Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1117: Chặn giết Ninh Thiên Nhai




Trong Đệ Ngũ gia tộc.

Đệ Ngũ Khinh Nhu ngồi trên một cái ghế, trước mặt là một cái tình thế đồ, không nói một lời.

Mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng nghiên cứu cái này, ở trước mặt bàng, ngồi xuống là một ngày.

"Thiên cơ đã hoàn toàn hỗn loạn. Không thể dự đoán."

Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài.

Ánh mắt chăm chú nhìn vào tình thế đồ trước mặt, chân mày nhíu mày một chữ 川. Thật lâu sao đó, hắn mới bất lực thở dài mọt tiếng: "Khó giải."

Hắn cười khổ: "Chắc chắn Sở Dương hiện tại cũng đau đầu muốn chết... Nhưng thế cục trước mắt này, cũng thật sự quá khó giải. Trừ đột phá bằng bạo lực, không còn con đường thứ hai."

"Thế cục này nhìn như đơn giản, nhưng lại lợi dụng lòng ngạo khí, tự phụ của tuyệt đỉnh cường giả. Thực lực phe Sở Dương... mạnh yếu...."

Nghĩ tới đây, hai mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu tỏa sáng, thì thào lẩm bẩm: "Kỳ thật cũng không phải là khó giải. Bởi vì bên trong, ở trên Cửu Trọng Thiên đại lục này, còn có một biến số khổng lồ chưa xuất hiện. Đó chính là Ninh Thiên Nhai.. Nếu như... một khi bắt đầu, Ninh Thiên Nhai xuất hiẹn, một trong một ngoài, thế cục này sẽ được giải... Bọn họ có thể cân nhắc tới biến số Ninh Thiên Nhai hay không? Hoặc là... Ninh Thiên Nhai có thể tới kịp hay không?"

"Phong vân tụ hội như thế, Ninh Thiên Nhai nhất định sẽ tới."

"Thiên ý mờ mịt quá."

Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng, nhíu mày ngồi trở lại ghế, rơi vào trầm tư.

"Nếu như lần này Sở Dương bị đánh bại, đại kế của Đệ Ngũ gia tộc, coi như tan thành tro bụi... Nhưng trước mắt xem ra, phía Sở Dương không có nửa điểm hi vọng thắng lợi... Trừ phi, trừ phi tu vi nữ nhân thần bí kia thật sự đạt tới mức độ có thể hủy diệt một nửa đại lục...".

...

Ở một nơi xa xôi...

Đây là một nơi thần bí, quanh năm mây mù bao phủ.

Pháp Tôn người mặc hắc y, thân ảnh bồng bềnh, từ trong lớp sương mù nhàn nhạt xuất hiện. Ở phía sau hắn, còn có một thân ảnh cũng hắc y như mực.

Mơ hồ phiêu đãng, tựa như một cái bóng của Pháp Tôn, nhưng khí tức hiển lộ ra ngoài, so với Pháp Tôn còn cường đại hơn, khiến cho người ta nhìn thấy mà rợn người.

"Vũ huynh, chỗ này không tệ chứ?" Pháp Tôn khẽ cười, lạnh nahtj nói.

"Tạm được. Nơi này, lợi dụng trận pháp che giấu thiên cơ, đích xác có thể tránh được thiên phạt." Bóng người kia thản nhiên nói: "Thiên phạt giáng xuống nơi này, bị suy yếu bảy thành."

"Vũ huynh có thể vượt qua khảo nghiệm dưới thiên phạt, thật sự là khiến tiểu đệ bội phục. Tiểu đệ còn chưa bao giờ thừa nhận thiên phạt, thật sự muốn biết nó có tư vị ra sao." Pháp Tôn cười nhàn nhạt.

"Nếu như ngươi không muốn lập tức rời khỏi nơi này, tốt nhất đừng làm như vậy." Thanh âm hắc y nhân kia có chút trầm trọng nói: "Một khi vượt qua thiên phạt, nhất định phải băng linh hãm thiên phá toái hư không mà đi, tiến vào nơi thần kỳ kia. Đến lúc đó, nếu như ngươi gắng gượng ở lại, nhất định sẽ giống như ta hiện tại, cứ trải qua một trăm năm lại phải chịu thiên phạt một lần."

Pháp Tôn thở dài, nói: "Nghị lực của Vũ huynh, quả nhiên khiến ta nhìn mà thán phục."

"Chẳng phải nghị lực gì cả. Chẳng qua là thù lớn chưa trả mà thôi." Một thân ảnh hắc y phiêu phù trong sương mỳ, mờ ảo vô định, nhưng trong thanh âm lại mang theo một hận ý ngút trời: "Cửu Kiếp kiếm chủ không diệt, Vũ Tuyệt Thành ta thề không đăng thiên. Pháp Tôn, lần này ta giúp ngươi một lần, sau này, cũng chỉ có Cửu Kiếp kiếm chủ ta mới xuất thủ thôi."

"Vũ huynh có thể giúp ta lần này, tiểu đệ đã vô cùng cảm kích rồi." Pháp Tôn cười ha hả.

"Đối thủ khó cầu, nữ nhân thần bí này quả thật khiến ta tò mò và chiến ý." Người thần bí này đương nhiên chính là Vũ Tuyệt Thành, hậu nhân Thần Phong.

Chỉ thấy từ trong đám hắc vụ mờ mịt, xuất hiện hai ánh mắt đen kịt như mực, Vũ Tuyệt Thành nặng nề nói: "Tổ tiên từng cảnh báo ta, ở trên đời này, có một nữ nhân, tuyệt đối không thể chọc vào. Rất có, nữ nhân mà ngươi gặp chính là nữ nhân kia."

Hắn cười hắc hắc: "Nhưng trên đời này, có ai mà ta không thể chọc vào? Không thể chọc vào? Nếu như ta muốn rời đi thì ta đã dớm siêu thoát vị diện này từ vạn năm trước rồi. Nếu đã xuất hiện rồi, không chọc vào một chút làm sao được chứ?"

Pháp Tôn trầm mặc, thản nhiên nói: "Thế giới này, thật sự quá tịch mịch."

Vũ Tuyệt Thành cũng trầm mặc xuống, thật lâu sau mới thở dài buồn bã: "Không sai, thế giới này thật sự quá tịch mịch...."

Khi nói chuyện, hai người đi ra khỏi sương mù. Đứng trong một vùng sơn quang thủy sắc tĩnh lặng.

Trong một khắc khi Pháp Tôn đi ra, vô số tin tức tựa hồ thông qua một con đường thần bí nào đó, từ bốn phương tám hướng mà đến, tụ hội trên người hắn.

Trước ngực hắn là một chiếc đĩa tròn nho nhỏ.

Pháp Tôn cầm lấy chiếc đĩa tròn, nhìn tỉ mỉ mấy lần, khuôn mặt giãn ra, cười nói: "Vũ huynh, xem ra chúng ta lập tức có chuyện để làm rồi."

Ẩn mình trong hắc vụ mờ ảo, Vũ Tuyệt Thành không có hứng thú nói: "Chuyện gì?"

"Biến số tới rồi." Pháp Tôn mỉm cười: "Ta đã từng nói với Vũ huynh, có năng lực quấy nhiễu đại kế của chúng ta, chỉ có một biến số. Đó chính là Ninh Thiên Nhai. Trước khi kế hoạch bắt đầu, Ninh Thiên Nhai không thể tới Thiên Cơ thành."

Hắn khẽ cười nhạt: "Trước mắt, Ninh Thiên Nhai đã rời khỏi địa phương hắn hái thuốc. Cũng biết tin tức ở Thiên Cơ thành... Lúc này đang chạy tới."

Hắn quay đầu lại, nhìn Vũ Tuyệt Thành: "Mà chuyện đầu tiên chúng ta phải làm chính là giết chết, hoặc là đánh trọng thương Ninh Thiên Nhai. Nếu không, thấp nhất cũng khiến hắn không thể chạy tới Thiên Cơ thành."

"Ninh Thiên Nhai?" Vũ Tuyệt Thành cười cười: "Chính là kẻ chiếm cứ ngôi vị đệ nhất thiên cao thủ từ trước tới nay đó hả? Ha ha... cũng được, để ta làm nóng người trước, cũng không phải không thể."

Pháp Tôn mỉm cười: "Chúng ta xuất phát từ nơi này, đi hai ngàn dặm về phía trước, hẳn là có thể gặp được Ninh Thiên Nhai. Hiện giờ ngẫm lại, Ninh Thiên Nhai vội vàng chạy tới, đột nhiên nhìn thấy hai người chúng ta chặn hắn, biểu tình nhất định sẽ rất ngoạn mục."

Pháp Tôn cười nhạt: "Hai cửu kiếp vốn nên biến mất mấy vạn năm, đột nhiên đón chờ Ninh Thiên Nhai. Vị đệ nhất cao thủ thiên hạ này quả thực cũng quá có thể diện rồi." Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Vũ Tuyệt Thành cười cười,nói: "Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?"

Trong tiếng cười lớn, hai thân ảnh hắc y cùng nhau biến mất vô tung vô ảnh.

...

Ở một phương hướng khác, Ninh Thiên Nhai cấp tốc lao đi.

Vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa, mắng nhiếc Bố Lưu Tình.

Tên hỗn đản này giao mấy cái nhiệm vụ, quả thực là làm khó người ta. Đông Tây Nam Bắc chạy một vòng.

Hiện tại Tử Khí chu quả đã tới tay, Kim Quang liên cũng ở trong người, Tử Kinh tinh huyết hai bình lớn, nhưng Thiên Đạo trà và Linh Ngộ thảo lại một lá cũng không có.

Đang muốn tới Gia Cát gia tộc vơ vét một chút Thiên Dương Tử linh chi, đi được một phần ba đường thì nghe nói Bố Lưu Tình mang theo đồ đệ chạy tới Thiên Cơ thành rồi...

Điều này khiến Ninh Thiên Nhai nổi giận mà không biết phát tiết vào đâu.

Quả thực là hỗn đản, vậy mà dám dẫn đồ đệ ra ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao? Thiên Cơ thành hiện giờ long xà hỗn tạp, cao thủ tụ hội... Bố Lưu Tình ngươi vậy mà cũng dám làm.

Cho nên Ninh Thiên Nhai dọc đường ngay cả dừng một khắc cũng không dám, vội vàng chạy về phía nam.

Dọc đường đi, hắn cũng phát hiện không ít người đang chú ý tới mình, nhưng không hề để vào trong lòng chút nào.

Uy danh đệ nhất thiên hạ cao thủ hiểm hách, tuy mình không thường xuất hiện, nhưng rất nhiều thế gia đại tộc để có bức họa của mình, người nhận biết mình quả thực cũng không ít.

Bị người ta chú ý, riết mãi cũng thành quen.

Chú ý thì sao?

Cho nên Ninh chí tôn làm sao để trong lòng.

Ngay đêm kiêm trình, tốc độ của hắn đâu chỉ là nhanh mà thôi?

Hôm nay.

Thân hình Ninh Thiên Nhai nhanh như thiểm điện, vượt qua một sườn dốc, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Tựa hồ ở phía trước có hai cỗ khí tức cường đại đang chờ đợi mình?

Không khỏi ngẩn ra: "Ở nơi hoang sơn dã lĩnh thế này, làm sao lại xuất hiện hai vị cao thủ cái thế như vậy?

"Phía trước, là Ninh Thiên Nhai?" Một thanh âm nhàn nhạt từ đỉnh núi đối diện truyền tới: "Tiểu đệ thành tâm mời Ninh huynh tới gặp mặt, thế nào?"

Ninh Thiên Nhai cười ha hả, nói: "Thì ra là Pháp Tôn đại nhân?"

Thân hình đằng không bay lên, xoạt một tiếng đã vượt qua mấy ngan trượng khoảng cách, sau đó, khi thân ảnh xuất hiện thì đã đứng ở đỉnh núi đối diện rồi. Hắn cười ha hả, nói: "Pháp Tôn đại nhân ở nơi này chờ lão phu, nhất định có chuyện quan trọng rồi?"

"Ninh huynh quả nhiên tài cao gan lớn: "Pháp Tôn mỉm cười: "Đúng là muốn luận bàn vói Ninh huynh một chút."

Ninh Thiên Nhai lắc đùa bật cười: "Luận bàn một chút thì cũng không phải mai phục như vậy chứ. Pháp Tôn đại nhân, gọi trợ thủ của ngươi xuất hiện đi."

"Không phải mai phục. Ninh Thiên Nhai, lần này muốn chiến một trận với ngươi, là ta." Vô thành vô tức, một nhân ảnh hắc y xuất hiện ở mười trượng phía sau Ninh Thiên Nhai. Vũ Tuyệt Thành hiện thân.

"Ngươi là ai?" Đồng tử Ninh Thiên Nhai co rụt lịa.

Vào giờ khắc này, hắn cảm nhận được, khí tức người này không ngờ còn cường đại hơn cả mình. Ở Cửu Trọng Thiên đại lục, làm sao lại xuất hiện một người như vậy?

"Ngươi hẳn là từng nghe qua tên ta." Vũ Tuyệt Thành khép mắt lại, lạnh lùng nói: "Bổn tọa chính là Vũ Tuyệt Thành."

"Độc y Vũ Tuyệt Thành?" Ninh Thiên Nhai cả kinh.

Một trong cửu kiếp biến mất mấy vạnnăm trước, không ngờ lại xuất hiện trước mặt mình.

"Kiến thức rộng rãi lắm... Mấy vạn năm rồi, cái tên Vũ Tuyệt Thành này, dù sao cũng không còn xuất hiện trên thế gian nữa." Trong thanh âm Vũ Tuyệt Thành, mang theo một nỗi hận ý khó hiểu.

Năm đó, cái tên Độc y Vũ Tuyệt Thành này, khi còn là một trong cửu kiếp, đã đánh ra uy danh hiển hách.

Nhưng bây giờ, lão huynh đệ năm đó còn đâu?

Vũ Tuyệt Thành đột nhiên cảm thấy trong lòng rất cô độc.

Theo những lời này, hắc vụ quanh người Vũ Tuyệt Thành chậm rãi tản mát, lộ ra tướng mạo chân thực. Một thân hắc y trường bào, khí định thần nhàn, diện mạo anh tuấn, dáng người dong dỏng cao, chính là một trung niên nhân phong thần như ngọc.

Ninh Thiên Nhai thở dài một tiếng: "Thì ra là Vũ đại nhân. Vũ đại nhân biến mất mấy vạn năm, hôm nay đột nhiên xuất hiện tới tìm Ninh mỗ, không biết Vũ đại nhân có gì chỉ giáo?"

Vũ Tuyệt Thành he hé mắt, hai đạo quang mang tối đen bắn ra như điện, nặng nề nói: "Không sai, ngươi hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh. Bởi vì ta đặc biệt xuất hiện vì ngươi. Hôm nay tới, chính là để giết ngươi."