Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1046: Ngươi là đồ lưu manh




Sở Dương nhíu mày nói: “Thì ra là thế” Nghĩ lại, lại là nghĩ nói: “Không đúng, hai người bọn họ làm sao có thể đồng ý loại phương pháp này?”

Sở Dương cười khổ: “Ở trong Cửu Kiếp Không Gian của ta, mỗi tiếng nói cử động của bọn họ đều không thể gạt được ta, bọn họ đều là tu vi chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, sao có thể ở dưới đáy mắt ta... Cái kia, cái kia... ngươi nói cái này tương đương chưa nói”.

Tử Tà Tình đầy mặt đỏ bừng giận dữ nói: “Tu vi của hai người bọn họ, nếu là không muốn cho ngươi nghe được nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng thực lực nhỏ bé của ngươi là có thể đủ nhìn lén hay sao?”

Sở Dương vẫn là lắc đầu: “Vẫn là tuyệt đối không thể được. Vô luận như thế nào, bọn họ cũng không thể đồng ý. Cho dù ta không nhìn thấy, cái này đối với hai người bọn họ mà nói, vẫn như cũ là sỉ nhục thật lớn, cho nên chuyện này của ngươi căn bản chính là nghĩ sót rồi.”

Sở Dương có nắm chắc tuyệt đối, Phong Nguyệt tuyệt đối sẽ không tiếp nhận biện pháp như vậy.

Cho dù loại biện pháp này có một vạn phần trăm nắm chắc cũng là tuyệt đối không thể được.

Cái này liên lụy đến vấn đề tôn nghiêm làm người căn bản nhất, đổi làm người thường cũng là tuyệt đối không đồng ý, huống chi là Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu uy danh chấn động Cửu Trọng Thiên?

Tử Tà Tình trầm mặc xuống, thật lâu sau nói: “Có lẽ ta nghĩ quá đơn giản rồi. Lòng cảm thấy thẹn cùng tôn nghiêm của loài người, còn có... một ít cái khác đều là ta bây giờ còn không thể hiểu biết, hoặc là không có đi hiểu biết”.

Sở Dương gật gật đầu: “Chính là như thế”.

Tử Tà Tình nhíu mày nói: “Nói như vậy cũng liền phiền toái rồi”.

Sở Dương kinh hãi nói: “Ngươi sẽ không đã đem ta đề cử ra chứ?”

“Vẫn chưa” Tử Tà Tình nhíu mày nói: “Chẳng qua ta đã nói với bọn họ, Phong Nguyệt Song Tâm cũng không phải là không thể sinh đẻ... là có biện pháp”.

Nàng cười khổ một tiếng: “Bây giờ hai người bọn họ phỏng chừng đang khắp thành Thiên Cơ tìm ta... Ta vốn định, một khi bọn họ tìm được ta, liền đem ngươi đề cử cho bọn hắn... Sau đó ngươi đến thời cơ thích hợp, liền giúp bọn hắn một phen... Lần này có chút phiền toái”.

Sở Dương trợn mắt há hốc miệng, đột nhiên kêu lên: “Ðại tỷ, ngài cái này không phải có chút phiền toái, quả thực là phiền toái lớn. Ta nếu là thật cùng bọn họ nói như vậy, cam đoan ta sẽ ở trong thời gian đầu tiên bị vỗ chết... Ta ngất, đại tỷ ngài vậy mà để cho hai vợ chồng người ta, ngay tại dưới mí mắt ta... cái gì kia, hơn nữa còn muốn ta dùng công pháp Cửu Trọng Thiên đến giúp đỡ...”

Sở Dương đầy mặt và đầu nổi gân đen, không còn lời nào nói: “Đại tỷ ngài nghĩ...”

Tử Tà Tình cũng có chút ngượng ngùng, phát hiện mình sai lầm, nàng đỏ mặt nói: “Lúc ấy ta nào nghĩ nhiều như vậy...”

Sở Dương không nói gì đứng lên vòng vo nói: “Cái này còn không nghĩ đến? Ôi Tử đại tỷ của ta, ngươi suy bụng ta ra bụng người, nếu là đem hai bọn họ đổi thành hai chúng ta, bảo hai chúng ta ở dưới mí mắt người khác làm...”

“Câm miệng!”

“Bốp bốp!”

“Phốc phốc phốc phốc...”

Lời của SỞ Dương còn chưa nói xong, đã bốp bốp trúng hai cái tát, lập tức trên bụng nhỏ liền liên tiếp trúng hơn mười cước, liền giống như một ngôi sao băng, vù một tiếng mông làm mũi nhọn bay vụt ra ngoài.

Oành một tiếng vang lên, đem tường vây ở ngoài mười bảy trượng đụng một cái lỗ, lăn long lóc vài cái mới nằm ở trên đất hình chữ đại.

Bên trong truyền đến tiếng xấu hổ giận thêm tức giận của Tử Tà Tình, tựa như đang cắn răng: “Sở Dương, ngươi tên lưu manh đáng chết này!”

Sở Dương nằm hình chữ đại, không nói gì nhìn trời, khóc không ra nước mắt.

Ta nào lưu manh?

Ta oan hay không ta!

Ta thề với trời, lấy lương tâm làm chứng, thật chỉ là đánh cái so sánh mà thôi! Mà thôi...

Thật không có ý tứ khác...

Ðang muốn từ trên đất đứng lên, lại nghe được mùi thơm từng trận, mở to mắt vừa thấy, lại thấy Ô Thiến Thiến đang cười tủm tỉm đứng ở trước mặt mình.

“A, tỷ sao đến rồi?” Sở Dương xấu hổ từ trên đất đứng lên, vươn tay vỗ vỗ bụi đất.

“Ta nghĩ... mấy ngày nay ngươi vì ta, trị thương, ta liền đến nhìn xem chỗ ở của ngươi” Ô Thiến Thiến mỉm cười, có chút tò mò nhìn hắn: “Ngươi làm sao? Ta vừa tới, liền nhìn thấy ngươi tựa như một viên đạn pháo xông ra... Chuyện sốt ruột gì mà ngay cả đầu tường cũng không nhảy, lại có thể trực tiếp từ trong vách tường lao ra? Còn là mông hướng phía trưóc...”

Sở Dương xấu hổ nhếch miệng: “Tỷ đều nhìn thấy rồi?”

“Đều nhìn thấy rồi. Sở Ngự Tòa hẳn sẽ không phải bị người một cước đá ra chứ?” Ô Thiến Thiến có chút cười khẽ chớp mắt, nghiền ngẫm nhìn trước ngực Sở Dương rõ ràng dấu giày nhỏ bé xinh đẹp, tựa cười mà không cười: “Không nghĩ đến Sở Ngự Tòa oai phong một cõi của chúng ta mà cũng có một mặt như vậy”.

Sở Dương vẻ mặt phát đen, buông buông tay nói: “Ài, trách ta miệng tiện, chọc giận giai nhân”

“Chọc giận giai nhân?” Trong mắt Ô Thiến Thiến lặng lẽ hiện lên một tia ánh sáng kỳ quái nói: “Chẳng lẽ nói, người trong lòng của ngươi bây giờ liền ở bên trong?”

Nói xong liền hướng bên trong đi đến: “Này, ta ngược lại muốn gặp hiểu biết một chút”.

Sở Dương vội vàng muốn đi ngăn trở, có chút gấp gáp nói: “Không phải, không phải... Cái này...”

Ô Thiến Thiến vươn tay, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, mỉm cười nói: “Ngươi sợ cái gì? Ta bây giờ người đã có chồng này, chẳng lẽ còn có thể ăn người trong lòng ngươi hay sao?”

Sở Dương cứng họng.

Ô Thiến Thiến đã đẩy cửa đi vào.

Sở Dương không làm sao được, đành phải đi theo phía sau Ô Thiến Thiến, đi vào Lan Hương Viên.

Thầm nghĩ, cái này có gì, cả thân chính không sợ bóng dáng tà. Hai nữ nhân bên trong, một người là muội muội của ta, một người cùng ta không có bất cứ quan hệ gì, càng thêm không có bất cứ cảm tình khúc mắc gì...

Cũng may mắn không có, bằng không, cả cách đánh thắng được nàng còn có một đoạn xa khoảng cách cùng thời gian không thể thành, ngày này làm sao? Chẳng phải là ngay cả quyền lực trên giường cũng phải nhìn sắc mặt nữ nhân... Sát! Ðó là tuyệt đối không được!

Hơn nữa, Ô Thiến Thiến bây giờ chính là hoàng hậu Thiết Vân, nói như thế nào nữa cũng quản không được ca ca ta nơi này...

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Sở Dương vẫn là cảm giác không thích hợp thật lớn, ngay cả bản thân hắn cũng không biết phần không thích hợp này từ đâu mà đến?

“Hoàn cảnh cái Lan Hương Viên này của ngươi, thật đúng là không tệ. Tuy hoàn cành không giống ta ở Giáp Tú Lâu trung tâm như vậy, chẳng qua, nếu là luận tao nhã, lại là còn hơn không chỉ một bậc”.

Ô Thiến Thiến vừa đi, một bên đối với thiết trí trong Lan Hương Viên khen không dứt miệng.

Trong lòng Sở Dương khẽ động, nhớ tới lúc mình vừa tới, Vạn Dặm Phiêu Hương, Lan Tâm Truy Hồn kia của Đệ Ngũ Khinh Nhu, không khói ngẩn ra trong lòng nói: Chẳng lẽ viện này chính là Đệ Ngũ Khinh Nhu dùng thủ đoạn tranh thủ đến cho ta? Nhưng là vì sao?

Ô Thiến Thiến mấy ngày nay qua cực kì thích ý, mỗi một ngày, Sở Dương đều đi “trị thương” cho nàng. Mỗi ngày có thể gặp mặt, đối với Ô Thiến Thiến mà nói, trong lòng đã là vô hạn thỏa mãn cùng hạnh phúc rồi.

Sở Dương tuy trong lòng vẫn hiểu lầm như cũ, nhưng Ô Thiến Thiến đã biết, đó chẳng qua chính là chỉ còn lại có một tầng cửa số giấy, đâm một cái liền phá. Một khi Sở Dương biết chân tướng, lấy tính tình của Sở Dương, tuyệt đối không có khả năng cô phụ mình.

Cho nên nàng trong khoảng thời gian này rất hạnh phúc, cũng rất vui vẻ, còn có chút chờ đợi...

Sở Dương sau khi đi, nàng cũng không rời nhà, liền ở lại Giáp Tú Lâu tu luyện.

Hơn nữa, hai sư phụ Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu không kinh động Gia Cát gia tộc, chỉ là thơm lây đồ đệ, cũng đều ở Giáp Tú Lâu, bế quan tìm hiểu đạo cảnh.

Trong Phong Nguyệt Song Tâm, nhà trai Nguyệt Linh Tuyết chính là chủ đạo, cho nên cũng là áp lực lớn, từ sau khi cùng Tử Tà Tình đánh một trận, cơ bản mỗi ngày bế quan, tìm hiểu cảnh giới mới.

Sở Dương đi vài lần, nhưng họ chưa nhìn thấy hắn một lần.

Một ngày này, Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết đi ra ngoài nghênh đón Pháp Tôn đến, trên thực tế chính là hình thức giống như hạ chiến thư. Dựa theo ý tứ của Nguyệt Linh Tuyết chính là: Chiến, liền chiến cái oanh oanh liệt liệt, đánh cái rung động đến tim gan, ai thua ai thắng ai sống ai chết, đó đều không có câu oán hận.

Ô Thiến Thiến đối với cái này rất là không cho là đúng.

Nếu là địch, cần gì còn phải bày rõ xe ngựa?

Ngươi quang minh chính đại đối với người, người ta chưa hẳn quang minh chính đại đối với ngươi!

Đối với cái này, nàng khuyên vài câu, nhưng Nguyệt Linh Tuyết tính tình bướng bỉnh, nào nghe được vào khuyên bảo? Vậy mà liền đi ra ngoài.

Ô Thiến Thiến bất đắc dĩ liền tìm đến Sở Dương thương lượng một chút.

Mỗi khi đến loại thời điểm không thể làm được này, Ô Thiến Thiến sẽ từ trong lòng dâng lên một loại cảm giác dựa vào: Nếu là Sở Dương ở bên người, hẳn nhất định có cách.

Hơn nữa, Ô Thiến Thiến cũng rất bất đắc dĩ, có chút biện pháp, Sở Dương có thể sử dụng, mình thì không có thể sử dụng. Nam nữ có khác, là biểu hiện ở bất cứ một cái phương diện nào.

Kết quả là nghĩ tới liền làm, sau khi sư phụ rời khỏi, liền một đường hướng Lan Hương Viên mà đến.

Nào dự đoán được, trùng hợp nhìn thấy anh hùng trong lòng mình không gì không làm được bị một cước của người thở hổn hển đi ra...

Xem dấu giày đóng giữa ngực kia rõ ràng rất nhỏ xinh.

Trong lòng Ô Thiến Thiến nhất thời liền đánh một cái đột: Bạo lực như thế!

Đột nhiên trong lòng có chút không yên: Nữ tử này rõ ràng là Sở Dương rất coi trọng. Mình chưa bao giờ nhìn thấy ai có thể đủ như vậy đối với Sở Dương, Sở Dương lại không chút nào để ý.

Như thế xem ra, nữ nhân này tất nhiên là người Sở Dương yêu thương nhất kia.

Cũng là lực cản lớn nhất tương lai của mình! Hơn nữa, cũng là chị em sắp làm bạn cả đời?

Nghĩ đến đây, trong lòng Ô Thiến Thiến rất ngượng ngùng, lại có chút sợ hãi, còn có chút khó chịu.

Tính tình bạo lực như thế, tương lai sao ở chung?

Nói như thế nào nữa, nam nhân mới là đứng đầu một nhà, há có thể để một nữ tử đá tới đánh đi?

Cho nên Ô Thiến Thiến vô luận như thế nào, hôm nay đều phải nhìn thấy nữ nhân này!

Chuyện liên quan chuyện lớn cả đời, không thể không cẩn thận.

Trước tiên làm tốt quan hệ, chung quy so với tương lai xấu hổ mạnh hơn.

Ô Thiến Thiến đỏ mặt, trong lòng bang bang nhảy loạn có một loại thấp thỏm ‘con dâu xấu sắp gặp cha mẹ chồng’, ngay cả Sở Dương theo bên người cũng không có nghe rõ nàng nói cái gì, mê muội liền bước vào Lan Hương Viên.

Vừa mới đi vào, chợt nghe thấy một thanh âm đang căm giận tức giận mắng: “Sở Dương! Đồ lưu manh! Đồ lưu manh! Sở Dương!...”

Ô Thiến Thiến thoáng chốc giật mình, xoay qua nhìn Sở Dương.

Sở Dương xoa cái mũi, cười khổ một tiếng, buông buông tay, bất đắc dĩ nói: “Thật ra chỉ là một cái hiểu lâm... Ta nào có đùa giỡn lưu manh? Tỷ cũng biết ta, ta luôn luôn chính trực thuần khiết cao thượng quang minh, liền lưu manh đùa giỡn như th nào cũng không biết...”

Ô Thiến Thiến cau cái mũi, hừ một tiếng nói: “Ngươi không biết sao?”

Sở Dương nghiêm túc nói: “Ta thật không biết, nếu không tỷ dạy ta?”

Ô Thiến Thiến đỏ mặt lên, hung hăng trừng mắt, mắng: “Thật không mắng lầm ngươi, đồ lưu manh!”