Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 147: Bủm! Bùm! Bum!




Cho dù tu vi của Đỗ Thế Tình đến Hoàng cấp đi nữa, nhưng khi đối mặt với lực lượng của cả Thiết Vân Quốc lẫn Kim Mã Kỵ Sĩ Đường thì sợ rằng chỉ có một kết cuộc là nuốt hận mà thôi. Huống chi ông ta cũng không có tu vi cao như thế.

"Đỗ tiên sinh cũng chỉ rời khỏi đây thì mới có một tia sinh cơ!!" Sở Dương nói chầm chậm.

"Cho là ta có thể thoát đi, nhưng dù thiên hạ to lớn là vậy thì ta có thể chạy đằng nào?" Đỗ Thế Tình lẩm bẩm.

"Đỗ tiên sinh đã quên rồi, Sở mỗ còn thiếu tiên sinh một cái nhân tình!" Sở Dương mĩm cười đáp: "Trên thế gian này, trưởng bối mà có thể làm ta tôn kính cũng không có nhiều. Đỗ tiên sinh chính là một trong số đó!!!"

Đỗ Thế Tình lắc đầu quầy quậy, đáp: "Không thể được! Ngươi ở Thiết Vân này đang có một thân phận tốt, tiền đồ sáng ngời trước mặt! Hơn nữa tâm huyết cả đời của lão phu đều giao cả vào tay ngươi. Cho dù lão phu có chết, cũng tuyệt không thể nào liên lụy ngươi được!"

Lời nói của Đỗ Thế Tình đầy vẻ quyết tuyệt. Sở Dương chính là người mà Đỗ Thế Tình kí thác mọi kỳ vọng. Trong nội tâm của vị thầy thuốc này, Sở Dương tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

"Liên lụy không được tại hạ đâu!" Sở Dương hơi nóng lòng, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: "Hơn nữa, trong cả thiên hạ này cũng chỉ có một mình ta có khả năng giúp Đỗ tiên sinh vào lúc ấy mà thôi!"

"Một vị thầy thuốc có đức tính như Đỗ tiên sinh đây, không nên chết đi như thế!" Lòng Sở Dương có chút nặng nề, lại nói tiếp: "Đỗ tiên sinh, mọi chuyện cứ quyết định như thế đi! Bất quá còn mấy người, tôi còn chưa tra ra được là có phải là người của Đệ Ngũ Khinh Nhu hay không?! Đến lúc đó, nếu tình thế vẫn còn chưa rõ ràng, tôi đây chỉ có thể mang một mình ngài đi!"

"Những người khác" Trong lời nói của Sở Dương, chính là gã thiếp thân thị vệ của Đỗ Thế Tình, Liệt Hỏa Đao Tông - Cao Vị Thành.

Chỉ có vị Đao tông này là Sở Dương không hề có ấn tượng. Sở Dương cũng không thể biết hắn rốt cuộc có phải là người bạn tri kỷ của Đỗ Thế Tình, hay là gian tế của Đệ Ngũ Khinh Nhu nữa đây?

Sở Dương có cảm giác lực khống chế của vị Đao tông Cao Vị Thành này hơi có chút quỷ dị.

Đỗ Thế Tình thở ra một hơi thật dài, đôi môi mở ra như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Mất một lúc lâu sau, ông ta mới lẩm bẩm một mình: " Mày cả đời này làm chuyện sai trái thật sự rất nhiều rồi. Một khi đã làm chuyện bất lương thì sớm hay muộn cũng phải trả giá…"

Rồi ông ta đột nhiên cười, thốt: "Ta không có cứu phụ thân ngươi, phải không? Ngươi chả nợ nần ta cái gì!"

Sở Dương nở một nụ cười, đầy thâm ý đáp: "Tại hạ thiếu tiên sinh một cái lương tâm…"

Hai chữ "lương tâm" thốt ra làm cho vị Đỗ thần y này trầm mặc thật lâu, sau đó lại thở dài lẩm bẩm: "Lương tâm…lương tâm…"

Rồi ông ta cũng không nói thêm lời nào nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đỗ Thế Tình ở lại thêm một hồi nữa rồi cũng trở về Hoàng cung, bởi bệnh tình của Thiết Thế Thành đang nguy kịch nên ông ta không thể rời đi quá lâu được.

Sau khi Đỗ Thế Tình rời đi, Sở Dương lập tức ngồi dậy.

"Kiếm hồn, ngươi có ở đó không?"

"Chuyện gì?"

" Cho ta một phần thuốc ngày hôm đó đi! Ta cần chữa thương!"

Ý niệm Sở Dương dồn dập truyền đến. Nếu theo tình huống bình thường, Sở Dương tổn thương như thế này ít nhất cần phải tĩnh dưỡng nửa tháng mới có thể dần khôi phục được. Nhưng bây giờ đang là thời khắc mấu chốt nhất, hắn sao có thể nằm chết trên giường mà tĩnh dưỡng cả nửa tháng trời đây?

Hắn đương nhiên là còn nhớ, trong kinh mạch của mình vẫn đang tồn tại một lượng dược lực cực lớn. Nếu muốn trị liệu nội thương như thế này, quả thật là không tốn quá nhiều sức. Bởi dược lực đã tồn tại sẵn trong kinh mạch, chỉ cần thả ra thì giống hệt như khôi phục tự nhiên vậy.

"Ta nếu phóng ra dược lực để hoàn toàn trị liệu xong thương thế của ngươi, thì trong quá trình đó tu vi của ngươi sẽ tặng lên ít nhất là một phẩm nữa. Mà ngươi chỉ vừa mới đặt chân vào cảnh giới Võ giả mà thôi, tâm tình còn chưa ổn, cảm ngộ cảnh giới chưa được thâm sâu, chỉ sợ là lợi bất cập hại!" Kiếm hồn có chút do dự đáp.

"Nhất phẩm Võ giả ư? Ngươi chớ quên rằng tu vi nhất phẩm của ta là dưới áp lực của Võ Vương mà đột phá lên đấy!" Sở Dương nói tiếp: "Hơn nữa, ta vừa mới đại chiến một hồi cùng với cao thủ Vương cấp, cảnh giới sao có thể bất ổn được?"

Sở Dương tiếp tục phản bác: "Chỉ sợ là đã sớm vượt ra khỏi rồi ấy chứ!!!"

Kiếm hồn trầm mặc hồi lâu, dường như nó đang dò xét tâm cảnh của hắn. Lúc lâu sau, Sở Dương cảm giác có một dòng dược lực tinh thuần khếch tán từ trong kinh mạch ra khắp toàn thân của hắn, kèm theo đó là một cảm giác "dục tiên dục tử" nhanh chóng thăng hoa.

Ngay trong lúc đó, một cổ nhiệt lực nhanh chóng bốc lên trong đan điền của hắn. Cửu Kiếm Kiếp cũng thả ra một luồng hàn khí, đẩy vào trong cổ nhiệt lực kia tiến hành dung hợp.

Nóng lạnh trùng kích, trong đan điền của Sở Dương vang lên một tiếng nổ như sét đánh.

"Bủm…"

Ô Thiến Thiên tay đang bưng chén thuốc tiến vào phòng, đi sau nàng là Thiết Bổ Thiên vận kim quan cẩm bào sáng ngời. Nhưng hai người vừa mới đặt chân vào phòng đã nghe được "âm thanh của tự nhiên" từ Sở Dương truyền đến, hai người sắc mặt quái dị, tay muốn bịt mũi lại, nhưng lại cảm thấy không được hay lắm...

Cái tên Sở Ngự Tọa này đúng là có tính cách. Xì hơi cũng phải ra sức lớn như thế…

Chỉ trong giây lát, hai người cảm giác căn phòng tràn ngập một mùi hương đặc biệt.

Hai người không ai nói một lời nhìn Sở Dương với vẻ quái dị, tựa hồ như đang kìm nén "sự sung sướng tột đỉnh".

Sở Dương hai mắt mở to, nhìn thấy sắc mặt quái dị của hai người, dường như vẫn chưa hiểu ra, vẫy vẫy tay với hai người bọn họ: " Mấy người làm sao vậy?"

"Ngươi có thể cử động rồi?" Ô Thiến Thiến hỏi một cách cực nhọc. Khi đang nín thở mà lại phải nói chuyện thì đương nhiên là khó khăn rồi, hơn nữa âm thanh cũng hết sức quái dị…

"Ừ…Mà các ngươi làm sao thế?" Sở Dương nhìn hai người đang nín thở tím tái cả mặt mày, buồn bực hỏi.

Đúng lúc này, một luồng nhiệt lực lại bốc lên trong đan điền, Cửu Kiếm Kiếp lại phát ra thêm một cổ hàn khí nữa.

"Bủm…"

Lần này, thanh âm lớn hơn gấp đôi so với trước.

Thật là quá vô sỉ! Lần trước có thể gọi là vô ý, nhưng lần này nhất định là cố ý. Nếu là không cố ý, chẳng ai có thể gây ra "động tĩnh" lớn đến thế.

Pha "xuất công" này căn bản là đã được "súc kình tụ khí" được một lúc lâu, sau đó dùng "toàn lực" phóng thích mới có thể tạo được hiệu quả kinh người đến như vậy.

Hai người Ô Thiến Thiến cùng với Thiết Bổ Thiên nhìn nhau, trong lòng cả hai đều tức giận hầm hầm. Thằng nhóc này có phải là muốn chơi mình hay không vậy…

"Ngươi tự uống đi…" Ô Thiến Thiền kìm nén sự bực dọc ở trong lòng, đặt mạnh chén thuốc lên đầu giường, hai tay bụm mũi chạy ngay ra khỏi phòng. Thiết Bổ Thiên không nói một lời, trừng mắt liếc Sở Dương một cái rồi cũng mang cái mặt đen thui theo sau Ô Thiến Thiến đi nhanh ra ngoài. Giống như là chạy trốn vậy.

"Cái này… không phải là… Ặc, cái kia…"

Sở Dương cuối cùng cũng đã sáng ra, lý do vì sao hai người kia chạy mất dép chính là để trốn cái mùi này.

"Ta bị oan a…"

Hai mắt Sở Dương trừng lớn, thầm nghĩ hai người này cũng đặc biệt thật. Các ngươi đi bái kiến ai cũng đều thả ra "động tĩnh" lớn đến thế hay sao?

Bất quá không có các người ở đây, ta càng thuận tiện chữa thương...

Thiết Bổ Thiên chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa, còn Ô Thiến Thiên thì mặt mày hồng hồng đứng ở phía sau, mất cả nửa ngày mới nói được một câu: " Thực xin lỗi Thái Tử điện hạ, có thể là Sở Dương bị thương, trọc khí trong cơ thể không thể điều tiết nên mới phóng ra loạn xạ như thế…"

"Ta nôn vào…" Thiết Bổ Thiên làm ra một động tác muốn nôn ọe, khoát tay đáp: "Ngươi chớ giải thích cho hắn nữa, ta cũng không trách tội hắn. Ngươi càng giải thích càng làm ta buồn hơn mà thôi…"

Cô nàng thông minh này nói cái gì thế!

"Trọc khí trong cơ thể không kiềm chế được ư…" Thiết Bổ Thiên có chút bực dọc nghĩ.

Ô Thiến Thiến sao không biết chuyện như thế này càng giải thích càng rối? Nhưng do nàng quan tâm mà loạn nên đã không suy nghĩ mà thốt ra.

Vào thời điểm hai người đứng đấy, bỗng nghe trong phòng vang lên một tiếng nổ "vang động khắp giang san".

"Bủm…Bùm… Bum.."

Hai người liền lấy tay che miệng, ù té chạy ra mái hiên trước nhà. Cảm thụ được không khí thanh tân mới thấy dễ chịu chút ít, đều nhìn nhau mà cố nhịn cười mắng: "Thật đúng là phát lực a…"

Thành Tử Ngang đang vội vàng chạy đến, dường như muốn tiến vào phòng Sở Dương. Nhưng khi nhìn thấy Thiết Bổ Thiên đang đứng ở chổ này liền vội vàng tiến đến hành lễ, kinh ngạc hỏi: "Ngự Tọa đại nhân thương thế ra sao rồi? Ô cô nương, ngươi sao… ặc… lại ở bên ngoài thế này?"

Thiết Bổ Thiên cười đáp: "Ngươi đi vào là biết liền.."

"Đúng… đúng…"

Thành Tử Ngang hành lễ chào, vội vã tiến vào. Phía sau, Ô Thiến Thiến che miệng, cười đến run rẩy cả người.

Vừa vào bên trong, Thành Tử Ngang đã lớn tiếng kêu: "Ngự Tọa, ngài…"

"Bùm…"

Thành Đại đường chủ của chúng ta bỗng nhảy dựng, chạy ngược ra ngoài. Khinh công linh mẫn cao siêu cực kỳ, giống như một con thỏ trúng tên chạy thoát.

"Ha… ha… ha…"

Thiên Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến ôm bụng cười nghiêng ngã.

Thành Tử Ngang tay thì bịt mũi, mặt mang một thần sắc xấu hổ vô cùng, gãi gãi đầu, nói:" Sở Ngự Tọa thật không hổ danh là Ngự Tọa… Phóng cái kia ra cũng kinh thiên động địa như thế…!!!"

Thiết Bổ Thiên ho khan vài tiếng, hắn cười nhiều quá nên lúc này cổ họng có chút ngứa ngáy, nói: "Sở Ngự Tọa đã không có chuyện gì, Cô gia cũng nên về trước. Ô cô nương hãy chiếu cố Sở Ngự Tọa thật tốt … Ắc, nếu có chuyện gì không tiện thì cũng có thể bảo Thành Đường chủ tới chăm sóc cho hắn…"

Vừa nói, hắn vừa bước đi thật nhanh.

Sắc mặt Thành Tử Ngang dường như muốn phát nôn. Tuy hắn muốn từ chối nhưng cuối cùng lại không dám. Vị Ngự tọa đại nhân kia để… sặc...để cho cái kia vang động như thế… Bắt mình chiếu cố ư..???

Lúc này trong phòng, cái thanh âm quái dị kia mỗi lúc một vang vọng, tần suất càng lúc càng bạo phát dữ dội hơn.

"Bủm… bùm… bum… phốc… phụt…"

Ô Thiến Thiến rốt cuộc chịu không nổi nữa, nói: "Thành Đường chủ, làm phiền ngài rồi!!"

Liền nhanh bụm mũi, chạy đi mất dép.

Thành Tử Ngang cứng họng nhìn Ô Thiến Thiến chạy mất dạng, tai nghe trong phòng truyền ra những tiếng "bủm… bủm" không ngừng, đột nhiên cảm thấy vô cùng khó thở, người gập ngay xuống.

"Huệ… huệ…."

Vị Thành Đại đường chủ đáng thương của chúng ta đã gục xuống nôn ngay tại chỗ.

Sở Dương cuối cùng cũng kết thúc chuỗi "phóng khí đại pháp" để trị thương xấu hổ vô vàn này. Đến nỗi, vị Sở Ngự Tọa mặt dày đã như tường thành của chúng ta thế nhưng trong khoảng thời gian này cũng thấy "một khắc trị thương tựa cách ba thu" vậy.

Nhục chết mất! Từ kiếp trước đến kiếp này, hắn đây là lần đầu tiên vì chuyện "hiểu lầm" này mà phải xấu hổ đến độn thổ…

Vì thế trong ý thức, Sở Ngự Tọa của chúng ta cãi nhau một trận tóe khói với Kiếm hồn. Đánh chết hắn cũng không tin chuyện này không thể không chế, nhưng thằng Kiếm hồn này lại căn bản chẳng thèm để ý tới nửa lời chửi rủa của hắn.

Một lúc lâu sau, Sở Dương cảm thấy cơ thể đã tràn đầy lực lượng. Hắn liền đeo chiếc mặt nạ quỷ lên, thản nhiên đi ra khỏi phòng. Lần đầu tiên hắn thấy được tác dụng "ẩn núp" của chiếc mặt nạ này.

Thành Tử Ngang đang ngồi tựa trên chiếc ghế, hai chân nhũn ra, đưa về trước, vẻ mặt xanh xao vàng vọt.

"Khục… khục…" Sở Dương ho lên vài tiếng.

"Ách… Ngự Tọa… Ngài khỏe rồi?" Thành Tử Ngang dường như bị vắt hết sức, mắt lờ đờ nhìn Sở Dương hỏi thăm.

"Ừ, có chuyện gì không?" Sở Dương nói lảng đi.

"Những tên kia chúng tôi đã bố trí không chế hoàn toàn. Đều đã theo những chỉ thị của ngài, vậy thì khi nào chính thức triển hành động đây?"

Nói tới chính sự, tinh thần của Thành Tử Ngang cũng thoáng khá hơn một chút.

"Vậy sao? Không bị phát hiện à?" Sở Dương gật đầu, tỏ vẻ thỏa mãn hỏi.

"Tuyệt đối không.." Thành Tử Ngang cười, đáp.

"Mấy nơi đó vốn là phạm vi quản lý của Quân bộ, có rất nhiều tàn binh ở lại bên trong. Chúng tôi vô cùng dễ dàng tiếp xúc với bọn họ rồi đổi chỗ ở với đám tàn quân kia. Bọn họ cũng rất phối hợp. Sở Ngự Tọa, mấy người đó đều là những hảo hán tử."

"Tàn binh.."

Sở Dương nghĩ đến xuất thần. Hắn thầm tính, trong cái quốc gia chinh chiến liên miên như thế này thì tồn tại bao nhiêu tàn quân chứ? Những người này từng cưỡi ngựa hoành đao rong ruổi nơi sa trường, là những anh hùng hảo hán. Những người như thế nhưng nay lại lê tấm thân tàn, sống trong những căn phòng tồi tàn đến vậy…

Hắn lại nghĩ ngợi thêm một lát, nói tiếp: "Đợi sự tình hoàn tất, ta sẽ cùng Điện hạ đi thăm những tàn binh này!"

Ngực Thành Tử Ngang nóng lên, liền đáp: "Vâng!"