sẽ không nhìn nhiều, bây giờ Tiêu Cấm Ninh đều đã xác định không phải là Tiêu gia hài tử, ngoại lại còn vì Tiêu Cấm Ninh tới nhà mặt náo, thật là không thể nói lý!

Tiêu Diễn hướng mặt trước đi một bước, ngừng ở trước mặt lão thái thái, tròng mắt hơi híp, thâm trầm nói, “Nếu như không phải là ngài để cho mẹ của cháu đem Tiêu thị cổ phần của mình cho ngài, sâu đó lại cầm đi cho Tiêu Cấm Ninh, mẹ cháu sẽ cùng người làm ồn sao?

Cháu cho ngài biết, Tiêu thị sự tình chính là chúng ta Tiêu gia bất kỳ người nào cũng là sự tình, ngài mới là người ngoài, ngài không là người nhà của chúng cháu!”

“Tên tiểu tạp chủng này, cháu là như vậy cùng bà ngoại của mình nói chuyện sao!” Lâm lão thái thái nhìn người đang đứng ở một bên yên là lão gia gia mắng, “Người câm a, thấy lão bà bị bọn họ nhiều người như vậy mắng, anh còn không biết giúp tôi nữa!”

Tiêu Hoằng Nghị lạnh lùng nói, “Con cùng Lâm Như kết hôn qua nhiều năm như vậy, chúng con cho các người bao nhiêu tiền, tự các ngài biết rõ, các người phải thế nào náo, chúng ta cũng dung túng.

Nhưng là Tiêu Cấm Ninh không phải chúng ta Tiêu gia hài tử, còn đối với con gái của chúng con làm ra chuyện như vậy, con chắc chắn sẽ không để cho cô kia theo trên tay chúng ta bắt được một phân tiền! ” nói xong mặt trầm thấp, “Con không có truy cứu luật pháp trách nhiệm của cô ta cũng đã là rất khoan dung!”

Lâm lão thái thái nghe được Tiêu Hoằng Nghị nói như vậy, nháo càng kịch liệt hơn, “Các người chăm đứa con kia hơn hai mươi năm sinh mạng, chẳng lẽ mọi người không nên bồi thường sao! Đây chính là lời nói không có lương tâm! đứa con kia bây giờ rời đi Tiêu gia, còn có đường sống sao, các người phải cho cháu ta bồi thường là không đúng sao!?

“Vậy chúng con Tiêu Nhu đâu! ” Tiêu Hoằng Nghị nhìn lấy Lâm lão thái thái lạnh giá nói, “Đứa nhỏ Tiêu Nhu cũng bị trộm đi hơn hai mươi năm, chịu hơn hai mươi năm khổ, ai tới bồi thường! Con ngay từ đầu cũng là để cho Tiêu Cấm Ninh tiếp tục lưu lại Tiêu gia, nhưng cô ta cái kia một bạch nhãn lang đã làm gì? Cô ta thiếu chút nữa giết con gái của con, chẳng lẽ con còn muốn đem người ác cung dưỡng sao! Ngài có phải hay không lão hồ đồ!”

“Con!” Lâm lão thái thái bị tức nói không ra lời.

Đường Tịch hai tay ôm ở trước ngực dựa vào khúc quanh trên tường nghe bọn họ ở nơi đó ồn ào, nhếch miệng lên làm một cái châm chọc đường cong, nguyên lai không muốn nhận thân là di truyền đây, bất quá giống như Lâm lão thái thái như vậy kỳ lạ, cô vẫn là lần đầu tiên gặp phải đây.

Nhưng là cái này Lâm lão thái thái, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây, người này đối với Tiêu Cấm Ninh còn tốt hơn so với con ruột của mình là đúng sao, không quan tâm đến sống chết của con mà lại lo cho một cái cháu hoang có thể hay không sống thật tốt.

Loại người thiên vị này, thật là mọi người tức điên mà.

Tiêu Hoằng Lịch đứng ở một bên vẫn không có nói chuyện, cho đến Dương Tĩnh Nhàn kéo hắn một cái tay, hắn mới đứng ra, trầm giọng nói, “Chuyện này nếu như là đã như vậy, vậy thì báo cảnh sát đi, xem cảnh sát xử lý như thế nào, Lâm lão thái thái, nơi này là bệnh viện không thể lớn tiếng ồn ào náo động, ngài vẫn là chú ý một điểm.”

Lâm lão thái thái nghe được phải báo cảnh sát, lập tức ngồi dưới đất khóc rống lên, “Ỷ thế hiếp người quá đáng! Những người này ỷ vào thế lực của mình muốn đem chúng ta những người vô tội bắt lại đóng vào nhà giam!”

Dương Tĩnh Nhàn thấy người ngồi dưới đất, lại nhìn đè một cái đồng dạng đi theo làm tiếp là Lâm lão tiên sinh, lông mày nhíu chặt lại, trên mặt thoáng qua một nụ cười lạnh lùng, “Nếu như tôi là Lâm Như, tôi tình nguyện cùng các người đoạn tuyệt quan hệ!”

“Con ta chính là cùng các người sống chung lâu như vậy, cho nên mới có thể họ hàng không nhận đấy! Vì một cái mới vừa trở về kia, con nha đầu chết tiệt, liền đem đứa con mình nuôi hơn hai mươi năm từ bỏ đi!”