Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1005: Lòng ngươi, có bao lớn?




"Ngươi tự mình xem đi." Song chưởng kiếm linh chập lại, ầm một tiếng, Cửu Kiếp không gian đột nhiên chậm rãi biến lớn, biến thành vô biên vô hạn giống như bầu trời rộng lớn.

Mà một đám bạch quang kia cũng theo Cửu Kiếp không gian mà biến lớn, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng. Dần dần giống như đại sơn, vắt ngang trước mặt Sở Dương.

Sở Dương chăm chú quan sát, quả nhiên thấy được mấy chữ.

Liếc mắt một cái đọc hết, trong lòng Sở Dương chấn động, ngỡ ngàng không thôi.

Tự giác thân tại Cửu Trọng Thiên – Nghĩ rằng thân ở Cửu Trọng Thiên.

Tiện dục trực xung Cửu Trọng Thiên – Chỉ muốn thoát khỏi Cửu Trọng Thiên.

Thế nhân giai tri Cửu Trọng Thiên –Thế gian đều biết Cửu Trọng Thiên.

Thùy tằng kiếm quá Cửu Trọng Thiên? – Nhưng mấy người từng thấy Cửu Trọng Thiên.

"Đây là ý gì?" Sở Dương nhíu mày, càng lúc càng buồn bực, càng nghĩ càng hồ đồ.

Từ ý tứ mặt chữ mà nói, hẳn là nói mình rồi. Tự giác thân tại Cửu Trọng Thiên, chính là địa vị của mình? Tiện dục trực xung Cửu Trọng Thiên, đương nhiên là chí hướng của mình. Thế nhân giai tri Cửu Trọng Thiên, nói các khác... Thế giới Cửu Trọng Thiên này, cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng câu cuối cùng kia, cũng khiến người ta phải suy nghĩ rồi.

Thùy tằng kiếm quá Cửu Trọng Thiên?

Chẳng lẽ... ý câu này là: không có một ai từng nhìn thấy Cửu Trọng Thiên chân chính? Vậy sẽ có Cửu Trọng Thiên chân chính? Cửu Trọng Thiên đại lục này căn bản không phải là Cửu Trọng Thiên chân chính?

Chỉ là điều này làm sao có thẻ?

Nếu nơi này không phải, vậy Cửu Trọng Thiên chân chính ở nơi nào? Chẳng lẽ trên Cửu Trọng Thiên này, còn có một thế giới khác hay sao?

"Kiếm linh, sở dĩ ngươi ngủ say, cũng là vì hấp thụ Luân Hồi thần quang?" Sở Dương hỏi: "Thân thể ngươi hiện giờ ngưng thực như vậy, cũng là bởi vì Luân Hồi thần quang?"

"Ừ." kiếm linh thành thật nói: "Chỉ là không nghĩ tới, ta chỉ hấp thụ từng chút từng chút một, không ngờ cũng phải mất một ngày một đêm thời gian để tiêu hóa. Hơn nữa, lợi ích thu được cũng lớn vô cùng."

Hắn khẽ vặn vẹo thân thể mình một chút, nói: "Ngươi xem, ta hiện tại đã vượt qua tu vi tối cao cùng thời kỳ trong tám lần đi cùng Cửu Kiếp kiếm chủ trước kia. Hơn nữa, tu vi ngươi hiện tại cũng đã vượt xa trình độ cùng thời kỳ của bọn hắn. Nhất là thần hồn, lại càng siêu việt. Hơn nữa. Bất kể là thiên tài địa bảo hay là thần hồn, hay là công lực tu vi, còn có ứng dụng của Cửu Kiếp kiếm.... Tất cả... Đều vượt xa. Nói một cách khác, ngươi đã vượt ra khỏi... vượt ra khỏi... vượt ra khỏi...."

Nói đến câu sau cùng, đột nhiên có chút ấp úng, có chút gian nan, cuối cùng mới nói một câu không đầu không đuổi: "...Vượt xa bọn họ."

Sở Dương mỉm cười, cũng không gì thêm.

Hắn biết kiếm linh muốn nói gì, cũng biết kiếm linh cố kỵ điều gì.

Điều kiếm linh muốn nói chính là: ngươi đã vượt ra khỏi số mệnh của Cửu Kiếp kiếm. Nhưng những lời này, kiếm linh tuyệt đối không dám nói rõ ra.

"Nói cách khác, con đường ta đang đi, đã bất đồng?" Sở Dương mỉm cười, khẽ nói.

Kiếm linh chẳng nói đúng sai, chỉ cười nói: "Con đường của ngươi, ở trong chính lòng ngươi."

Nói xong kiếm linh lại thở dài một hơi, nói: "Kỳ thật, ngươi khi còn sống, bất kể là cường giả hay là nhược giả, mỗi khi thời khắc mấu chốt, đều sẽ có một người đứng ra, hoặc làm một chuyện gì đó xuất hiện, chỉ đường cho hắn."

"Vì thế, sau khi được chỉ đường, cường giả lại càng trở nên mạnh mẽ, nhược giả lại càng trở nên yếu đuối. Mà chuyện đáng buồn nhất lại là ở chỗ này, ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết, người đứng ra chỉ đường cho ngươi là ai. Khi ngươi phát hiện con đường mình đi càng lúc càng xa rời khởi điểm, thì đã không quay đầu lại được nữa rồi."

"Vì thế cường giả tiếp tục tiếu ngạo giang hồ, nhược giả chỉ có thể oán trời trách đất."

"Loại chỉ dẫn này, thật ra chính là lời người khác nói, chuyện người khác làm, khiến trong lòng cảm thấy cực độ đồng tình, hoặc là cực độ phản đối. Cho nên, ngươi đồng tình, ngươi sẽ đi theo chỉ dẫn của hắn, ngươi phản đối, ngươi sẽ đi ngược lại với hắn. Mà người này không nhất định có quan hệ với ngươi... Thậm chí bắn đại bác cũng không tới, nhưng hắn vẫn có thể ảnh hưởng tới cuộc đời ngươi."

"Ven đường có một một tên khất cái, đang cố gắng nuôi sống thê tử nhi nữ của hắn. Cường giả đi qua nhìn thấy, nghĩ người này thê thảm quá, trong lòng thầm thề, sau này mình tuyệt đối sẽ không như vậy... Cho nên hắn liền hướng về phía mục tiêu cao hơn, xa hơn mà rảo bước. Nhưng nhược giả đi qua nhìn thấy lại nghĩ: hắn mặc dù chỉ là một tên khất cái, nhưng một nhà vui vẻ hòa thuận, nhân gian chân tình cũng chỉ đến thế mà thôi. Vì thế trong lòng tràn đầy hi vọng, nhưng loại hi vọng này lại là: tiểu phú tức an ( dễ thỏa mãn). Cho dù ta nghèo ta yếu, thì cũng vẫn còn hơn hắn."

"Cho nên, khởi điểm của hai người tuy giống nhau, nhưng bọn họ lại càng đi càng xa, cho tới khi cả đời cũng không khả năng tiếp xúc nữa...."

"Cũng như vậy, nếu người khác nhìn thấy, sẽ nghĩ ta đang ở Cửu Trọng Thiên, ta còn lên Cửu Trọng Thiên nào nữa? Nhưng ngươi nhìn thấy, lại nghĩ ngoài Cửu Trọng Thiên còn có Cửu Trọng Thiên khác."

Kiếm linh trầm tư nói: "Cho nên, đây là chỗ ngươi bất đồng.”

Sở Dương suy nghĩ cẩn thận, hắn quan tâm tới câu chuyện tên khất cái vừa rồi, nói: "Nói như vậy... Cường giả cùng nhược giả, nhìn thấy tên khất cái, có phản ứng như vậy, có thể là đúng... Nhưng cường giả đi vô tình đạo? Mà nhược giả tuy tiểu phú tức an, nhưng tràn đầy tình cảm? Nếu là người... không có tình cảm, cho dù thành cường giả thì thế nào chứ?"

Kiếm linh cười ha hả, nói: "Lời này mười phần sai. Cường giả lại phân thành hai loại. Loại thứ nhất nhìn thấy, sẽ khinh bỉ, sau này quyết không thể như vậy... Đây là một loại tâm tính. Đây cũng là vô tình đạo. Nhưng còn một cường giả khác, sau khi nhìn thấy lại thương hại, đồng tình... Hơn nữa còn tiếc nuối, muốn bọn họ sống tốt hơn. Đây chính là hữu tình đạo."

"Người có chân có tay, làm gì cũng có thể nuôi sống bản thân. Cho dù thân có tàn tật, chỉ cần hắn trở nên mạnh mẽ, cũng có thể học được một nghề... nuôi sống bản thân. Tên khất cái.... chỉ có thể bị động chờ đợi xin ăn. Hắn đã ruồng bỏ hi vọng, ruồng bỏ tôn nghiêm... Người như thế, nếu có tay có chân, thân thể khỏe mạnh, thì chỉ có thể nói, người này đã không còn thuốc chữa. Thương hại hắn là dư thừa. Chỉ có thể đặt ở ven đường, làm một vật tham chiếu đo đạc lòng người... không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa."

"Cho nên con đường cường giả và con đường nhược giả, kỳ thật đểu ở trong lòng, chỉ xem ngươi lựa chọn thế nào thôi."

Kiếm linh trầm tư nói.

Sở Dương khẽ gật đầu.

kiếm linh cười ha ha, nói: "Sở Dương, ta kể cho ngươi một câu chuyện."

Sở Dương nói: "Mời."

Kiếm linh trầm ngâm một chút nói: "Tương truyền rất nhiều năm trước, ở một thôn trang, có ba thiếu niên. Ba người này cùng bái sư học nghệ, ba người tư chất giống nhau, rất tốt. Đều cần cù chăm chỉ, đều bái một sư phụ."

"Có một ngày, đại sư huynh ra ngoài làm một việc, gặp được kỳ ngộ, vì thế thăng cấp rất nhanh, tu vi chẳng mấy chốc đã vượt xa hai người còn lại. Vì thế đại sư huynh cao cao tại thượng, ba mươi năm sau, đại sư huynh đã trở thành truyền kỳ."

"Nhị sư huynh cố gắng, nhưng vẫn không theo kịp đại sư huynh. Cuối cùng thất vọng, cam chịu thất bại, sống một cuộc sống tầm thường. Mỗi khi người khác nhắc tới đại sư huynh, hắn lại phẫn nộ chửi mắng. Không phải là chỉ có vận khí tốt hơn một chút sao? Đổi lại là ta, ta cũng có thể như hắn. Hắn hiện giờ phong quang như vậy, nhưng khi xưa hắn từng mượn ta ba lượng bạc, đến bây giờ còn chưa trả. Người như thế, ngay cả ở trên mây cũng là rác rưởi.

Kiếm linh chậm rãi kể lại.

Sở Dương không khỏi bật cười. Tâm tính vị nhị sư huynh này đúng là điển hình của loại không ăn được đào liền nói đào còn xanh. Người như thế, trên đời này thật sự nhiều lắm.

Kiếm linh tiếp tục nói: "Mà tam sư đệ thủy chung vẫn lấy đại sư huynh làm mục tiêu. hắn nói với người ta rằng, đại sư huynh làm được, ta cũng làm được. Cho nên hắn vẫn chưa bao giờ buông bỏ. Tuy con đường rất gian nan, nhưng hắn vẫn kiên trì tới cùng. Cho tới sau này, rốt cuộc cũng một bước lên trời, tiếp bước trở thành một vị truyền kỳ khác sau đại sư huynh."

"Mà vị nhị sư huynh kia, mãi cho tới khi chết già, cũng vẫn chửi bới, chửi đại sư huynh nợ hắn ba lượng bạc, rồi vớ được vận cứt chó, chửi tam sư đệ trước kia từng được hắn tìm mọi cách chiếu cố, nhưng bây giờ thăng cấp như diều gặp gió, thoát ly khỏi cấp bậc của hắn, từ bỏ hắn. Chửi mắng hai người này nhân phẩm không ra gì, còn xa mới được quang minh chính đại như mình, còn xa mới được tiêu sái như mình."

Sở Dương không cười nữa rồi.

Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ câu chuyện xưa này, đột nhiên cảm thấy một sự đáng sợ.

Sự đáng sợ của tâm niệm, sự đáng sợ của niềm tin, sự đáng sợ của nhân tính.

Đây là thiên ý sao? Rõ ràng không phải.

Kiếm linh nói từng chữ một: "Sở Dương, ta muốn nói cho ngươi biết... Ở trên đời này, khởi điểm của ba người bọn họ trên cơ bản là giống nhau. Một người một bước lên trời, một người rảo bước đuổi theo, còn một người thì đang vô lực mắng chửi."

"Bất kể là tu vi võ học hay là học vấn làm quan, hay là kinh thường, thậm chí là trồng trọt đều là một dạng. Trong mắt ngươi. Hiện tại, chí tôn cửu phảm chính là trời. Nhưng ở trong mắt người bình thường, có vạn lượng hoàng kim chính là trời. Xuống một chút nữa, có mấy mẫu đất cằn, làm một tên địa chủ, cũng là trời."

"Thiên có cửu trọng bất đồng. Nhưng kỳ thật, trong lòng mọi người đâu chỉ có Cửu Trọng Thiên? Nói đúng ra phải là ngàn ngàn vạn vạn, thậm chí còn nhiều hơn. Tâm vô chừng mực, Thiên cũng vô chừng mực."

Kiếm linh quay sang chăm chí nhìn Sở Dương: "Kiếm chủ đại nhân, lòng ngươi, có bao lớn?"

Sở Dương im lặng tự hỏi: "Lòng, có bao lớn?"

Đột nhiên nhớ tới vị đại năng sáng tạo ra Cửu Kiếp kiếm, gấp Cửu Trọng Thiên, thầm nghĩ: "Lòng... có bao lớn? Ta có thể...lớn hơn cả người kia sao?"

Kiếm linh trầm mặc, trên mặt lộ ra thần sắc kiên quyết, tựa hồ hạ quyết tâm gì đó, nói: "Chắc chắn ngươi cũng cảm nhận được. Trước mắt, Cửu Trọng Thiên này, tu vi đến chí tôn cửu phẩm đã là đỉnh phong. Nhưng Tử Tà Tình bên cạnh ngươi rõ ràng đã vượt ra khỏi cái giới hạn này, hơn nữa còn không biết đã vượt qua bao xa."

“Hôm nây gặp được lão nhân xem bói kia, càng có thể là... một vị cường giả đến từ vị diện khác."

"Về phần... truyền thuyết của Cửu Trọng Thiên đại lục, Thần Phong chí tôn và Lưu Vân chí tôn rõ ràng không thuộc về thế giới Cửu Trọng Thiên này...."

“Còn một điều nữa... Người sáng tạo Cửu Kiếp kiếm, chủ thượng. Chủ thượng hắn... có thể gấp thế giới Cửu Trọng Thiên này, hiển nhiên tu vi của hắn cũng vượt xa Tử Tà Tình."

Kiếm linh nói từng chữ một: "Kỳ thật, bên ngoài còn có rất nhiều thế giới, rất tuyệt vời. So với Cửu Trọng Thiên này còn tuyệt vời hơn."

Hắn nhìn Sở Dương, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ, ngươi không muốn gấp Cửu Trọng Thiên?"